TRIỀN MIÊN NHẬP CỐT TỔNG TÀI YÊU SAY ĐẮM

CHương 177:

Cô biết, nếu Phong Hàng Lãng không đến, cô nhất định trở thành trò cười ở Thân Thành này!

Tuyệt Lạc cũng đột nhiên nhận thức được, nêu Phong Hàng Lãng không đện hoặc đề cô ây bị leo cây, Hạ Dĩ Cầm không chỉ xâu hỗ mà còn sẽ lúng túng.

Cô bị xấu hồ cũng không sao, Tuyết Lạc tuyệt đối không đề cho Hạ Dĩ Cầm vì mình mà bị chê cười.

Cũng sắp tám giờ tối, Tuyết Lạc thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn điện thoại.

Người đàn ông này không phải là quên rồi chứ? Hắn rõ ràng đã đáp ứng với cô sẽ tới mà.

Tuyết Lạc cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho Phong Hàng Lãng đề thúc giục, Hạ Dĩ Câm lại nhân động tác gọi điện thoại của Tuyết Lạc.

“Tuyết Lạc, đừng giục. Đàn ông ghét nhất bị phụ nữ hồi thúc! Nếu hắn đề tâm thì sẽ tới thôi.” Trên mặt Hạ Dĩ Cầm vẫn là nụ cười ôn nhu như làn nước xuân.

Chính là Tuyết Lạc lo lắng người đàn ông kia sẽ không đề tâm! Nêu hắn thật sự không tới, dưới bao nhiêu cặp mắt đang nhìn, cô và Hạ Dĩ Cầm sẽ lúng túng biết baol Cô lúng túng thì không sao, dù sao cũng đã luyện thành một bộ mặt dày rôi. Nhưng Tuy. ết Lạc thật sự không nỡ đề Hạ Dĩ Cầm cùng mình mất mặt. Dù nói thế nào cô vẫn muốn thúc giục người đàn ông kia đến đây.

Một người muốn, một người cản, hai người đang ở thể giăng co, chợt điện thoại di động của Tuyết Lạc vang lên.

Là Phong Hàng Lãng.

Ngay khi điện thoại được kết ni, Tuyết Lạc vội vàng hỏi: “Phong Hàng Lãng, anh tới đâu rôi?”

“Tôi phải tới chỗ nào? Cô đang ở đâu? Cô lại đi tới tận đâu ri?” Phong Hàng Lãng không. trả lời còn hỏi ngược lại, trong giọng nói còn mang theo nét tức giận.

“Tôi đang ở phòng ăn Lâm Hải! Anh quên chuyện hôm nay muôn hẹn hò sao?” Tuyết Lạc hạ tháp giọng chất vẫn: “Anh nhanh chóng tới đây đi, tôi và chị Cầm vẫn đang chờ anh đấy.”

Phong Hàng Lãng thật sự không biết nên khóc hay nên cười. Vợ của nhấn không ngừng thúc giục hắn đi tìm người phụ nữ khác hẹn hò, Thời gian, địa điểm, „phụ nữ, ba yếu tố cần thiết đều đã sắp xếp xong xuôi cho hắn!

Thật sự là “bao dung”!

Sợ Hạ Dĩ Cầm nghe thấy sẽ lúng túng, Tuyết Lạc vội vàng đứng dậy đi về phía hành lang vừa che vừa nói chuyện.

“Phong Hàng Lãng, xem như tôi câu xin anh được không, mợ tôi và những người khác đều tới, nêu anh không đến, chị Cầm sẽ rất khó xử. Van xin anh, nhanh tới đi có được không?”

Tuyết Lạc gần như khẩn cầu.

Phải biết người đàn ông này không thích người khác uy hiệp mình! Bản tính trời sinh của hãn là không thích cứng. Cho nên, Tuyết Lạc cũng chỉ biết nhún nhường, chỉ mong có thể thuyết phục được Phong Hàng Lãng!

“Nếu tôi đi, tôi có lợi gì?” Phong Hàng Lãng nhàn nhạt hỏi.

Có thể nghe thấy người phụ nữ này đang câu xin hán. Nhưng càng khân cầu, trái tim hắn càng lạnh. Hán thật sự muôn đem giây kêt hôn tới đập vào mặt cô, đề cho cô tỉnh táo lại.

Trò chơi này tuy buồn bã, nhưng chơi tiếp ắt sẽ thú vị. Bởi vì Phong Hàng Lãng đã tính toán kỹ làm cách nào đề đem câu chuyện bi thảm này diễn thành một vở kịch vui.

“Chỉ cần anh đến, anh muốn điều gì, tôi cũng đáp ứn g”” Lúc này Tuyết Lạc không có suy nghĩ, trực tiếp đắp ứng mọi điều kiện.

Điều duy nhất cô lo lắng là người đàn ông này sẽ không tới. Trước tiên cứ lừa hắn tới còn những chuyện sau đó có thê thương lượng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc