TRÁC PHÁC

Tiệm cà phê đối diện khu biệt thự mới xây Tân Quảng Thành.

Cao An đã ở đây ngồi suốt một ngày. Địa chỉ tìm được từ IP kia quá mức xa lạ. Xa lạ đến độ Cao An không nghĩ ra được nó và Lưu Hữu Thuật có liên quan gì tới nhau, một khu biệt thự mà chủ biệt thự còn chưa dọn tới ở.

Vì thế Cao An đành phải dựa vào vận khí.

Khu vực phụ cận không quá đông đúc. Quán ăn gần đó vừa khai trương không quá lâu, khách vãng lai vốn đã ít, đừng nói đến khách quen. Vậy nên, Cao An ở lại lâu liền có chút khác lạ. Cũng may, anh cũng không quá bận tâm đến những chuyện này.

Anh chỉ nâng tầm mắt, nhìn vào cổng lớn của tiểu khu nơi người xe qua lại —— nói Cao An tin tưởng vào vận khí, không bằng nói anh tin tưởng vào phán đoán của chính mình thì hơn.

Quả nhiên.

Vào lúc chạng vạng, khi chân trời dần ráng đỏ. Cách tiểu khu 200 mét xuất hiện một chiếc SUV màu bạc chắn ngang chiếc Cadillac màu đen vừa tới gần cổng lớn.

Lưu Hữu Thuật tức điên lên, thật muốn ra tay đánh người.

Chủ nhật chính là ngày lành để dọn vào nhà mới, lại không hiểu sau gặp phải đủ thứ chuyện. Mỗi lần thu dọn đồ đạc mang qua đây, đều có đủ thứ phiền toái khiến Lưu Hữu Thuật phát điên.

Hôm qua, cửa gara bị một đứa trẻ nghịch ngợm dùng phấn viết vẻ lung tung hằng đẳng thức lên, ông cùng phụ huynh đứa trẻ kia cãi nhau muốn nửa ngày mới xong việc. 

Hôm nay vừa tới đây liền xém tông xe, nếu không phải Lưu Hữu Thuật phản ứng kịp thì đã sớm gặp xui rủi rồi. Ông mắng nhiếc một phen, đạp thắng kéo cửa sổ xuống. Vốn dĩ Lưu Hữu Thuật đã tính dùng hết nửa đời học vấn của mình, dùng đủ mọi loại mỹ từ để thăm hỏi mười tám đời tổ tông của đối phương. Ngờ đâu, chiếc xe màu bạc kia cũng đồng thời hạ kính xuống, người lái xe chợt cười, giơ tay lên chào hỏi Lưu Hữu Thuật.

Ông ta sửng sốt nhìn chăm chăm đối phương, không thể không nuốt vào mấy lời mắng chửi đã ra tới đầu lưỡi, sắc mặt cực kỳ âm trầm mà nhận cuộc gọi tới.

“Cao lão sư, muốn chơi trò gây tai nạn xe cũng không cần kéo tôi theo.”

Cao An chỉ cười đáp, “Bốn giờ chiều ngày mai, đến tiệm cà phê Tả Dữ trên đường Sa Tạ. Một mình tới.”

Lưu Hữu Thuật phát ra một tiếng cười kỳ quái, “Vì sao tôi lại muốn tới đó?”

“Tôi đã đến nơi này rồi, ông còn cần lý do sao?” Cao An nhấn nút kéo cửa kính lên, nhàn nhạt nói, “Nếu đã gọi ông tới, hẳn phải có thứ khiến ông động tâm rồi.”

Điện thoại vừa bị ngắt, chiếc SUV cũng rời khỏi tầm mắt của Lưu Hữu Thuật, không cho ông ta chút cơ hội nào đáp lại —— Cao An giống như chắc chắn rằng, Lưu Hữu Thuật nhất định sẽ tới đó.



Chuyển sang đoạn đường khác, Cao An lại tấp xe vào ven đường, lấy điện thoại ra, gọi cho một dãy số sáng nay vừa lưu lại.

Chuông reo khoảng chừng mười mấy giây, đầu dây bên kia mới bắt máy. Tay phải đặt trên cần số của Cao An nổi lên gân xanh, anh khắc chế chính mình không đến mức nghiến răng nghiến lợi.

“Khổng Dật, tôi là Cao An.” Anh nói

Đầu dây bên kia trầm mặc hai giây, thanh âm rõ ràng có chút hoảng loạn: “Chào Cao lão sư.”

Cao An cười lạnh, “Cậu chắc hẳn cũng biết tôi vì điều gì gọi cho cậu.” 

Đáp lại lời anh chỉ là sự trầm mặc trong điện thoại.

“Buổi chiều ngày mai, tôi ở tiệm cà phê Tả Dữ trên đường Sa Tạ chờ cậu. Tốt nhất đến một mình.”

Cao An nhìn hoàng hôn dần buông xuống nơi chân trời, chợt nở một nụ cười đầy nghiền ngẫm, “Rốt cuộc những chuyện cậu đã làm, cùng những đồ cậu đã đụng qua, tốt nhất vẫn không nên để người khác biết được phải không?”

Khổng Dật im lặng hai giây, sau đó mới mở miệng, giống như không biết gì mà hỏi ngược lại, “Cao lão sư, vì sao lại tìm tới tôi?”

Mấy chữ này lọt vào tai Cao An khiến anh theo bản năng mà có chút không thoải mái nhíu mày, “Vậy cậu hy vọng người tìm tới cậu là ai? Mông Giản sao?”

Lại là sự trầm mặc kéo dài vài giây, “Cao lão sư……”

“Khổng Dật.” Cao An đánh gãy lời nói của cậu ta, cũng không tình nguyện nói chuyện quá lâu với cậu, “Cậu muốn lợi ích, tôi cũng chỉ cùng cậu nói tới ích lợi. Ngày mai tới đường Sa Tạ, đừng làm tôi chờ lâu.”

Bình luận

Truyện đang đọc