TRIỀN MIÊN NHẬP CỐT TỔNG TÀI YÊU SAY ĐẮM

Chương 178:

Hơn nữa, Lâm Tuyết Lạc cô tiên tài không có, chỉ có một cái mạng nhỏ này! Nếu hắn muốn lấy, liền lây đi thôi. Mẫu chốt là, hắn lây đi cũng chẳng có tác dụng gì.

“Đây là cô đã hứa.” Giọng nói trầm thâp của Phong Hàng Lãng vang lên, trong nháy mắt người cô truyện tới một luông khí lạnh, sau đó là giọng người đàn ông đáp ứng: “Nửa giờ sau tôi sẽ đên! Lâm Tuyệt Lạc, cô yên tâm mà đợi!”

Vốn là người đàn ông này chịu tới, Tuyết Lạc phải nhảy cẵng lên vì vui mừng mới đúng. Nhưng sao cô lại cảm thấy một luồng. khí lạnh lếo truyền tới. Lời nói của người đàn ông này, thật sự là khủng bô người nghe.

Tuyết Lạc không nhịn được rùng mình một cái. Cảm lác ớn lạnh ngay sau khi nghe câu “nửa giờ sau tôi sẽ đến” bao trùm lầy cô.

Tuyết Lạc lần nữa trở lại bàn ăn.

Hạ Dĩ Cầm vẫn duy trì tư thế ưu nhã như cũ: “Tuyết Lạc, nếu như Phong Nhị thiếu gia bận rộn, chúng ta liên chọn món đi, một lát nữa chị đưa em về Phong gia.”

Người phụ nữ che giâu đáy lòng mình, khi nói chuyện liên mang mục đích thăm dò. Không phải nghỉ ngờ, Hạ Dĩ Cầm là một người phụ nữ có tâm tư rất sâu.

“Nửa giờ sau Phong Hàng Lãng sẽ tới! Chị Dĩ Cầm, nếu chị đói bụng, em gọi người lây một chút đồ ăn lót dạ cho chị trước nhé.” Tuyết Lạc mỉm cười nói.

Cô đã “nhẹ nhàng cầu xin” người đàn ông kia, cuối cùng hắn cũng tới, SUY nghĩ một chút, Tuyết Lạc liền có cảm giác thành tựu. Ít nhất cách đó không xa có thể cho mợ cô một câu trả lời thỏa đáng.

“Được. Trước tiên chúng ta gọi một chút đồ ăn lót dạ.” Hạ Dĩ Cầm dịu dàng nói.

Dù ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng nội tâm Hạ Dĩ Cầm nở hoa rựC rỡ. Chỉ cân Phong Hàng Lãng có thể tới buổi hẹn này, bất luận là hắn có thật lòng muôn hẹn hò hay không, liền đủ để cô không bị mắt mặt.

Mang thân phận là một thiên kim, sao cô lại không biết gọi đồ ăn trước là hành vi rất không lễ phép. Nhưng cô chính là cô tình làm vậy.

Thứ nhát, là làm cho những phu nhân và thiên kim đang nhìn ngoài kia thấy, thứ hai là muôn thăm dò địa vị của Lâm Tuyết Lạc trong lòng Phong Hàng Lãng.

Vừa nghĩ đên lúc trong phòng ăn Phong gia, Lâm Tuyệt Lạc hồn Phong Hàng Lãng, Hạ Dĩ Cầm liền hận đên nghiên răng. Nhưng cô có thê làm gì, ai bảo Lâm Tuyết Lạc thoạt nhìn như trẻ con lại có tâm cơ thâm sâu, gần gũi nên được lợi trước!

Cho nên nếu Phong Hàng Lãng nguyện ý cưới cô, Hạ Dĩ Cầm cô sẽ nguyện ý gả. Chờ đền lúc tiền vào Phong gia, cô sẽ nghiêm túc sắp xếp lại gia phong! Cô sẽ không dụng túng cho Lâm Tuyết Lạc không biệt liêm sỉ mà câu dẫn Phong Hàng Lãng!

Tuyết Lạc thực sự đói bụng, hai ba miệng liền ăn xong miêng bánh Mousse. Ngắng đầu lên cô thầy Hạ Dĩ Cầm đang dùng ánh mắt oán hận nhìn cô chằm chằm.

“Chị Dĩ Cầm, sao chị không ăn, chị không đói bụng sao?” Tuyết Lạc thấy miệng bánh Mousse trong đĩa Hạ Dĩ Cầm chưa hề bị đụng vào.

“Chị chưa đói bụng, cho em ăn đây.

Nhìn em giỗng con mèo đói kìa.” Hạ Dĩ Cầm đây chiếc bánh Mousse đến trước mặt Tuyết Lạc, còn vô cùng chu đáo rút khăn giây lau mầu bánh vụn trên khóe môi cho Tuyết Lạc.

“Ha ha ha ha, Hạ Dĩ Cầm, như thế nào, Phong Hàng Lãng không tới đúng không? Đây không phải là tự rước lây nhục saol”

Thấy Hạ Dĩ Cầm và Lâm Tuyết Lạc bắt đầu gọi món, Hạ Dĩ Kỳ nghĩ răng Phong Hàng Lãng chắc chắn sẽ khối tới buôi hẹn này, liền không thể kiềm chế chế giêu chị gái Hạ Dĩ Câm.

Chuyện này còn hơn cả lúc cô mang bánh gato xoài đến cho Phong Hàng Lãng ăn lại bị hắn làm nhục.

Bình luận

Truyện đang đọc