Chương 129:
Cô biết tính cách người đàn ông này nắng mưa thất thường, nhưng ít nhật lúc này tâm trạng của Phong Hàng Lãng cũng coi như là khá ồn định.
Cho nên Tuyết Lạc muốn lí lẽ với anh.
“Một tên mọt sách, nửa đêm ôm bó hoa hồng đến nhà tôi nói chuyện với bà. Phong. Nếu tôi không đánh hắn ta, thì tôi có còn là đàn ông nữa không?”
Tối nay, Phong Hàng Lãng dường như rất kiên nhân. Anh luôn tuân thủ nguyên tắc quý ông của mình “quân tử động khẩu không động thủ””.
* Lời của kẻ sỹ nhân nghĩa có sức mạnh còn hơn cả vạn quân binh.
Người ta vẫn \ thường nói, quân tử chỉ nên động khẩu, không nên động thủ, động thủ chỉ là tác phong của kẻ thất phu, không hiều đạo nghĩa.
Hoa hồng? Phương Diệc Ngôn mang theo hoa hồng? Anh ây đang muôn làm cái gì, không phải mình đã nói chia tay rôi sao?
“Tôi không cân biết anh ta có phải là “ánh nẵng vui tươi”, hay là “ánh ban mai tươi đẹp” hay. không, tôi chỉ biết em là phu nhân của Phong gia, nên nhất định phải tuân theo tam tòng tứ đức của bà Phong. Nếu anh ta còn dám thèm muốn phu nhân của Phong gia, tôi nhất định sẽ dạy dỗ anh ta, dạy dỗ cho đến khi nào Enh ta không còn thèm muôn khao khát bà Phong nữa mới dừng lại!” Phong Hàng Lãng lạnh giọng nói.
Lâm Tuyết Lạc im lặng.
Khoảnh khắc ngắng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt sắc bẻn của Phong Hàng Lãng, đòi công lý nói: “Anh nói tôi phải tuân thủ quy tắc tam tòng tứ đức của bà Phong, vậy thì anh thì sao? Anh đã làm gì với tôi?”
“Tât cả những gì tôi làm đêu là chuyện chính đáng! Trên hợp tình, dưới hợp pháp!” Phong Hàng Lãng nhạt nhàn đáp.
“Anh khinh bạc làm nhục người làm chị dâu là tôi đây, chuyện này cũng là hợp tình hợp pháp sao? Phong Hàng Lãng, cái quy định này chính là quy định mà anh tự đặt ra phải không?”
Tuyết Lạc cảm thầy cùng Phong Hàng Lãng nói chuyện quy định, giỏng như đang nói lý lẽ với con sư tử “Ấn nhiều rau hơn một chút, sẽ tốt cho sức khỏe”!
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ trở nên hồng hào vì được bổ sung thức ăn, lông mày cau lại của Phong Hàng Lãng cũng giãn ra đôi chút. Chỉ là mỗm miệng nhanh lẹ của người phụ nữ này khiến cho đầu lông mày của anh vừa giãn ra một lần nữa lại hơi nhíu lại.
Sao người phụ nữ này hết lần này tới lần khác muốn biến thành một con mèo hoang trước mặt anh? Cô ngoan một chút không được sao? Dịu dàng một chút không được sao?
“Em có thể đến trường, nhưng nhất định phải cắt đút liên hệ với Phương Diệc Ngôn! Nếu để tôi phát hiện ra hai người còn ở cùng một chỗ nói chuyện với nhau, thì gặp lần nào tôi sẽ đánh anh ta lần đỏ. Hoặc có thể không cần phiền phức đến vậy, tôi Sẽ trực tiếp bỏ anh ta vào trong ngục, đề anh ta ở trong đó mỗi ngày có thê ngắm hoa cúc cùng với đám người như hồ đói đó, như vậy không phải nhẹ nhàng hơn sao?”
Phong Hàng Lãng uống một ngụm sữa hoa quả an thân do dì An bưng lên, thản nhiên lạnh giọng nói.
“Tôi sẽ tuân thủ thân phận làm một người vợ! Nhưng nh Phong Hàng Lẵng anh cũng hãy tuần thủ thân phân là một “em chồng”!” Tuyết Lạc cảnh cáo.
Đến lúc này rồi, còn nói “em chồng”
với anh? Người phụ nữ này thật sự – ngốc, quá ngây thơ đi!
Chỉ số IQ này thực sự khiến người ta lo lắng!
Nhưng tại sao mình lại bị mặc kẹt trong vòng xoáy trêu chọc cô mãi mà không thê thoát ra được là sao?
Dường như mỗi ngày không trêu chọc cô một chút, thì luôn cảm thấy hôm đó thiệu thiệu một chút gì đó.
Cùng là phụ nữ, Lam Du Du mang đến cho người ta một cảm giác chán ghét, nhưng với người phụ nữ trước mặt, dù chỉ là một cuộc cãi vã đơn điệu hay một cuộc đầu súng thật sự đi chăng nữa, thì nó cũng khiến cho anh trở nên hăng hái hơn, khiến anh phát nghiện!
“Chúng ta mỗi người lùi một bước, tôi đề em đi đến trường học, còn em buôi tối nhất định phải trở về Phong gia.” Đây là một câu trần thuật, không phải là một câu hỏi.
Nếu cuối cùng đã độc đoán tuyên bố như vậy rồi, tại sao còn phải dùng thái độ đạo đức giả bộ thương lượng với cô làm gì!
Tuyết Lạc ngầm thỏa thuận. Miễn là mình có thê đên trường, còn những việc khác đều dễ dàng thương lượng.