TRÁC PHÁC

Nếu nói Mông Giản xem xét tình hình, tính toán tối nay kiểu gì cũng sẽ bị đánh. Thì lúc anh nghe thấy thầy mình nói lời này, anh đã quyết định bất chấp hậu quả ra sao cũng phải dời việc này lại sau hai ngày nữa, vào thứ bảy.

Anh vẫn cần phải đi dạy…



Đảo mắt một cái cũng tới cuối tuần.

Thứ bảy, đúng chín giờ sáng, Mông Giản ôm theo một bó hoa đứng trước cửa nhà thầy Cao, nhấn chuông. Không bao lâu sau, cửa được mở ra, Mông Giản lập tức treo lên một nụ cười, khom lưng chào hỏi, “Sư mẫu buổi sáng vui vẻ.”

Cao phu nhân,Ngu Trĩ Ninh, làm nghề phiên dịch song song từ trước đến nay luôn ưu nhã, tri thức, đối diện với học trò của ông xã nhà mình thì chợt mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền trên đôi má nhỏ, “Tiểu Mông đó sao?”

Mông Giản đem hoa trong tay đưa về phía trước, “Con mang hoa đến cho sư mẫu.”

Cao phu nhân mỉm cười ôm lấy bó hoa Tulip tươi tắn, không khỏi cảm thán, “Từ ngày con theo thầy học tập, tám, chín năm qua trong nhà từ Tulip đến Hợp hoan đều thay nhau xuất hiện. Con có lòng rồi.”

Tulip: mang ý nghĩa tình yêu chân thành.

Hợp hoan: mang nghĩa hôn nhân mỹ mãn.

https://www.blogphongthuy.com/cay-hop-hoan-hon-nhan-my-man-it-uu-sau.html

“Sư mẫu thích là con vui rồi.” Mông Giản mỉm cười, thanh âm đè thấp xuống đôi chút, “Sư mẫu, con rất muốn ăn thịt viên…”

“Được.” Cao phu nhân nở nụ cười vui vẻ đáp ứng, rồi vào phòng khách mang hoa để vào trong chiếc bình đẹp đẽ. Mông Giản thấy được sự yêu thích của sư mẫu đối với hoa mình mang tới, còn đồng ý với nguyện vọng của mình. Vậy nên, Mông Giản không giấu được sự vui sướng trong lòng mà cong cong khóe môi, mỉm cười vui vẻ.

“Cảm ơn sư mẫu!”

Từ cửa thư phòng vang đến một tiếng hắng giọng. Nụ cười trên mặt thoắt biến mất không còn dấu vết, Mông Giản cứng đờ người quay đầu lại, thấy tổ hợp kỳ quái một lớn một nhỏ một mèo trước cửa thư phòng đều đang chằm chằm nhìn mình. Mông Giản sờ sờ chóp mũi, da đầu tê rần mà tiến lại khom người, “Lão sư, chào buổi sáng.”

Cao An không đáp lời.

Một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại chợt nắm lấy tay Mông Giản. Anh cúi đầu, phát hiện bé con đang đứng cạnh, ngửa đầu mà lắc lắc tay mình

“Mông ca ca, em cũng muốn hoa hoa…”

“Được, lần sau Mông ca ca cũng sẽ mang hoa cho Niệm Niệm nhé.” – Mông Giản từ trước đến nay đều không chống đỡ được chiêu làm nũng của bé con nhà thầy, ngồi xổm xuống lấy ra 2 viên thạch trái cây từ trong túi – “Niệm Niệm có nhớ Mông ca ca không nào?”

Bé con cười tít mắt, hai cái chân ngắn bé tí vừa động đã nhào vào trong ngực Mông Giản, “Nhớ ạ!”

Cao An tựa hồ phải thật nỗ lực mới áp được lửa giận xuống mà bày ra vẻ mặt hòa ái, nhẹ giọng nói: “Niệm Niệm, không được phá anh. Con dẫn Bánh bao chỉ về phòng chơi, ba còn có việc cần cùng anh nói chuyện”

Bé con nghe lời gật gật đầu, mang theo mèo nhỏ tròn vo hết sức lưu luyến mà đi về phòng ngủ của mình.

Cao An mang một thân ôn hòa thoáng chốc thu hồi, liếc mắt nhìn tới Mông Giản vẫn còn đang ngồi xổm trên mặt đất, “Thư phòng.”

Mông Giản vội đứng lên, trước khi đi còn pha thêm một ấm trà. Bưng chung trà xoay người, đối diện với ánh mắt lo lắng của sư mẫu, anh chỉ nhẹ cười trấn an, “Sư mẫu đừng lo lắng, thầy tìm con nói chút chuyện vặt thôi. Buổi trưa sư mẫu làm thịt viên cho con được không?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mông Giản, Cao phu nhân yên tâm, vỗ vỗ vai anh giọng than một câu, “Đừng chọc giận thầy con.”

Mông Giản cũng mỉm cười đáp ứng.

Bước vào thư phòng, phát hiện Cao An đã kéo một lớp rèm, Mông Giản thoáng chốc khẩn trương, “Thầy… Có cần con khóa cửa không?”

“Tùy con.”, Cao An ngồi sau bàn làm việc, trong tay không biết cầm sách gì xem mà vô cùng chuyên chú.

Mông Giản dừng một giây, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đặt trà ở cạnh tay Cao An rồi kính cẩn đứng một bên.

Cao An liếc nhìn cậu một cái, nhấp ngụm trà nóng, vươn tay trái, hai ngón tay chỉ xuống mặt thảm.

Mông Giản hiểu ý, lui ra phía sau một bước, an tĩnh quỳ thẳng.

Nửa chén trà nhỏ uống xong, Cao An lại nâng sách lên, giống như chỉ tùy ý mà hỏi, “Tác phẩm《 Ký ức về hai giọng nói》xuất bản lẻ gần đây, đã đọc chưa?”

“Con vẫn chưa.”

“Vẫn chưa là thế nào?”

Câu hỏi này trọng tâm đặt ở chữ “vẫn”, ngữ khí không mấy vui vẻ.

“Dạ là… con chưa đọc.” Mông Giản ủ rũ cụp đuôi.

“Con không phải tích khi như kim (coi thời gian như vàng bạc) sao?”

Bốn chữ đầy vẻ châm chọc khiến Mông Giản không dám ngẩng đầu, biết thầy ám chỉ ngày đó cậu hỏi: “Hay là chúng ta đi vào trong trước?”, chỉ dám ậm ừ hai tiếng, “Thầy, con sai rồi.”

“Có chuyện này cần cùng con nói rõ.” Cao An xoay người đối mặt với Mông Giản, không nặng không nhẹ mà nhéo má người nọ vài cái, “Ở trường học, thầy và con là đồng nghiệp, thầy tuyệt đối sẽ không động đến con. Nhưng ở đây, con vẫn là học trò của thầy, hiện tại nên làm cái gì, phải làm thế nào, toàn bộ đều như cũ cho đến khi con kết hôn, thành gia lập thất. Có ý kiến gì không?”

Dám có ý kiến? Nói đùa sao.

Mông Giản vội vàng lắc đầu lia lịa, “Con không có.”

Cao An rất vừa lòng, ngả người về phía sau một chút, “Thời Sâm tranh luận, thầy đánh sư đệ con một trận bàn tay, một trận thước thấy máu, phạt đứng một tiếng rưỡi. Con nói thử xem, nên làm gì với con bây giờ?”

“Con, gấp đôi.” Mông Giản quyết đoán trả lời.

Cao An kinh ngạc nhướng mày, khoanh hai tay trước ngực nhìn cậu, “Cảm thấy chính mình nên đánh gấp đôi? Tốt, nói thử xem, gần đây đã phạm phải những chuyện gì rồi.”

“Hội thảo ngày hôm đó, con thất lễ.”

Một khoảng tĩnh lặng.

Bốn, năm giây sau, Cao An càng thêm kinh ngạc nhìn cậu: “Hết rồi?”

Mông Giản hơi ngẩng đầu, “Thầy, con không nghĩ ra chuyện nào khác.”

Cao An vỗ một cái lên đầu cậu, “Vì chuyện này mà chịu đánh gấp đôi?”

Trong lòng dâng lên một trận áy náy, Mông Giản cẩn thận giải thích: “Con là khai sơn đại đệ tử của thầy, năm nay đã là năm thứ chín con ở cạnh thầy. Trường hợp này ai cũng có thể vô lễ, duy chỉ có con là không. Con đáng ra phải chịu được.”

Nói xong lời cuối cùng liền có chút ủy khuất chua xót mà cúi đầu nhắm nghiền mắt. Ủy khuất thay cho người thầy tuổi còn trẻ đã hành sự hết mực cẩn trọng chính trực, lại chua xót thay cho người thầy thoạt nhìn lạnh lùng khó gần, thực tình lại tràn đầy ôn nhu.

Bình luận

Truyện đang đọc