TRIỀN MIÊN NHẬP CỐT TỔNG TÀI YÊU SAY ĐẮM

Chương 137:

Câu đẳng sau cũng chỉ là do Tuyết Lạc thuận miệng nói ra, nhưng không ngờ răng Viên Đóa Đóa lại có ý như vậy.

“Phong Hàng Lãng sao có thể coi trọng một người khuyết tật chân như tớ được] Chúng ta đôi chỗ cho nhau, tớ kết hôn với anh cả bị bỏng đó cũng được!” Viên Đóa Đóa tự ti thập giọng nói.

Tuyết Lạc chợt nhận ra, Viên Đóa Đóa dường như thật sự có ý gì đó với Phong Hàng Lãng!

Như thế nào mà người đàn ông kiêu ngạo và độc đoán như anh lại có thể được mọi người chào đón đến như vậy? | Bắt đầu từ cô con gái của Hạ gia, rồi lại đến Viên Đóa Đóa, bọn họ dường như đều bị Phong Hàng Lãng mê hoặc?

Tuyết Lạc thực sự không nghĩ ra NHI Hàng Lãng có chỗ nào tốt!

Ngoài việc có một làn da đẹp, và còn có một thân phận tài phiệt cao quý thần bí…

Được rồi, cũng phải thừa nhận rằng chỉ cân một đàn ông sở hữu được hai thứ này thì quả thực họ đã đủ sức hút chết đổi với phụ nữ rồi!

Càng huống hồ Phong Hàng Lãng còn có một thân thê cường tráng, thêm cả gương mặt anh tuân, lãng tử ây, quả thực có lực sát thương VÔ cùng lón!

“Đừng! Lập Hân nhà tớ mặc dù bị lửa huỷ hoại dung nhan, nhưng anh ấy quân tử, anh Ay nho nhã, là một người xuất sắc, tài ba. Anh ấy chỉ cần tiên hành phẫu thuật ghép da nữa sẽ như mọi người thôi. Còn tên Phong Hàng Lãng vừa kiêu ngạo lại vừa tàn nhân kia, cậu vẫn nên giữ lại cho mình đi!”

Có lẽ Tuyết Lạc đã nói ra một sự thật, nhưng có phải nói trái lòng mình hay không, chỉ có bản thân cô mới rõ.

Phong Hàng Lãng người đàn ông này, cô không với tới, cũng không dám nghĩ tới Nếu đã không với tới, cũng không dám nghĩ tới, vậy cần gì phải tự chuốc lây phiền phức chứ! Ba thiên kim nhà họ Hạ tuỳ ý chọn một người cũng đủ lớn mạnh hơn Lâm Tuyệt Lạc.

Lúc ấy, ánh mắt Viên Đoá Đoá loé lên tia hi vọng, nhưng sau đó lại vừa tuỳ ý, vừa thât vọng. Phong Hàng Lãng là người đàn ông ưu việt như thế, làm sao có thê đề ý đến cái “chân thọt”

như cô chứ? Tót hơn là không yêu đơn phương!

“Đúng rồi, chuyện Phương Diệc Ngôn bị đánh là thế nào vậy? Anh ây qua Phong gia tìm cậu à? Sau đó Phong Hàng Lãng liền đánh anh ấy?”

Viên Đoá Đoá hiếu kỳ hỏi: “Anh ấy vừa mới về nước, sao lại biết được cậu gả cho Phong gia chứ?”

“Cái này còn phải hỏi sao, chắc chắn là anh ấy đến Hạ gia, sau đó được người Hạ gia nói cho việc tớ gả đến Phong giaÌ Nói không chừng còn thêm măm dặm muỗi, vì mình ham tiền mới gả cho Phong Lập Hân!”

Tuyết Lạc thở dài.

“Người của Hạ gia chả ra thể loại gì cải Lúc đầu, ba thiên kim nhà họ Hạ chả ai muốn gả cho một Phong Lập Hân bị bỏng, đùn cho cậu đi xong bây giờ lại bảo là cậu ham tiền?” Viên Đoá Đoá vô cùng bắt bình nói.

“Được rồi Đoá Đoá, chúng mình lên lớp thôi! Sáng hôm nay là tiết của lão quái Tiết đấy, chúng mình đừng đến muộn.”

Tuyết Lạc không muốn tiếp tục nói chuyện đau buôn này với Viên Đoá Đoá nữa. Cho dù là nói dông dài hay là phẫn nộ bát bình cũng thể thôi, vấn đã đóng thuyền rồi, đều không giải quyết được vấn đề.

Trên đường, Tuyết Lạc hỏi Viên Đoá Đoá về bài giảng hôm qua, cô lấy bài chuẩn bị buôi trưa chép luôn một phần.

“Đúng rồi quyết Lạc, sao Phong Hàng Lãng lại tôt bụng c cho cậu ra ngoài rôi, lại còn cho cậu đến trường nữa? Chỉ dựa vào thân phận bà Phong cao quý, không đi học cũng chả sao. Yên ồn làm mợ chủ hưởng phúc là được rồi.” Viên Đoá Đoá lại hỏi.

Tuyết Lạc cuộn quyền vở ghi chép bài giảng, đập một cái cho có lên đầu Viên Đoá Đoá.

“Cậu tưởng là tớ 80 tuổi rồi à, lại còn hưởng phúc? Hơn nữa, tiền của Phong gia cũng có họ Phong đấy, có phải là họ Lâm của tớ đâu!

“Đừng có đánh đầu tớ, tớ đã rất ngốc rôi!” Viên Đoá Đoá lập tức hoạt bát dùng quyền sách che đầu mình: “Tớ biết Lâm Tuyết Lạc cậu là một người con gái hiện đại độc lập, tự kiếm miếng ăn! Tớ cúi người 45 độ kính trọng nhìn cậu được chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc