TRÁC PHÁC

Việc Ông Cần Nguyên quay trở lại tham gia tọa đàm như một viên đá ném xuống mặt hồ đang phẳng lặng, sau khi kết thúc dường như không hề gợn sóng. Lưu lại chỉ là vô số thầy trò hết mực ca tụng và tán thưởng trình độ giảng giải chuyên nghiệp của Ông lão sư.

Cùng với đó là một vị giảng viên trẻ tuổi không biết vì sao đột nhiên què chân mất ba ngày.

(:”)))



Mùa xuân, nói đến khí trời thoải mái nhất trong năm hẳn không thời điểm nào hơn được lúc này.

Chiều tà, trên đường có không ít người già trong khu dắt cún cưng đi tản bộ, ánh nắng mặt trời không còn quá chói chang lại càng nhiều thêm vài phần ôn nhu. Chỉ có điều, ở văn phòng giáo sư nào đó trên tầng bảy Viện Văn học lúc này lại là một bầu không khí vô cùng khẩn trương.

“Tề Thời Sâm.” Cao An không mặn không nhạt mà gọi thẳng tên cậu, con chuột trong tay cũng bị ném sang một bên, “Con còn có mặt mũi đứng?”

Tề Thời Sâm cắn cắn môi, lùi về phía sau một bước, cong đầu gối. Đầu gối vốn đã sưng to giờ lại chạm mặt sàn nhà, đau đến mức khiến cậu méo mặt. Cậu nhìn đến sắc mặt lão sư không dám tính là dễ nhìn, ỷ vào bản thân to gan mà vươn tay níu lấy cổ tay áo thầy.

“Lão sư… Con vừa mới quỳ suốt cả ngày hôm qua…”

Cao An không nhân nhượng rút tay ra, cúi đầu liếc Tề Thời Sâm một cái, “Ngày hôm qua vì sao phải quỳ?”

“Lão sư không hài lòng tiến độ viết luận văn, phạt con quỳ viết.” Thanh âm nói đến mềm mại nhỏ nhẹ.

“Nhớ kỹ nhỉ?” Cao An trên mặt tràn đầy châm chọc, chỉ chỉ màn hình máy tính, “Con giải thích cho thầy đây là chuyện gì!”

Tề Thời Sâm ậm ự hai tiếng, giống như cô vợ nhỏ mà rầm rì: “Chậm hơi nhiều một chút, nhưng ngày hôm qua con vẫn chưa viết xong. Cho nên tạm thời vẫn chưa đuổi kịp tiến độ lão sư yêu cầu…”

Tạm dừng nửa giây, cậu lại cực kỳ không sợ chết mà thì thầm trong miệng: “Con chỉ nghĩ lão sư phạt con quỳ viết nhưng cũng không có phạt phải viết cho xong……”

“Bang” một tiếng vang lên, thanh âm bàn tay đập mạnh trên mặt bàn khiến Tề Thời Sâm sợ tới mức rụt người lại, vội vàng ngậm miệng.

“Con ở đâu ra tư duy lại lắm đường ngang ngõ tắt như vậy!”

Nghe được một tiếng gầm này của lão sư, Tề Thời Sâm không kìm được mà lén lút nhích về phía sau nửa bước.

“Tự mình nhắc lại tiến độ thầy đã đưa ra.”

“Lão sư yêu cầu, trước thứ sáu của tuần thứ 3 hoàn thành xong sơ thảo.”

Cao An không nói lời nào, nghiêng người cúi đầu nhìn cậu, trong vòng nửa phút không khí trong văn phòng đột ngột trở nên rét lạnh.

Hai tay Tề Thời Sâm rũ bên người không dám cử động, “Thi giữa kỳ là vào tuần thứ 8, con cho rằng viết xong trước tuần thứ 7 là được, thế nên…”

“Con cho rằng?” Cao An hỏi lại, tràn đầy vẻ châm chọc.

“Lão sư, thầy thư thả cho con thêm hai ngày…” Tề Thời Sâm ngẩng đầu, mặt mang đầy khẩn cầu mà thấp giọng bảo đảm: “Buổi chiều ngày mai con nhất định sẽ viết xong.”

Cao An đùng đùng nổi giận, vừa đứng thẳng lên liền lập tức cho cậu một chân, trực tiếp đá đến trên đùi. Tề Thời Sâm phải theo bản năng mà chống tay trên sàn nhà mới không đến nỗi té ngã.

“Thầy đã nhắc nhở con mấy lần hôm nay là hạn cuối? Cái này cũng phải kè kè nhắc đi nhắc lại! Hay phải cả ngày đi theo giám sát thì con mới làm, con không bị đánh thì không đi hay sao! Lúc này còn có mặt mũi xin thầy thư thả? Mấy ngày nay làm cái gì! Luận văn của con là viết cho thầy hay sao?!”

Càng nói càng tức giận, Cao An lại đá thêm hai cái nữa, một cái vào chân, một cái trên cánh tay. Tề Thời Sâm kêu lên một tiếng, theo bản năng mà ôm chặt nơi tay vừa ăn đau.

Cao An day day huyệt Thái Dương, thở hắt ra một hơi đầy bực dọc, không thể tính là nhẹ nhàng mà kéo cánh tay Tê Thời Sâm nhìn thoáng qua. Tới lúc anh thấy rõ chỉ là một mảnh sưng đỏ, không có gì to tát mới yên tâm mặt lạnh túm cổ cậu nhấc lên.

“Đi ra ngoài cho thầy!”

Tề Thời Sâm sửng sốt, vô cùng đáng thương nói, “Lão sư……”

“Con đừng gọi thầy, đi ra ngoài.”

Tề Thời Sâm đứng bất động, hơi hơi cúi đầu, tay trái theo bản năng che lại nơi vừa bị đá trên cánh tay phải.

“Không đi đúng không?” Cao An nhìn cậu cười lạnh một tiếng.

Không biết thế nào mà Tề Thời Sâm đột nhiên nghĩ tới những lời này thông thường nửa câu sau hay là… — “Không đi đúng không? Thầy đi!”

Tề Thời Sâm đột nhiên cảm thấy hoảng sợ đến vội ngẩng đầu. Cậu nhìn thấy trên đầu lão sư nhà mình phừng phừng một ngọn lửa giận, lại thật sự sợ thầy sẽ nói ra mấy lời kia, cậu khom lưng, “Lão sư, con đi ra ngoài đứng… Xin thầy bớt giận, một lát nữa con lại vào để thầy xử lý.”

Sau đó, Thời Sâm đi ra ngoài thay Cao An đóng cửa lại, dựa vào tường cúi đầu đứng.

Nửa phút sau, cửa văn phòng lại mở ra, Cao An nhíu mày nhìn cậu một cái, “Chưa nghe thấy thầy gọi vào thì cũng đừng có đứng ở trước cửa, phiền!”

Tề Thời Sâm hít hít mũi, lại cúi người, lưu lại một câu hết sức vô nghĩa, “Lão sư xin bớt giận”, sau đó lạch bạch đi về phía cuối hành lang, đứng yên ở đó.

Cửa văn phòng lập tức đóng lại, thẳng cho đến khi chuông tan học vang lên cũng không chịu mở ra.

Bình luận

Truyện đang đọc