CHương 117:
“Nhị thiếu gia, cậu nhốt phu nhân như Vậy… sẽ ảnh hưởng đến Đại thiếu gia nghỉ ngoi.” Quản gia Mạc vẫn là khéo léo hơn một chút.
Ông biết là lúc này câu xin hộ phu nhân sẽ chỉ phản tác dụng, cho nên liền mang Đại thiếu gia Phong Lập Hân ra nói bóng gió nhắc nhở Phong Hàng Lãng. Hy vọng có thê thay đổi suy nghĩ của hắn.
“Nếu cô ấy dám ầm1T, cứ đề bác sĩ Kim tiêm cho một liều thuốc mêt”
Phong Hàng Lãng tàn ác hừ lạnh.
Quản gia Mạc biết lúc này Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng vẫn đang nổi giận, liên không nói thêm gì nữa. Nói thêm điều gì cũng chỉ khiến Nhị thiếu gia tức giận thêm mà thôi.
Ở bên này, dì An hoảng hốt.
Không có gì nghỉ ngờ, phu nhân Tuyết Lạc quay lại tìm thuốc tránh thai uông, chắc chắn tối hôm qua cô và Nhị thiếu đã làm chuyện đó rồi.
Bà tính toán thời gian, vừa đúng thời kỳ thụ thai tốt nhất, thật khó khăn mới đổi được thuốc tránh thai thành vitamin, nêu thật sự cho bác sĩ Kim tới tiêm một liều thuốc mê, chẳng may mang thai tiểu thiếu gia, chăng phải là gặp họa sao?
“Nhị thiếu gia, không được đâu!
Thuốc mê sẽ tồn hại cơ thể mà cơ thể phu nhân lại yếu ớt như thế.” Dì An khẩn cầu.
“Vậy thì khuyên bảo cô ấy cho tốt, đề cô ây ngoan ngoãn lại!” Phong Hàng Lãng sẵng giọng nói.
Nhìn theo Phong Hàng Lãng rời khỏi Phong gia, dì An và quản gia Mạc thở dài không thôi.
“Dì An, bà đi khuyên nhủ phụ nhân, tôi sẽ đi giải thích với Đại thiếu gia.
Phu nhân làm ồn như vậy, chắc chắn là làm ảnh hưởng đến Đại thiếu gia.
Quản gia Mạc thở dài một tiếng r rÔi.
xoay người đi về phía phòng y tế tầng hai.
Dường như suy nghĩ gì đó, dì An vừa mới đi lên hai bước liên dừng lại quay về phía phòng bếp mang ra một bát cháo dinh dưỡng cùng vài chiếc bánh khoai nhỏ mà phu nhận thích ăn sau đó mới vội vàng lên tầng ba.
Trong phòng tràn ngập tia nắng, Tuyết Lạc nhìn thầy Phong Hàng Lãng đang bước đi dưới sân vệ phía chiếc xe Ferrari của hắn. Cô vội vàng nâng cao giọng gào: “Phong Hàng Lãng, anh điên rồi… mau thả tôi ral Tôi muôn đi ra ngoài…”
Phong Hàng Lãng ngắng đầu nhìn lên tầng ba đây năng liệc một cái qua căn phòng, nhìn về phía cô giơ giơ chiếc chìa khóa trong tay lên, sau đó mới lười biếng chui vào Ferrari phóng đi.
Tuyết Lạc giận đến mức hàm răng run lên, người đàn ông này đem mình nhốt ở đây, | lại dương dương tự đắc như thế? Tối hôm qua hãn còn ôn nhu như nước, cô cảm thầy hắn vô củng dịu dàng, nhưng tại sao vừa mặc quân vào liền biễn thành người đàn ông lãnh khốc vô tình!
Không kìm nỗi sự tức giận, Tuyết Lạc cầm lây cái gạt tàn trong phòng ném ra ngoài cửa sô. Chiêc xe Ferrari lao đi quá nhanh, chiếc gạt tàn không RhU mong đợi phi trúng thân xe mà chệch hướng lăn xuống bãi cỏ.
“Phong Hàng Lãng, đô khôn!” Tuyết Lạc vừa lo lãng vừa tức giận, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn người đàn ông này rời đi.
Phong Hàng Lãng rời đi không lâu, Tuyết Lạc nghe thầy tiếng ai đó gõ cửa. Sau đó một cánh cửa nhỏ trên cửa an ninh nặng nề mở ra, dì An khẩn trương: “Phu nhân… phu nhân…
Nghe thây tiêng gọi của dì An, Tuyết Lạc vội vàng chạy tới: “Dì An, xin dì mở cửa cho cháu có được không?
Cháu phải đi học!”
“Phu nhân, chìa khóa duy nhất của căn phòng sưởi năng này đã bị Nhị thiếu gia cầm đi rồi, ai tà: ” Dì An thở dài một tiếng.
“Chìa khóa duy nhất? Mạc quản gia không có sao?” Tuyết Lạc giật mình.
“Không có, đây là căn phòng mà lão gia hồi xưa luồn dùng để nhốt Nhị thiệu gia, sau này khi lão gia mắt, Nhị thiếu gia là người giữ chìa khóa. Nhị thiếu gia không cho ai ra vào căn phòng này, bản thân thiếu gia cũng rất ít ghé qua.” Dì An giải thích.
“Vậy… vậy cháu phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ cháu cứ bị anh ta nhốt như này mãi sao? Dì An, dì tìm thợ sửa khóa ra đây mở cửa cho cháu có được không?” Tuyết Lạc thỉnh câu.