TRIỀN MIÊN NHẬP CỐT TỔNG TÀI YÊU SAY ĐẮM

Chương 135:

Nửa mê nửa tỉnh, cánh tay dài của người đàn ông vươn tới, lập tức kéo vòng eo nhỏ của cô ập vào lồng ngực mình.

Cằm nhỏ của Tuyết Lạc đập vào lồng ngực rắn chắc của anh, cơn đau khiến cô chỉ có thể hít vào một hơi.

Sao lón lên lại phát triển khỏe mạnh như vậy làm gì! Ngang sức một con trâu!

Tất nhiên Tuyết Lạc sẽ không ngủ chung giường với Phong Hàng Lãng.

Cô rất rõ thân phận của mình hiện tại là gì.

Cô cố gắng đứng dậy, nhưng Phong Hàng Lãng lại lật người, áp chế cô ở bên dưới.

Vóc dáng cường tráng đó, giống như bức tường thành âm áp, khiến Tuyết Lạc không thê chuyên dịch được.

Tuyết Lạc còn chưa kịp mở miệng quở trách, thì anh đã không vừa lòng nói trước.

“Đừng ồn ào nữa, ngủ đi, mệt lắm rồi!

Đêm nay sẽ không chạm vào em đâu!”

Nói câu “anh không chạm vào tôi” cứ như là ông trời đang ban thưởng phát quà cho cô vậy.

Anh đặt đôi chân mạnh mẽ của mình lên đôi chân mảnh mai của Tuyết Lạc, cô định cô lại không cho cô di chuyền.

Tuyết Lạc muốn đậy người đàn ông ra, nhưng dù cô gắng thê nào cô cũng không đây ¡ ra được. Mà lại vang đến tiếng khit mũi của người đàn ông, cho thây anh đang rất không vừa lòng với hành vi náo loạn vừa rồi của cô.

Tuyết Lạc ngừng giãy giụa, mệt mỏi nhìn người đàn ông đang ngủ yên.

Khoảnh khắc đó, Tuyết Lạc đột nhiên cảm thầy rằng ông trời đã nhân nhầm nút trong cuộc đời cô. Trong mồi quan hệ đặt nhằm chỗ này, Tuyết Lạc dường như không có cách nào thoát ra được.

Mình nên làm gì bây giờ? Rõ ràng biết mình nên thăng thừng từ chối tình cảm giả dôi của Phong Hàng Lãng, nhưng chính mình lại không phản kháng để rồi lún sâu vào không thê thoát ra được.

Lúc này, Tuyết Lạc cuối cùng cũng hiệu ra, ý nghĩa thực sự của câu tự mình lọt lưới!

Biết rõ đó là sai trái, nhưng tại sao vân cô tình đi vào? Chỉ bởi vì ánh sáng lóe lên trước mặt?

Ngày hôm sau.

Tuyết Lạc thức dậy trong vòng tay của người đàn ông.

Cái ôm này… Thực sự quá có cảm xúc da thịt rồi chăng? Tuyệt đối là bản người thực!

Tuyết Lạc gần như nhảy dựng lên khỏi vòng tay của Phong Hàng Lãng.

Không biệt từ lúc nào, quân áo của người đàn ông đã không còn nữa, gân như cô… với cô… chờ đã, quần áo ngủ của cô đâu rồi?

Tuyết Lạc nhìn xuống, kinh ngạc, bộ đô ngủ trên người cô đã bị đây xuông thắt lưng, cô hiện tại không có mặc nội y và đang phô vẻ đẹp ngọt ngào của mình ra ngoài!

Chúa ơi! Lâm Tuyết Lạc, đồ ngu hám ngủ này! Mày sao lại có thể ngủ. say đên mức người ta lột sạch đồ của mình rồi mà vẫn không hề hay biết thế này?

May mắn thay, người đàn ông › vẫn chưa tỉnh dậy. Tât cả những bối rối và xấu hồ này, vẫn còn chỗ đề cứu vãn.

Tuyết Lạc nhanh chóng kéo lên bộ đồ ngủ bị kéo đến thắt lưng, sửa soạn xong xuôi, sau đó cần thận rút chân ra khỏi vòng tay của người đàn ông giống như đang nhỗ củ cà rót.

Khi cô sắp rút ra được, thì người đàn ông kia lại lật người, đè chặt cô xuỗng. Đè thì đè, nhưng lại sao lại cứ phải đè lên chỗ… của cô chứ.

Giống như tiếng gầm gừ của con sư tử, bàn tay ngõ nghịch nào đó, theo, thỏi quen mò mẫm, ngay lập tức nặn bông hoa mêm mại xinh đẹp của cô..

Tuyết Lạc cúi đầu theo phản xạ cắn vào cánh tay của người đàn ông.

Rồi hoảng sợ bỏ chạy. Thậm chí không dám quay đâu nhìn lại. Sợ người đàn ông này nhìn thầy bộ dạng bồi rôi của mình, sau đó lại cười nhạo và chế giễu cô.

Nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ chạy trôn trồi chêt vào cánh đông hoang, lại nhìn thấy hai ,hàng dâu răng bị người phụ nữ căn trên cánh tay, khuôn mặt tuần tú của Phong Hàng Lãng lại càng trở nên quyền rũ hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc