TRIỀN MIÊN NHẬP CỐT TỔNG TÀI YÊU SAY ĐẮM

Chương 130:

Hơn nữa, mình là “vợ” của Phong Lập Hân, mỗi ngày trở vê Phong gia cũng là việc nên làm. Mà cô cũng không thể thờ œ không hỏi thăm bệnh tình và tình trạng của Phong Lập Hân trong một thời gian dài được.

“Phong Hàng. Lãng, vậy hôm nay tôi bị anh nhốt cả một ngày trời, anh tính thế nào?” Tuyết Lạc không thế đề mình chịu nh một cách oan uông được.

“Vậy em muốn như thế nào? Muồn căn tôi một cái? Hay là muốn nhốt tôi lại?” Phong Hàng Lãng nhàn nhạt hỏi.

“Không cân! Tôi không biến thái như anhI Tôi chỉ câu xin anh tôn trọng tôi một chút! Đối xử với tôi như một con người, như một người chị dâu. Đây cũng coi như là tôn trọng anh trai anh.” Tuyết, Lạc lại lần nữa chắn chỉnh lại mỗi quan hệ của hai người.

“Tôi mới nhốt cô có một ngày, liền cảm thấy bản thân không phải là người nữa rồi sao? Từ li tôi bắt đầu có kí ức, thì tôi thường xuyên bị cha của mình nhốt trong phòng phơi nắng đó. Nhịn đói suôt hai ba ngày trời, đều là chuyện bình thường.”

Phong Hàng Lãng mím môi cười nhẹ, nhựng trên khuôn mặt tràn ngập nồi buồn không thể xóa nhòa.

Tuyết Lạc thực sự bị sốc, cô gần như không thể ngờ rằng, một Phong Hàng Lãng kiêu ngạo độc đoán như anh lại có một tuổi thơ bất hạnh như vậy.

Nhưng anh lại có thể nở nụ cười khi nói về những trải nghiệm bắt hạnh đó của mình.

Tuyết Lạc không thể tưởng tượng nổi, một đứa trẻ mới năm sáu tuổi mà liên tục bị nhốt trong phòng phơi nắng bao quanh bởi một lớp chống trộm, thật khiến người ta khiếp sợ và kinh hoàng. Lúc đó không biêt trong lòng phải chịu bao nhiêu bóng đen và tôn thương tâm lý.

“Nhất định là do anh nghịch ngợm, cho nên mới bị cha Phong nhôt lại đúng chứ?”

Cô nhẹ giọng dịu dàng hỏi. Tuyết Lạc cảm thấy. rằng bản thần mình được gửi nuôi ở nhà cậu, mặc dù không được yêu thích chào đón, những chế độ cuộc sông ngày thường khá là thoải mái… Ngược lại Phong Hàng Lãng sao lại bị ngược đãi bởi chính cha ruột của mình được?

BỊ bỏ đói hai ba ngày liên tiếp…

Chuyện này đối với một đứa bé mà nói thì thực sự là một tai họa ngập đầu.

Tuyết Lạc tin rằng những lời này của Phong Hàng Lãng là sự thật. Anh là một người kiêu ngạo và mạnh mẽ như vậy, sao có thê tự bia một tuổi thơ đây bi kịch để chiếm được tình cảm của cô? Hoàn toàn không cần thiết. Có lẽ là do anh trong lúc nhất thời không. khống chê được cảm xúc nên mới nói ra.

“Lý do duy nhất là tôi là một đứa con ngoài giá thú nên làm cho ông ấy mắt mặt!” Phong Hàng Lãng nhàn nhạt cười. Chua xót và chênh vênh.

“Vậy… Vậy anh trai Phong Lập Hân của anh cũng không quan tâm đến anh sao?” Tuyệt Lạc nghĩ đến quan hệ anh em của bọn họ tốt như vậy, hẳn là tình anh em sâu nặng từ nhỏ.

“Khi tôi năm sáu tuôi, anh ây mới bảy tám tuổi. Hơn nữa lúc đó tôi khá là bài xích với anh ấy, à phải nói là tôi bài xích với tất cả mọi người trong Phong gia, thì làm SaO CÓ thể tiếp nhận sự giúp đỡ của bọn họ được!

Còn nhớ có một hôm anh ấy lén lút mang đồ ăn đến cho tôi, thê nhưng tôi lại tức giận hất tung thức ăn lên mặt Sỹ nh, Phong Hàng Lãng vẫn cười, nhưng nụ cười ây lại càng khiến Tuyết Lạc thương xót.

nh thật sự quá bướng bỉnh. Anh trai ó ý tốt muôn giúp đỡ anh! Còn anh lại không tiếp nhận lòng tốt của người ta!” Tuyết Lạc không nhịn được quở trách Phong Hàng Lãng một câu.

“Miếng bít tết đó rất nóng, trực tiếp làm bỏng một vệt lón trên mặt anh trai tôi! Tôi nghĩ anh trai sẽ xuống dưới lầu đi tô cáo… Nhưng anh ây lại nói, là do anh ây lén lấy bít tết không cân thận bị bỏng!”

Vành mặt kiên nghị của Phong Hàng Lãng có chút đỏ ửng, anh nhanh chóng quay đầu đi, nhắm chặt mắt một lúc rôi mới từ từ mở ra.

Chợt nhận ra, chẳng trách tình cảm anh em họ lại tốt đến như vậy. Phong Lập Hân đối xử với người em trai cùng cha khác mẹ này, thực sự tốt đến mức không có lời nào khen hết được.

Tuyêt Lạc ngưỡng mộ tình cảm sâu sắc giữa anh em của họ, và cũng hâm một tình cảm anh em họ gắn khít chặt chẽ đến như vậy.

vn trai anh đối xử với anh tốt thật ó”

Thật ra thì Tuyết Lạc cũng muốn bổ sung thêm một câu, nêu anh trai anh đôi xử với anh tốt như Vậy rôi, tại sao anh lại có thể tùy tiện đối xử với người “chị dâu” này như vậy.

“Vì vậy, đối với tất cả những người đã làm tôn thương anh trai của tôi, tôi sẽ khiến cho họ không thể sống dễ dàng được. Nợ máu phải trả bằng máu, nợ mạng phải trả bằng mạng!”

Một khuôn mặt đẹp đẽ mát lạnh, lập tức phủ lên một màn sương mù dày đặc.

Phong Lập Hân đã bảo vệ đề cho anh có một tuôi thơ đầy màu sắc. Thế nhưng anh lại không thê bảo vệ cho Phong Lập Hân có một năm tháng yên tỉnh bình ồn nào cả.

Bình luận

Truyện đang đọc