TRỞ LẠI THỜI TIÊN TÔN CÒN NIÊN THIẾU

Hoành Bạch thân là trưởng lão đại thừa mà lại bị Ngôn Khanh làm cho giận đến trẻ cả người. Tuy nhiên bản thân cậu ta trông cũng trẻ trung, lại thêm khuôn mặt trời sinh bụ bẫm, thành ra ngồi lẫn giữa các đệ tử nguyên anh hoặc kim đan mà vẫn hòa hợp vô cùng.

Ngồi trong đình nghỉ chân nhìn các đệ tử đang so tài phía ngoài, Ngôn Khanh hào hứng hỏi Hoành Bạch: "Trưởng lão Hoành Bạch, các ngươi xác định danh sách tham gia đại hội Thanh Vân thế nào vậy?"

Hoành Bạch đảo mắt: "Muốn ghi danh thì ngươi cứ nộp lệnh bài cho trưởng lão dẫn đội là được. Nhưng với loại nguyên anh kết nhờ đan dược của ngươi thì đừng tham gia làm gì cho xấu hổ."

Ngôn Khanh đường hoàng nói: "Không, ta phải làm rạng danh tông môn."

Hoành Bạch suýt thì mắc nghẹn: "Tông Vong Tình không cần ngươi làm rạng danh, ngươi đừng làm mất mặt tông môn là được."


Lúc này Ngôn Khanh đã bắt đầu cúi đầu tìm lệnh bài trong tay áo với vẻ hừng hực hứng thú: "Trưởng lão Hoành Bạch, trưởng lão dẫn đội là ai vậy nhỉ? Ta phải giao lệnh bài cho vị trưởng lão nào?"

Hoành Bạch lại đảo mắt: "Giao cho Thiên Xu. Về sau chuyện thế này ngươi cứ tìm lão là được."

Lão người tốt nức tiếng khắp gần xa của tông Vong Tình này quản lý hầu hết mọi chuyện vụn vặt trong tông.

Thấy bộ dạng nghé mới sinh không sợ cọp của Ngôn Khanh là Hoành Bạch lại vừa khinh vừa tức. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu ta vẫn quyết định hỏi Ngôn Khanh một cách cẩn thận để ngăn hành vi bộp chộp đầy dốt nát của y: "Ngươi biết đối thủ của ngươi là những ai rồi chứ?"

Hỏi hay đấy, Ngôn Khanh thầm nghĩ. Ngoại trừ tông Lưu Quang và môn Phù Hoa ra thì từ khi có mặt ở Thượng Trùng Thiên đến giờ y vẫn chưa biết đến cả tên của các tông môn khác.


Hoành Bạch thấy thái độ lơ mơ của y là lại bắt đầu tức tối, cậu ta nghiến răng giảng: "Chín tông môn lớn của châu Nam Trạch được phân chia làm hai nhóm theo sức mạnh tổng thể của tông môn. Trong đó, bốn vị trí đầu thuộc về tông Vong Tình, tông Thượng Dương, môn Phù Hoa, tông Lưu Quang; năm vị trí sau có tông Ngự Thú, lũng Linh Dược, chùa Phật Tướng, lầu Chiêm Tinh, phái Hợp Hoan."

Lập tức chú ý đến cái tên cuối cùng, Ngôn Khanh nhướng mày: "Phái Hợp Hoan?"

Nổi giận, Hoành Bạch nói: "Đúng là phái Hợp Hoan, nhưng ngươi nghĩ đi đâu vậy. Đã là một trong Cửu đại tông môn thì công pháp của phái Hợp Hoan hiển nhiên là chính thống. Họ dựa theo quy tắc âm dương điều hòa, ngươi tình ta nguyện, mà không phải những thứ vớ vẩn ngươi đang nghĩ tới."

Ngôn Khanh lấy làm oan uổng: "Ngươi cho rằng ta đang suy nghĩ gì?"


Hoành Bạch cười khẩy: "Chắc chắn không phải thứ gì đứng đắn."

Ngôn Khanh nghe vậy bật cười, sau đó nghiêm túc sửa lời: "Trưởng lão Hoành Bạch nhận định sai rồi. Cả thiên hạ này không còn ai đứng đắn hơn ta." Ngày xưa ở thủy tạ Hồng Liên y đúng là kẻ đi qua ngàn bụi hoa mà thân không dính lá, chẳng khác nào đoạn tình tuyệt ái, thanh tâm quả dục. Dù danh tiếng bên ngoài của y rất bê bối nhưng Thất công công cũng biết y giữ mình đến độ nào.

Phớt lờ y, Hoành Bạch tiếp tục nhắc nhở: "Dù ngươi đã đến nguyên anh nhưng lại chưa qua thực chiến và rèn luyện nhiều bên ngoài. Bản thân ngươi không có pháp bảo chuyên dùng, công pháp cũng chưa chọn được đường lối, ngươi chắc chắn mình muốn tham dự đại hội Thanh Vân?"

Ngôn Khanh vô cùng kinh ngạc: "Các ngươi đường đường là tông Vong Tình mà đến cả pháp bảo cũng tiếc bỏ ra cho đệ tử hả?"
Hoành Bạch: "?"

Ngôn Khanh tiếp tục kinh hãi: "Công pháp cũng cần ta tự đi tìm nữa, các ngươi không cấp cho ta sao?"

Hoành Bạch: "..."

Sao nhà ngươi có thể mặt dày đến vậy được hả!

Bị thái độ coi cấp pháp bảo và công pháp là lẽ dĩ nhiên của y làm cho giận sôi máu, Hoành Bạch phất tay áo rời đi, không thể nói chuyện thêm.

Sau khi trưởng lão rời đi, Ngôn Khanh lại ngồi một mình nghịch lệnh bài. Hôm trước xuống núi rèn luyện, y đã tạo một không gian trong tay áo cho Bất Đắc Chí ổn định nhà cửa bên trong, để đề phòng nó ra ngoài gây chuyện.

Nay y dò thần thức vào xem thì thấy Bất Đắc Chí sống bên trong cũng khá thoải mái.

Nó dựng một cái ổ ở giữa đống linh thạch, còn tha cả nhánh cây về trang trí, mỗi ngày mở mắt ra nó lại được tận hưởng niềm vui của việc ngủ trên tiền.
"Bất Đắc Chí," Ngôn Khanh gọi nó.

Bất Đắc Chí đang sướng lên mây nghe vậy giật giật hai tai và hỏi với giọng mất kiên nhẫn: "Cái gì?"

Ngôn Khanh mỉm cười: "Ra ngoài, ta dẫn ngươi đi tỏa sáng ở đại hội Thanh Vân." Dĩ nhiên phải giữ được lời mình đã khoác lác trước mặt Tạ Thức Y lần trước.

Bất Đắc Chí lập tức thấy có điềm chẳng lành. Nó bị Ngôn Khanh gài bẫy quá nhiều rồi, lần này nó ôm miết khối linh thạch lớn nhất và kiên quyết không ra: "Không, bổn tọa không muốn!"

Ngôn Khanh chê nó hạn hẹp: "Nghĩ rộng lên đi. Nếu mà đạt được đệ nhất bảng Thanh Vân thì linh thạch cũng phải lấp đầy được cái mảnh đất quèn này của ngươi đấy."

"?" Bất Đắc Chí lộ phắt cái đầu.

Nó cứng cổ không chịu biến thành vẹt mà vẫn giữ nguyên cái ngoại hình tai vểnh mắt đỏ cánh xương xấu òm của nó: "Thật à?"
Ngôn Khanh: "Thật."

Thế là Bất Đắc Chí bay thoắt ra khỏi không gian, đậu lên vai Ngôn Khanh và tự tin nói: "Được rồi, bổn tọa tạm tin ngươi."

Nói đoạn nó nhìn Ngôn Khanh. Bất Đắc Chí không hiểu về tu vi của nhân loại, nhưng nó cảm giác hình như Ngôn Khanh đã mạnh lên chút ít, vì vậy nó càng thêm phần tự tin: "Ồ. Chẳng trách ban đầu ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để kết được khế với ta, hóa ra là có âm mưu này! Chết cười, quả nhiên máu của bổn tọa có thể làm tăng tu vi!"

Nghi ngờ sau này nó sẽ chết vì cười, Ngôn Khanh cũng mỉm cười: "Nếu có thể tống được ngươi đi thì chắc chắn hiện giờ ta đã chuyển giao ngươi cho chủ nhân định mệnh của ngươi rồi."

Một kẻ đinh ninh y kết anh nhờ đan dược, một kẻ đắc ý cho rằng y kết anh nhờ mình, quả đúng là một cặp trời sinh.
Bất Đắc Chí: "Ai?"

Ngôn Khanh: "Nha hoàn ác độc của tông Vong Tình."

Bất Đắc Chí lẩm bẩm: "Khỉ gió gì vậy?"

Ngôn Khanh cảm giác Bất Đắc Chí có vốn từ chửi thề khá rộng rãi. Khả năng là do những năm tháng ở châu Lưu Tiên nó làm gì hỏng đấy nên mới học được thói chửi người điêu luyện chẳng hạn.

"Yên huynh." Đúng lúc Ngôn Khanh nghiêm túc suy nghĩ xem nên lừa Bất Đắc Chí đến tông Ngự Thú để xem xét thân phận thật của nó thế nào, thì một giọng thiếu niên cao thanh vang lên làm gián đoạn dòng suy nghĩ của y.

Quay đầu, Ngôn Khanh thấy Minh Trạch đang cầm kiếm, đứng giữa khoảng sân loang lổ bóng râm trải xuống từ rừng trúc và nhìn mình với vẻ đầy lo lắng.

Ngôn Khanh: "Minh đạo hữu."

Minh Trạch đã biết Ngôn Khanh có quan hệ với Tạ Thức Y từ khi gặp mặt ở phía ngoài đỉnh Ngọc Thanh. Do đó cậu ta cũng biết điều mà không hỏi nhiều chuyện Tôn phủ, chỉ ngại ngùng nắm nắm tóc: "Yên huynh, lát nữa ta sẽ xuống núi, đến chợ Nam mua ít phù (bùa), huynh có muốn đi với ta... khoan đã, Yên huynh, huynh kết anh rồi?!" Đang hỏi dở thì thấy có gì đó bất thường, thế là đồng tử co lại, Minh Trạch kinh hãi hô lên.
Ngôn Khanh: "Đúng vậy."

Minh Trạch ngạc nhiên đến mức phải nghẹn lời, may sao cậu ta đã hiểu biết phần nào thân phận Ngôn Khanh nên tiếp nhận chuyện này cũng nhanh hơn người khác. Ngạc nhiên qua đi cậu ta mừng rỡ nói: "Yên huynh, vậy huynh cũng tham gia đại hội Thanh Vân lần này chứ?"

Ngôn Khanh: "Ừ."

Cặp mắt Minh Trạch sáng ngời: "Hay quá!"

Biết chuyện này xong Minh Trạch lập tức mở van miệng, cậu ta ríu rít khuyên Ngôn Khanh xuống núi chuẩn bị với cậu ta.

Chợ Nam là thị trường mua bán lớn nhất châu Nam Trạch, ở đây người ta buôn bán cả các loại đan dược, phù, triện, và vũ khí có xuất thân không chính đáng. Về cơ bản thì đệ tử của chín tông môn lớn không thiếu thứ gì, đa phần xuống chợ Nam đều là để thử vận may xem có kiếm được của báu nào đặc biệt phù hợp với công pháp của mình hay không.
Mà về phần Ngôn Khanh, trừ lần thi hành nhiệm vụ tông môn trước đấy ra thì Ngôn Khanh chưa được thăm thú những địa điểm khác tại châu Nam Trạch, nên y liền nhận lời Minh Trạch ngay lập tức.

Ngôn Khanh vốn không có hứng thú với buổi so tài của học đường, nhưng thế nào mà lại bị Hoành Bạch hẹp hòi ghi hận, nên vừa mới bị chỉ đích danh lên đài tỷ thí. Ngồi đối diện với đình nghỉ chân nơi Ngôn Khanh yên vị, Hoành Bạch rút đại một cây thăm rồi hờ hững nói: "Yên Khanh, ngươi tỷ thí một trận với Tôn Húc đi."

Tôn Húc- đệ tử còn lại bị nêu tên là người của học đường cấp địa.

Tu vi cậu này đã ở kỳ đỉnh kim đan nên cũng không mấy đếm xỉa đến một đối thủ ở học đường cấp thấp hơn. Tuy nhiên sau khi nhìn thấy người đứng cạnh Ngôn Khanh là Minh Trạch, thì cậu ta lại lập tức xốc tinh thần và nghiêm túc bước lên đài tỷ thí.
"Yên đạo hữu, xin chỉ giáo."

Vì chuyện ở thành Thanh Nhạc được tông môn yêu cầu giữ bí mật nên các đệ tử cũng không hề biết đến thân phận của Ngôn Khanh. Ngôn Khanh ngẩng đầu nhìn Hoành Bạch, Hoành Bạch cũng cười nhạt nhìn lại Ngôn Khanh. Thật ra Ngôn Khanh cũng hiểu đại khái ý đồ của đối phương- hẳn là muốn cho y thất bại thảm hại trên sân đấu thử, để rồi sau đó sẽ tự mình biết khó mà lui.

Quả nhiên đến nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư cũng là người khẩu xà tâm Phật.

"Được, đạo hữu khiêm tốn rồi." Mỉm cười phong độ, Ngôn Khanh bước giữa rừng trúc rồi ung dung đứng trên đài tỷ thí.

Nhưng chờ đến khi thấy Tôn Húc lấy ra kiếm bản mệnh, Ngôn Khanh mới bắt đầu nghệt ra, bởi nhận ra hình như hồn ti của y không thể đem đi làm vũ khí tùy tiện được. Hồn ti vốn là vật chí tà, có thể dùng để tự vệ, nhưng dùng trên một đài tỷ thí thì có vẻ không phù hợp lắm.
Ngôn Khanh đứng chột dạ hồi lâu rồi mới quay sang nói với Hoành Bạch: "Chờ đã, trưởng lão Hoành Bạch, ta phát hiện ta không có vũ khí ấy."

Tất cả đệ tử của học đường Phù Đài đều nghệt ra y hệt Ngôn Khanh ban nãy: "..."

Ngươi vào đến tông Vong Tình rồi mà lại chưa chuẩn bị vũ khí?

Hoành Bạch cũng giận không để đâu cho hết: "Tự đi mà tìm lấy!"

Ngôn Khanh toan nhặt đại cành trúc dùng tạm, ngờ đâu lia mắt một vòng thì lại bỗng thấy một vạt áo trắng. Ngẩn người, Ngôn Khanh ngẩng đầu lên, thấy cuối biển người là Tạ Thức Y và Tịch Triêu Vân đang lẳng lặng quan sát phía này.

Tịch Triêu Vân mặc áo xanh lam, tóc cài trâm gỗ, dáng vẻ cười ôn dịu. Tạ Thức Y bên cạnh thì đầu đội ngọc quan thân choàng áo trắng, ánh mắt lạnh nhạt, trông không vướng bụi trần.

Mấy phiến lá xanh lững lờ rơi xuống, làm phân tán ánh mặt trời.
Hoành Bạch đã chuyển vào ngồi trong đình và cầm quạt phe phẩy cơn nóng vừa bị Ngôn Khanh làm cho bốc lên dữ dội. Thấy Ngôn Khanh không nhúc nhích, cậu chàng lại bắt đầu đảo mắt: "Ngớ ra đấy làm gì. Hoặc là đánh tay không, hoặc là nhặt nhành cây mà đánh! Ngươi vẫn đứng đực ra được hả! Đến đại hội Thanh Vân ai cho ngươi thời gian mà ngơ ngẩn! Chẳng lẽ ngươi còn chờ thần binh tuyệt thế từ trời giáng xuống hay sao?!"

Các đệ tử phá lên cười sằng sặc.

Ngôn Khanh cũng nhếch môi cười, vừa cười vừa sải bước về phía Tạ Thức Y.

Hoành Bạch xẵng giọng: "Ngươi định đi đâu.."

Kết quả, mọi người lia mắt theo bóng lưng y, để rồi đồng loạt kinh hãi sau khi nhìn thấy hai người cuối rừng trúc.

Có lẽ hầu hết bọn họ đều chưa có cơ hội gặp mặt Tạ Thức Y nên không rõ lắm, nhưng không ai trong số họ lại không biết đến Tịch Triêu Vân. Thái thượng trưởng lão tông Vong Tình, cây trâm gài trên tóc được tạo thành từ thần mộc thượng cổ. Hóa thần kỳ cuối, Thái Ngọc phong chủ.
"Tịch, Tịch trưởng lão!?"

Ngôn Khanh chạy lại gần, tóc và trang phục cuốn theo cả ánh sáng hấp háy lẫn lá trúc xanh tươi. Khuôn mặt y có phần rạng rỡ, khi đến gần dường như y cũng mang theo đến cả cơn gió trong lành. Ngôn Khanh chào hỏi Tịch trưởng lão trước: "Chào Tịch trưởng lão."

Đoạn y cười nói thẳng thừng với Tạ Thức Y: "Tạ Tiên Tôn, cho ta mượn kiếm dùng tí."

Tịch Triêu Vân cũng đang định chào hỏi đáp lễ thì bị câu nói tiếp theo của Ngôn Khanh làm cho nụ cười dịu dàng cứng đờ, ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên.

Mượn... mượn kiếm?

Tạ Thức Y lạnh lùng đáp: "Tự ngươi không có vũ khí sao?"

Ngôn Khanh nói liến thoắng: "Không phải tại vũ khí của ta không tiện xuất đầu sao? Mau mau nào."

Tạ Thức Y hờ hững liếc nhìn Ngôn Khanh, nhưng kiếm Bất Hối cũng đã từ từ hiện ra trong tay áo. Kiếm Bất Hối là thần binh thời thượng cổ, lưỡi kiếm trắng thuần như tuyết, chuôi kiếm lại ánh lên sắc xanh lam như ròng rã kết băng.
Tịch Triêu Vân vội lên tiếng: "Không được đâu Độ Vi, kiếm Bất Hối là thần binh, người ngoài sử dụng sẽ bị cắn trả..."

Ai ngờ nàng chưa kịp dứt lời thì Ngôn Khanh đã nhận xong kiếm Bất Hối và thoải mái cầm nó trong tay. Khoảnh khắc rơi vào tay y, kiếm Bất Hối lóe lên một biển sát ý mênh mông, nhưng lại lập tức tan đi và chìm vào giấc ngủ chỉ trong chớp mắt.

"Cảm ơn nhé." Mỉm cười, Ngôn Khanh cầm kiếm xoay người. Y đã vào tông Vong Tình, lại còn ở ngay trong đỉnh Ngọc Thanh, vậy thì quan hệ giữa y và Tạ Thức Y làm sao giấu người cùng tông môn mãi được. Vả lại dù gì y cũng không có ý định che giấu.

Thiếu niên vụt đến như gió, rồi cũng rời đi như gió.

Chỉ còn lại Tịch Triêu Vân đứng chôn chân tại chỗ. Nàng quay đầu nhìn Tạ Thức Y bằng ánh mắt trộn lẫn giữa kinh ngạc, khiếp sợ, và bàng hoàng.
Nàng đã tưởng quan hệ giữa Tạ Thức Y và Ngôn Khanh là tình cố nhân, tình bằng hữu, dù có kết thành đạo lữ thì cũng sẽ tôn trọng nhau như khách.

Nàng cho rằng bản tính Độ Vi vốn tỉnh táo và thận trọng, nên luôn có thể kiểm soát mọi thứ kể cả có là thất tình lục dục. Hết thảy những nuông chiều và bất thường trước đó của hắn, nàng cũng chỉ lấy làm mừng vì cuối cùng Độ Vi cũng có chút hơi khói tình người.

Để rồi đến khi chứng kiến Độ Vi dễ dàng trao kiếm Bất Hối cho Ngôn Khanh, Tịch Triêu Vân mới muộn màng vỡ nhẽ-

- đây không phải dung túng bình thường...

Sắc mặt thoáng tái đi, nàng nhẹ giọng hỏi: "Độ Vi, ngươi với cậu bé này..."

Rồi giọng nàng bỗng run rẩy: "Không đúng, Độ Vi... đạo Vô Tình của ngươi..."

Tạ Thức Y nghe vậy mím môi, cụp mắt, khẽ đáp lời: "Sư thúc, người đã biết câu trả lời, thì đừng nên hỏi nữa."
*

Dưới ánh mắt sợ hãi của các đệ tử, Ngôn Khanh thắng cuộc tỷ thí dễ như trở bàn tay.

Buổi tối, chợ Nam.

"Lúc đấy ngươi cầm kiếm Bất Hối thật à?!"

"Cầm kiếm Bất Hối có cảm giác thế nào? Không phải thần binh thượng cổ đều có kiếm linh à? Ngươi làm thế nào để không bị cắn trả thế?"

Đến giờ Minh Trạch mới có thể hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ buổi ban ngày, ánh mắt nhìn Ngôn Khanh trở nên sùng bái. Phấn khởi đến mức quên hết cả chừng mực, cậu ta bắt đầu hỏi liến thoắng không ngừng lại được.

"Mà sao Tạ sư huynh lại đến nhỉ, rồi còn cho huynh mượn kiếm Bất Hối nữa. Huynh và Tạ sư huynh thật sự chỉ là quan hệ đơn giản như từng có duyên qua gặp gỡ thôi hả?"

Rồi lại hỏi.

"Tạ sư huynh không hổ là đệ nhất bảng Thanh Vân, đệ tử đứng đầu tông ta. Bất kể là phong thái hay khí chất thì đều làm người ta phải ngưỡng mộ."
"Hình như người bên cạnh sư huynh sáng nay là Tịch trưởng lão."

Với tiếng lải nhải của cậu ta bên tai, Ngôn Khanh lôi Bất Đắc Chí lơ mơ buồn ngủ vừa đi vừa ngắm nghía.

Sáng nay Tạ Thức Y đến để đưa Ngôn Khanh viên ngọc tín vật Tiên minh mà hắn cho y hồi đầu, nhưng đã được Tạ Thức Y tháo ra giúp lúc y xuống hồ lạnh tắm, vì bản thân viên ngọc thuộc loại tinh khiết và chí hàn. Còn về việc vì sao kiếm Bất Hối không cắn trả... chủ nhân đã cho phép thì nó sẽ không cắn trả thôi.

Chợ Nam của châu Nam Trạch được mở trong một hẻm tối, nơi đây nhà nhà tường tường đều được xây rất thấp. Đến tối, đèn lồng đỏ treo cao, quạ đêm sà cánh, bướm đen bướm trắng dập dờn đầy sống động. Mọi hoạt động diễn ra trong chợ Nam đều vô cùng bí mật nên ai nấy đều đeo mặt nạ, điều này càng làm tăng thêm sắc thái ly kỳ cho khu chợ ngầm.
Liếc nhìn những món đồ được bán bên đường, Ngôn Khanh thầm nghĩ, không hổ là chợ đen, vật nào vật nấy nom đều quái đản, mà công dụng cũng cực kỳ khó tin.

Phía trước có tương đối nhiều người, Ngôn Khanh liền lần tới xem sao.

Đến nơi rồi y thấy ra là một lão già bày la liệt các loại thảo dược kỳ quái dưới đất, bên cạnh là một biển hiệu ghi "thuốc trị bách bệnh".

Bốn chữ khoác loác này lại gây ấn tượng cho rất nhiều người xung quanh.

Có người hỏi: "Thuốc của lão trị bách bệnh thật à?"

Lão già đang nhắm mắt mới mở hé ra một con mắt, trả lời: "Dĩ nhiên, ta phải liều mạng mới đào được số thảo dược này dưới đáy biển Thương Vọng đấy, cam đoan trị bách bệnh, không lừa già gạt trẻ."

Đáy biển Thương Vọng?

Đa số người nghe vậy xong đều đảo mắt, chửi lão bịp bợm.
Nhưng có người thì không.

Nàng ngồi xổm dưới đất, áo trắng lấp lánh ánh ngọc, thoạt nhìn đã biết là tiểu thư cao quý của một nhà nào đó. Vậy mà nàng lại cư xử rất tùy ý: cầm một cây thuốc đen thui, bẻ ra làm nhiều đoạn nhỏ, rồi cho thẳng vào miệng nhai.

Hành động của nàng làm lão già sôi máu, lão liền giương nanh múa vuốt: "Con ranh này làm cái gì vậy hả, dám ăn trộm? Nhả ra! Nhả ra cho ta!"

Thấy lão nhào về phía mình, cô gái áo trắng vội vàng ôm đầu la: "Ta chỉ nếm thử một tí! Không nếm bao nhiêu, ta chỉ muốn xem thử thuốc của lão rốt cuộc là gì, lão nóng nảy vậy làm gì chứ?"

Lão già phẫn nộ: "Không nếm bao nhiêu? Thuốc này của ta đắt thế nào ngươi biết không hả? Một tí mà ngươi nếm ngươi có bán thân cũng không trả nổi!"

Nhổ ra một nhúm cỏ đen, thiếu nữ váy trắng thẳng thừng nói: "Đắt cơ hả? Thuốc của ngươi không phải là cỏ linh tê mọc đầy châu Nam Trạch chắc? Lão tưởng lão đổi màu cỏ là có thể tăng được giá cho nó đấy à? Vô liêm sỉ!"
Vội vàng bịt miệng thiếu nữ, lão già chỉ muốn mau mau đuổi phắt kẻ rước xui xẻo này đi: "Con ranh này ăn trộm xong còn định ngậm máu phun người?! Được! Hôm nay ta phải thay cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi cho tử tế!"

Thiếu nữ váy trắng hoảng sợ hô lên: "A! Lão lừa đảo định gϊếŧ người diệt khẩu!"

Tuy nhiên lão còn chưa chạm đến nàng thì đã bị một sợi xích đen sì trói chặt cổ tay. Sau đó, từ bóng tối xuất hiện người đàn ông trẻ đeo mặt nạ vàng ròng, người này rất cao, rất gầy, da trắng tái màu ma quỷ, trông như một cái bóng kiên cố.

Thấy chàng, thiếu nữ váy trắng đứng phắt dậy với vẻ vừa ấm ức vừa mừng rỡ: "Phi Vũ!"

Ngôn Khanh không nhìn người đàn ông mặt nạ vàng mà chỉ để ý vào khoảnh khắc thiếu nữ váy trắng đứng lên, vạt váy nàng hơi xốc để lộ cổ chân nguyên một khúc xương trắng, không da không thịt.
"Tiểu thư."

Vào lúc thiếu nữ tiến lại kéo tay áo mình, chàng trai tên Phi Vũ có chất giọng khàn khàn lại cung kính lùi về sau một bước.

Dường như đã đoán trước được hành động ấy, thiếu nữ váy trắng lè lưỡi: "Chán."

Phi Vũ nói: "Vậy thì chúng ta trở về tông môn."

Thiếu nữ lập tức lắc đầu: "Không đâu, mãi mới được ra ngoài một chuyến mà, ta không về ngay đâu. Cả ngày sống trong khu vườn thuốc đáng ghét ấy không có ai nói chuyện, ở thêm tí nữa là ta điên mất đấy!" Ngẫm nghĩ chốc lát nàng lại nói: "Hừ, ta gây gổ với lão già lừa đảo này còn vui hơn trở về ấy."

Nàng nói bằng giọng điệu nhanh nhảu và thái độ nhõng nhẽo, rất khớp với hình tượng của một tiểu thư được gia tộc nuông chiều từng li từng tí. Có điều, hình tượng ấy lại không hề phù hợp với bản thân nàng.
Khí chất và cử chỉ của nàng nom phóng khoáng nhưng dịu dàng, chứ không phải ngây thơ và tinh nghịch.

Ngôn Khanh nhìn cổ chân chỉ còn lại xương trắng của nàng, rồi nhìn lên khuôn mặt nàng. Mạng che mặt theo kiểu đồ trang sức được làm bằng lông vũ trắng cũng không thể che giấu vết bỏng dữ tợn sau hỏa hoạn. Vết sẹo như một đám sâu đỏ ngoằn ngoèo nằm yên trên khuôn mặt.

"Phi Vũ Phi Vũ, hình như nơi đây có một sảnh đấu giá đó, ngươi dẫn ta đi xem được không." Tâm trí thiếu nữ đoán chừng chỉ từng mười mấy tuổi nên vẫn còn hoạt bạt với đôi mắt trong veo và nụ cười thuần khiết.

Sau hồi lâu yên lặng, Phi Vũ trả lời bằng giọng khàn khàn: "Được, ta sẽ hộ tống người đến bất kỳ đâu."

"Hay quá!" Nàng vui vẻ vỗ tay, không quan tâm đến lão già lừa đảo đang run rẩy dưới đất nữa.
Tu sĩ áo đen bên cạnh thiếu nữ có tu vi đại thừa, Ngôn Khanh không dám tiến lên bừa bãi.

Nhưng từ nửa gương mặt của nàng mà Ngôn Khanh nhìn thấy thì y đã đoán ra được thân phận của nàng. Đây cũng không phải một khuôn mặt xa lạ, trái lại, đây còn là khuôn mặt mà y làm quen đầu tiên khi đến châu Nam Trạch. Mũi ngọc môi son, ung dung và thanh tú, chỉ khác biệt ở chỗ nàng không có nốt ruồi trên mũi.

Năm xưa thuyền bay hạ tiên yến, tóc bồng như mây, hoa nở trên váy, ý cười lời nói khiến lòng người xao xuyến. Ngày nay ở chợ đen tăm tối, ngồi tùy tiện dưới đất mà nhai từng miếng thảo dược khô quắt đen sì.

... Nàng là Kính Như Trần.

Khi mới đến phái Hồi Xuân, Ngôn Khanh đã từng hỏi Thiên Xu về sự sống chết hiện giờ của Kính Như Trần. Thiên Xu đáp rằng tuy nàng chưa chết, nhưng cũng đã biệt tích nhiều năm qua, không ai dám đi tra cứu.
Lửa trời Xích Linh hủy tu vi và khiến hai chân nàng tàn tật, giờ xem ra cũng làm nàng mất cả ký ức. Sự cố này đã đẩy một môn chủ tương lai dịu dàng thành một thiếu nữ hồn nhiên, cũng không biết là bất hạnh hay là may mắn.

Bình luận

Truyện đang đọc