TRÁC PHÁC

Nơi Cao An hẹn gặp hai người nọ nằm ở khu vực ngoại thành vừa quy hoạch, còn khá vắng vẻ. Tả Dữ là một tiệm cà phê yên tĩnh cạnh bên đường, không gian luôn du dương tiếng đàn Cello, hợp với phong cách bày trí Châu Âu cổ điển khiến cho những vị khách đến quán cũng cảm thấy thư thả hơn rất nhiều.

Khổng Dật đến trước giờ hẹn khoảng chừng hai phút, ngồi xuống đối diện với Cao An. Cậu cũng không có tinh thần xem kỹ menu của quán, tùy tiện chỉ vào một loại nước giải khát mình nhìn thấy.

Cao An nheo nheo mắt, uống một ngụm nước trong ly của mình, cười nói.

“Cậu hoảng sợ gì chứ.”

Khổng Dật cúi đầu, chà xát hai tay lại với nhau, “Lão sư…”

“Đó cũng không phải lão sư của cậu.”

Cao An cắt ngang lời nói của Khổng Dật, sắc mặt không có chút gì là tốt, lại nhấn mạnh thêm lần nữa, “Vào thời khắc cậu quyết định không nói ra chân tướng mọi việc, Mông Giản đã không còn là lão sư của cậu nữa rồi.”

Khổng Dật vẫn cúi thấp đầu, trầm mặc một lúc, đột nhiên nói, “Buổi trưa thầy ấy có gọi điện cho tôi…… Thật ra, thầy Mông đối với tôi khá tốt.”

Cao An liếc nhìn Khổng Dật, “Mông Giản nói gì?”

“Thầy ấy nói nếu tôi chịu đứng ra thanh minh, thầy ấy vẫn có thể tiếp tục dẫn dắt tôi. Hơn nữa….” Khổng Dật dừng một giây, nhìn

về phía Cao An, “Thầy ấy nói, hơn nữa luận văn thạc sĩ của tôi, thầy ấy có thể viết thay.”

Cao An dựa vào lưng ghế phía sau, không lộ ra chút biểu tình gì, chỉ chăm chăm nhìn Khổng Dật trong chốc lát, đột nhiên lại cười một tiếng —— Dường như không thể nào tốt đẹp hơn.

“Cậu đồng ý rồi?”

Khổng Dật lắc đầu.

“Vì sao?”

“Bởi vì……” Khổng Dật cắn khóe môi, trả lời, “Bọn họ nói, thầy ấy chỉ là phó giáo sư, không có thành tựu học thuật gì có giá trị. Tôi muốn học lên tiến sĩ cấp quốc gia, bọn họ nói đi nước G du học rất sẽ có rất nhiều người hướng dẫn tốt hơn. Mông Giản so với những người đó không giúp tôi có thêm được lợi thế gì. Vậy nên tôi…. đúng là muốn đổi một người thầy khác.”

Lửa giận trong lồng ng.ực Cao An như bùng lên dữ dội, anh nuốt xuống mấy ngụm cà phê đắng nghét mới khắc chế được chính mình không làm ra hành động gì l.ỗ mãng, thanh âm lại lạnh đến cực hạn, “Cậu muốn đổi thầy hướng dẫn phải không?”

Người đối diện gật đầu.

Cao An nhắm mắt lại, sau khi lần nữa mở ra, đôi mắt ấy đã thập phần bình tĩnh, “Tôi thì thế nào?”

Khổng Dật ngây ngốc nhìn lại, “Cái gì?”

“Cao An, học trò của lão sư Ông Cần Nguyên. Giáo sư, Tiến sĩ, Chủ tịch Hiệp hội văn học X, là giảng viên thỉnh giảng của đại học M nước G. Hiện tại đang tham gia vào một hạng mục quỹ khoa học xã hội, dự tính sang năm sẽ tham dự thêm một hạng mục quốc tế.” Cao An phá lệ, dùng giọng điệu bình đạm tự giới thiệu mình đến hoàn chỉnh, rồi hỏi lại, “Đã đủ tư cách dẫn dắt cậu rồi chứ?”

Gì mà “đã đủ tư cách dẫn dắt” hay chưa! Nội tâm Khổng Dật long trời lở đất, chấn động một phen.

Sao cậu lại không biết Cao An là nhân vật cường đại như thế nào. Ông ta là nhân vật cốt cán của viện văn học đại học A, còn chưa đến 30 tuổi đã là tiến sĩ, chân chính là nhân tài kiệt xuất, danh tiếng lẫy lừng. Cậu chưa từng nghĩ tới, người như vậy sẽ có ngày mình được ngồi đối diện.

“Tôi… Nguyện ý.” 

“Thật tốt.” Cao An cong cong khóe môi, “Tôi cho cậu ích lợi, cùng lợi thế, cậu cũng nên làm chút chuyện cho tôi phải không? Thế gian náo nhiệt kiếm tới nhau vì lợi ích, này cũng không tính là gì đi?”

Sắc mặt Khổng Dật dại ra, lắc đầu, “Ông… Ngài muốn gì?”

“Tôi muốn sự trong sạch của Mông Giản.” Cao An không cần nghĩ ngợi liền nói ra tám chữ này. Anh nhìn chăm chăm vào biểu tình như ngẩn ra của người trước mắt, không quá vui vẻ mà gõ xuống mặt bàn, đánh thức cậu ta, “Đương nhiên, không có việc tôi sẽ viết luận văn cho cậu nhưng tôi có thể cung cấp cho cậu nhiều cơ hội tham dự các hạng mục, những việc này đều giúp ích cho sự nghiệp của cậu có phải không? Hơn nữa, tôi cũng không nhớ tới những việc cậu đã làm với Mông Giản. Tôi sẽ dẫn dắt cậu ba năm, sau đó, sẽ giúp cậu xuất ngoại. Đây là thống nhất từ đầu của chúng ta, nếu đồng ý thì bắt đầu thực hiện những chuyện đã ước định này, nếu không liền rời đi.”

Khổng Dật vội vã gật đầu, thần kinh thô cũng vụng về theo kịp suy nghĩ của Cao An, “Ngài muốn tôi làm gì, đăng bài thanh minh?”

“Văn tự của cậu không có tác dụng quá lớn.” Cao An lấy từ túi đồ mình mang theo một vật, đẩy tới  trước mặt Khổng Dật, “Biết thứ này chứ? Bút ghi âm.”

Khổng Dật như cũ ngây ngốc gật đầu.

Cao An cũng rảnh coi trọng vẻ mặt này của cậu ta, tiếp tục nói, “Tôi muốn cậu từ 5 giờ đến 5 giờ rưỡi chiều nay tìm cơ hội gọi cho Lưu Hữu Thuật, hẹn ông ta tối nay gặp mặt để nói về chuyện đổi người hướng dẫn. Sau khi đến chỗ ông ta đàm phán, tìm cách ghi âm lại cuộc nói chuyện này mà không để ông ta biết được, hơn nữa phải nhân lúc thích hợp nhắc tới chuyện ông ta đã bịa đặt ra việc xấu này, hắt nước bẩn lên người Mông Giản.” 

Không gian xung quanh phút chốc lâm vào tĩnh lặng.

Có thế nhìn ra được sự rối ren trong mắt Khổng Dật nhưng thầy Cao ngược lại không nói thêm lời nào nữa, tự như đã đưa ra quyết định của mình rồi.

Tiếng đàn Cello trong tiệm cà phê đã tấu xong hai khúc, Khổng Dật mới đưa tay sang cầm lấy bút ghi âm màu đen trên bàn, đứng dậy.

“Xong việc thì nhắn tin cho tôi, đừng tự ý làm gì khác.” Cao An nhàn nhạt dặn dò.

Không Dật vừa mới bước một bước, rồi lại như thở dài một hơi mà nói, “Ngài yên tâm.”

Đang ở tái nhập trung…

Bình luận

Truyện đang đọc