TRỞ LẠI THỜI TIÊN TÔN CÒN NIÊN THIẾU

Ban đầu Ngôn Khanh chỉ muốn biết bí mật của chùa Tứ Bách Bát Thập, nhưng giờ y lại tò mò hơn về thứ mà Vi Sinh Trang đang tìm kiếm.

Vi Sinh Trang đi khắp trời nam biển bắc, từ núi sâu ra rừng rậm, từ cổ mộ đến đại dương, như thể lưng nàng phải gánh vác một sứ mệnh quan trọng nào đó. Tuy nhiên nàng còn quá trẻ, thành ra sứ mệnh đối với nàng không khác trò chơi.

"Sao cô lại ở đây thế?"

Lan Khê Trạch có thể nhìn ra ngay nàng là người nhà Vi Sinh, chẳng qua lợi dụng khả năng diễn của mình, cậu ta gã tỏ vẻ tò mò và bẽn lẽn. Trông cậu ta như một chàng thiếu niên lần đầu sa vào lưới tình với thiếu nữ quý tộc cứu mạng mình.

Vi Sinh Trang nghịch một nhành cây, quay đầu: "Hả? Hỏi ta à?"

"Ừ," Mặt Lan Khê Trạch đỏ hơn, cậu ta căng thẳng nói, "Mà... cô có thể cho tôi biết tên được không?"

Vi Sinh Trang lại chẳng hề phát hiện "trái tim rung động" của cậu ta, nàng vung vẩy cành cây, "Ta là Vi Sinh Trang, thợ săn báu vật."

Thái độ thẳng thắng của nàng suýt đánh rớt chiếc mặt nạ của Lan Khê Trạch, cậu ta phải cố lắm mới giả cười được tiếp: "Thì ra cô là người của gia tộc Vi Sinh, chẳng trách lại xinh đẹp đến thế."

Vi Sinh Trang: "Ờm... cảm ơn."

Lan Khê Trạch nhìn nàng chòng chọc: "Cô đến đây là để tìm báu vật trong chùa à?"

Vi Sinh Trang nhìn ngôi chùa trước mắt, gật đầu: "Ừ."

Tầm mắt Lan Khê Trạch như nóng dần lên, nụ cười cũng bỏng rát: "Còn tôi là người từ biên giới phía nam, tôi có thể giúp cô vào chùa, nhưng cô đưa tôi đi cùng được chứ? Tôi muốn đi cùng cô."

Vi Sinh Trang đang rầu rĩ vì không thấy đường vào, nghe thế lập tức vui vẻ: "Thật hả?"

Lan Khê Trạch nhoẻn miệng: "Thật."

Vi Sinh Trang tin, sau đó nàng dính bẫy.

Từ lần đầu gặp mặt, Lan Khê Trạch đã nghĩ Vi Sinh Trang là một ả ngu ngốc. Cậu ta không kiên nhẫn với kẻ ngu, nên cũng không giả vờ bao lâu nữa. Sau khi lợi dụng thân phận của Vi Sinh Trang khởi động trận pháp trong chùa Vãng Sinh, cậu ta trở mặt, bóp cổ Vi Sinh Trang toan giết chết nàng.

Cậu ta thầm thì bên tai nàng với một nụ cười độc ác: "Hóa ra là người nhà Vi Sinh, bảo sao ngu xuẩn đến thế."

Tuy nhiên, ban đầu Vi Sinh Trang cả tin Lan Khê Trạch chủ yếu là vì không để một kẻ mới kỳ luyện khí vào mắt.

Kết quả của việc hai người khinh thị lẫn nhau:

Vi Sinh Trang ném Lan Khê Trạch xuống hố rắn độc, còn Lan Khê Trạch đẩy nàng vào hồ máu.

Hồ máu tản mùi hôi tanh quái dị. Vi Sinh Trang thấy mình sắp tắc thở, may nàng biết bơi, nên đã nín thở, trầy trật bơi đến thành hồ. Sau đó nàng với ngay lấy một hòn đá, định bụng sẽ táng thẳng lên mặt Lan Khê Trạch.

"Tên phản phúc."

Ngôn Khanh khá ngạc nhiên trước tình cảnh hiện giờ. Y cho rằng Lan Khê Trạch sẽ giả vờ suốt một thời gian dài, không ngờ hai người đều lộ nguyên hình ngay buổi đầu gặp mặt. Vậy mà về sau Vi Sinh Trang còn bằng lòng lấy gã? Đúng là ly kỳ.

Tuy căm hận tên phản phúc, nhưng nàng là thợ săn báu vật, nàng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cẩn thận quan sát khung cảnh xung quanh. Nàng tiến vào sâu hơn trong chùa. Khi nhìn thấy cảnh tượng nam nữ giao hoan như súc vật, Vi Sinh Trang sững người, siết chặt nắm đấm, nổi cơn tam bành.

Bấy giờ ngoại trừ săn kho báu, nàng có việc quan trọng thứ hai phải làm: điều tra rõ ngôi chùa này rồi về báo với cha.

Mỗi tội tinh thần chính nghĩa của nàng gặp phải trở ngại thứ hai trong đời.

... Nàng bị bắt.

Nàng bị bắt chung với Lan Khê Trạch.

Người trông coi chùa Vãng Sinh là một bà lão tóc hoa râm. Bà ta hung tợn nhìn hai kẻ tự tiện xông vào từ trên xuống dưới: "Các ngươi tự vào được đây?"

Vi Sinh Trang mím môi, nàng không được để lộ xuất thân, lũ người này lén lút dở trò ở địa phận Thương Hải, hễ biết nàng là người nhà Vi Sinh thì chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu.

Nhưng tên phản phúc bên cạnh tiếp tục đẩy nàng vào chỗ chết.

Lan Khê Trạch cười nhạt, nói giọng tàn ác: "Các ngươi biết ả là ai không?"

Vi Sinh Trang chưa kịp hoàn hồn, Lan Khê Trạch đã kéo nàng vào lòng rồi kề con dao lạnh băng lên hông nàng, khuôn mặt cậu ta hệt như một đóa hoa mọc giữa bóng tối và lớn lên nhờ tắm máu.

"Ả là Vi Sinh Trang, hôm nay ngươi dám động đến một cọng tóc của ả thì nhà Vi Sinh có đào ba thước cũng sẽ băm thây lũ các ngươi."

"..." Vi Sinh Trang cực kỳ muốn giết gã khốn nạn này.

Lan Khê Trạch đang định nói thêm thì Vi Sinh Trang bất thình lình xoay người ôm eo cậu ta, còn vùi mặt vào ngực cậu ta khóc tức tưởi: "Hu hu hu hu anh Ngưu ơi, bà lão này đáng sợ quá, em muốn về làng."

Lan Khê Trạch cứng đờ.

Bà già bật cười thành tiếng, nhìn chằm chằm dấu ấn nô lệ trên mặt Lan Khê Trạch, hồi lâu bà ta nói: "Ta biết ngay mà, tiểu thư tộc Vi Sinh sao có thể xuất hiện ở cái chốn hoang vu này, lại còn dính líu đến hạng nô dịch đê hèn nhà ngươi."

"Bé con sợ gì chứ, ta cũng không ăn thịt các ngươi đâu. Nơi này rất chào đón người ngoài, đặc biệt là các cặp đôi như hai ngươi đấy."

Nụ cười của bà ta ngày một khác thường.

Chớp mắt, bà ta phất tay, giam Vi Sinh Trang và Lan Khê Trạch trong một ngục giam u tối. Lúc khóa cửa bà ta chậm rãi dặn dò: "Khi nào mang bầu thì khi đấy ta thả các ngươi ra."

Vi Sinh Trang: "..."

Lan Khê Trạch: "..."

Trong nhà lao u ám, Vi Sinh Trang và Lan Khê Trạch trố mắt nhìn nhau. Ở một nơi không ai thấy được, Ngôn Khanh và Bất Đắc Chí cũng im lặng đối mắt.

Cảm xúc của Ngôn Khanh cuồn cuộn sóng trào, mẹ cái khỉ gì đây? Y hoàn toàn không muốn chứng kiến quá trình Tạ Thức Y chào đời, y không có niềm vui thú kỳ cục đấy.

Bất Đắc Chí trông vừa hoảng sợ vừa tức giận: "Ta đã bảo cô gái phải tránh xa chỗ này ra mà, cái gã kia thoạt nhìn đã biết không phải hạng tốt lành rồi."

Lan Khê Trạch lầm lì nhìn mụ già rời đi, sau đó lại lạnh lùng nhìn Vi Sinh Trang, thế rồi bắt đầu cởi quần áo.

Vi Sinh Trang đang nắm song sắt buồng giam, nào ngờ vừa xoay người đã bị hành động của đối phương làm cho chết sững: "Ngươi tính làm gì?"

Lan Khê Trạch nhìn nàng như nhìn kẻ đần, hờ hững đáp: "Ngươi không nghe mụ bảo gì à?"

Vi Sinh Trang vô cùng sửng sốt, giọng giương cao: "Ngươi tính đẻ con cho ta á?"

Lan Khê Trạch: "..."

Cậu ta cười lạnh. Sau đó với tình trạng để trần thân trên, cậu ta đẩy Vi Sinh Trang vào một góc, dữ tợn nói: "Phải. Ngươi đẻ không đây?"

Vi Sinh Trang: "Biến!"

Lan Khê Trạch nổi cáu, nhưng một là tu vi cậu ta thấp, hai là họ không ở ngoài rừng, thành ra cậu ta không đánh thắng nổi Vi Sinh Trang.

Cuối cùng hai người rơi vào thế lưỡng bại câu thương. Lan Khê Trạch sờ máu từ vết thương do nàng cào trên mặt, đột nhiên quay đầu nôn mửa rồi tỏ vẻ ghê tởm: "Ngươi lặn trong hố phân à? Thối kinh lên được."

Vi Sinh Trang không ngờ cậu ta còn có mặt mũi nói chuyện này: "Còn không phải nhờ phúc của ngươi à! Quân phản trắc!"

Lan Khê Trạch cười khẩy. Cậu ta có tư tưởng thua keo này bày keo khác, nay thấy Vi Sinh Trang không hợp tác, cậu ta tiếp tục nghĩ cách khác ra ngoài.

Hai người họ một ngồi phía tây, một người ngồi phía đông hầm giam, như cách nhau một con sông lớn, ai cũng muốn phớt lờ đối phương đi.

Lan Khê Trạch luôn hành động theo lối rất quái, cách xử lý tình huống của cậu ta rất cực đoan. Tìm hồi lâu không thấy đường thoát, cậu ta lại bắt đầu dùng sắc đẹp mê hoặc Vi Sinh Trang. Người ở biên giới phía nam thạo trò quyến rũ, mà cậu ta thì thuộc loại xuất sắc trong số bọn họ, chẳng qua bình thường không muốn dùng mà thôi.

Sau đó, kế hoạch cảu cậu thiếu niên tự phụ lại thất bại trước tiếng "cút" thứ hai của Vi Sinh Trang.

Lan Khê Trạch: "..."

Lan Khê Trạch rít qua kẽ răng: "Ngươi muốn chết ở đây hả Vi Sinh Trang?!"

Vi Sinh Trang chưa gặp kẻ nào điên như Lan Khê Trạch, đâm ra giận sôi cả người.

Vi Sinh Trang: "Ngươi cút mẹ ngươi đi, không bị nhà ngươi quấy rầy, ta tìm được cách ra ngoài từ lâu lắm rồi."

Lan Khê Trạch nheo mắt: "Ồ, ngươi tìm được lối ra rồi?"

"Hỏi thừa."

Vi Sinh Trang liếc nhìn cậu ta, sau đó lắc lắc chiếc vòng trên cổ tay trắng nõn, vô số chìa khóa hình lá cây lách cách reo vang.

"Ta đã bảo ngươi ta là thợ săn báu vật rồi mà."

Không có thợ săn kho báu nào không tìm được lối ra.

Tuy nhiên vì không thể thoát thân chỉ bằng sức mình nên họ đành phải hợp tác trong trường hợp nguy cấp. Sau khi ra khỏi ngục giam, lúc cùng Lan Khê Trạch đi dưới tầng hầm ngôi chùa, Vi Sinh Trang vừa giơ nến vừa hỏi: "Tiếng thổi lá ta nghe được trong rừng là của ngươi nhỉ Lan Khê Trạch. Rốt cuộc ngươi muốn vào đây làm gì?"

Lan Khê Trạch trả lời ngắn gọn: "Phóng hỏa giết người."

Vi Sinh Trang: "Ngươi muốn đốt chỗ này ấy hả?"

Lan Khê Trạch mím môi, mặt mày vặn vẹo: "Không, ta muốn đốt toàn bộ Thương Hải, khiến gia tộc Vi Sinh chết không chỗ chôn thân."

Vi Sinh Trang không thấy bị xúc phạm mà còn cổ vũ: "Vậy hả, thế thì tương đối khó nhằn với ngươi hiện nay đấy, ngươi không đánh lại cả ta cơ mà."

Lan Khê Trạch giận đến mức bật cười, không quan tâm nàng nữa.

Nửa tháng ở ngục giam đã đủ cho họ hiểu biết đối phương. Vi Sinh Trang không quen địa hình rừng rậm ở biên giới phía nam nên cần Lan Khê Trạch dẫn đường và xua đuổi sâu bọ.

Họ có cùng mục tiêu, cần tạm thời giảng hòa.

Lan Khê Trạch hỏi: "Ngươi đến đây săn kho báu thật à?"

Vi Sinh Trang: "Đúng."

Lan Khê Trạch: "Ngươi muốn tìm gì?"

Vi Sinh Trang xoắn xoắn tóc, chớp chớp mắt, đoạn mỉm cười một cách ý nhị: "Ta muốn tìm một cái vạc màu đen."

Lan Khê Trạch: "Vạc đen?"

Vi Sinh Trang: "Ừ."

Lan Khê Trạch: "Vạc đen để làm gì?"

Vi Sinh Trang nói: "Báu vật không cần hữu dụng, chỉ cần đẹp."

Lan Khê Trạch xụ miệng, con ngươi đỏ dựng đứng lơ đãng.

Câu chuyện tiếp theo giống một cuộc phiêu lưu của nàng thiếu nữ - nguy hiểm mà kỳ thú. Vi Sinh Trang sinh thời hợp làm nhà thám hiểm, nàng am hiểu hệ thống bẫy rập, địa hình, phong thủy, tính nàng vừa có cái to gan vừa có sự cẩn trọng. Mà lòng dạ độc ác của Lan Khê Trạch vừa khéo bổ sung cho mặt ngây thơ của nàng.

Nhờ sự hợp tác của cả hai, họ đến được nơi sâu nhất của chùa Vãng Sinh.

Nơi này có một cánh rừng treo đầy con mắt. Vi Sinh Trang làm mất ngọc chiếu sáng nên chần chừ không dám vào trong.

"Ngươi có muốn đi trước dò đường không Lan Khê Trạch?"

Trên đường đi, Lan Khê Trạch đã gài bởi không ít "ý tưởng kỳ diệu" của nàng, cậu ta cảnh giác: "Sao không phải là ngươi đi? Ngươi muốn hại ta hả Vi Sinh Trang?"

Vi Sinh Trang nói: "Ta mất ngọc chiếu sáng rồi. Trong bóng tối ta không động não được!"

Lan Khê Trạch liếc nhìn nàng, lạnh lùng "ha" một tiếng, đoạn dùng lá cây thổi một khúc giữa rừng con mắt.

Thoáng chốc, vô số đom đóm tụ họp thành một biển ánh sáng dẫn đường cho họ, như lạc vào thế giới giấc mơ.

"Oa! Vậy cũng làm được sao!"

Vi Sinh Trang tò mò bắt một con đom đóm, lúc ngẩng đầu, viên ngọc đỏ gài trên tóc mai nàng lấp lánh, đôi mắt nàng sáng ngời như ngọc ngà châu báu.

Ngôn Khanh quan sát họ.

Y và Tạ Thức Y đi điều tra phủ thành chủ khi đã tu đến hóa thần, những rắc rối nửa đường gặp phải do đó không làm khó được họ, họ luôn có tâm thái nửa chơi đùa nửa nghiêm túc. Nhưng Vi Sinh Trang và Lan Khê Trạch thì khác, hai người này còn quá non trẻ và yếu ớt, chỉ đi qua rừng Mắt Ngọc mà cũng đã thấy khó khăn.

Nghiên cứu về yểm của gia tộc Vi Sinh năm trăm năm trước chưa thấu triệt bằng đời sau, song nó lại có sự nguyên thủy và tàn khốc riêng biệt. Sau khi để phụ nữ ở biên giới phía nam mang thai, họ trực tiếp mổ bụng các cô gái nhằm lấy "yểm", yểm bị lấy ra sẽ được chế thành rượu bổ dâng lên cho chủ gia tộc.

Nấp sau tảng đá, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng giết chóc đẫm máu, Lan Khê Trạch biến sắc, hàm răng run lập cập, Vi Sinh Trang cũng tái mặt. Biết nạn nhân là đồng hương của cậu ta, nàng lặng lẽ che mắt cậu ta, thầm thì: "Tạm thời giữ bình tĩnh."

Con ngươi dựng thẳng của Lan Khê Trạch nhuốm đỏ, cậu ta không biết khóc, vì vậy nên mọi đau đớn sẽ hóa thành dục vọng tàn sát. Cậu ta mỉm cười run rẩy trong bóng tối, rồi bất chợt cắn thẳng lên cổ tay Vi Sinh Trang.

Nhát cắn của cậu ta đâm xuyên da thịt, làm Vi Sinh Trang đau đến ứa nước mắt.

Nàng toan chửi bới thì cửa đá bỗng mở toang, có người nào đó đi ra từ cấm địa. Ngay khoảnh khắc thấy rõ người này, Vi Sinh Trang trợn trừng hai mắt, cơ thể cứng đờ.

Vi Sinh Vũ, tộc trưởng tộc Vi Sinh.

Lan Khê Trạch nở nụ cười quái dị, cậu ta liếm máu bên mép, đôi mắt rắn hắt ra vẻ mê hoặc: "Ngạc nhiên chứ, Vi Sinh Trang."

Trong hành trình lần theo ký ức của Vi Sinh Trang, Ngôn Khanh tự đặt ra rất nhiều nghi vấn. Kết luận duy nhất y nhận định là gia tộc Vi Sinh đang làm một việc chẳng khác gì tự sát.

Năm trăm năm sau, quy trình được chùa Tứ Bách Bát Thập tiến hành đối với việc lấy yểm trong cơ thể phụ nữ nghiêm ngặt hơn nhiều, bắt đầu từ phủ thân thích đến bình sạch, rồi lại đến hồ trừ tà. Nhưng trăm năm trước, nhà Vi Sinh mổ bụng lấy yểm trực tiếp, không qua bước trung gian nào mà ăn yểm như là đồ bổ.

Vi Sinh Vũ nhanh chóng phát hiện ra họ, gã đánh trọng thương Lan Khê Trạch, tát Vi Sinh Trang, lạnh lùng nói: "Ai sai mi đến đây?"

Vi Sinh Trang từ bé đã là kẻ dị hợm trong tộc, không được tộc trưởng ưa thích.

Nàng bụm mặt, ngẩng đầu, nghiến răng: "Vi Sinh Vũ, ông coi thường mạng người như vậy thì sớm muộn cũng có ngày bị trời phạt mà thôi!"

Vi Sinh Vũ cười giận dữ, lại quăng cho nàng một bạt tai: "Mi là cái thá gì mà dám giảng đạo trước mặt ta? Vi Sinh Trang, mi tằng tịu với thằng nô lệ, làm xấu mặt gia tộc. Nếu không nể mặt cha mi thì ta đã giết chết mi rồi!"

Nói đoạn gã ngẩng đầu, sai người ném Lan Khê Trạch vào hành hình trong hố rắn. Sau đó gã ra lệnh giam giữ Vi Sinh Trang tới khi cha nàng đến nhận lại con.

Vi Sinh Trang nghiến răng, ánh mắt như ánh đao rực lửa.

"Rồi ông sẽ phải hối hận."

Vi Sinh Vũ không để vào tai lời đe dọa của một con nhãi vắt mũi chưa sạc. Gã cứ thế xoay người và cố tình nghiền chân lên ngón tay Lan Khê Trạch.

Vi Sinh Trang nghe được tiếng xương cốt nứt gãy. Quay đầu, nàng thấy Lan Khê Trạch, với đôi mắt đỏ thẫm, đang nghiến chặt răng. Dường như cậu ta muốn khắc sâu nỗi hận thù vào cả ngàn đời.

Trái tim Vi Sinh Trang như bị bóp nghẹn. Đúng lúc nàng bị lôi xuống, giọng thiếu nữ uyển chuyển, nhỏ nhẹ chợt vang lên từ trong mật thất. Người này đứng sau cánh cửa đá, gọi khẽ tiếng "Cha". Vi Sinh Vũ thấy con gái trong bộ váy hồng thì tươi cười rạng rỡ: "A Yên."

Vi Sinh Niệm Yên cũng xuất hiện ở chùa Vãng Sinh à?

Ngôn Khanh nhìn Vi Sinh Niệm Yên, quả nhiên sách truyện tả rất đúng.

Ả thật sự rất giống Vi Sinh Trang, mỗi tội khí chất của hai người họ lại hoàn toàn trái ngược.

Vi Sinh Niệm Yên đáp ứng mọi tiêu chuẩn về sắc đẹp của nhân gian, cao quý, mỹ miều, ngạo nghễ. Y như lời đồn thổi, ả là một kẻ ngạo mạn, quật cường, thà chết chứ không khuất phục. Còn Vi Sinh Trang lại như cách mà nàng tự miêu tả bản thân, một thợ săn kho báu, trong mắt chỉ có báu vật lấp lánh, phớt lờ hết thảy cái nhìn của người đời.

Ngôn Khanh theo mẹ vợ xuống hầm giam, nhìn nàng vừa ôm mặt xuýt xoa vừa lục lọi khắp tường. Dung mạo nàng dịu nhẹ mà cặp mắt lại chói sáng.

Hình như Ngôn Khanh nghe thấy nàng lẩm bẩm gì đó.

"Dĩ nhiên mình phải phả hủy nơi này rồi..."

"Tên khùng Vi Sinh Vũ phạm tội nghiêm trọng thế này rồi định để tất cả mọi người gánh thay gã hả?"

"Mình phải phá hủy chỗ này!"

Ôm Bất Đắc Chí, Ngôn Khanh dở khóc dở cười. Dù Vi Sinh Trang là mẹ vợ y nhưng giờ nàng mới chỉ là một thiếu nữ kỳ nguyên anh, những lời nói hùng hồn của nàng dễ trở nên buồn cười trong tai y.

Nhưng chẳng mấy chốc y đã không cười nổi nữa, vì Vi Sinh Trang... phá thật.

Một khoảng trống trong ký ức, chớp mắt, Ngôn Khanh đã thấy hỏa hoạn ùn ùn kéo đến cuốn sạch chùa Vãng Sinh. Vi Sinh Trang vịn một tảng đá, leo ra ngoài giữa đống đổ nát bụi mù. Nàng hành động rất nhanh, hai bím tóc dài lướt qua giữa không trung, hạt đậu cột ở đuôi tóc ánh lên ánh đỏ.

"Ngon lành."

Vi Sinh Trang mỉm cười, xoa tay, bước qua đá vụn, không muốn tìm kho báu ở nơi này nữa. Nhưng đang định rời đi thì nàng chợt nhớ tới một người, là cậu thiếu niên bị giẫm gãy tay và bị ném vào hố rắn.

Vi Sinh Trang cắn móng tay – đây là hành vi nàng thường làm khi suy nghĩ – nghĩ một hồi nàng vẫn quay lại.

Lúc tìm được Lan Khê Trạch từ hố rắn, cậu ta đã hôn mê sâu. Vi Sinh Trang dìu cậu ta lên, phát hiện nhiệt độ cơ thể cậu ta hệt như rắn. Nàng cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, dùng tay chọc chọc.

Lan Khê Trạch khi yếu ớt trông đỡ hằn học và độc ác hơn nhiều, làm lộ rõ ngoại hình đẹp đẽ của một thiếu niên.

"Coi như tộc Vi Sinh nợ nhà ngươi vậy."

Nàng chậm rãi đỡ cậu ta ra ngoài giữa làn khói nồng nàn, dưới mảng trời u ám.

Hẳn Vi Sinh Trang đã phải trả một cái giá không nhỏ để nổi lửa đốt ngôi chùa. Tuy nhiên nàng không sợ trời không sợ đất, đã quen chịu đau đớn nên hoàn toàn nhịn được. Thậm chí, nàng còn có tâm trạng nghêu ngao.

Lan Khê Trạch chợt siết chặt cánh tay nàng, chặt đến mức gần ứa  máu, cậu ta nói mê một cách đau khổ và tuyệt vọng: "Đừng! Đừng đưa họ đi!!"

Vi Sinh Trang ngẩn người, thầm nghĩ: Gã Vi Sinh Vũ chó đẻ nhà ngươi đã gây ra bao nhiêu tội ác vậy hả?

Nàng nhẹ nhàng vỗ về: "Ngươi yên tâm, ta chỉ phá hủy ngôi chùa chứ không làm họ bị thương. Trận hỏa hoạn này có thể áp chế linh lực của tu sĩ, chắc chắn họ sẽ chạy được ra ngoài."

Lan Khê Trạch vẫn run rẩy siết chặt tay nàng. Thiếu niên bẩm sinh không thể khóc nên cũng không biết biểu đạt yêu và hận, chỉ biết sợ hãi trong nghẹn ngào.

Giật mình trước trạng thái của cậu ta, Vi Sinh Trang thở dài. Bấy giờ nàng đã đưa cậu ta đến rừng Mắt Ngọc. Nàng vừa đỡ Lan Khê Trạch vừa bứt một phiến lá.

Nàng ngẩng đầu, cau mày, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi bắt đầu thổi lá.

Chớp mắt, những đốm lửa nhỏ dần phát sáng.

Vi Sinh Trang nhoẻn miệng đầy đắc ý. Không có cánh cửa nào nàng không thể mở ra, cũng không có ngón nghề nào nàng không học được – đây chính là tài năng của một thợ săn kho báu.

Nàng thổi đến khi những đốm lửa lợp đầy trời như ngọc ngà châu báu thắp sáng không gian. Giữa tiếng nhạc đứt quãng của nàng, Lan Khê Trạch dần dần bình tĩnh lại.

Họ rời rừng Mắt Ngọc, rời chùa Vãng Sinh, về lại rừng rậm biên giới, sau đó Vi Sinh Trang thả cậu ta tại nơi họ gặp nhau lần đầu. Vi Sinh Trang ngồi xổm xuống thảm lá vàng, cặp mắt màu nhạt ánh cười, nàng cúi người thầm thì lời tạm biệt bên tai Lan Khê Trạch.

"Ta giúp ngươi tới đây thôi, tạm biệt, cậu chàng phản trắc ạ."

Nàng cứu cậu ta, trị thương cho cậu ta, nhưng hoàn toàn không tính sẽ chăm sóc cậu ta đến khi tỉnh lại. Đối với Vi Sinh Trang, đây là một mối duyên bèo nước mà nàng chỉ tình cờ gặp được. Nàng còn rất nhiều việc phải làm, phải báo chuyện này cho cha, cũng phải tiếp tục bước trên hành trình thám hiểm. Xung quanh là từng đợt sóng sáng mênh mang, Vi Sinh Trang vứt bỏ phiến lá rồi đơn độc rời đi như cái cách nàng một mình bước tới.

Chẳng qua ở vị trí Vi Sinh Trang không nhìn thấy được lại xuất hiện một người đang loạng choạng chạy đến dọc theo bầy đom đóm. Một bộ váy trắng, điệu bộ hốt hoảng, là Vi Sinh Niệm Yên. Tính cách ngạo mạn và khí chất quý phái đều được vun đắp bởi sự bao bọc của gia tộc ả, chẳng ngờ hỏa hoạn xảy ra, ả lạc đường trong lúc hỗn loạn. Trên đường chạy trốn, ả bị dây leo ngáng đường khiến cho ngã quỵ, cánh tay mềm mại bị cào xước. Ả bật khóc một cách đầy ấm ức, hai mắt đỏ bừng, đáy lòng kêu gào trong thầm lặng.

Ai đến cứu ta đi.

Ả sợ hãi, ai cứu ả cũng đều được cả.

Trận hỏa hoạn thiêu rụi chùa Vãng Sinh, phá tan làn mưu bụi phía trên rừng rậm. Ngôn Khanh ngẩng đầu nhìn ánh lửa, ánh mắt trở nên sâu thăm thẳm.

"Ngươi biết lửa này từ đâu ra không Bất Đắc Chí?"

Bất Đắc Chí: "Chịu, chắc là cô bé kia phóng hỏa nhỉ... Nhưng ta cứ có cảm giác quen quen một cách kỳ lạ, quen hệt như cảm giác cô bé đấy đem đến cho ta vậy."

Ngôn Khanh trầm ngâm: "Vi Sinh Trang đang tìm một cái vạc màu đen."

Bất Đắc Chí bỗng nổi da gà: "Bố khỉ, ngươi nhìn ta làm gì?"

Ngôn Khanh yên lặng lắc đầu, cũng thấy khá hoang đường.

Ngôn Khanh mải suy nghĩ về Vi Sinh Trang nên không để ý Vi Sinh Niệm Yên và Lan Khê Trạch gặp nhau thế nào, bắt đầu mối nghiệt duyên ra sao.

Y theo chân mẹ vợ, nhìn nàng hùng hổ cưỡi chim xanh về gia tộc. Mảnh hồn Vi Sinh Trang ký thác lên ngọc ẩn khí vỡ vụn, ký ức vì vậy cũng xuất hiện nhiều khoảng trống.

Ngôn Khanh cho rằng nàng vẫn sẽ tự do và khoáng đạt trong khoảng thời gian sau đó. Chẳng ngờ, chớp mắt đã lại là cảnh tuyết rơi mịt mù trên Thương Hải.

Lần tiếp theo gặp lại Vi Sinh Trang, Ngôn Khanh ngẩn người.

Vi Sinh Trang hoàn toàn thay đổi. Mái tóc dài tết hai bím đuôi sam ngày xưa của nàng đã đổi thành búi tóc thanh nhã như tất cả phụ nữ trong tộc Vi Sinh. Nàng vận váy lụa mỏng màu hồng, diện mạo nhu mỳ, nàng chống cằm ngồi bên cửa sổ và nhìn ra khoảng trời trắng xóa như đang đợi ai trở về.

Người hầu nữ tiến lên: "Phu nhân, sức khỏe người không tốt, người mau vào phòng nghỉ ngơi đi ạ. Hiện giờ cung Linh Tâm bộn bề nhiều chuyện, e rằng gia chủ sẽ không trở lại hôm nay."

Vi Sinh Trang lắc đầu: "Không đâu, phu quân đã báo tin trở lại thì sẽ không lừa gạt ta."

Người hầu nữ thở dài, chỉ đành phủ thêm áo lông cáo cho phu nhân.

Vi Sinh Trang ngoan ngoãn nhìn cửa sổ, nhưng tính nàng vốn hiếu động, nàng hết bẻ một nhánh hoa trong bình đưa ra ngoài đón tuyết, lại đến nghịch ngọc bài trong tay, táy máy hết mỗi thứ một lần rồi mới quay đầu hỏi người hầu nữ: "Lần này phu quân đi bao lâu rồi nhỉ?"

Hầu nữ đáp: "Phu nhân, gia chủ đã đến cung Linh Tâm được một năm ạ."

Vi Sinh Trang hỏi: "Chà? Lần trước chàng rời nhà lâu vậy là vào dịp nào thế?"

Hầu nữ nói: "... Dạ, là khi tiểu thư trong tộc đột phá kỳ hóa thần ạ."

Vi Sinh Trang: "À ừ, là lúc Vi Sinh Niệm Yên đột phá kỳ hóa thần, chàng là học trò của nàng ta nên phải thay mặt xử lí chuyện của cung Linh Tâm. Vậy lần này là vì lí do gì?"

Hầu nữ yên lặng, hồi lâu em mới nhìn phu nhân: "Phu nhân, nàng ta sinh bệnh."

Vi Sinh Trang ngạc nhiên: "Vi Sinh Niệm Yên mắc bệnh?"

Hầu nữ nói: "Vâng ạ." Em nhìn cặp mắt trong suốt như ngọc của phu nhân, nhớ đến những lời đồn thổi bên ngoài mà đáy lòng cuồn cuộn một nỗi chua xót.

Lan Khê Trạch là thiên tài nức tiếng châu Tử Kim, tuy mang danh thầy trò với Vi Sinh Niệm Yên song tuổi hai người xấp xỉ nhau, tài năng và ngoại hình cũng đều ưu tú. Nhiều người cho rằng thầy trò họ có mối quan hệ mập mờ. Từ đây, trong những buổi tán gẫu, như một lẽ dĩ nhiên, họ đem Vi Sinh Trang – vợ Lan Khê Trạch ra so sánh với Vi Sinh Niệm Yên.

Mà dưới sự so sánh của họ, Vi Sinh Trang chẳng khác nào cát bụi.

Hầu nữ đau lòng, nhưng lại không thể không thừa nhận phu nhân kém nổi bật hơn Vi Sinh Niệm Yên. Vi Sinh Niệm Yên là trưởng tộc, thân phận cao quý, tu vi mạnh mẽ, tuy nuôi rất nhiều nam sủng nhưng ai nấy đều sẵn lòng hầu hạ ả ta. So với ả, phu nhân yếu ớt hơn mà cũng nhạt nhòa hơn.

Vì vậy trên phố lại xuất hiện lời đồn liên quan tới tướng mạo tương đồng giữa Vi Sinh Trang và Vi Sinh Niệm Yên. Chúng bảo Lan Khê Trạch mê đắm Vi Sinh Niệm Yên, chẳng qua ngại quan hệ thầy trò nên phải kiềm chế trong cay đắng, để rồi lấy Vi Sinh Trang nhằm xóa nhòa mối khổ tương tư.

Một lũ bịa đặt.

Nhận thấy ánh mắt em, Vi Sinh Trang quay đầu. Bả vai nàng gầy, tóc đen xõa xuống cơ thể, nàng mỉm cười xinh đẹp.

Hầu nữ không khỏi nghệt ra khi bắt gặp tầm mắt của nàng, em đã theo phu nhân hơn một trăm năm, vậy mà lần nào cũng bị choáng ngợp trước vẻ đẹp ấy.

Vi Sinh Trang phất tay: "Muốn nói gì cứ nói đi, đừng nhìn ta mãi, mặt ta có viết chữ gì đâu."

Hầu nữ siết nắm tay, sau đó hít thở sâu: "Phu nhân đừng để bụng lời đồn thổi bên ngoài. Từ góc nhìn của nô tỳ, gia chủ chỉ yêu thích một mình người mà thôi."

Hầu nữ nói xong, vẻ mặt em bộn bề cảm xúc.

Hẳn là yêu nhỉ.

Bề ngoài Lan Khê Trạch là một gã đàn ông độc ác, tàn nhẫn, máu lạnh. Nhưng gã lại trở thành một chàng thiếu niên khi đứng trước phu nhân.

Kẻ không bao giờ ngần ngại mang về đủ loại châu báu xinh đẹp cho phu nhân;

Kẻ bịt mũi nuốt chè hạt sen có vị như thuốc độc của phu nhân;

Kẻ thức trắng đêm chăm sóc phu nhân khi nàng ốm yếu;

Kẻ cãi nhau với phu nhân khi bất đồng quan điểm, để rồi bực bội vỗ cửa sổ sau khi bị phu nhân đuổi ra ngoài vì không cãi lại: "Nàng vô lý vừa vừa thôi chứ Vi Sinh Trang!"

Em cảm nhận được rằng gia chủ yêu phu nhân, nhưng có những chuyện lại khiến thấy rất mâu thuẫn.

Nếu là yêu, vì sao kết hôn một trăm năm mà gia chủ vẫn không chung giường với phu nhân, sao lại để những kẻ theo hầu bên cạnh coi thường phu nhân, sao lại để mặc lời đồn thổi bên ngoài không thèm ngăn cản?

Vi Sinh Trang chớp mắt, chống cằm cười: "À, em bảo chuyện của phu quân và tộc trưởng nhỉ?"

Hầu nữ: "... Vâng."

Vi Sinh Trang gật đầu, bình tĩnh nói: "Em yên tâm, phu quân không thích nàng ta."

Hầu nữ ngạc nhiên trước sự khẳng định của nàng: "Vì sao ạ?"

Vi Sinh Trang nhướng mày: "Cứ biết là không thể nào."

Hầu nữ yên lặng, lúc sau em chợt hỏi: "Phu nhân thích gia chủ ạ?"

Vi Sinh Trang bật cười, ngân dài âm điệu: "Em hỏi gì vậy chứ, dĩ nhiên là ta thích chàng rồi, không thích ta lấy chàng làm gì?"

Hầu nữ cắn môi: "Phu nhân, nô tỳ có thể cả gan hỏi một câu được không?... Phu nhân và gia chủ quen biết nhau thế nào vậy ạ?"

Vi Sinh Trang ngẩng đầu nhìn tuyết. Nàng nghệt ra, chậm rãi nhấc tay và nheo mắt lại. Vô số chiếc chìa khóa óng vàng xâu thành vòng trên cổ tay nàng trở nên mỏng manh như có thể gãy bất cứ lúc nào có người chạm tới. Cảm giác như cả một cuộc đời đã trôi qua.

Vi Sinh Trang nhẹ nhàng nói: "Lần đầu gặp chàng, chàng còn bày mưu hại ta, đúng là một tên phản trắc. Lan Khê Trạch không phải người tử tế nhưng ta lại vẫn thích chàng."

Mỉm cười nhìn màn tuyết óng ánh, Vi Sinh Trang lấy ví dụ cho người hầu nữ: "Chà, không biết em được chứng kiến cảnh đêm ở biên giới phía nam chưa. Bầu trời rợp sao, nhưng em sẽ lại chỉ thấy vầng trăng vằng vặc sáng. Đối với ta, Lan Khê Trạch là ánh trăng, là ánh trăng sáng nhất."

Cặp mắt nàng cong lên, giọng nàng nhẹ bẫng như kể một bí mật trong gió tuyết: "Chàng là kho báu đẹp nhất mà ta tìm được."

Ngôn Khanh nhíu mày, y cảm giác Vi Sinh Trang có vấn đề gì đó mà không thể tìm ra. Lan Khê Trạch là kho báu thế quái nào được, gã là con rắn độc nhất ẩn nấp giữa rừng rậm phía nam.

Gió thét gào, Vi Sinh Trang đợi cả đêm song vẫn không thể đợi chồng nàng quay lại. Chẳng qua nàng cũng đã quen với sự đợi chờ trong vô vọng này, cho nên khi đối mặt với ánh mắt xót xa và chần chừ của hầu nữ, nàng chỉ mỉm cười nhè nhẹ, tuy rằng vẻ mặt thật sự có phần mất mát.

Ngày thứ ba, Lan Khê Trạch rốt cuộc trở về.

Vi Sinh Trang đứng dưới cây hoa mơ, ôm một chú thỏ run rẩy vì lạnh. Ngẩng đầu, nàng bắt gặp một đôi mắt màu đỏ máu lạnh nhạt.

Lan Khê Trạch mặc áo đen dài, đứng giữa tuyết, im lặng nhìn nàng.

Sau giây lát ngẩn người, Vi Sinh Trang mừng rỡ nói với nụ cười ngập tràn đôi mắt: "Phu quân, chàng về rồi."

Lan Khê Trạch đáp tiếng ừ hờ hững. Thấy nàng ra ngoài trời mà ăn mặc phong phanh, gã lặng lẽ nhíu mày.

"Nàng ra ngoài làm gì?"

Vi Sinh Trang giơ chú thỏ, cười vui vẻ: "Phát hiện một vị khách bất ngờ."

Lan Khê Trạch nói: "Vứt đi."

Vi Sinh Trang nói: "Nó chết cóng mất."

Lan Khê Trạch nói: "Nếu nàng không nghe ta, nó sẽ chết nhanh hơn."

Bởi rất nhớ gã sau khoảng thời gian quá lâu không gặp mặt, Vi Sinh Trang không muốn to tiếng với gã, đành phải ngoan ngoãn thả chú thỏ đi. Lan Khê Trạch chìa tay với nàng: "Đứng dậy trước đã."

Vi Sinh Trang tươi cười nắm tay gã.

Mấy cánh hoa mơ trượt khỏi bờ vai nàng, đáp xuống đất. Bàn tay lạnh băng của gã hơi run, một luồng suy nghĩ sâu xa lướt qua ánh mắt nhưng lại lập tức bị gã giấu kỹ.

Gió thổi qua mái tóc hai người, giống rất nhiều năm về trước, giữa rừng rậm ở biên giới phía nam, nàng tiểu thư cao quý truy tìm kho báu gặp chàng thiếu niên nhếch nhác, nàng vui vẻ xòe bàn tay trắng nõn với chàng để rồi bắt đầu mối nhân duyên không khác nào cổ tích.

Lan Khê Trạch: "Sơ Sơ."

Sơ Sơ là tên mụ của Vi Sinh Trang.

"Ừ?" Vi Sinh Trang vẫn ôm thỏ vào lòng sau khi đứng dậy, nàng tò mò ngẩng đầu: "Sao thế?"

Lan Khê Trạch nhếch môi, vẻ mặt khó đoán: "Vi Sinh Niệm Yên sinh bệnh."

"À, sinh bệnh."

Lan Khê Trạch hờ hững: "Phải, ả sắp chết. Nhưng nếu ả chết, phái bảo thủ sẽ lại lên nắm quyền."

Vi Sinh Trang ôm thỏ, cặp mắt sạch sẽ nghi hoặc nhìn gã. Vẻ dịu dàng của nàng khiến gã vô cớ thấy đau đớn như bị đao cắt. Có điều chẳng mấy chốc gã đã cho rằng đây chỉ là ảo giác, gã ém xuống lòng nhân từ vô dụng, để sợi dây leo ác độc lần nữa chiếm cứ trái tim.

Lan Khê Trạch nói: "Chúng ta phải cứu ả. Sơ Sơ, giờ chỉ nàng mới có thể cứu ả."

______________________

Bình luận

Truyện đang đọc