TRỞ LẠI THỜI TIÊN TÔN CÒN NIÊN THIẾU

"Đạo lữ?" Kính Như Ngọc thoắt biến sắc, giọng ngân cao với vẻ kinh ngạc.

"Đúng thế," Tần Trường Hi gật đầu, "Trưởng lão Thừa Ảnh của tông Lưu Quang nói rằng, tên đạo lữ kia của Tạ Ứng không có tiềm năng, tu vi còn chưa đến trúc cơ nữa là. Có lẽ chúng ta có thể lợi dụng cậu ta."

Kính Như Ngọc nghiêm túc: "Vậy thì ta đã từng gặp cậu ta."

Tần Trường Hi: "Ồ?"

Kính Như Ngọc nói: "Có phải một cậu thiếu niên không?"

Tần Trường Hi nhướng mày: "Đúng. Môn chủ từng gặp cậu ta ở đâu?"

Kính Như Ngọc đáp hời hợt: "Thành Thanh Nhạc." Nói đoạn ả ngước mắt, con ngươi sâu thẳm, đôi mày lá liễu mảnh dẻ sắc lẹm như dao: "Ở đó, Tạ Ứng luôn đi theo bảo vệ cậu ta. Tần Tam công tử nghĩ đây là phong cách của Tạ Ứng à?"

Tần Trường Hi mỉm cười: "Cũng vì bất đồng với phong cách của y, nên mới chứng minh được tầm quan trọng của cậu ta đối với Tạ Ứng."


Ánh mắt hắt lên vẻ trào phúng, Kính Như Ngọc cười nhạt: "Không, ta muốn hỏi là việc thoải mái phơi bày nhược điểm trước mặt chúng ta, giống với phong cách của hắn sao?"

Tần Trường Hi ngẩn người.

Kính Như Ngọc bình tĩnh nói: "Nếu Tạ Ứng thật sự quan tâm đến một ai thì sao có thể cho chúng ta biết được. Sợ rằng đây chỉ là một cái bẫy."

Tần Trường Hi nói: "Kính môn chủ có ý gì?"

Kính Như Ngọc điềm nhiên đáp: "Hoặc là cậu thiếu niên kia là cái bẫy để dụ chúng ta; hoặc là, bản thân thiếu niên này cũng rất nguy hiểm."

Tần Trường Hi lắc đầu quả quyết: "Không thể nào. Ta đã điều tra rõ ràng thân phận cậu ta rồi. Cậu ta tên là Yên Khanh, con trai của trưởng lão phái Hồi Xuân. Quen được nuông chiều từ nhỏ, tính tình hống hách, tâm địa đơn thuần, cũng không thể nào bị đoạt xác."


Kính Như Ngọc trông có vẻ đang cười, nhưng nhìn kỹ lại thấy khóe môi ả không thật sự nhếch lên.

"Tần Tam công tử điều tra rõ ràng như vậy là đã có kế hoạch gì rồi ư?"

Tuy được coi là gia chủ tương lai của nhà họ Tần, nhưng chung quy Tần Trường Hi vẫn chưa được kế vị chính thức. Vậy nên, dù gã có thể xưng huynh gọi đệ với Ân Liệt, thì cũng không có được quyền lợi và địa vị như cha gã trước mặt Kính Như Ngọc.

Tuy rằng Cửu đại tông môn của Thượng Trùng Thiên không phản đối chuyện xây chùa Tứ Bách Bát Thập, nhưng cũng chưa từng chủ động lôi kéo quan hệ với nhà họ Tần. Thay vào đấy, Cửu đại tông môn vẫn coi Tiên minh ở châu Nam Trạch là thủ lĩnh.

Môn Phù Hoa và tông Lưu Quang chỉ mới kết giao cùng nhà họ Tần gần một trăm năm nay. Trong đó, Ân Liệt và Kính Như Ngọc hoàn toàn thuộc về hai thái cực tính cách bất đồng.


Ân Liệt là loại người bảo thủ, chỉ biết đến cái lợi trước mắt, còn Kính Như Ngọc thì lại là người kín đáo và cẩn trọng.

Tần Trường Hi khẽ cười dưới lớp mặt nạ cáo: "Kính môn chủ yên tâm, nếu môn chủ đề phòng thiếu niên này thì chúng ta cũng sẽ không yêu cầu môn chủ tự mình ra tay. Trường Hi chỉ muốn đề nghị môn chủ một điều: đó là chia đại hội Thanh Vân ra làm hai vòng đấu, vòng đầu là tỷ thí trên võ đài để chọn ra năm trăm người; còn vòng sau, môn chủ hãy cho mở bí cảnh Đinh Lan, môn chủ thấy thế nào?"

Kính Như Ngọc nhướng mày: "Bí cảnh Đinh Lan?"

Tần Trường Hi: "Phải."

Bí cảnh Đinh Lan ngày trước từng được một vị Thái thượng trưởng lão của môn Phù Hoa dùng làm đất nuôi cổ trùng, nơi này địa thế hiểm ác, độc trùng và dã thú hoành hành. Sau khi vị trưởng lão nọ chết đi thì bí cảnh vẫn luôn bị bỏ phế.
Tần Trường Hi nói: "Quy tắc vòng hai là chọn ra người thoát khỏi bí cảnh Đinh Lan sớm nhất."

Hoàn toàn không đếm xỉa đến quy tắc, Kính Như Ngọc chỉ hỏi: "Ngươi muốn mưu tính gì trong bí cảnh?" Ả lại nhắc nhở: "Tại đại hội Thanh Vân, cả chín đại tông môn đều sẽ phái một Thái thượng trưởng lão đi theo đảm bảo an toàn cho các đệ tử, tu sĩ kỳ động hư không dễ lừa như thế."

Tần Trường Hi cười nói: "Kính môn chủ yên tâm, ta chưa ngu xuẩn đến độ này."

Kính Như Ngọc mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh băng, không lên tiếng.

Cầm quạt xếp trong tay, Tần Trường Hi thoải mái khom người thi lễ với ả, sau đó lại chậm rãi mở lời với sắc mặt nghiêm túc: "Kính môn chủ, muốn gϊếŧ Tạ Ứng thì không thể không mạo hiểm được."

Kính Như Ngọc chỉnh sửa tóc mai, sau chốc lát yên lặng ả nhẹ nhàng nói: "Được, ta chấp nhận yêu cầu của ngươi. Nhưng nếu bị Cửu đại tông phát hiện thì ta cũng sẽ không ra tay cứu giúp."
Tần Trường Hi đứng dậy, cặp mắt dưới mặt nạ cong lên: "Yên tâm, ta sẽ hành động đúng mực."

Trước khi rời khỏi gã lại liếc nhìn viên ngọc lưu ly lấp lánh và trong suốt trên bức hoành phi.

Tần Trường Hi tò mò vài chuyện, nhưng hỏa hoạn ở điện Tuyền Cơ vốn là chuyện cấm bàn, lại thêm Kính Như Ngọc bản tính đa nghi, nên gã không tiện hỏi, chỉ đành gác chuyện này sang một bên. Tần Trường Hi ham thích ngọc ngà châu báu, bởi lẽ đó mà đến bất kỳ đâu gã cũng sẽ để ý những thứ này trước hết.

*

Đại hội Thanh Vân là chuyện lớn trăm năm một lần. Địa điểm tổ chức lần này được ấn định tại môn Phù Hoa, để chuẩn bị cho đại hội, ngoài trưởng lão quản sự là Thiên Xu ra, tông Vong Tình còn cử thêm một Thái thượng trưởng lão đến trấn sân trước đã. Lạc Trạm đang do dự không biết nên phái ai đi, thì Độ Vi đã tự đến ứng cử.
Lạc Trạm: "..."

Không cần nghĩ, chắc chắn lại là vì vị "đồ tức" nằng nặc đòi tham gia đại hội Thanh Vân nọ.

Tông Vong Tình có thể liên tục giữ vững vị trí hàng đầu trong Cửu đại tông môn của mình, chủ yếu là do trong tông có đến tận ba tu sĩ hóa thần. Các tông môn còn lại đều chỉ có duy nhất một vị: hoặc là tông chủ, hoặc là thái thượng trưởng lão đã lánh đời từ lâu.

Tu đến kỳ động hư là đã khiến chúng sinh kiêng kỵ, mà số tu sĩ động hư, dõi mắt khắp toàn bộ giới Tu chân này, cùng lắm cũng chỉ đếm được năm mươi vị. Dù là tông Vong Tình thì cũng chỉ có bảy vị phong chủ đạt kỳ động hư.

Lạc Trạm nhíu mày: "Độ Vi, ngươi thật sự muốn đến môn Phù Hoa à?" Mối quan hệ giữa Độ Vi và Kính Như Ngọc gay gắt như nước với lửa, cả Thượng Trùng Thiên ai ai cũng biết điều này. Ở điện Tiêu Ngọc, vào cái đêm đẫm máu ấy, ba chiếc đầu lăn long lóc dưới nền đất đã xé toạc mặt hồ thoạt nhìn còn yên ả.
Tạ Thức Y: "Vâng."

Lạc Trạm thấy đáy lòng bộn bề cảm xúc: "Nếu có chuyện gì thì liên hệ trực tiếp với ta."

Tạ Thức Y nói: "Được."

Sau đó hắn hướng tầm mắt về phía trung tâm cung Thiên Tướng, ở đó lơ lửng một tấm lệnh bài giữa quầng sáng vàng tản khắp. Lệnh bài được làm từ huyền thạch độc một màu đen thuần, với phong cách cổ kính không có thêm bất kỳ nét điêu khắc hay họa tiết gì bên trên, mà chỉ có một dòng chữ được viết bằng máu.

Nhìn theo ánh mắt hắn, Lạc Trạm giải thích: "Đấy chính là lệnh bài mà Yên Khanh tiểu hữu truyền về tông môn ngày trước."

Tạ Thức Y khẽ đưa tay, thoáng chốc, linh lực màu xanh băng đưa lệnh bài rời khỏi kim trận của cung Thiên Tướng, và rơi vào tay hắn.

Hắn cụp mắt nhìn hàng chữ bên trên, huyết thư viết: Nguyện cùng Tiên Tôn Độ Vi kết làm đạo lữ.
Tạ Thức Y khẽ cười.

Lạc Trạm thở dài, nói: "Đây vốn là vật của Yên Khanh tiểu hữu, giờ cậu bé ấy ở cạnh ngươi, nếu muốn thì ngươi cứ cầm đi đi."

Tạ Thức Y: "Đa tạ sư phụ."

Buổi tối, đỉnh Ngọc Thanh.

Ngôn Khanh ngồi nghịch dây đỏ trong tâm trạng buồn chán. Dù Minh Trạch đã không ngừng dặn dò y phải chuẩn bị thêm nhiều đan dược và phù chú trước khi khởi hành đến môn Phù Hoa, vì sẽ có lúc phải dùng đến trên đài tỷ thí, nhưng Ngôn Khanh kiếp này nghèo rớt mồng tơi, nói đâu xa tới đan dược phù chú, đến kiếm cũng phải tự tay đẽo lấy đây này. Không chỉ vậy, tâm trạng ngổn ngang hiện giờ cũng không cho y thời gian ngó ngàng việc khác.

Bất Đắc Chí nhìn y nghịch dây mà phát mệt, đầu gục một cái, nó cứ thế nằm đánh giấc trong tay Ngôn Khanh.

Bất giác, Ngôn Khanh đã thắt nút chết lên tay mình tự lúc nào, y chửi thầm một tiếng "xúi quẩy" rồi giơ tay ra trước ánh đèn mà ngồi gỡ nút.
Chờ đến khi gỡ được sợi dây thì cũng đã là nửa đêm.

Nhưng Tạ Thức Y vẫn chưa trở về.

Ngôn Khanh cứ chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới ánh trăng, hoa mơ hắt bóng xuống nền tuyết lạnh, chỉ thấy quạnh hiu không một bóng người.

Nhất thời y cũng không hiểu rõ mình đang thấy nhẹ nhõm hay là mất mát.

Hôm sau.

Học đường Phù Đài chỉ có hai đệ tử là Ngôn Khanh và Minh Trạch tham gia đại hội Thanh Vân.

Là một chú gà con lần đầu rời tổ ấm, Minh Trạch vừa hồi hộp vừa háo hức, thành ra lại chỉ biết nhắm mắt theo bừa Ngôn Khanh.

Trước khi dẫn hai người bọn họ khởi hành, Thiên Xu mở lời khích lệ: "Hai ngươi còn học ở học đường Phù Đài mà đã tham gia đại hội Thanh Vân, chứng tỏ tài năng vượt bậc."

Hoành Bạch bên cạnh lập tức hừ lạnh một tiếng đầy giễu cợt.
Có người đúng là tài năng vượt bậc, còn có người thì lại là kẻ ăn bám tài năng.

Bất mãn, Thiên Xu âm thầm đập lên tay cậu ta và nhỏ giọng cảnh cáo: "Sắp đến môn Phù Hoa rồi, ngươi ra dáng trưởng lão cho ta."

"Ờ," Hoành Bạch đảo mắt, sau đó vì chê lão nhiều chuyện, cậu ta sải bước tiến thẳng về phía đài luyện võ của tông môn.

Cũng nhận ra thái độ bất thường của Hoành Bạch, Minh Trạch dè dặt hỏi Ngôn Khanh: "Yên huynh, sao ta cứ cảm giác trưởng lão Hoành Bạch có vẻ trù dập huynh thế nhỉ."

Ngôn Khanh trả lời bằng giọng điệu biếng nhác: "Bỏ hai chữ 'có vẻ' đi, hắn trù ta thật."

Minh Trạch ngờ vực: "Nhưng mà tại sao? Yên huynh vừa có tài năng vừa thân thiện dễ gần, sao trưởng lão Hoành Bạch lại nhắm vào huynh?"

Ngôn Khanh thầm nghĩ: vì ta vấy bẩn sư huynh cao không với tới của hắn chứ sao.
Ngôn Khanh mỉm cười: "Người ta là tu sĩ đại thừa, ắt phải có lối đi riêng."

Minh Trạch nhíu chặt chân mày, lấy làm buồn phiền thay y: "Vậy cũng đâu thể làm thế."

Bật cười, Ngôn Khanh thầm nghĩ: Chắc hẳn học đường Phù Đài là nơi đơn thuần nhất trong toàn tông Vong Tình.

Tài năng bẩm sinh của một người sẽ luôn là chủ đề dễ khiến người ta đố kỵ và bất mãn nhất. Như bản thân y đây, một tu sĩ tới từ vùng đất xa xôi hẻo lánh chẳng ma nào biết tới, vốn là hạng phế phẩm có tu vi thấp nhất trong học đường, thế mà đột nhiên, chỉ sau một đêm, tu vi đã tăng mạnh đến mức có thể sánh vai với Minh Trạch.

Vậy mà phản ứng đầu tiên của Minh Trạch lại là mừng rỡ.

Có thể giữ vững sơ tâm tại một nơi sùng bái thiên tài như giới Tu chân, thì hoặc bản thân mi chính là thiên tài luôn luôn xuôi chèo mát mái, dễ dàng đánh bại tất cả mọi người; hoặc mi là một tên ngốc bạch ngọt lạc quan và hớn hở.
Minh Trạch là kiểu người sau. Mà xét trên một vài phương diện thì Hoành Bạch hẳn là kiểu người trước.

Tông Vong Tình có hơn ba trăm phong, một phong có đến nghìn người. Mấy chục nghìn người này, dù có ngây thơ đến mấy khi mới vào tông môn, thì cũng sẽ từ từ rũ bỏ sự đơn thuần theo những kinh nghiêm tăng dần.

Sau khi đến đài luyện võ, cuối cùng Ngôn Khanh cũng được gặp các đệ tử còn lại của tông Vong Tình- những người không phải học trò của học đường Phù Đài.

Có mặt già mặt trẻ, có nữ nam, song ai nấy đều mặc áo đơn màu trắng, áo ngoài màu lam, eo gài kiếm bạc, đặc trưng cho tông Vong Tình. Trong bộ trang phục ấy, phái nữ trông nhu mì, thoát tục, còn phái nam thì đạo cốt tiên phong.

Minh Trạch vừa xuất hiện đã được một nữ tu gọi đến. Nữ tu này đã tu đến nguyên anh hậu, tướng mạo xuất chúng, giọng điệu rất uy nghiêm: "Minh Trạch, lại đây."
"Sư tỷ?"

Nghe tiếng gọi, Minh Trạch ngại ngùng quay sang nói với Ngôn Khanh: "Yên huynh, đấy là sư tỷ ở đỉnh Tịnh Song của ta, ta đi trước nhé."

Ngôn Khanh gật đầu: "Được."

Đệ tử tông Vong Tình cơ bản đều tụ tập theo phong của mình. Còn bản thân Ngôn Khanh, tuy trên danh nghĩa là người của phong Nhạn Phản, nhưng y lại chưa từng tu hành ở nơi đó nên không hề quen mặt một ai. Mà lúc này Thiên Xu đang bận việc riêng, Hoành Bạch cũng phải lo đếm người.

Vì vậy, võ đài náo nhiệt giờ chỉ còn lại mỗi Ngôn Khanh và con chim đen như đít nồi đang đứng cô đơn, một cách vô cùng nổi trội.

Không ít người âm thầm quan sát Ngôn Khanh.

Nhưng Ngôn Khanh đã quen trở thành tâm điểm, y thậm chí còn có nhã hứng tươi cười chào bọn họ. Một người thiếu niên môi đỏ ngậm cười, ngoại hình diễm lệ, ánh mắt phong lưu; lại ôm trong tay một con chim đen tuyền cái màu của tà ác, thì sẽ càng được tô điểm thêm sát khí và vẻ đẹp khó tả của sự gian giảo.
Mọi người dời mắt tỉnh bơ. Họ ít nhiều cũng đoán được thân phận của thiếu niên này. Ngày Ngôn Khanh theo Tạ Thức Y tiến vào tông Vong Tình, đã có rất nhiều người đứng quan sát từ trên đài luyện võ. Sự có mặt trực tiếp của Lạc Trạm và Tịch Triêu Vân đã làm sâu thêm ấn tượng về Ngôn Khanh trong họ.

Họ không biết chuyện lệnh bài, nên ấn tượng của họ về Ngôn Khanh vẫn chỉ dừng ở chỗ một tu sĩ đần độn đến từ hạ giới. Vậy mà người ta lại đồn y có mối quan hệ thân thiết với Tạ sư huynh? Đúng là hoang đường!

Trong đám người, một thiếu nữ nhìn chằm chằm Ngôn Khanh rồi nói: "Ta nhớ ngày mới vào tông Vong Tình hắn còn chưa đến trúc cơ."

Sư huynh bên cạnh nàng ta không giấu nổi ghen tỵ: "Không biết đã dùng bao nhiêu linh đan mới bồi đắp ra được tu vi như bây giờ nữa."
Thiếu nữ chế nhạo: "Không cần ghen ghét, người tu hành nhờ linh đan gần nhất ta biết là Ân Vô Vọng của tông Lưu Quang. Chỉ được vỏ ngoài thôi, hễ xuất thủ là sẽ tức khắc lộ ra ruột rỗng."

"Nói cũng chí lý."

Mọi người âm thầm bàn luận về Ngôn Khanh. Những người vào được tông Vong Tình, đặt ra bên ngoài thì không ai không phải thiên tài hết. Họ thường đặc biệt khinh ghét loại người ăn hại chỉ được mã ngoài, tư chất bình thường mà lại trơ trẽn muốn đi đường tắt cả trong tu hành lẫn trong việc vào tông môn.

Bất Đắc Chí có bề ngoài dữ tợn nhưng nội tâm ngốc bạch ngọt lên tiếng: "Ta thấy họ toàn túm tụm một chỗ, ngươi có muốn lén lút luồn vào chung không? Đứng một mình thì ngại lắm."

Ngôn Khanh lười biếng đáp: "Không cần, cao thủ xưa giờ toàn cô độc."

Đại hội Thanh Vân là cơ hội tốt để bộc lộ tài năng. Bởi vậy, hầu hết các tu sĩ từ ba trăm tuổi trở xuống- độ tuổi quá độ, kẹp giữa sự không đủ ngây thơ và không đủ lão luyện- của tông Vong Tình đều tham dự.
Do lượng người tham gia đông đảo nên để tiện quản lý, tông Vong Tình chia đội ngũ thành các phong, mấy phong lĩnh chung một chiếc thuyền bay nhằm di chuyển.

Thiên Xu đang đọc to danh sách: "Đỉnh Tùng Sơn, đỉnh Bảo Tống, đỉnh Ích Thanh, lên thuyền mây thứ nhất." Theo lời phân phó, chúng đệ tử bắt đầu tản ra và lên những chiếc thuyền mây lơ lửng giữa không trung.

Cuối cùng chỉ còn dư lại mỗi mình Ngôn Khanh.

Ôm Bất Đắc Chí, Ngôn Khanh tò mò hỏi Thiên Xu: "Trưởng lão, ta thì sao?"

Chúng đệ tử trên thuyền mây đồng loạt để lộ những biểu cảm quái dị. Có người tỏ ý khinh thường rõ mồn một, nhưng hầu hết bọn họ đều ôm tâm trạng hóng chuyện vui, chờ được xem Ngôn Khanh bẽ mặt. Họ thầm nghĩ: dù có được vào tông môn thì cũng nào có ai thừa nhận nhà ngươi chứ?

Thiên Xu mỉm cười: "Yên tiểu công tử không đi cùng bọn họ."
Ngôn Khanh: "Ế? Vậy ta đi với ai?"

Thiên Xu trả lời với vẻ rất đương nhiên: "Dĩ nhiên là ngươi đi với Độ Vi rồi."

Ngôn Khanh: "..."

Ngôn Khanh không cười nổi nữa: Y không muốn!

Bây giờ cứ gặp Tạ Thức Y là Ngôn Khanh chỉ còn nghĩ đến nốt ruồi kia!

Thế là y vội nở nụ cười vặn vẹo mà nhờ Thiên Xu giúp đỡ: "Ai lại thế! Trưởng lão Thiên Xu, ta cũng vào phong Nhạn Phản rồi, để ta đi theo trưởng lão mới là hợp lý. Trưởng lão, trưởng lão Thiên Xu?"

Thiên Xu bị y làm cho bối rối: "Hả?"

Hoành Bạch đứng bên cạnh lại đảo mắt, vừa toan giễu cợt Ngôn Khanh không biết điều thì chợt nhớ đến cuốn sách hạ lưu mà Ngôn Khanh đọc trong lớp, cậu ta vội vàng nuốt trở về những lời định nói.

... Chưa biết chừng Yên Khanh toàn nghĩ đến những thứ bẩn thỉu kia khi được ở chung với Tạ sư huynh ấy chứ!??
Không muốn Tạ sư huynh thanh cao bị suy nghĩ nhơ nhớp của đối phương vấy bẩn, Hoành Bạch chỉ đành nhẫn nhịn mà gánh lấy trách nhiệm nặng nề này: "Thiên Xu, để hắn ngồi chung thuyền với ta đi."

Thành kiến đối với Hoành Bạch lập tức tan đi, Ngôn Khanh nhìn cậu ta như nhìn đấng cứu thế. Ánh mắt sáng rực lên, Ngôn Khanh chân thành nói: "Trưởng lão Hoành Bạch, ngươi quả là người tử tế, từ giờ trở đi ngươi đảo mắt với ta mỗi ngày cũng được!"

Hoành Bạch: "..."

Tức giận, Hoành Bạch lại không nhịn được đảo trắng mắt một lần.

Các đệ tử trên thuyền mây chờ xem kịch vui lúc này đều ngẩn ra. Tuy tu sĩ có thể phóng thần thức để nghe ngóng chuyện ở xa, nhưng họ không dám làm xằng làm bậy trước mặt Thiên Xu và Hoành Bạch.

Vì vậy, ở khoảng cách xa, họ chỉ thấy Yên Khanh trò chuyện thản nhiên cùng hai vị trưởng lão đại thừa.
Trong trí tưởng tượng của bọn họ, lẽ ra cậu thiếu niên này phải bị dần cho một trận ra trò rồi?

Thiên Xu là người tốt nức tiếng thì tạm thời không nhắc tới, nhưng Hoành Bạch đâu có phải hạng người thân thiện gì. Dù sở hữu khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con, nhưng toàn tông môn đều biết vị trưởng lão đại thừa tuổi trẻ khí thịnh này là một kẻ ngạo mạn vô cùng.

Nào ngờ thiếu niên kia mới nói được có mấy câu mà đã làm trưởng lão Hoành Bạch trợn gần lác mắt.

Mọi người: "..."

Rơi vào tình thế khó xử, lại thấy thái độ kiên quyết của Ngôn Khanh, Thiên Xu đành bất đắc dĩ nói: "Được rồi."

An tâm, Ngôn Khanh nở nụ cười thành khẩn: "Đa tạ trưởng lão Thiên Xu! Ngài đúng là người tử tế, được vào đỉnh Nhạn Phản của ngài đúng là may mắn ta phải tu ba đời mới có được!"
Ngôn Khanh vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng và quen thuộc đã truyền tới bên tai.

Kèm theo cả tiếng cười nhạt trầm trầm.

"Ồ, vậy ra vào đỉnh Ngọc Thanh của ta, thì lại là chuyện mất mặt đến thế?"

Bình luận

Truyện đang đọc