TRÁC PHÁC

“Thì ra suy nghĩ trong lòng con luôn là như vậy.”

Cuối cùng, chính Cao An tự mình lên tiếng đánh vỡ không khí tĩnh mịch trong văn phòng.

Trước tiên, Cao lão sư hướng ánh nhìn qua vị giảng viên trẻ nọ. Tâm trí hiện ra từng khoảnh khắc thầy trò gặp gỡ, từng việc từng việc một dã trải qua suốt hơn mười năm vừa qua. Cao An dường như dùng hết tinh lực mới ngăn được lửa giận trong lòng mình đang dâng lên.

“Mông Giản, thầy cũng nói cho con hay. Con có thể cảm thấy thầy trách móc nặng nề, có thể cảm thấy thầy đối xử với con hà khắc, thậm chí con nghĩ thầy tâm địa băng giá, lạnh lùng, lãnh khốc đều được. Nhưng duy nhất một chuyện, con không thể nghĩ rằng thầy không thương tiếc con.”

Một câu sau cùng này, Cao An chầm chậm nói ra, gằn từng chữ mà nói. Lời này của thầy chạm vào đúng nơi tâm tư Mông Giản đau đáu, anh không khỏi kiềm chế được bản thân mình lặng lẽ run rẩy.

“Ở chỗ văn phòng, nơi dạy học, thầy không nghĩ tới việc coi con như lúc con theo thầy học tập mà đối xử… Nhưng hiện tại…”

… Không thể không phá lệ.

Cao An đứng lên, không nhanh không chậm đi tới chỗ Mông Giản, đè thấp đầu vai người nọ xuống, “Quỳ.”

Mông Giản thuận theo, hạ đầu gối xuống sàn nhà, hạ thấp tầm nhìn, nín thở.

Cao An lại không để ý tới chút biểu hiện nhỏ nhặt này, anh bước qua bàn làm việc, đứng cạnh Tề Thời Sâm, đưa cho cậu một tấm thẻ, “Lấy thẻ của thầy đến căn tin mua ba phần cơm. Con thích gì thì tự mình mua, phần của thầy tùy ý chọn lựa.”

Cao An nhìn thoáng qua Mông Giản lại dặn dò người đang cầm thẻ cơm đến phát ngốc kia, “Còn lại một phần, chọn……… sườn chiên, tàu hũ ky xào tỏi ớt, mì gà xé, sơn tra ngào đường.”

Nghe xong một chuỗi thực đơn này, Tề Thời Sâm mới ngơ ngác ngẩng đầu, “Thầy… mới hơn mười giờ.”

“Không cần con nhắc giờ!”

Cao An tức giận, lại đá Thời Sâm một cái vào chân, “Con đi ngay cho thầy, ngồi đó mà đợi. Chừng nào nhà bếp khai hỏa, nấu cơm, làm xong thức ăn, mang ra bán thì chừng đó mua về!”

Một cái đá này giúp Tề Thời Sâm thông suốt không ít chuyện. Cậu nhanh nhẹn đỡ bàn đứng dậy, lung tung cúi đầu chào hai đại nhân vật trong phòng, rồi lẹ chân lẹ tay chạy biến để lại văn phòng lớn cho lão sư và sư huynh của mình.

Cao An khóa trái cửa, thuận tay xách lên thước ngồi xuống sofa cạnh nơi Mông Giản đang quỳ, liếc nhìn người nọ một cái.

“Lão sư……”

“Im miệng.” Cao An nói xong, lại cầm một quyển báo hằng tuần của trường lên, “Tốt nhất 30 phút tiếp theo, đừng làm thầy nhớ tới còn có người như con ở đây. Thầy sợ không cẩn thận lại đánh gãy chân con đấy.”

Mông Giản thấp giọng đáp, rồi thập phần thành thật không dám nhúc nhích.

Nửa giờ vừa trôi qua, Cao An bình tĩnh đi không ít, buông tập báo trong tay xuống, lại nhìn Mông Giản, ” Đã đủ bình tĩnh chưa?”

Mông Giản khẽ cắn môi, không trả lời, động tay cởi khóa thắt lưng của mình.

“Mắt nào của con nhìn thấy thầy chuẩn bị đánh người đó hả?”

Mông Giản ngẩn ra, sửa sang lại quần áo, đôi tay rũ bên người, quỳ tới đoan chính.

“Cảm thấy thầy sẽ dễ dàng thất vọng với con, cảm thấy thầy không thương con chút nào, đúng không?” Cao An “hừ” lạnh một tiếng, nghiêng đầu nhìn học trò của mình.

“Tiểu Mông, chúng ta quen biết rất nhiều năm, thầy cho rằng con hiểu thầy hơn bất cứ ai. Vậy nên con tuyệt đối không bao giờ cào rách vết sẹo trong lòng thầy, cũng không khiến thầy phải rơi vào tình thế bất lực. Kết quả ra sao?”

“– Con làm như vậy, hỏi thầy làm sao không thất vọng cho được?”

Mông Giản liền cúi đầu. Trán của cậu cơ hồ muốn đụng đến ngực. Không phải cậu không nghĩ cách giải thích, thật sự rất khó giải thích — Giải thích làm sao đây? Không lẽ thành thật nói lúc cậu hành sự đã quên không suy xét đến cảm nhận của thầy?

“Con vừa rồi nói không sai, thầy là từ tận đáy lòng đau lòng Tề Thời Sâm.” Cao An dừng một chút, nhìn về phía Mông Giản, “Học trò thứ hai thầy còn thương tiếc như vậy, huống chi là đại đệ tử của mình.”

“Mông Giản, con có phải luôn cùng thầy cách lòng không?

“Không phải.” Nghe thầy hỏi đến chuyện này Mông Giản lập tức phủ nhận, nâng mắt nhìn lên, thật cẩn thận đáp lời, “Con biết thầy cũng đau lòng con. Thầy vẫn luôn tốt với con. Con sao lại không cảm nhận được điều đó chứ?”

“Nhưng con cuối cùng vẫn là chọn lựa thầy không nguyện ý lựa chọn. Thành tích của con không tốt chút nào. Nghiên cứu sinh trong viện sau khi các lão sư khác tìm được người vừa ý xong thì dư lại con đưa đến chỗ thầy – giảng viên trẻ vừa mới bắt đầu sự nghiệp giảng dạy, cần thu nhận học trò.”

Ngón tay Cao An vịn xuống sofa, đột nhiên bật cười, “Theo logic này của con, thầy cũng không phải người con muốn theo học, không phải chọn lựa tốt nhất trong các lựa chọn của con cò đúng không? Lúc ấy, tốt xấu gì cũng là nghiên cứu sinh được đề cử của viện, con lại phải rơi vào tay một giảng viên hướng dẫn không có chút kinh nghiệm dẫn dắt học trò nào như thầy.”

“Không….”

Mông Giản đột nhiên ngẩng đầu, chỉ nói một chữ liền dừng lại. Lão sư dùng ánh mắt nghiền ngẫm dọi xướng người Mông Giản. Thời khắc này cuối cùng cũng giúp vị giảng viên này tỉnh táo hiểu ra mọi việc.

Mười năm, Mông Giản đã được thỏa mãn với sự ấm áp đến từ thầy. Anh luôn cẩn thận khắc chế chính mình không tham lam nhiều hơn, cũng không ngưỡng mộ người khác. Anh chỉ cố gắng, nỗ lực học tập, báo đáp công ơn dạy dỗ của thầy. Mông Giản vậy mà chưa từng nghĩ đến chuyện, hóa ra những điều mình khao khát lại ở ngay trước mắt mình, chỉ cần giơ tay là có thể bắt lấy bất cứ lúc nào.

“Con trước nay chưa từng là chọn lựa khi không thể lựa chọn bất kỳ điều gì khác của thầy. Năm đó, tuy rằng thầy cần thu nhận học trò nhưng nếu nhất định phải giữ một người bên mình, thầy cũng sẽ chọn lựa người hợp ý mình nhất trong phạm vi cho phép.”

Cao An đơn giản tận dụng lúc còn nóng để rèn sắt, dùng hai câu đã giải thích được rõ ràng mọi việc, tiếp tục nói, “Mông Giản, con nghĩ lại xem mình còn có lương tâm hay không? Có chuyện gì thầy không nghĩ cho con đâu?”

“Năm con tốt nghiệp, trong viện chỉ có vài vị trí cho học viên ở lại trường giảng dạy, thầy thay con tranh thủ đủ điều, giành lấy được cơ hội này. Sư mẫu của con luôn lo lắng chuyện bạn gái cho con, căn nhắc được cô nàng nào vừa ý muốn giới thiệu liền đi hỏi thăm người mình quen biết xem hoàn cảnh nhà người ta thế nào. Cuối cùng con lại nói thầy không thương con?”

“Con còn có lương tâm không đây!”

Mông Giản cúi đầu nghe thầy dạy dỗ, trong lòng vừa vui sướng, lại vừa áy náy không thôi. Cảnh trời xuân tươi đẹp sau khi xé bỏ mây đen u tối hiện lên trong tâm trí Mông Giản. Ánh dương rực rỡ, hoa nở đầy trời, muôn tiếng chim ca vui mừng chào ngày mới.

Mông Giản nhích người về trước, vươn tay vòng qua cẳng chân Cao An, thành thành thật mà ôm, rồi nhẹ nhàng dựa vào đầu gối của lão sư.

Người đang nhiệt huyết dạy dỗ học trò kia cũng bị hành động này của Mông Giản làm cho hơi sững sờ, lên tiếng hỏi, “Lại muốn làm gì?”

Mông Giản sờ sờ mũi, hé môi lại chưa dám nói, cuối cùng vẫn thành thật giải bày, “Con không có lương tâm.”

“Vô nghĩa!” Cao An mắng trả một câu, nhìn đôi mắt thuần khiết kia của Mông Giản, cuối cùng đành than nhẹ một hơi, “Chuyện này con luôn để trong lòng nhiều năm như vậy sao, cũng không muốn nói cho thầy biết?”

Mông Giản thoải mái mỉm cười, “Cũng không phải con cố tình để trong lòng, thời thời khắc khắc đều phải nhớ tới… Con sai rồi…”

Vừa nói xong, Mông Giản đã iến gần tới chỗ lão sư, thần bí mà tủm tỉm cười duyên, “Lão sư, sư mẫu… chuyện đó có thích hợp không?”

“Chuyện gì?” Cao An nhấp một ngụm trà, không thèm trả lời.

“Chính là… chuyện bạn gái đó.”

Động tác trên tay Cao An ngừng lại, chăm chú nhìn Mông Giản, lạnh lùng, trào phúng nói một câu, “Con còn biết nóng lòng chuyện của mình sao?”

“Lão sư……”

“…… Có một cô gái làm biên tập viên của tòa soạn tại thành phố A…”

“Con cảm thấy thích hợp!”

Mông Giản tinh thần phấn chấn, đẩy thẳng eo lưng, vẻ mặt thập phần kích động.

“Một mình con nói là được sao?!”

Cao An thuận tay vỗ xuống tóc Mông Giản một cái, “Cô nàng kia cảm thấy người làm thầy giáo khuôn phép, cứng nhắc, không thú vị, không vui.”

Mông Giản bĩu môi, rì rầm “Con rất thú vị nha…… Con lớn lên còn rất đẹp.”

Câu nói trên khiến Cao An kinh ngạc liếc nhìn đứa học trò lớn của mình, “Đã không có lương tâm, còn không cần da mặt?”

Lại thêm một trận rì rầm.

Bình luận

Truyện đang đọc