TRIỀN MIÊN NHẬP CỐT TỔNG TÀI YÊU SAY ĐẮM

Phong Hàng Lãng, cụ nhà anh! Để tôi phục vụ một mình anh thôi sao? Anh là cái quái gì chứ! Vừa rồi anh ức hϊế͙p͙ tôi thì thôi đi, giờ trước mặt khách như vậy mà anh cũng không thể giữ thể diện cho tôi một chút sao?

Tuyết Lạc oán hận trừng mắt nhìn Phong Hàng Lãng, ngứa răng lại muốn cắn người. Tại sao cô lại dùng từ “lại” chứ? Bởi vì năm phút trước, cô đã cắn Phong Hàng Lãng một cái và còn cấu hắn một cái trả thù hắn đã đánh vào ʍôиɠ cô. Bản thân đã trêu nhầm người rồi!

Dáng vẻ Tuyết Lạc trừng mắt nhìn Phong Hàng Lãng đã rơi vào mắt Hạ Dĩ Cầm lại giống như liếc mắt đưa tình. Đó là sự biến tướng của hành động quyến rũ Phong Hàng Lãng ư? Lâm Tuyết Lạc này thực sự rất mưu mô!

So với em gái Hạ Dĩ Kỳ thì Hạ Dĩ Cầm biết kiềm chế hơn nhiều, cô ta mỉm cười duyên dáng, nói: “Tuyết Lạc, chị sẽ tự làm, em là phu nhân của nhà họ Phong mà, chúng ta cùng nhau ngồi £ 5 1 xuông ăn cơm đi.

*Em ăn rồi.” Tuyết Lạc khéo léo từ chối, cô không chịu nổi sự kiêu căng ngạo mạn của Phong Hàng Lãng, càng không muốn cùng hắn ngồi dùng bữa.

Bên cạnh đó, cô đã hứa với Hạ Dĩ Cầm rằng cô sẽ cố gắng hết sức để tác hợp cô ta với Phong Hàng Lãng. Nếu để người đàn ông này biết những suy nghĩ này của cô, hắn sẽ một lần nữa trừng phạt Tuyết Lạc nghiêm khắc.

Thấy Tuyết Lạc xoay người rời đi, Hạ Dĩ Cầm vội vàng đứng dậy ngăn lại: “Tuyết Lạc, coi như em ngồi cùng chị đi! Nếu không, chị cũng rất ngại ăn bữa sáng này, ngồi cùng chị có được không?”

Nghe những gì Hạ Dĩ Cầm nói, Tuyết Lạc cảm thấy không ổn khi để Hạ Dĩ Cầm một mình đối mặt với Phong Hàng Lãng, vậy nên Tuyết Lạc ngồi xuống vị trí cách xa Phong Hàng Lãng, Hạ Dĩ Cầm nhanh chóng múc cho Tuyết Lạc một bát cháo.

“Hôm qua tôi đã mạo muội ngủ lại nhà họ Phong, làm phiền đến Phong Nhị thiếu gia rồi.” Hạ Dĩ Cầm nhẹ nhàng nói.

“Không sao.” Phong Hàng Lãng nhàn nhạt đáp, khuôn mặt tuần tú rất bình tĩnh nhưng ánh mắt hắn ấm áp quét qua Tuyết Lạc, người đang ngồi cách anh hai mét và chỉ cắm cúi ăn cháo.

Bầu không khí có vẻ hơi gượng gạo, Hạ Dĩ Cầm không thu hút được sự chú ý của Phong Hàng Lãng nhưng cô ta vẫn rất bình tĩnh, vui vẻ nhìn về phía Lâm Tuyết Lạc, nói: “Tuyết Lạc, đừng chỉ ăn cháo mãi như vậy, ăn bánh ngọt đi, bánh khoai này không phải là đồ ăn yêu thích của em sao?”

Hạ Dĩ Cầm đưa cho Tuyết Lạc một miếng bánh khoai tây.

“Cảm ơn chị.” Tuyết Lạc lằm bảm. Cô ngẳng đầu nhìn lên, nhưng vô tình đụng phải ánh mắt của người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng đột nhiên khó chịu. Rốt cuộc Phong Hàng Lãng muốn làm gì?

Trong tám ngày mà Phong Hàng Lãng vắng nhà, Tuyết Lạc đã cảnh báo bản thân nhiều lần rằng phải giữ một khoảng cách nhất định với “em chồng” Phong Hàng Lãng. Bản thân cô phải giữ gìn hình tượng đàn ông của Phong Lập Hân.

Nhưng bây giờ dường như cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng! Người đàn ông này điên khùng cái gì vậy? Cứ làm phiền Lâm Tuyết Lạc cô mãi không buông tha!

Không nói đến những chuyện khác, chỉ cần dựa vào việc Hạ Dĩ Cầm là một thiên kim tiểu thư ở Thân Thành, ngồi ngay trước mặt hắn, gần trong gang tác, thế nhưng người đàn ông này tỏ ra khá thờ ơ! Hơn nữa còn cứ nhìn cô chằm chằm làm gì?

Hai cuộn thịt tôm xông khói nóng hổi được dọn ra đĩa nhỏ bên cạnh tô cháo Tuyết Lạc. Nhìn dọc theo cánh tay mạnh mẽ kia là gương mặt cương nghị và đẹp trai của Phong Hàng Lãng, hắn nói: “Ăn hết đi.” Câu nói này không mang giọng điệu của một câu mệnh lệnh mà lại lộ ra sự tin tưởng tuyệt đối.

Thành thật mà nói, nếu Hạ Dĩ Cầm không có ở đây, Tuyết Lạc thực sự muốn bưng bát cháo rời đi chứ nói gì đến việc ăn hết hai cuộn tôm thịt xông khói mà Phong Hàng Lãng đã thêm vào bát cô.

Trêи môi cô vẫn còn cảm giác đau rát của nụ hôn hung hăng mà anh ta vừa hôn cô trong bếp. Tuyết Lạc không biết anh ta có phải bị điên rồi hay không, nhưng cô biết rằng hành vi như vậy là vô đạo đức! Cô nên ngăn cản hành vi tồi tệ đó của hắn!

Nhưng dường như người đàn ông này không cảm thấy có chút xấu hỗ nào với nụ hôn vừa rồi, huống chỉ là tự kiểm điểm bản thân mình!

Tuyết Lạc thực sự không hiểu Phong Hàng Lãng làm như vậy hắn có bao giờ nghĩ đến cảm giác của anh trai Phong Lập Hân của hắn không? Anh trai cũng như bó, sự tôn trọng cơ bản nhất của hắn để ở đâu?

Tuyết Lạc rất uất ức, sau đó là hoàn toàn bất lực, và cô còn cảm thấy căm phẫn!

Vậy nên, có một ngày khi Phong Hàng Lãng mang theo giấy đăng ký kết hôn của cô và hắn rồi nói với cô: “Người mà ngay từ đầu Lâm Tuyết Lạc cô lấy làm chồng chính là Phong Hàng Lãng tôi.” Tuyết Lạc đã không reo hò vui mừng, cũng không cảm thấy như vậy là khổ tận cam lai, mà cô cảm thấy mình bị lừa dối và tổn thương sâu sắ!

c Cô không thẻ tha thứ cho sự lừa dối và dò xét lặp đi lặp lại này.

Thậm chí vào thời điểm đó, cô đã yêu người đàn ông này nhiều đến mức bản thân không thể kìm chế được.

“Tuyết Lạc, em xem Nhị thiếu quan tâm đến chị dâu như thế mà.” Hạ Dĩ Cầm có ý nhắn mạnh chữ “chị dâu”, mục đích là để nhắc nhở chính Lâm Tuyết Lạc về thân phận của cô và không làm những việc vô đạo đức đó.

Một tiếng “chị dâu” dường như đã kϊƈɦ động Tuyết Lạc, vẻ mặt vốn đã buồn bã của cô càng thêm ảm đạm. Nhưng vì không để cho Hạ Dĩ Cầm cảm nhận được điều gì, Tuyết Lạc khẽ cười nói: “Hàng Lãng, anh mau gắp chút đồ ăn vặt cho Hạ tiểu thư đi, Hạ tiểu thư cũng rất thích ăn món tôm cuộn thịt xông khói này.

Sau đó, Tuyết Lạc quay về phía Hạ Dĩ Cầm và lấy tư cách làm chị dâu nói: “Chị Dĩ Cầm, Hàng Lãng tính cách vốn lạnh lùng và không máy nhiệt tình, hiện nay vẫn chưa có bạn gái! Em và Lập Hân nhà em vẫn đang lo lắng cho việc cả đời của Hàng Lãng đây! Hay là chị có thể giúp anh ấy giới thiệu một vài vị tiểu thư nỗi tiếng được không, giống như Hạ Dĩ Cầm chị là tốt lắm rồi.”

Bề ngoài vẻ mặt Hạ Dĩ Cầm cứng đờ một chút, dường như cô ta không ngờ Tuyết Lạc sẽ nói thẳng như vậy ngay trước mặt Phong Hàng Lãng, vì cô ta nhìn thoáng qua khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kia đang cực kỳ lạnh lùng.

“Chị nghĩ chắc hẳn có rất nhiều thiên kim nỗi tiếng hâm mộ Nhị thiếu gia, làm sao còn cần chị giới thiệu chứ?” Hạ Dĩ Cầm tươi cười, sau đó nhanh trí đá mâu thuẫn qua cho Tuyết Lạc: “Tuyết Lạc, em cũng hâm mộ Nhị thiếu phải không? “

“…” Tuyết Lạc khẽ giật mình. Câu hỏi của Hạ Dĩ Cầm quá đột ngột, cũng quá mạo phạm rồi thì phải? Cô ta không biết cô là vợ của Phong Lập Hân hay sao mà còn hỏi cô có hâm mộ Phong Hàng Lãng không? Chẳng lẽ… Cô ta đã phát hiện được điều gì đó?

Chủ đề này cuối cùng đã khiến Phong Hàng Lãng quan tâm, hắn thả bộ đồ ăn bằng bạc trêи tay xuống và liếc nhìn Tuyết Lạc như thể đang đợi cô trả lời, hắn cảm thấy câu hỏi này rất thú vị.

Bản thân cô có nên phủ nhận không? Nhưng tại sao cô lại cảm thấy càng che càng lộ vậy?

Chẳng lẽ lại thừa nhận? Như vậy chẳng phải càng lộn xộn hay sao! Tuyết Lạc không chịu nổi người đàn ông kia!

“Tôi rất ngưỡng mộ những người tài giỏi và biết tôn trọng người khác!” Câu trả lời của Tuyết Lạc rất khôn ngoan và tỉnh tế. Phong Hàng Lãng anh có thể đặt mình vào vị trí của người khác được hay không, hãy tự suy nghĩ xem, hơn nữa câu trả lời này cũng đã thành công đáp trả sự khiêu khích của Hạ Dĩ Cầm.

Ngập ngừng một chút, Tuyết Lạc tiếp tục nói: “Giống như Lập Hân nhà em, mặc dù vẻ ngoài đã bị ngọn lửa thiêu rụi, nhưng anh ấy có ý chí kiên định. Lần trước tại đại hội cỗ đông của tập đoàn Phong Thị, khí thế của anh ấy đã lật ngược tình thế, em thực sự rất ngưỡng mộ và tôn sùng anh ấy. Anh ấy xứng đáng được em tôn trọng, và càng xứng đáng để em dùng cả đời ở bên bầu bạn cùng anh ấy!”

Chóp mũi Tuyết Lạc đột nhiên cay cay, cô không muốn khóc, đặc biệt không muốn để Phong Hàng Lãng nhìn thấy cô yếu đuối và bất lực. Nhưng động đến vấn đề này, cô không nhịn được mà đỏ mắt.

*Xin lỗi, em không tiếp chuyện được nữa.” Tuyết Lạc đứng dậy, miễn cưỡng nở một nụ cười rồi vội vã đi xuống nhà vệ sinh dưới lầu.

Bình luận

Truyện đang đọc