TRÁC PHÁC

Khi Tề Thời Sâm trở về ký túc xá, bạn cùng phòng lúc sáng còn vui vẻ với cậu đã trở về nhà. Hai người ở giường bên cạnh thì sớm chuyển ra ngoài thuê phòng từ lâu. Vì vậy chỉ còn lại một mình Tề Thời Sâm và khung cửa sổ lạnh lẽo ít khi được nhìn đến. 

Không có người cũng tốt.

Tề Thời Sâm nghĩ, kéo ghế ngồi ở trước bàn mà phát ngốc.

Hôm sau là thứ bảy, ấn theo lẽ thường thì một người thầy không có học trò đang cần dẫn dắt như Cao An sẽ hiếm khi đến văn phòng. Nhưng thầy Cao nào phải người tuân theo lẽ thường. Thấu hiểu sâu sắc được điểm này, Tề Thời Sâm đã rời giường từ rất sớm, ăn sáng no đến tám phần, nhìn xe đạp dưới hầm ở ký túc xá một cái, nón bảo hiểm cũng đã lấy sẵn nhưng cuối cùng vẫn chọn đi bộ.

Quả nhiên, sau khi gõ cửa không đến một giây trong văn phòng liền truyền đến tiếng gọi vào trong của Cao An.

Tề Thời Sâm đẩy cửa bước tới, tinh tường nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh mà cất giấu bất mãn của Cao An, vì vậy thành thành thật thật đứng ở trước bàn, “Thầy.”

“Có việc gì?”

“Thầy…” Tề Thời Sâm thấp đầu, “Thầy đừng giận con…”

Cao An cười lạnh một tiếng, cầm bút lên vùi đầu viết gì đó, “Không có việc gì thì đi ra ngoài.”

Tề Thời Sâm móc ra từ trong cặp một món đồ, có chút khúm núm nhìn Cao An, “Thầy, tối qua con có viết một phần kiểm điểm, con nộp cho thầy hay là để con đọc cho thầy nghe?”

“Mang đi.”

“Con nộp cho thầy vậy.” Tề Thời Sâm có chút tính toán mà đem ba trang giấy viết đưa tới góc bàn, cúi đầu nhìn lịch trình đặt gần đó.

Chín giờ mười lăm hôm nay, giao lưu học thuật tại phòng hội nghị.

Xem đồng hồ, tám giờ năm phút, cách lúc Cao An cần rời đi còn khoảng bốn mươi phút.

Tề Thời Sâm khẽ cắn môi, tiến lên phía trước, “Thầy, thầy trò làm gì có chuyện giận nhau quá một đêm. Con biết sai rồi, thầy xử trí thế nào cũng được, đừng nóng giận… thầy…”

Cao An nhìn cậu một cái, chỉ vào cửa, “Đi ra ngoài.”

“Đừng…”

“Tề Thời Sâm, ngày hôm qua tôi có câu nào chưa nói không rõ ràng sao?”

“Đều rõ ràng.” Tề Thời Sâm nghiêm túc đứng thẳng, ngữ khí kính cẩn. 

“Con đã xin lỗi thầy Diệp, thầy ấy cũng tha thứ cho con rồi…”

“Thầy Diệp tha thứ cho cậu đó là chuyện của thầy Diệp, ở chỗ của tôi…” Đầu ngón tay của Cao An gõ trên mặt bàn hai lần, “Cậu không còn tư cách ở đây. Lần này đã đủ rõ ràng chưa?”

Lòng Tề Thời Sâm trầm xuống. Cậu tự mặc niệm hai câu da mặt không quan trọng rồi hít sâu một hơi, “Thầy, thầy có yêu cầu gì, con sẽ nỗ lực đạt được… Sau đó, con lại đến cầu thầy.”

“Tôi không ngại nói rõ hơn một chút.” 

Cao An “hừ” một tiếng, đẩy đẩy mắt kính, nhìn về phía cậu, ngữ khí giống như tuyên án.

“Học trò của tôi, phía sau thành tích nhất định phải là một người có phẩm chất thuần lương, thành thật, đảm đương. Cậu không đủ tư cách.”

Nghe được lời này, trong lòng Tề Thời Sâm lại trở nên vui vẻ.

“Con đạt đúng chuẩn!”

Lời này có chút lớn, gần như reo lên.

Cao An nhíu mày.

“Những điều này em đều có thể làm được. Thầy, con đủ chuẩn!” Tề Thời Sâm vui vẻ, tiến về phía trước một bước cầm lấy ống tay áo của Cao An, cao hứng mà lắc vài cái.

Cao An ném tay của cậu ra, thuận thế đập bàn một cái. Tề Thời Sâm sợ tới mức giật mình, giống như phản xạ có điều kiện mà cúi thấp đầu.

“Con sai rồi. Thầy, con… rất cao hứng, thật xin lỗi.”

“Đi ra ngoài!”

Tề Thời Sâm nhìn thoáng qua đồng hồ, lui về phía sau nửa bước rồi khom người, “Con không làm trễ thời gian thầy mở họp. Số điện thoại ký túc xá của con thầy có rồi. Khi nào có việc đều có thể gọi con tới… Còn có, kiểm điểm của con, thầy nhớ xem.”

Cao An không để ý tới cậu, đứng dậy thu thập văn kiện dùng để mở họp.

Tề Thời Sâm cũng không ngại, cậu cùng thầy rời khỏi cửa văn phòng, một đường theo tới cửa phòng hội nghị.

“Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?” Cao An không kiên nhẫn.

“Con đưa thầy tới nơi…” Âm thanh của Tề Thời Sâm cực thấp, rồi lui ra xa, cung kính khom người chào, “Gặp lại thầy sau. Con chào thầy.” 

Cao An lập tức đi tới phía trước, sau đó lại nghe được phía sau gọi một tiếng, “Thầy!”

Tề Thời Sâm chạy hai bước tới sau lưng Cao An, thay anh chỉnh cổ áo, “Cổ áo sơ mi của thầy bị lật ra sau rồi.”

“Không phải vừa rồi cố ý không nói. Con thật sự mới nhìn thấy… thật xin lỗi.”

Ba chữ sau cùng lại làm Cao An nhíu mi.

“Thầy đừng giận con… Con lập tức đi, gặp lại thầy sau..”

Cao An đợi hai giây, phía sau quả thực không có âm thanh.

Anh xoay người nhìn thoáng qua, thân ảnh thiếu niên quy quy củ củ bước đi đã rất xa. Cao An âm thầm lắc đầu.

Chung quy, vẫn là một đứa nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc