Chương 124:
Trông thật tình cảm!
Mắu chốt là Phong Hàng Lãng còn nghe Tuyết Lạc gọi lớn tên người đàn ông này là “Phương Diệc Ngôn”!
Phong Hàng Lãng không thể không nhớ đên một câu mô tả “Mặt trời rực rỡ, sáng như ánh ban mail”
Phong Hàng Lãng cảm thấy tay mình đặc biệt ngứa ngáy, muôn đâm người!
Đã vậy người muốn bị đắm còn tự tìm đến cửa. Còn ngang nhiên nói chuyện tình cảm với vợ của anh?
Hơn nữa còn cằm bó hoa hồng trong tay!
Phong Hàng Lãng nhảy ra khỏi xe thể thao, đi thăng vê phía Phương Diệc Ngôn.
“Phương Diệc Ngôn… Phương Diệc Ngôn… anh mau đi đi! Mau lên!”
Tuyết Lạc ban đầu nhìn thầy xe của Phong Hàng Lãng, sau đó nhìn thấy anh Hùng hỗ đi từ xe thể thao ra.
Đương nhiên là Phương Diệc Ngôn sẽ không đi. Anh ta bỏ bó hoa hông trong tay xuống, không cao không thâp nhìn chăm chăm Phong Hàng Lãng hỏi: “Anh chính là Phong Lập Hân?”
Vì phải sắp xếp cho mẹ qua nước ngoài, nên Phương Diệc Ngôn không biệt bi kịch của Đại thiếu gia nhà họ Phong. Anh ta nghĩ rằng người đàn ông hung dữ đang đi lại đây chính là _ Phong Lập Hân.
Phong Hàng Lãng không nói một lời, liền nhắm thẳng gương mặt thư sinh của Phương Diệc Ngôn mà đắm.
Phương Diệc Ngôn không phải là đôi thủ của Phong Hàng Lãng, bước chân lảo đảo ngã vào vườn hoa, bó họa hồng trên tay rơi rụng khắp trên đất.
“Phong Hàng Lãng, anh phát điên cái gì chứ? Đừng đánh nữa… Phương Diệc Ngôn, anh mau đi đi!”
Trên tầng ba nhìn xuống, Tuyết Lạc nhìn thây Phương Diệc Ngôn bị đánh ngã vào vườn hoa, cảng trở nên sốt ruột. Cô đã nhiều lần lĩnh giáo qua sự giận dữ của Phong Hàng Lãng.
Anh ta chính là một ác ma chui ra từ địa ngục!
Với vóc dáng to lớn của Phong Hàng Lãng, cộng với việc anh ta có một thân thủ giỏi, hung bạo như một con thú xông chuồng, Tuyết Lạc thật sự lo sợ răng Phương Diệc Ngôn sẽ bị anh ta đánh bị thương hoặc thậm chí là bị tàn tật.
Phương Diệc Ngôn đã làm sai gì chứ? Anh ây chỉ đên thăm hỏi vì quan tâm cô thôi mà.
Nhưng Phong Hàng Lãng, người đàn ông khó chịu này, không phân rõ trăng đen gì đã bước. đến, đánh Phương Diệc Ngôn rồi! Người đàn ông này rốt cuộc có còn nhân tính không chứ?
Lâm Tuyết Lạc thật sự cảm thấy hồi hận vì đã nói chuyện với Phương Diệc Ngôn. Nếu anh ta sớm rời khỏi nhà họ Phong, thì đã không gặp Phong Hàng Lãng rồi. Cũng sẽ không bị đánh ra nông nỗi này! Cô thật sự cảm thấy oan uồng cho Phương Diệc Ngôn mài Phương Diệc Ngôn bị đánh ngã xuông vườn hoa chưa đứng vững thì cú đâm thứ hai của Phong Hàng Lãng đã tiếp tục giáng xuống. Cái tên đáng ghét “Phương Diệc Ngôn” này, anh đã ngứa ngáy tay chân mây ngày nay rồi. Còn chưa dạy dỗ anh ta một chút, thì anh ta đã tự dâng đến tận cửa rồi.
Rõ ràng hai người đàn ông này đánh nhau thì Phượng Diệc Ngôn ở thế hạ phong. Có thê nói là hoàn toàn không có một chút phản công nào. Cứ ở thê bị động và bị đánh, thảm hại vô cùng.
“Phong Hàng Lãng, anh đừng đánh nữa… xin anh đó đừng đanh nữal Anh mà còn đánh nữa thì anh ấy sẽ chết mát!”
Phong Hàng Lãng nghe được lời khẩn cầu của Tuyết Lạc, càng trở nên tức giận hơn, một cú đấm bên phải xet ngang qua, máu từ miệng Phương Diệc Ngôn bắt đầu chảy ra.
Thấy mình càng khuyên thì Phong Hàng Lãng càng đánh hung tợn hơn, Tuyết Lạc chỉ có thể khàn khàn kêu Cứu: “Dì An… quản gia Mạc… mau đến đây đi.. ; Phong Hàng Lãng đánh người rồi.. quản gia Mạc.. . Phong Hàng Lãng sắp đánh chết người rồi!”
Chính vào thời khắc này, Tuyết Lạc mới thực sự nhận ra Phong Hàng Lãng là người đáng sợ đên mức nào.
Có những lúc anh ta rút giận một cách vô cớ. Tắt cả đều dùng nắm đắm của anh ta để nói chuyện, dùng bạo lực của anh ta, dùng cường thê của anh ta, dùng uy quyên của anh ta.
Gả vào nhà họ Phong cũng giông như bước vào một luyện ngục[1].
Tuyết Lạc có thể đoán được con đường tương lai của cô sẽ còn khó khăn hơn như vậy nữa.
[1]: Được dịch từ tiếng Anh-Luyện ngục, theo niêm tin của một sô Kitô hữu, một trạng thái trung gian sau khi chết về thể xác đề thanh lọc. Có sự bát đồng giữa các Kitô hữu cho dù một nhà nước như vậy tồn tại. Một số hình thức của Kitô giáo phương Tây, đặc biệt là trong đạo Tin lành, phủ nhận sự tôn tại của nó.