TRIỀN MIÊN NHẬP CỐT TỔNG TÀI YÊU SAY ĐẮM

Chiếc Ferrari đen tuyền rời khỏi Dạ Trang, lướt vùn vụt về hướng Phong gia.

Dọc theo đường đi, Tuyết Lạc im lặng, một tiếng cũng không dám phát ra. Thi thoảng lơ đãng ngắng đầu nhìn sang, gương mặt tuấn tú của người đàn ông này vẫn bao phủ một sự tức giận chưa nguôi. Hắn là đang tức giận vì Phong phu nhân là cô đã làm mắt thể diện Phong gia sao?

Thật ra Tuyết Lạc vô cùng biết ơn Phong Hàng Lãng có thể kịp thời tới cứu cô. Nếu không phải có hắn xuất hiện, cô và Đóa Đóa không biết sẽ bi đám đàn ông điên rồ kia ép buộc đến mức nào. Đúng rồi, Đóa Đóa đâu? Lúc cô bị Phong Hàng Lãng vác vào nhà vệ sinh, Đóa Đóa dường như vẫn ở phòng hóa trang sau sân khấu. Nhưng chờ đến khi cô đến phòng hóa trang dọn đồ, Đóa Đóa đã rời đi rồi.

Tuyết Lạc biết Viên Đóa Đóa lúc rơi từ trêи cột xuống có bị thương, nhưng cô ấy lại cố chịu đựng không nói gì. Tuyết Lạc biết Viên Đóa Đóa là một cô gái mạnh mẽ, sự chịu đựng của cô giống như một con rùa già cứng đầu.

Tuyết Lạc muốn gọi điện cho Viên Đóa Đóa, lại phát hiện điện thoại của mình không gọi được nữa, trực tiếp bị ngắt máy.

Công ty viễn thông này thật độc ác! Tuyết Lạc thấy điện thoại của Phong Hàng Lãng đặt trước bảng điều khiển, môi mấy máy nhưng cuối cùng cô cũng không có can đảm mở miệng hỏi mượn điện thoại của người đàn ông này.

Nhưng cô rất lo lắng cho vết thương của Viên Đóa Đóa, liền nhanh chóng cầm điện thoại của Phong Hàng Lãng đang đặt trêи bảng điều khiển lên.

Tuyết Lạc cũng rất muốn cùng người đàn ông này nói chuyện lịch sự. Nhưng mỗi lần cô gần gũi, quan tâm hắn, người đàn ông này lại đáp trả cô bằng nhiều lần khinh rẻ. Tuyết Lạc đã nhìn rõ sự không đứng đắn và thô bạo của người đàn ông này.

Giống như nơi nào đó trêи cơ thể, còn lưu lại cảm giác đau khi bị ngón tay người đàn ông đâm vào. Một loại cảm giác xấu hỗ khác thường khó nói. Tuyết Lạc hận không thể chặt đứt ngón tay kia! Không, phải chặt cả cánh tay của người đàn ông này cô mới hả giận!

Điện thoại di động bị người phụ nữ này cướp lấy, con ngươi Phong Hàng Lãng liếc nhìn cô gái đang phát run vì tức giận.

“Cô thích thể loại nhảy khiêu gợi đến như vậy?”

“…” Tuyết Lạc không có lên tiếng, cũng không muốn lên tiếng.

Nếu không phải là bị buộc gả vào Phong gia, lại xấu hỗ không muốn mở miệng hỏi người Phong gia tiền học phí, cô sẽ mạo hiểm đến Dạ Trang khiêu vũ thể loại đó sao?

“Cô đã thích nhảy, vậy từ nay về sau, cô liền nhảy cho một mình tôi xem! Tùy theo mức độ nhảy của cô tốt đến đâu, tôi sẽ thưởng cho cô! Ngày tựu trường không còn bao lâu, cô phải nắm chặt thời gian kiếm học phí đi!” Vẻ mặt anh tuấn của Phong Hàng Lãng vẫn nhuốm màu tức giận, giọng điệu cũng mang theo tà ý.

Tuyết Lạc ghét người đàn ông này ngang ngạnh như vậy, làm giống như cô và hắn có quan hệ yêu đương không rõ. Cô biết, cô và hắn không thể vượt qua hố sâu này. Cô là vợ của Phong Lập Hân, đồng thời là chị dâu Phong Hàng Lãng.

Quỷ mới muốn nhảy cho hắn xem! Hắn mau dập tắt suy nghĩ đó đi! Cùng lắm thì cô mặt dày đi tìm quản gia Mạc hỏi học phí.

Nếu không được, cô liền quay về Hạ gia vay tiền cậu Hạ Chính Dương.

“Thế nào, còn muốn hỏi quản gia Mạc sao? Hay là mặt dày quay về Hạ gia?” Phong Hàng Lãng nhàn nhạt hừ lạnh.

“…” Tuyết Lạc ngắn người ra. Người đàn ông này biết thuật đọc suy nghĩ sao? Cho nên biết mình suy nghĩ điều gì? Điều này kinh khủng quá rồi?

Tuyết Lạc không quan tâm tới Phong Hàng Lãng, cô nhanh chóng bắm số điện thoại của Viên Đóa Đóa. Bởi vì lúc Viên Đóa Đóa bị thương trêи sân khấu Tuyết Lạc cũng không rõ cô ấy bị thương thế nào. Sau đó cô ấy lại bị những mảnh thủy tinh vỡ kia cắt phải chân… Tuyết Lạc thật lo lắng cho tình trạng Viên Đóa Đóa.

Điện thoại được kết nói, rất nhanh truyền tới giọng điệu thoải mái của Viên Đóa Đóa.

“Đóa Đóa, cậu không sao chứ?” Tuyết Lạc gấp gáp hỏi.

“Tuyết Lạc? Là cậu sao? Cậu đổi số sao? Tớ đoán là đang dùng điện thoại của bạn trai rồi? Haha tớ không sao đâu, tớ rất khỏe! Cậu và bạn trai mau về đi thôi! Đúng rồi nhớ giải thích rõ cho bạn trai cậu là tớ kéo cậu đến đó nhảy, để cho hắn ta khỏi hiểu nhằm! Nếu không lúc nào tớ rảnh, để tớ tự mình tìm hắn giải thích.”

Ngược lại Viên Đóa Đóa lo lắng cho tình cảnh của Tuyết Lạc.

Có thể không ai quan tâm đến chuyện cô ấy đi nhảy như vậy để kiếm học phí, nhưng dù sao Tuyết Lạc cũng là cháu ngoại Hạ gia, cũng được xem là một nửa thiên kim. Còn nữa chính là cô ấy còn có một bạn trai anh tuần giàu có.

“Đóa Đóa, cậu đừng nói những chuyện này, mau nói cho tớ biết cậu đang ở đâu? Bị thương thế nào?” Tuyết Lạc thật sốt ruột.

“Tuyết Lạc, tớ thật sự không sao, tớ rất khỏe! Tuyết Lạc, nghe lời tớ, cậu gặp được Phong Hàng Lãng giàu có lại quan tâm, đau lòng vì cậu như vậy, liền gả cho hắn đi!”

Giọng Viên Đóa Đóa mừng rỡ, nhưng nước mắt lại vô thức lăn xuống. Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.

Như cô, một người mồ côi lại khuyết tật bằm sinh, chỉ sợ cả đời cũng không tìm được người đàn ông nào yêu thương mình thật lòng. Hoặc nếu có, chỉ sợ cũng là vật họp theo loài, tàn tật gả tàn tật.

Thực tế, chân trái Viên Đóa Đóa khập khiếng không nghiêm trọng lắm, sau đó lại được viện trưởng Trì cương quyết đưa cô đi phẫu thuật nắn thẳng lại. Hiện tại, chỉ cần không mang giày cao gót, mang giày thể thao hay giày vải cơ bản là khó nhìn ra.

Dù Viên Đóa Đóa ngoài mặt nhìn như cây cỏ dại kiên cường, kiêu ngạo, sâu trong lòng vẫn có mặc cảm.

Gió đêm lành lạnh, cô đi rất chậm. Từ trêи cây cột ngã xuống, cô bị thương ở chân trái vốn đã có tật, sau lại bị mảnh vụn chai bia cứa vài đường chảy máu. Mặc dù đã được băng bó qua loa ở Dạ Trang, nhưng theo từng bước chân cô, vết thương lại nứt ra.

Máu tươi theo chân trái của cô chảy xuống. Không phải Viên Đóa Đóa không muốn gọi xe taxi, chẳng qua cô không biết tối nay mình có thể ở đâu. Cô nói với viện trưởng Trì, tối nay đi tìm Tuyết Lạc. Nếu mang bộ dạng này trở về, viện trưởng Trì nhất định sẽ biết cô lại đi nhảy kiếm học phí. Cô không muốn viện trưởng Trì lo lắng, càng không muốn bà buồn.

Tuyết Lạc có người yêu bảo vệ, cô còn mặt mũi nào ở đó làm kỳ đà. Vì vậy, cô liền kéo lê chân trái bị thương, từng bước từng bước đi về phía trước vô định.

“Là Đóa Đóal” Tuyết Lạc thấy một mình Viên Đóa Đóa đi bộ trêи đường. “Chân trái của cô ấy bị thương, còn đang chảy máu.

Có lẽ thật sự đau lòng vì Viên Đóa Đóa, cũng có lẽ tối nay cô đã cảm nhận được nhiều điều, Tuyết Lạc không khống chế nỗi tâm trạng của mình, giọng nói nghẹn ngào.

Phong Hàng Lãng nhìn thấy Viên Đóa Đóa. Lần đó, tại buổi bán hàng từ thiện, cô ấy hoạt động sôi nổi, không ngờ lúc này cô còn mạnh mẽ hon, rõ ràng là đang bị thương, vẫn có thể chịu đựng như vậy! Cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ tuổi đôi mươil “Chúng ta qua đó chứ?” Phong Hàng Lãng lên tiếng hỏi.

“Tôi sợ Viên Đóa Đóa sẽ không chịu nhận sự giúp đỡ của chúng ta. Tính cô ấy rất có chấp.” Tuyết Lạc thật đau lòng Viên Đóa Đóa nhỏ hơn mình một tuổi.

“Vậy trước hết phải cố chấp hơn tôi!” Phong Hàng Lãng hừ lạnh một tiếng.

“Két” một tiếng, chiếc xe Ferrari màu đen lướt một vòng cung duyên dáng, trực tiếp chắn ngang trước mặt Viên Đóa Đóa.

Không đợi Viên Đóa Đóa phản ứng, Phong Hàng Lãng liền từ trong buồng lái chui ra, đêm Viên Đóa Đóa đang kinh ngạc ôm ngang lên, cứng rắn nhét vào ghế phó lái ngồi cùng Tuyết Lạc.

“Phong tiên sinh…” Viên Đóa Đóa kinh ngạc gọi.

“Im miệng! Tâm trạng tôi không tốt, tôi sẽ ăn thịt cô!” Nói xong, chiếc xe thể thao như một mũi tên theo hướng Phong gia phóng tới.

Bình luận

Truyện đang đọc