Có lẽ đây là nụ cười duy nhất của Phong Hàng Lãng
trong suốt ba tháng qua.
“Thật là một cô gái khéo tay! Hàng Lãng, em đúng là
nhặt được bảo bối rồi!” Tâm tình Phong Lập Hân thật
sự rất sung sướиɠ.
“Anh, em đã ngoan ngoãn kết hôn rồi. Chuyện anh
cấy da giải phẫu có nên đăng báo không?” Đây là chủ
đề mà cứ nửa tháng Hãng Lãng lại nhắc lại một lần.
“Không gấp. Anh tĩnh dưỡng thân thể vài ngày nữa.
Chờ thêm một chút đi.”
Mỗi lần như vậy, ánh mắt Phong Lập Hân đều gắn
chặt vào một tắm hình. Người phụ nữ trong hình tên
Du Du, cũng là một cô gái hiền lành xinh đẹp: Du Du,
chờ anh thu xếp ổn thỏa chuyện của Hàng Lãng và
Tuyết Lạc, anh nhất định sẽ đi tìm em. Nhất định phải
chờ anh.
Đêm khuya.
Khi Hàng Lãng trở lại phòng cưới, Tuyết Lạc đã ngủ.
Chương 13: Xấu hổ đến không còn mặt mũi gặp ai
Trong ngực cô còn ôm một quyển sách. Đó là sách y
học về các phương pháp chữa trị bỏng.
Đôi mi dài của Tuyết Lạc rũ thấp, nhẹ nhàng như cánh
bướm; ngay cả hô hấp cũng hết sức khẽ khàng, dè
dặt như thể sợ kinh động đến mọi người xung quanh.
Mái tóc đen dài phủ trêи gối trắng lại nhiều thêm một
nét quyến rũ, ngũ quan xinh xắn, đẹp đến động lòng.
Cô ngủ rất an tĩnh, cứ như một thiên sứ, thuần mỹ đến
thánh thiện.
Hàng Lãng đứng bên mép giường nhìn một hồi, liền
ghé người nằm xuống bên cạnh cô. Có lẽ do thật sự
mệt mỏi, hoặc do vẻ đẹp thuần khiết nơi cô khiến hắn
không nỡ làm phiền, chỉ chốc lát sau, hắn đã chìm vào
giấc ngủ.
Trêи chiếc giường tân hôn lớn như thế, đã có tiếng
đập của hai trái tim.
Khi Tuyết Lạc tỉnh giấc vào sáng hôm sau, ánh nắng
ban mai đã chan hòa.
Sao mình lại ngủ say như vậy? Vốn là Tuyết Lạc phải
đợi Phong Lập Hân vật lý trị liệu xong rồi về phòng
ngủ, nhưng không nghĩ bản thân lại thϊế͙p͙ đi trước.
Lúc đứng dậy, Tuyết Lạc nghe thấy tiếng nước chảy
trong phòng tắm. Hẳn là Phong Lập Hân đang tắm.
Cô tựa hồ ngửi thấy mùi hooc môn nam giới và mùi
bạc hà nhè nhẹ còn vương lại trêи giường.
Nghĩ đến Phong Lập Hân bị bỏng khắp người, cử
động bắt tiện, lo anh ở một mình trong phòng tắm sẽ
gặp khó khăn, Tuyết Lạc vội vàng bước tới.
“Lập Hân, anh có ở trong đó không?” Tuyết Lạc dừng
lại trước cửa phòng tắm, cất giọng dịu dàng hỏi. “Cần
em giúp một tay không?”
Giọng nói phụ nữ nghe rất ấm áp, nhưng tiếng gọi
‘Lập Hân: lại khiến Hàng Lãng cau mày.
Tựa hồ có chút muốn nghe, khi cô gọi ‘Hàng Lãng’ sẽ
có cảm giác như thế nào.“Lập Hân, cần em giúp không?” Tuyết Lạc lại hỏi, thấy
bên trong mãi vẫn không trả lời, quả thật lo rằng thân
thể tàn tật như Phong Lập Hân sẽ không thể tự mình
lo liệu. ^⁄ậy em vào nhé.”
Cô là vợ của anh, anh không thể tự mình tắm rửa thì
đây là việc cô đương nhiên phải làm. Về mặt tâm lý,
Tuyết Lạc không thể gần gũi với Lập Hân đã bị biến
dạng, nhưng chăm sóc cho anh trong cuộc sống hàng
ngày thì là nghĩa vụ của người làm vợ.
Hơn nữa, trong lòng Tuyết Lạc thực sự áy náy với Lập
Hân: nếu đã quyết định gả cho anh, thì đêm tân hôn
không nên bỏ chạy, bỏ lại anh một mình chịu đựng.
Chắc hẳn trong lòng anh cũng có ít nhiều khó chịu.
Mà Hãng Lãng trong phòng tắm lại chọn im lặng là
vàng. Dụng ý của hắn thật sự rất rõ ràng.
Hắn muốn xem một chút, bộ dạng của cô sau khi thấy
thân thể hắn sẽ thế nào? Sẽ kinh hoàng thất thố hay
xuân tâm rạo rực?
Khóe môi hắn nhếch lên một đường quỷ quái. Đẹp trai
quyến rũ, nhưng lại lạnh lùng tàn nhẫn.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Tuyết Lạc thấy một cơ thể
cường tráng mạnh mẽ khiến bắt kỳ người phụ nữ nào
cũng phải rung động, cơ bắp cuồn cuộn trần trụi mà
không có chút che chắn nào. Cứ như vậy phô bày
trước mắt cô.
Mái tóc đen bóng ngạo nghễ, ướt nhẹp với dòng nước
đang chảy từ cổ xuống ngực, rồi cứ thể chạy dọc cơ
thể tráng kiện và mị hoặc, rơi xuống cái vị trí phía
dưới.
Giờ khắc này, Lâm Tuyết Lạc nhìn đến ngơ ngắn. Thật
lòng mà nói, trời đất chứng giám, cô thật không cố ý
nhìn chỗ đó của hắn!
Cái này, đây là phòng tân hôn của cô và Phong Lập
Hân mài! Cô thật sự không biết người ở trong phòng
tắm lại là Hãng Lãng.
Chẳng qua là, chẳng qua là mấy giọt nước kia quá
sức tinh quái, đem ánh mắt Tuyết Lạc hướng tới chỗ
đó, cô chỉ là nhìn theo đường di chuyển của chúng mà
thôi… Cuối cùng mới bắt tri bất giác nhìn thấy hạ bộ
của đàn ông kia.
“Phong… Hàng Lãng… anh… sao anh lại ở đây?”
Tuyết Lạc kinh ngạc đến cà lăm.
“Anh cái gì mà anh? Nhìn đủ rồi thì ra ngoài đi.” Hàng
Lãng đáp tỉnh rụi.
Hắn với lấy khăn tắm, không nhanh không chậm quấn
quanh hông, sau đó mới bắt đầu lau nước trêи tóc,
giống như chuyện bị phụ nữ nhìn thấy thân thể hoàn
toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng hắn một chút
nào.
Nhưng trái tim Tuyết Lạc lại đập thình thịch không sao
dùng lại được. Giống như nai con mới sinh bị ném ra
đầu ngọn sóng, nhất thời không ngừng rung động,
thẹn đến đỏ cả mặt.
Chương 13: Xấu hổ đến không còn mặt mũi gặp ai
“Đúng rồi, xin lỗi.” Tuyết Lạc cảm thấy xấu hổ, nóng
bừng mặt mũi. Không dám liếc mắt nhìn thêm nữa, cứ
như sau lưng có ma quỷ, vội vội vàng vàng đóng cửa
phòng tắm, chạy một mạch xuống tầng.
Được rồi, không thể không thừa nhận, người đàn ông
kia thật sự rất cường tráng quyến rũ, khi học năm thứ
ba đại học, cô đã từng tham gia lớp học vẽ có người
mẫu nam cơ bắp cuồn cuộn, thế nhưng thân hình đẹp
như vậy vẫn là lần dầu tiên được chiêm ngưỡng.
Trong lòng hoảng loạn, hô hấp của Tuyết Lạc cũng trở
nên dồn dập.
Mình sao lại liều như vậy, lại tùy tiện nhìn thân thể trần
truồng của em chồng? Hơn nữa còn là cô chủ động
đẩy cửa vào, thật là xáu hỗ đến không còn mặt mũi
gặp ai nữa.
Bất quá người đàn ông kia cũng thật là, rõ ràng trước
đó cô đã đánh tiếng rồi, sao hắn lại không nói câu
nào? Nếu hắn nói hắn là Hãng Lãng, Tuyết Lạc sẽ
không tự tiện xông vào.
Chương 13: Xấu hổ đến không còn mặt mũi gặp ai
Hắn là cố tình khiến cô khó chịu sao?
Rút kinh nghiệm xương máu.
Tuyết Lạc cảm thấy Hàng Lãng là có ý.
Bởi vì đó là phòng tân hôn của cô và Phong Lập Hân.
Biệt thự Phong gia lớn như vậy, phòng tắm có không
dưới năm sáu cái, sao hắn nhất định phải dùng cái
trong phòng đó chứ?
Hơn nữa trước khi vào cô đã gõ cửa, còn hỏi dò xem
có phải Phong Lập Hân ở bên trong hay không. Rõ
ràng là người đàn ông đó nghe thấy, vậy sao không
báo với cô một tiếng? Nếu hắn có trả lời thì làm gì có
chuyện cô đẩy cửa xông vào, nhìn hết thân thể trần
truồng của hắn?
Nhất định là do người đàn ông này bày trò quái đản!
Sao hắn lại có thể đùa bỡn chị dâu của mình chứ?
Như vậy cũng chính là không tôn trọng anh trai Phong
Chương 13: Xấu hổ đến không còn mặt mũi gặp ai
Lập Hân của hắn.
Suy đi tính lại, Tuyết Lạc cảm thấy nếu chuyện bé xé
ra to, nói với Phong Lập Hân, có thể sẽ ảnh hưởng
đến tình cảm giữa anh em bọn họ. Hơn nữa, thân thể
Phong Lập Hân cũng không được khỏe, Tuyết Lạc
không muốn anh bị những chuyện vụt vặt này làm
phiền lòng. Nhớ
Đọc Truyện nhé, chúc luôn vui
Nhưng cô cũng sẽ không im lặng. Cô không muốn làm
một người chị dâu nghiêm khắc, chỉ muốn cái tên em
chồng thô lỗ lại bá đạo kia có thể dành cho cô sự tôn
trọng tối thiểu. Cũng như tôn trọng anh trai của hắn!
Tuyết Lạc nghĩ tới một người, chính là dì An.
Tuy nói dì An chỉ là người làm ở Phong gia, nhưng bà
đã hầu hạ hai anh em Phong gia hơn hai mươi năm,
so với mẹ ruột còn thân thiết hơn, thật sự được bọn
họ kính trọng.
“Dì An, Hàng Lãng có phòng riêng không?”
Bị Tuyết Lạc bắt thình lình hỏi như vậy, dì An ngắn ra:
Chương 13: Xấu hổ đến không còn mặt mũi gặp ai
phòng của Nhị thiếu gia chẳng phải chính là phòng tân
hôn đó sao?
“Dì An, nếu là dì nói, Hàng Lãng nhất định sẽ nghe
theo. Làm phiền dì nói với hắn một chút: sau này đừng
tắm trong phòng tân hôn của anh trai nữa. Bây giờ
Lập Hân đã là người đàn ông có gia đình, ít nhiều vẫn
có chút không tiện.” Tuyết Lạc khéo léo nói.
Ai, dì An khẽ thở dài một tiếng: Nhị thiếu gia này vốn
đâu có muốn lấy vợ, lại bị Đại thiếu gia ép cưới như
Vậy.
Dì An không tiện nói nhiều. Nếu Nhị thiếu gia Hàng
Lãng không nhận ra Tuyết Lạc vốn là một cô gái thiện
lương, hắn làm sao có thể yêu thương cô đây? Lúc
này mà muốn hắn đối xử tử tế với cô, sợ là khó rồi!
“Được, lát nữa tôi sẽ nói với Nhị thiếu gia.” Dì An đành
đồng ý.
“Cám ơn dì An.” Tuyết Lạc nhẹ nhàng đáp.
“Đúng rồi dì An, đưa bữa sáng của Lập Hân cho tôi đi,
Chương 13: Xấu hổ đến không còn mặt mũi gặp ai
sáng nay để tôi bón cho anh ấy ăn.” Tuyết Lạc bưng
mâm thức ăn lỏng trêи kệ bếp, nhưng không ngờ vừa
quay người đã bắt gặp ánh mắt của Hàng Lãng.
Cô nhận ra, lời vừa rồi cô nói với dì An, hẳn là hắn đã
nghe thấy.
Nghe được cũng tốt. Để hắn tỉnh táo một chút. Đừng
khinh thường người chị dâu này! Hắn không tôn trọng
cô, cũng chính là không tôn trọng anh trai hắn.
Mà Tuyết Lạc làm sao biết được: người đàn ông này
mới chính là chồng hợp pháp của cô cơ chứ!
Vì vừa xảy ra sự vụ lúng túng ở phòng tắm, Tuyết Lạc
có chút khó xử, không dám nhìn thẳng vào Hàng
Lãng. Cô bèn vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Trái tim cô có lẽ đã quên mắt nhịp điệu ngày thường,
cứ như có cả dàn nhạc giao hưởng biểu diễn nơi
mạch đập, khơi lên khúc nhạc du dương từ nơi sâu
thẳm nhất trong lòng.
“Đưa đây cho tôi.” Giọng điệu của Hàng Lãng như có
vẻ hơi giận.
“Hay cứ để tôi đi.” Tuyết Lạc cắn răng ngắng lên nhìn
hắn. “Một ngày nào đó, anh cũng phải cưới vợ, có gia
đình của riêng mình, đến lúc đó anh trai của anh vẫn
là cần tôi chăm sóc đấy.”
“Không người phụ nữ nào có thể quan trọng bằng anh
ấy.” Thanh âm Hàng Lãng lạnh lẽo đến tận xương tủy.