TRÁC PHÁC

[Nếu như tôi có tội, xin hãy để pháp luật trừng trị tôi. Đừng dùng luận văn tra tấn tôi mỗi ngày.]

Cao An nhìn mấy dòng chữ trên giấy ghi chú vô tình bị bỏ lại trong sách, rồi liếc mắt sang Tề Thời Sâm đang lúng túng không biết phải làm sao. Thầy Cao bỗng nhiên cười một tiếng, đương nhiên không có chút ý nào mà hỏi cậu.

“Tề Thời Sâm, thầy từng dùng luận văn tra tấn con sao?”

Tề Thời Sâm căng thẳng, nhìn thầy của cậu một cái, không khỏi chột dạ, “Dạ không…”

Lời còn chưa nói xong, một mảnh giấy ghi chú đã được đẩy tới trước mặt cậu.

“Đi đi, thầy không quản con nữa. Để pháp luật định đoạt đi.”

Tề Thời Sâm cúi thấp đầu, không khỏi nghĩ tới một đoạn ký ức nhỏ.

Cao An nhìn chằm chằm cậu vài giây, lại dời tầm mắt đi chỗ khác, không nói một lời mà dựa vào lưng ghế, ngón tay tùy ý đặt trên mặt bàn. Bất luận ai trong tình cảnh này đều có cảm nhận được sự nghiêm túc trong câu nói kia của thầy.

Đã rất lâu rồi, Thời Sâm không được ở cạnh thầy như trước. Thầy luôn vội vã xuất hiện, lại vội vã rời đi. Thầy giống như bốc hơi khỏi thế giới của cậu vậy. Tề Thời Sâm không kịp hỏi, cũng không kịp nghĩ ngợi gì thì đã không nhìn thấy thầy rồi. Cậu có cảm giác, khoảng thời gian vui vẻ ở bên thầy trước đây như một giấc mộng, như chính bản thân cậu đã bị ảo giác vậy.

Sau này, Tề Thời Sâm mới biết được đã xảy ra chuyện gì. Thời điểm biết được tin dữ kia, Tề Thời Sâm vừa thức cả đêm dài, ngồi trong nhà ăn của trường múc một miếng tàu hũ trắng. Cậu còn chưa kịp ăn, trong đầu thoáng chốc đã trống rỗng, còn trắng toát hơn miếng tàu hũ kia.

Đến khi trấn tĩnh lại, cảm xúc đầu tiên của cậu không phải là tiếc hận vì đỉnh núi cao trấn giữ giới văn học đã sụp xuống mà là kính nể lão sư của mình có tầm lòng tựa như biển cả bao la.

Đây có gì gọi là tra tấn? Người chân chính trải qua trăm loại đục đẽo, tề gọt để tạo thành hình rồi sao lại còn đi tra tấn người khác cho được.

Nghĩ đến việc này, Tề Thời Sâm lặng yên quỳ xuống bên chân thầy, thanh âm thật nhỏ nói ra một lời không quá hợp với bầu không khí này.

“Thầy, đã rất lâu rồi con không được nghe thầy dạy dỗ.”

Cao An liếc mắt nhìn cậu, “Cho nên con sốt ruột đến thế sao?”

Bi thương phảng phất quanh người Tề Thời Sâm thoáng chốc bị dập tắt, cậu chậm chạp lắc đầu, “Con chỉ là… tự tìm chút niềm vui nhỏ mà thôi…”

Một tiếng “hừ” lạnh lùng vang lên.

“Có phải nên vỗ tay, vui mừng ủng hộ lý do này của con không hả?” Cao An nói.

Cậu học trò nọ có chút khựng lại.

Lúc lâu sau, Tề Thời Sâm siết chặt li quần, giống như cổ vũ bản thân lấy đủ dũng khí, ngẩng đầu nhìn lên thầy.

“Cả ngày thi cử, suốt ngày đều thi cử, không phải thầy đi thi, chính là con phải làm bài thi, thi cái quỷ gì thế không biết!”

Sắc mặt của Cao An trầm xuống, lại nghe được thêm lời nhóc học trò nhà mình bổ sung, “Đến Quý Tiện Lâm tiên sinh còn còn phải phát bực, huống chi là con…”

Cao An: “…”

Trong đầu thầy Cao thoáng chốc nghĩ đến hình bóng của một người, thật không khác mấy Thời Sâm lúc này này đây.

Suy nghĩ còn chưa kịp liền mạch, đã bị tiếng gõ cửa bên ngoài ngắt ngang.

“Là ai?” Cao An hỏi.

Ngoài cửa truyền tới âm thanh trong trẻo quen thuộc, “Thầy, là con.”

Mông Giản vừa bước vào phòng, đã đối diện với đôi mắt ẩm ướt như nai con của sư đệ, không khỏi sửng sốt.

“Thầy, chuyện này là…”

Cao An hừ một tiếng, chỉ vào mảnh giấy ghi chú trên bàn. “Tự con xem đi, thuận tiện hỏi sư đệ của mình vừa mới phát biểu cái gì.”

Nghe xong những lời Tề Thời Sâm vừa nói, rồi lại nhìn đến hai dòng chữ ghi chú trên giấy, Mông Giản không khỏi rơi vào trầm tư,.

Là cảm thấy cuộc sống quá mức thoải mái phải không?

Mông Giản thật sự không thể hiểu nổi sư đệ mình.

“Con thấy thế nào?”

Thầy Cao đã vậy còn cố tình nâng tầm mắt lên nhìn Mông lão sư hỏi ý.

Mông Giản ngẫm nghĩ, hít sâu một hơi, đem những gì vừa kịp nghĩ tới nói với thầy. Không ai khác ngoài bạn tốt của mình bị đẩy ra úp nồi, “Con nghĩ tới Thẩm Thanh Thành bên hồ Đại Minh.”

Bình luận

Truyện đang đọc