TRIỀN MIÊN NHẬP CỐT TỔNG TÀI YÊU SAY ĐẮM

Tuyết Lạc liếc ra ngoài cửa xe một cái, lại nhìn tài xế đang ngồi ở ghé trêи cùng quản gia Mạc, khó xử nói.

“Lập Hân, em thật sự đã khỏe rồi. Đã bắt đầu hết đỏ, chưa tới hai ngày sau là đó thể khôi phục màu da bình thường.” “Gọi là chồng!” Hàng Lãng tức giận quát. “Tại sao không thể để người chồng này nhìn? Anh chỉ muốn quan tâm em thôi mà.” Màn vải bị kéo xuống, trong không gian chật chội, chỉ có mình Tuyết Lạc và Hàng Lãng đang ngòi trêи xe lăn.

bEITni Tuyết Lạc thật sự là không nói nên lời. Người đàn ông này tại sao lại như vậy? Tính khí này cũng thật quá cứng đầu rồi.

“Khụ khụ!” Hàng Lãng ho nhẹ hai tiếng.

« Tuyết Lạc vội vàng rướn người qua hỏi. “… chồng, anh sao vậy? Không sao chứ?” Nghe dì An nói, khi bệnh tình chuyển biến xấu nhát, Phong Lập Hân đã phải dùng đến máy thở. Bất quá, Phong Lập Hân hôm nay quả thật không giống người đã mệt lả đến mức phải dùng đến máy thở. Khi Tuyết Lạc giúp anh bóp vai, rõ ràng cảm nhận được cơ bắp đàn hồi, căng cứng khỏe mạnh.

Bệnh tình của Phong Lập Hân cứ lúc tốt lúc xấu, quả thực khiến Tuyết Lạc lo lắng không thôi.

“Bị em chọc giận đấy!” Cánh tay dài của Hàng Lãng vươn một cái, đem Tuyết Lạc ôm vào ngực, ngồi lên chân hắn.

“Lập Hân… Chồng… Anh đừng như vậy…” Tuyết Lạc xấu hỗ lo lắng. Thân mật như vậy, cô vẫn cần thời gian làm quen.

“Đừng nháo. Để anh ôm một lát thôi.” Hàng Lãng áp chế toàn bộ thân thẻ Tuyết Lạc, vùi đầu vào tóc cô, hít hà mùi hoa nhàn nhạt trêи cơ thể cô, trong lòng cũng trở nên bình yên hơn.

Thấy ‘Phong Lập Hân’ không có động tác nào quá đà, Tuyết Lạc liền duy trì tư thế an tĩnh, mặc cho hắn ôm mình. Cô không dám nhìn gương mặt dữ tợn kia, chỉ là yên lặng cảm nhận nhịp thở, nhịp đập mạnh mẽ của trái tim hắn. Từng tiếng từng tiếng bình yên.

Trở lại Phong gia, Tuyết Lạc dường như có chút không nỡ để ‘Phong Lập Hân’ rời đi. Cô không biết sau khi ‘Phong Lập Hân’ vào phòng y tế rồi, lúc nào mới có thể gặp anh.

“Lập Hân… chồng, để em vào phòng y tế chăm sóc anh có được hay không? Em sẽ phối hợp với bác sĩ Kim, sẽ không quấy rầy anh trị liệu đâu.” Tuyết Lạc nắm chặt bàn tay đầy sẹo, không nỡ buông ra.

Người phụ nữ này lại quyến luyến Phong Lập Hân? Trái tim Hàng Lãng vô tình nghe tức giận.

Có lẽ hắn không thể hiểu được tắm lòng tinh tế của Tuyết Lạc, cho dù là quyền luyến, cũng là quyến luyến Phong Hàng Lãng dưới lớp da giả kia! Mà hắn cũng không phải Phong Lập Hân! Điều này không hề phức tạp, chẳng qua Phong Hàng Lãng lại luôn quá đà.

Cô phủ phục trêи đôi chân rắn chắc của hắn, cặp mắt trong veo, ngập tràn mong chờ.

Là khao khát có thể ở bên Phong Lập Hân nhiều hơn một chút sao? Là cô che giấu quá tốt, hay do cô thật sự có chân tình với người đàn ông mặt mũi biến dạng này? Thật là kỳ lạ.

“Cô đơn à? Ngoan! Tối nay anh sẽ về phòng với em.” Thanh âm khàn khàn của Hàng Lãng mang theo một phần tà tứ.

Gò má trắng nõn của Tuyết Lạc đỏ lên. “Lập Hân, anh hiểu lầm ý em rồi… Em chỉ là muốn vào phòng y tế chăm sóc anh. Đừng bài xích em như vậy được không? Em chỉ mong anh có thể khỏe lại nhanh một chút. Dì An và quản gia Mạc đều đã già, sau này Hàng Lãng cũng sẽ có gia đình riêng, anh nên để người vợ này chăm sóc mình… Nếu không, em cũng không biết mình làm vợ của anh là có ý nghĩa gì.” Hàng Lãng im lặng nhìn gương mặt lã chã nước mắt đầy thành khẩn của Tuyết Lạc: chẳng lẽ người phụ nữ này thật sự như Lập Hân nói, tâm tính lương thiện? Nhưng tiếng gọi Lập Hân” qua miệng cô, thực sự khiến hắn không thoải mái.

“Như vậy đi, tối nay chúng ta thực hiện nghĩa vụ vợ chồng một chút! Nếu em biểu hiện tốt, để anh thấy được thành ý của em, anh sẽ khuyên bác sĩ Kim, để em vào phòng y tế chăm sóc anh.” Hàng Lãng nói xong, môi nhếch lên một đường gian tà, mặc dù đã cách một lớp da nhân tạo, nhưng vẫn đủ khiến Tuyết Lạc kinh sợ.

Cách nói chuyện này sao lại giống Hàng Lãng đến thế? Công chúng không phải luôn đồn đại rằng Phong Lập Hân là một công tử lịch sự, nho nhã hay sao, thế mà bây giờ lại giống em trai như thế này? Vừa nghĩ đến việc tối nay phải thực hiện quan hệ vợ chồng với Phong Lập Hân, cả người Tuyết Lạc ớn lạnh.

Nói thật thì, Tuyết Lạc không thể thân mật với một người đàn ông xa lạ. Huống chi Phong Lập Hân còn là một người bị hỏa hoạn thiêu cháy rụi thân thể! Tuyết Lạc không ngại dung nhan bị hủy hoại của anh, nhưng bảo cô phải thân mật với anh như vợ chồng, cô không làm được! Nhưng dù sao mình cũng là người vợ hợp pháp của anh! Cửa ải này, sớm hay muộn rồi cũng phải trải qua.

Cả buổi trưa, Tuyết Lạc cứ hoảng hốt không thôi. Cứ suy nghĩ mình phải làm thế nào để đối mặt với Phong Lập Hân.

Sau khi tắm, cơ thể cô càng thêm tuyệt đẹp, nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ. Dáng vẻ yêu điệu, vẻ đẹp nữ tính càng lộ rõ.

Ngồi trêи giường cưới, Tuyết Lạc mặc đồ ngủ, yên lặng, cứ nghĩ đến chuyện sắp xảy ra liền khẩn trương không chịu được.

Dì An cầm thuốc bỏng đi vào, còn có một lọ thuốc nhập khẩu đề xóa sẹo.

“Dì An, lưng cháu đỡ rồi, ngày mai không cần bôi nữa đâu.” Tuy dì An cũng là phụ nữ, nhưng khi để bà bôi thuốc, Tuyết Lạc vẫn có chút khó xử.

“Tuổi trẻ thật tốt a, hồi phục nhanh quá.” Dì An thận trọng kéo vạt áo ngủ của Tuyết Lạc xuống.

Chờ đến khi dì An bôi thuốc xong, Tuyết Lạc giữ bà lại. “Dì An, dì đừng đi được không? Nói chuyện với cháu một chút.” Tuyết Lạc thật sự rất khẩn trương. Dẫu sao cô cũng là con gái, chưa từng làm chuyện kia bao giờ.

“Phu nhân, đừng sợ.” Dì An vỗ võ lên bàn tay đang nắm chặt của Tuyết Lạc. “Phụ nữ đều sẽ phải trải qua chuyện này. Nếu có thể cho Phong gia một tiểu thiếu gia thì sẽ còn tốt hơn nữa.” “…” Không thể không nói, dì An nghĩ cũng xa quá rồi.

Ngay cả chuyện Phong tiểu thiếu gia, bà cũng nghĩ tới.

Dì An vừa đi, Tuyết Lạc lại càng khẩn trương.

Đúng lúc đó, đèn thủy tinh trong phòng chợt lóe sáng, sau đó cả phòng rơi vào một mảnh tối đen.

“Dì An… dì An…” Tuyết Lạc vội vàng từ trêи giường bò xuống, lảo đảo muốn chạy ra ngoài. Nhưng ở cửa phòng lại đụng vào một vật.

“Ai?” Tuyết Lạc hoảng sợ hỏi.

“Đừng sợ, là anh.” Thanh âm tang thương giống hệt như ban ngày.

Nhưng điểm khác là ở chỗ, lần này, giọng nói đàn ông mang theo tình ý hết sức rõ ràng.

“Lập Hân, sao đột nhiên lại mát điện vậy?” Từ thanh âm khàn khàn này, Tuyết Lạc có thể nhận ra, chính là Phong Lập Hân.

Bóng tối vô tận khiến cô càng thêm sợ hãi. Bất quá ‘Phong Lập Hân’ kịp thời xuất hiện đã giúp cô bình tĩnh không ít. Chẳng qua phải đối mặt với ‘Phong Lập Hân’ trong hoàn cảnh này, Tuyết Lạc thật sự rất khẩn trương.

“Sợ em thấy mặt anh mà hồi hộp, nên bảo quản gia Mạc tắt nguồn điện đi.” Hàng Lãng tiến đến gần, gần đến nỗi hắn có thể cảm nhận được người phụ nữ kia đang run lên trong ngực mình. Thân thể nhỏ nhắn run rầy nép vào hắn, vô cùng dễ chịu.

“Lập Hân, em không sợ…” Tuyết Lạc nói. Bóng tối như thế này mới khiến cô càng khẩn trương hơn. “Anh bảo quản gia Mạc bật đèn được không? Em không sợ dung mạo của anh đâu.” “Cứ để tối một chút… như vậy mới kϊƈɦ thích.” Hàng Lãng thấp giọng nói, hơi nóng trong miệng hắn như rồng cuốn, nhẹ nhàng phả lên gương mặt nhỏ nhắn của Tuyết Lạc, càng kϊƈɦ thích nhiều tình ý.

Hàng Lãng đương nhiên thích tối, như vậy hắn mới có thể thuận lợi muốn làm gì thì làm. Hắn đã sớm cởi bộ da nhân tạo ngột ngạt kia rồi, chỉ để lại máy biến đổi giọng nói và phần da tay để tiện hành động. Bởi vì tay hắn sẽ chạm vào cô, và cô có thể phân biệt giọng nói của hắn. Cho nên đây là hai biện pháp che giấu không thể thiếu.

Còn tại sao Hàng Lãng không lộ gương mặt thật của mình với Tuyết Lạc thì chẳng ai biết được. Có lẽ cách này mới có thể khơi dậy những cảm xúc đàn ông nguyên thủy nhất trong hắn. Hắn sẽ càng hưởng thụ quá trình bỡn cọt này.

Vậy mà không ngờ, Tuyết Lạc lại chủ động đưa tay sờ lên mặt hắn. “Lập Hân, em không sợ anh, nếu anh không tin, em có thể ôm mặt anh.” Trong bóng tối, cảm nhận được bàn tay của Tuyết Lạc trêи mặt mình, Phong Hàng Lãng chuẩn xác bắt được bàn tay cô, năm chặt.

“Đừng động.” Hàng Lãng mắng một tiếng. “Anh có một sở thích nhỏ. Hãy nhớ, khi làm cùng anh, không được nhìn, không được ôm, không được hôn. Quay mặt đi chỗ khác, chỉ cần ngoan ngoãn nằm yên là được.” Trong bóng tối, Tuyết Lạc bị giọng nói gay gắt của hắn làm cho giật mình. Cô chậm rãi thu tay về.

“Chỉ cần ngoan ngoãn nằm yên? Phong Lập Hân, anh coi em là gì? Búp bê sao?” Trong lòng Tuyết Lạc thoáng đau.

“Đây là sở thích của anh! Xuất giá tòng phu! Nếu đã gả cho anh, thì nhất định phải nghe lời anh.” Sự bướng bỉnh của cô khiến Hàng Lãng không vui.

“Nhưng em không muốn hùa theo mấy cái sở thích này của anh.” Tuyết Lạc khăng khăng phản đối sự uy hϊế͙p͙ của hắn, một lần nữa muốn nhẹ nhàng thuyết phục. “Em thật sự không sợ anh, bật đèn lên được không?” “Không được!” Hàng Lãng lạnh lùng nói, kéo cô đến sát bên giường. “Thời gian quý như vàng, chúng ta đừng lãng phí nữa.” “Lập Hân… anh đừng như vậy… em khó chịu!” Cử chỉ này khiến Tuyết Lạc thực sự chịu không nỗi.

Cô bắt thình lình nhớ lại lời Hạ Dĩ Thư: bởi vì bị hỏa hoạn thiêu cháy dung nhan và thân thể, cho nên tâm lý Phong Lập Hân trở nên vặn vẹo, sau đó liền muốn hành hạ đàn bà? Mình bị đối đãi như vậy, chẳng phải chính là hành hạ sao? “Một lúc sau sẽ thoải mái!” Thanh âm hắn hết sức tà mị. Tuyết Lạc nghe thấy, mặt liền đỏ lên, tim đập thình thịch.

Bình luận

Truyện đang đọc