TRỞ LẠI THỜI TIÊN TÔN CÒN NIÊN THIẾU


Phương pháp dùng phù nói khó cũng đúng mà nói dễ cũng không sai.

Phù là một vật trung gian để dẫn phúc lành từ trời đất sang cho người dùng phù sử dụng.
Phù Quy Nguyên Lôi Hỏa của Ân Bách đưa đến "hỏa" và "kim" trong ngũ hành.
Nhớ rằng, ngũ hành trong thiên địa: thủy biến dị thành băng, kim biến dị thành lôi, mộc biến dị thành phong.
Sương đen che khuất nửa trời dần kết ra những đốm đỏ lấm tấm, thiêu nóng bừng bầu không khí.

Nhiệt độ mỗi lúc một cao, tóc và vạt áo vạt quần Ngôn Khanh tung lên phần phật.

Thực chất, Ngôn Khanh không vẽ thêm thứ gì to tát lên tấm phù, y chỉ đơn giản thêm vào đó nguyên tố "mộc" mà thôi.
Trận pháp Ân Bách đã vẽ không dẫn tới "lôi", bởi năng lực hiện giờ của gã không thể dung hợp hai nguyên tố đã kể trên.

Do đó có thể khẳng định trận Quy Nguyên Lôi Hỏa của gã không hoàn chỉnh.

Tất nhiên, Ngôn Khanh chẳng việc gì phải bổ khuyết cho gã, y sửa thẳng trận phù.
Chính ra cũng phải cảm ơn Ân Bách vì đã cung cấp cho y những lá phù có giá mười nghìn linh thạch một tấm- nguồn nguyên liệu mà y bỏ mười năm cũng chẳng tài nào mua nổi.
Ngôn Khanh quệt nhẹ lên giấy, lưu lại một vết móng tay.
Đoạn, y cười nói: "Đi."
Dứt lời, một luồng gió mạnh màu xanh bùng lên từ nền đất, phá tan sương mù, đồng thời thổi thốc những lọn tóc đen.

Cậu trai trẻ đứng giữa cơn lốc, tay áo lồng lộng, thoạt trông như thần.
Cùng lúc, hoàn thành phù trận khiến Ân Bách phải thở hồng hộc, linh lực đã vơi đi quá nửa bên trong đan điền.

Ánh mắt gã toát lên vẻ vừa căm hận vừa âm thầm đắc ý.

Vốn dĩ, trận Quy Nguyên Lôi Hỏa là đòn dứt điểm mà gã chuẩn bị cho những trận cuối cùng, giờ xem ra Yên Khanh lại là người hưởng lợi.

Yên Khanh phá hủy thừng song dao của gã, gã muốn Yên Khanh phải trả cái giá đắt hơn, phải vỡ vụn đan điền.
Đứng trước tình huống bấy giờ, mọi người dưới đài Vạn Tượng chỉ biết hết trố mắt rồi lại đến ngẩng đầu ngơ ngác.
Trong mắt họ, ban đầu là sự xuất hiện của sương đen dày đặc, sau đó đến sự nổi lên của cơn lốc gió xanh.

Linh khí từ thiên địa mênh mông bao phủ ngọn núi, mà ở đó, tính tự nhiên hùng vĩ của đất trời làm họ phải run sợ.
Gió hòa vào lửa, gây ra những tiếng xì xào vang dội.

Chớp mắt, những đốm lửa li ti bị cuồng phong đơm mồi mà tràn khắp bốn bể.
Thanh thương trưởng lão, vị vẫn luôn ngồi cách đài Vạn Tượng một khoảng dài, cũng phải ngẩn người.
"Cái gì vậy?"
Bỗng chốc, có tiếng nhắc nhở hãi hùng vang lên giữa đám người:
"Lùi về sau!" "Tránh mau!"
Tuy nhiên thế gió ùn ùn, lại có tính bất ngờ không được dự báo trước.

Lấy làm kinh hãi, Minh Trạch vội giơ tay cản trước thân, với suy nghĩ gió thổi qua sẽ gây ra đau đớn một phen.

Chẳng ngờ, những đốm lửa lao vút bên tai mà chỉ để lại cái đụng chạm khẽ khàng của gió.

Sau khi thả tay xuống trong nghi ngờ, Minh Trạch phát hiện ra mọi người xung quanh cũng ngơ ngác nhìn nhau.

Tất cả đều lặng ngắt.
Ân Bách tái mặt, không làm chủ được tình hình.

Nhưng gã biết, đây không phải trận Quy Nguyên Lôi Hỏa mà gã vẽ.
Ngôn Khanh đứng giữa tầng tầng lớp lớp phù chú.


Sau khi lá bùa y vẽ trở thành chủ phù, y nắm quyền điều khiển toàn phù trận.

Chỉ trong phút chốc, sương mù gầm thét, đốm lửa phiêu diêu, cuồng phong ngưng tự trên đầu ngón tay bằng tốc độ mắt thường thấy được.

Thế rồi, cuồng phong chứa lửa- thế tựa chẻ tre- hóa rồng và bổ nhào lên Ân Bách.
"A a a a a a!!!" Ân Bách hoảng sợ lùi về sau, nhưng lại cùng đường, cuối cùng gã bị trường long quấn khắp chân, tay, đầu, cổ.
Đứng giữa võ đài, Ngôn Khanh mỉm cười nhìn gã.

Sự tồn tại của y trong thế giới hỗn độn và tà ác không hề tạo ra sắc thái đối lập.

Cặp mắt đào hoa cong lên, con ngươi lập lòe ánh máu trông uy nghiêm một cách đáng sợ.
"Ngươi là kẻ thứ hai dùng phù với ta."
Với điệu bộ trầm ngâm, Ngôn Khanh nói cho mình gã nghe thấy.
"Không...!không..."
"Cứu, cứu ta, cứu ta!!!" Con ngươi co lại, khuôn mặt tím bầm vì kìm nén, Ân Bách run rẩy cầu cứu trong tuyệt vọng: "Cứu ta!"
.
Cùng lúc đó, đỉnh Tuyền Cơ.
Trước lúc nhận được tin từ Ninh Dịch Thu, Thiên Xu đang xem Kính Như Ngọc bày trận đá Phục Hy trước bí cảnh Đinh Lan cùng với các vị trưởng lão khác.
Linh thạch óng ánh hòa vào cửa vào bí cảnh, tạo thành một tấm chắn tự nhiên ngăn cách sự dò xét của thần thức.
Kính Như Ngọc thu tay, nói: "Trận Phục Hy đã thành.

Từ giờ, người bên ngoài không thể theo dõi mọi chuyện phát sinh trong bí cảnh Đinh Lan.

Mà một khi chúng ta không thể can thiệp, thì vận số ra sao phải phụ thuộc vào mỗi người rồi." Đoạn ả nhìn Tạ Thức Y và mỉm cười nhè nhẹ: "Không biết bây giờ Độ Vi đã hài lòng chưa?"
Tạ Thức Y hờ hững nhìn bí cảnh Đinh Lan, không đáp.
Trong lúc Kính Như Ngọc và Tạ Thức Y trò chuyện, trưởng lão cửu tông không ai dám tiếp lời.
Thiên Xu lặng lẽ quệt mồ hôi.

Đúng lúc này từ phía chân trời, xuyên qua biển mây, một con hạc giấy bay đến trước mặt Thiên Xu.

Các trưởng lão có mặt có tu vi đại thừa là thấp nhất, nên tất cả đều đồng loạt quay sang nhìn ngay khi hạc giấy xuất hiện.
Thiên Xu cúi đầu, mở hạc giấy ra, thấy là tin tức do Ninh Dịch Thu truyền đến.
Hoành Bạch bên cạnh hỏi: "Chuyện gì vậy Thiên Xu?"
Thiên Xu xem xong thì nét mặt tức thì trở nên nghiêm túc.

Lão gấp hạc giấy gọn gàng rồi chắp tay với các vị trưởng lão: "Đệ tử phái ta gặp chút rắc rối trong vòng loại ở đài Vạn Tượng, ta xin phép cáo lui, mong các vị lượng thứ."
Kính Như Ngọc cười như không, không lên tiếng.

Các Thái thượng trưởng lão kỳ động hư còn lại cũng chẳng bận lòng.

Thâm tâm họ cho rằng một cuộc đấu giữa các tiểu bối, miễn không ra mạng người làm ảnh hưởng đến ân oán hai tông, thì hoàn toàn không đáng để họ đếm xỉa.
Ấy thế nhưng, một cách đột nhiên, Tạ Thức Y lại lạnh lùng mở miệng: "Xảy ra chuyện gì, nói rõ ràng."
Mọi người đồng thời sửng sốt.
Thiên Xu nói: "...!Là Yên Khanh, Yên Khanh đối đầu với một đệ tử nhà họ Ân và hiện đang có hơi nguy hiểm."
Trưởng lão cửu tông lấy làm ngạc nhiên: Yên Khanh là ai?
Nghe đến đây Tạ Thức Y khẽ cười, thoạt trông hắn không có vẻ gì là bất ngờ lắm: "Ta đi với ngươi." Dứt lời, hắn phất tay áo và hướng thẳng đến đài Vạn Tượng, áo ngoài sắc tuyết như mây chảy qua ánh chiều tà.

Thiên Xu và Hoành Bạch theo sát đằng sau.
"..."
Các vị trưởng lão động hư trên Thượng Trùng Thiên đều đứng sững trước bí cảnh Đinh Lan.

Nhìn theo bóng lưng Tạ Ứng, phút chốc họ cũng không biết mình có nên đuổi theo hay không nữa.

Ánh mắt Kính Như Ngọc cũng trở nên u ám khi nghe thấy hai chữ "Yên Khanh".

Sau đó thấy Tạ Thức Y rời đi, ả đột ngột bật cười, rồi nhẹ nhàng cất bước cùng đến đài Vạn Tượng.
Mọi người: "Kính môn chủ?"
Kính Như Ngọc chậm rãi đáp: "Đại hội Thanh Vân cử hành tại môn Phù Hoa.

Vòng loại có vấn đề thì dĩ nhiên môn chủ như ta cần qua xem xét."
"Môn chủ nói chí phải."
Tạ Ứng và Kính Như Ngọc đều đến đài Vạn Tượng, trưởng lão cửu tông suy đi tính lại một hồi rồi cũng rối rít cưỡi mây lướt gió mà theo sau, không ai dám bỏ về trước cả.
Khi đặt chân đến đài Vạn Tượng, đập vào mắt Tạ Thức Y trước tiên là luồng gió cuốn theo đốm lửa nhỏ thốc cao chín tầng trời.

Cụp mắt, hắn dùng pháp thuật che giấu linh hồn của gió- thứ mà tu sĩ phải tu đến kỳ động hư mới có thể cảm ngộ được.
Vì vậy nên lúc có mặt, các trưởng lão cũng chỉ thấy quang cảnh hỗn độn trên võ đài gây ra bởi cuồng phong và xích hỏa.
Khoảnh khắc gần bị trường long phong hỏa siết chết, Ân Bách bỗng bị ném mạnh ra.

Gã lăn xuống võ đài, linh lực tán loạn, cổ họng trào máu đỏ.
Các đệ tử của tông Lưu Quang kinh hoàng.

Dù thường ngày có căm ghét Ân Bách đến đâu thì lúc này họ cũng lo lắng cho gã là chủ yếu.
"Ân Bách?"
"Ân sư huynh?"
"Trời ơi! Đan điền của sư huynh Ân Bách!!"
Phù Thành nối gót các vị trưởng lão đến võ đài.

Thấy mây trời trên đài Vạn Tượng biến màu, sắc mặt lão lập tức thay đổi.
Lão biết trận phù trước mặt là phù Quy Nguyên Lôi Hỏa, còn là trận phù mà lão truyền lại cho Ân Bách.

Tuy nhiên, khí của phù trận còn lại giữa không trung lại không phải lôi hay hỏa.

Lão muốn điều tra rõ ràng, song thần thức vừa được điều động thì đã bị một cơn ớn lạnh ép trở về.
...!Đây là?
Chẳng qua chưa kịp thăm dò, Phù Thành đã bị tiếng nói của các đệ tử tông Lưu Quang cắt mạch suy nghĩ.
"Ân Bách!?" Phù Thành phất tay áo, bước xuống từ mây, truyền linh khí nhằm ổn định đan điền cho gã.
Ân Bách thấy cơ thể mình đau xé ruột gan.

Giọng sư tổ truyền đến bên tai dẫn đường cho toàn bộ sợ hãi và uất ức trong lòng gã.

Gã vùng dậy, sắc mặt kinh hoàng, máu tràn đầy miệng: "Sư tổ! Sư tổ cứu ta!"
Chứng kiến bộ dạng thảm thương của trò yêu, Phù Thành nổi giận mà hỏi người bên cạnh: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"
Các đệ tử tông Lưu Quang hoàn toàn không thể trả lời.
Ân Bách siết chặt tay áo Phù Thành, mặt nhòa nước mắt, giọng nói run run: "Nó muốn giết con, sư tổ, nó muốn giết con, gã đệ tử tông Vong Tình ấy muốn giết con, sư tổ cứu con!"
Phù Thành là một kẻ bao che, vừa nghe học trò tố cáo, lão đã nổi cơn tam bành mà nhìn thẳng Ngôn Khanh: "Đại hội Thanh Vân nghiêm cấm giết người, ra tay phải biết điểm dừng.

Nhà ngươi đây là hoàn toàn không coi tông Lưu Quang ta ra gì đấy hả?! Cút xuống đây cho ta!"
"Trưởng lão đừng vội giận dữ thế."
Đối diện với cơn giận của lão, Ngôn Khanh trả lời rất khoan thai.

Vừa nói, y vừa xuyên qua sương dày và bước xuống võ đài.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ mặt y.
Tóc xõa đen tuyền, đạo bào xanh trắng.


Cậu trai trẻ cầm trong tay một thanh kiếm gỗ giản dị, trên cổ tay là một sợi dây đỏ rủ xuống.

Nom cậu ta như một bức vẽ với khóe miệng nhếch nhẹ hững hờ, khí chất toàn thân toát lên vẻ tà ma.
"!" Cơn thịnh nộ của Phù Thành như bị đóng băng ngay khi nhìn thấy Ngôn Khanh.

Lão từng gặp người này, đã thế còn mới gặp tối qua luôn nữa...
Đối thủ của Ân Bách là cậu ta!?
Thái thượng trưởng lão Hoa Âu phái Thượng Dương cau mày, có vẻ rất không hài lòng về cách làm của Ngôn Khanh: "Chẳng qua chỉ là vòng sơ khảo, sao lại nặng tay như thế."
Quả thực, tình trạng của Ân Bách rất thê thảm.

Một tăng nhân chùa Phật Tướng cũng thở dài: "Gây tổn thương đến đan điền, e rằng hành động này cũng tính là phạm quy."
Đáy lòng Phù Thành chùng xuống.

Thầm nghĩ Tạ Ứng cũng sẽ không thiên vị quá rõ ràng khi đứng trước mắt đám đông, lão liền nói giọng lạnh lùng: "Tông Vong Tình các ngươi hiếp đáp người khác quá đáng rồi đấy!"
Các đệ tử ở đài Vạn Tượng nhất loạt bàng hoàng.

Họ rối rít quỳ xuống trong tâm trạng bối rối không hiểu sao vòng sơ khảo con con lại có thể làm nhiều Thái thượng trưởng lão- mà ngày thường họ còn khó lòng gặp mặt- xuất hiện đến thế.
Phớt lờ ánh mắt của đám đông, Ngôn Khanh chỉ ngậm cười mà nhìn Tạ Thức Y chăm chú.

Y hiểu rõ phù của bản thân.

Tạ Yêu Yêu quá tuyệt, còn giải quyết tốt hậu quả cho y một cách đầy tri kỷ nữa.

Nếu không thì y cũng phải vật vã một phen mới giải thích xuôi chuyện linh lực gió cho mọi người.
Lúc này, Thiên Xu tiến lên hỏi Ngôn Khanh với một thân nhễ nhại mồ hôi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?"
Tìm được chỗ nương thân, Ân Bách vừa sợ vừa tức, gã trừng mắt nói: "Trưởng lão còn phải hỏi? Yên Khanh muốn giết ta! Gã muốn giết ta bất chấp luật lệ! Gã đã suýt phá hủy đan điền của ta!"
Tâm trạng xúc động kích thích Ân Bách tiếp tục lên tiếng, nhưng đột nhiên gã thấy cổ họng đóng băng không phát ra được âm thanh gì.
Bất chấp ánh nhìn chằm chằm của Ngôn Khanh, Tạ Thức Y làm bộ bình thản: "Nói đi, về chuyện mới xảy ra."
Thấy vui vẻ một cách vô cớ, Ngôn Khanh chớp mắt mấy lần rồi ngoãn ngoãn trả lời theo lối thật giả đan xen: "Thật ra cũng không có chuyện gì.

Ân Bách tấn công ta, ta trả đòn bằng kiếm và chém đứt dây thừng của hắn.

Sau đấy hắn dùng phù với ta.

Lúc phù ngừng giữa không trung ta còn đang suy tính cách đối đầu đây, nào ngờ tự dưng toàn bộ số phù lại quay về công kích hắn."
Phù Thành ngẩng phắt đầu, mắt lóe sáng như sét, lão vạch trần y: "Nhãi ranh nói láo! Quy Nguyên Lôi Hỏa sẽ không cắn trả!"
Ngôn Khanh nói: "Trưởng lão nói vậy thì oan quá, ta toàn nói lời thật cả đấy chứ.

Chưa tính đến chuyện ta mới kỳ đầu nguyên anh thì lấy đâu ra khả năng làm hắn trầy trật thế này."
Phù Thành rít lên: "Ai biết ngươi còn giấu pháp khí độc ác nào không?"
Ngôn Khanh chỉ mặt đất: "Pháp khí độc ác nhất là đống bùa này chứ đâu.

Lão cứ ngồi đấy mà hoài nghi ta thì chẳng thà đi xem xét xem trò yêu của lão vẽ ra cái quái gì?"
Suy cho cùng cũng là Thái thượng trưởng lão một tông, Phù Thành không đến mức mất kiềm chế trước mặt một Ngôn Khanh nho nhỏ.

Lão cười lạnh liên hồi và nhặt một tấm phù từ dưới đất.

Các bậc đại năng kỳ động hư, dù không chuyên về phù chú, thì cũng sẽ hiểu biết ít nhiều về phương diện này.

Do đó sau khi nghe lời Ngôn Khanh, các trưởng lão còn lại cũng đồng loạt nhặt phù từ dưới đất lên quan sát.
Ngoại trừ Tạ Thức Y.
Và Kính Như Ngọc.
Ả quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ như dự đoán của Hoa Âu, bờ môi đỏ mọng cong lên khe khẽ.
Hoa Âu vừa kinh hãi vừa tức giận khi thấy rõ lá phù Ân Bách vẽ: "Phù Thành! Uổng cho cái danh phù sư đứng đầu Thượng Trùng Thiên của nhà ngươi, đây là đồ đệ chân truyền tự tay ngươi dạy dỗ đấy hả?"
Phù Thành mở lá phù, thấy bức vẽ bên trên lão cũng trợn trừng hai mắt, không nói ra lời.
Ân Bách vẽ sai phù Quy Nguyên Lôi Hỏa...!
Mà còn sai ở chỗ không nên sai nhất!
Dẫn lôi bằng vị trí chính giữa lá phù vẫn nằm ngoài khả năng của Ân Bách, nên thông thường gã hoàn toàn có thể bỏ qua bước ấy.

Không ngờ lần này Ân Bách không tự lượng sức mình, nét vẽ phù không thẳng đã biến ra một chấm tròn màu máu, mà gã lại cố tình rót linh lực vào.

Chấm tròn kia mang nghĩa khuếch tan! Mang nghĩa hủy diệt!
Hoa Âu cả giận: "Phù Thành, phù Quy Nguyên Lôi Hỏa nhà ngươi nghiên cứu ra có sức mạnh tương đương đại thừa.

Nếu chúng ta không xuất hiện kịp thời thì có phải đệ tử của ngươi mưu tính ám hại toàn bộ người ở đài Vạn Tượng không?!"
"Không, sư tổ..." Cảm giác lạnh băng tan đi, Ân Bách hoảng hốt há miệng toan giải thích, thì Phù Thành đã tung chưởng lên ngực gã nhằm ép gã câm mồm.
Phù Thành giận vô cùng, chỉ trách dấu vết trên lá phù đã chứng minh hết thảy.

Lão đành phải ra tay dạy dỗ Ân Bách trước khi các tông môn khác đưa ra đòn trừng phạt đáng sợ hơn.
"Sao ngươi có thể hồ đồ như vậy! Ân Bách! Ta dạy nhà ngươi như thế hả?!"
Máu trên phù thật sự là máu Ân Bách.

Còn chuyện sửa phù, Phù Thành không nghĩ đến, mà những người khác cũng sẽ không tin.
Bởi ít nhất phải đến tu vi động hư trung kỳ thì tu sĩ mới có thể âm thầm sửa đổi phù Quy Nguyên Lôi Hỏa mà không để lại dấu vết.

Trong khi đó những người đáp ứng tiêu chuẩn này ở đây, chỉ có ba người Hoa Âu, Kính Như Ngọc, và Tạ Ứng.
Nhưng Hoa Âu còn chẳng hề nhận ra tên đệ tử tông Vong Tình này.
Tạ Ứng thì ở cùng chỗ với các trưởng lão.

Có Kính Như Ngọc cùng kỳ hóa thần kìm hãm, hắn tuyệt đối không thể lén lút ra tay.
"Ân Bách! Ngươi quả đúng là mê muội!"
"Chuyện này..." Thiên Xu không ngờ mọi chuyện sẽ tiến triển theo hướng ấy.
Mà Ngôn Khanh lúc này chỉ vừa nghịch dây đỏ vừa quan sát tình hình với vẻ mặt hứng thú.

Sau đó, bắt gặp ánh nhìn căm ghét của Ân Bách, y còn khe khẽ mỉm cười.
Dám nghịch phù trước mặt y, đúng là không tiếc mạng.
Nét vẽ bằng móng tay y thêm vào đã âm thầm dẫn gió.

Cũng nhờ thế mà ngoài mặt, đường chuyển động của vệt máu trong phù văn ban đầu bị thay đổi, sau đó tạo thành một dấu chấm che phủ những vết trầy xước trên phù.
Tạ Thức Y hỏi Ngôn Khanh: "Bị thương?"
Ngôn Khanh nghe vậy thì lập tức tát nước theo mưa, y vừa ôm ngực vừa thều thào: "Vâng.

Sư huynh, đệ cảm giác lồng ngực bị thương nhẹ lúc phù trận bao vây, giờ vẫn còn hơi nhoi nhói."
Tạ Thức Y nói: "Không cần tham gia những trận đấu tiếp theo."
Ngôn Khanh: "???" Ngôn Khanh há miệng: "Ơ không phải..." Y còn chưa kiếm được đàn Dao Quang cơ mà!
Phù Thành đứng dậy, sắc mặt tái xanh: "Sự cố xảy ra do ta dạy dỗ không nghiêm, để các vị phải chê cười rồi."
Tạ Thức Y hờ hững đáp: "Chê cười? Nhưng ta lại không thấy có chỗ đáng cười."
Lúc này Kính Như Ngọc mới đứng dậy, váy xanh phiêu bồng: "Độ Vi đừng nóng giận.

Chuyện này đúng là lỗi của tông Lưu Quang, nhưng đã xảy ra trên địa bàn của môn Phù Hoa thì ta cũng có trách nhiệm."
Nói đoạn ả cụp mắt nhìn Ngôn Khanh, mỉm cười: "Thế này đi.

Có thể hoàn toàn bình tĩnh khi bị trận phù Quy Nguyên Lôi Hỏa tập kích đã chứng minh tiểu đệ tử này có tâm tính hơn người, không phải kẻ vô dụng.

Ta quyết định miễn toàn bộ trận của vòng tỷ thí đầu tiên cho nhà ngươi."
Môn chủ môn Phù Hoa thường xuyên mang đến cảm giác được bao trong làn gió mùa xuân khi ả nhìn người ta bằng vẻ nghiêm túc.

Ả nói chầm chậm: "Hôm nay ngươi cũng bị thương, chi bằng hãy trở về nghỉ ngơi cho tử tế.

Ba ngày sau ngươi sẽ được tiến thẳng vào vòng thứ hai của đại hội Thanh Vân.

Ngươi thấy thế nào?"
Ngôn Khanh thoáng ngạc nhiên: "?"
Vòng thứ hai?
Không phải đại hội Thanh Vân luôn chỉ rút thăm tỷ thí rồi lại rút thăm tỷ thí, thẳng đến khi quyết định được một trăm tên đầu bảng mới thôi à?
Sao giờ lại có cả vòng thứ hai không biết.
Nhưng bây giờ, Ngôn Khanh lại thấy hài lòng với lời đề nghị của Kính Như Ngọc.

Y liền lén kéo kéo tay áo Tạ Thức Y để ngăn hắn ra mặt, bởi y cảm tưởng đối phương chỉ mong y rút khỏi trận so tài càng nhanh càng tốt.
Ngôn Khanh nói: "Đa tạ môn chủ, đa tạ môn chủ." Đoạn Ngôn Khanh nghiêng đầu và khẽ van nài Tạ Thức Y: "Sư huynh, huynh đưa đệ đi chữa thương trước thôi nào.".


Bình luận

Truyện đang đọc