TRỞ LẠI THỜI TIÊN TÔN CÒN NIÊN THIẾU

Thất công công bò dậy từ dưới đất, bàn tay làm dáng hoa lan quệt nước mắt với vẻ đạo đức giả. Lão nói giọng nghẹn ngào, "Ôi chao, Thiếu thành chủ, ngài không chết quả là tốt quá. Ngày trước khi lửa thiêu thành Thập Phương lão nô đã cảm giác ngài sẽ không chết, vậy nên mới cố tình rời Ma vực lên Thượng Trùng Thiên. Một trăm năm rồi, cuối cùng cũng được gặp lại ngài, huhuhu Thiếu thành chủ ơi, lão nô tìm ngài khổ quá."

Ngôn Khanh sợ nước mắt nước mũi lão dây bẩn áo mình nên vội dùng một cành cây chắn hai giữa hai người, ngăn không cho lão đến gần.

"Thất công công, hai ta lạ gì nhau nữa, thôi cứ miễn mấy lời giả dối này đi."

Thất công công cố nở nụ cười, dù lòng lão hận cặp đàn ông chó đẻ này phát điên nhưng lão vẫn trưng ra bộ mặt của một nô bộc trung thành: "Nào phải lời giả dối chứ. Thiếu thành chủ, lòng tận trung của lão nô với ngài có trời đất chứng giám, nhật nguyệt chứng minh."

Ngôn Khanh nói: "Hay cho một nô bộc tận trung. Vậy thì nào nô bộc tận trung, mau đưa đồ trong tay lão lại đây cho ta xem thử."

Thất công công trợn tròn hai mắt.

Lão không thể làm mếch lòng Tạ Thức Y và Ngôn Khanh, nhưng nếu bình sạch có vấn đề gì thì lão cũng không chống nổi nhà họ Tần.

Ngôn Khanh nhìn lão vẻ như cười như không: "Nào nô bộc tận trung, lão còn chần chừ gì nữa?"

Thất công công nói: "Thiếu thành chủ, bình này toàn đựng mấy thứ ô uế từ bụng đàn bà, xui lắm, sợ làm bẩn mắt ngài."

Ngôn Khanh bật cười, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi kiếm, y hờ hững nói: "Ô uế nhất trên đời không phải là các ngươi à?" Thất công công nhìn ra sự phẫn nộ và sát ý của y, mặt tái mét, vội vàng lấy một chiếc bình sạch từ tay áo: "Vâng vâng vâng, ngài nói đúng."

Ngôn Khanh nhận lấy nó và mở nút bình không do dự. Đúng như dự đoán, y thấy chất lỏng màu đen trong bình, cũng chính là yểm từ thai lưu của phụ nữ thành Chướng.

Ngôn Khanh đậy nút bình: "Nói đi, nhà họ Tần đang mưu tính cái gì?"

Thất công công khó xử: "Thiếu thành chủ, lão nô chỉ là chân chạy vặt cho nhà họ Tần thì sao biết được gì quan trọng chứ."

Ngôn Khanh quơ cành cây, mỉm cười: "Nhà họ Tần duỗi tay đến tận Ma vực, lập ra thành Mai, mua chuộc thành chủ bách thành, lão không biết cả chuyện này à?"

Con ngươi Thất công công co lại, đáy lòng hốt hoảng, Ngôn Khanh đã biết đến chuyện này?

Ngôn Khanh lại nói: "Từ bao giờ Ma vực đến lượt họ Tần làm chủ thế?"

Thất công công cố nở nụ cười lấy lòng và cúi người gật đầu lia lịa: "Đúng đúng đúng, Thiếu thành chủ nói chí phải. Ma vực nào đến lượt họ Tần làm chủ, lũ chúng nó đúng là to gan, dám tác oai trên đầu ngài!"

Thất công công biết sức mạnh của Ngôn Khanh. Xưa kia, cảnh cậu thiếu niên áo đỏ tóc đen bước chân trần ra từ hang Vạn Quỷ, cậu ta đứng trước tòa thành ma lồng lộng gió cát, dây đỏ tươi màu máu rủ xuống giữa những ngón tay, vẫn là ác mộng của mỗi người trong thành Thập Phương. Hình ảnh ấy diễm lệ mà quái đản đến mức làm người ta phải hoảng sợ.

Tuy ở Ma vực không ai hiền lành cả, nhưng so với nhà họ Tần, chắc chắn thành chủ bách thành sẽ tin tưởng Ngôn Khanh hơn. Nếu Ngôn Khanh thật sự trở về Ma vực, y tất sẽ có được sự chào đón của tất cả mọi người.

Thất công công lại tỏ vẻ trung thành: "Thiếu thành chủ, lão nô thật sự không biết lũ họ Tần định làm gì. Lão nô tận trung với ngài, sao có thể cấu kết với chúng làm chuyện xấu. Giờ lão nô chỉ biết nhà họ Tần đặt nền móng tại thành Chướng và xây dựng chùa Tứ Bách Bát Thập là để thu gom yểm mà thôi."

Thật ra lão chẳng hề hứng thú với những chuyện liên quan đến yểm.

Thất công công: "Lão nô cho rằng cửu tông tam gia trên Thượng Trùng Thiên không ai tốt lành cả, rặt một lũ đạo đức giả. Hay chúng ta về Ma vực, đuổi nhà họ Tần đi, rồi một lần nữa vực dậy thành trì chứ đừng dính dáng đến Thượng Trùng Thiên?"

Ngôn Khanh không ngờ một kẻ năm xưa bị người người đòi giết như mình nay lại trở thành "đấng cứu thế" của Ma vực, ai cũng muốn y về "khôi phục vinh quang cho thành Thập Phương".

Ngôn Khanh buồn cười, cười thành tiếng: "Cũng hay đấy."

Không hiểu ý y, Thất công công len lén liếc Tạ Thức Y bên cạnh. Sau khi đến Thượng Trùng Thiên, biết thân phận thật của "phu nhân Thiếu thành chủ", lão đã vã hết mồ hôi.

Thất công công tiếp tục khuyên nhủ: "Thiếu thành chủ xem Thiếu phu nhân bây giờ cũng đang bị lũ danh môn chính đạo truy bắt đấy thôi. Giờ về Ma vực là lựa chọn tốt nhất."

Cách gọi "Thiếu phu nhân" của lão làm Ngôn Khanh lâng lâng, y vội hắng giọng, vô thức ưỡn lưng thẳng tắp, làm ra vẻ phu quân mà gật đầu: "Ừ, ta sẽ cân nhắc chuyện này. Nhưng bây giờ..." Ngôn Khanh chuyển chủ đề, "... Ta muốn vào chùa Tứ Bách Bát Thập xem hơn. Thất công công có biện pháp gì không?"

Thất công công mắc nghẹn, đảo mắt.

Nói thật lòng dù ghét Ngôn Khanh nhưng lão vẫn ghét Thượng Trùng Thiên hơn. Lão chỉ mong sớm được về Ma vực và phân rõ giới hạn với lũ họ Tần đạo đức giả này. Suy cho cùng, nhà họ Tần vẫn luôn đề phòng lão, thành ra ở Thượng Trùng Thiên, lão không có được sự tự do và oai phong như ở Ma vực.

Thất công công là người vụ lợi, lão suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: "Thiếu thành chủ, chùa này xây giữa Thương Hải, ra vào rất khó khăn."

Ngôn Khanh liếc mắt, nghĩ thầm, thừa lời, dễ ta còn hỏi ngươi làm gì?

Thất công công nói: "Tuy nhiên sau khi Tạ Ứng mất tích, nhà họ Tần đã vội vàng cho chùa nổi lên trên mặt biển, kiểm soát cũng bớt ngặt nghèo hơn."

Ngôn Khanh mỉm cười, tự nhủ vợ ta quả là thông minh, đã tính trước hành động của mọi người. Mất đi sự đàn áp của Tiên minh, nhà họ Tần lập tức để lộ thói coi trời bằng vung và từ đó để lộ nhược điểm cho họ lợi dụng.

Thất công công: "Nếu cải trang thành ma chủng thì ngài có thể trà trộn vào trong. Tuy nhiên với thân phận hiện giờ, ngài nhất định không được đối mặt trực tiếp với người châu Tử Kim. Vì vậy... lão nô có kế này."

"Ở thành Chướng, ngoại trừ thai sống được đưa vào chùa Tứ Bách Bát Thập ra thì chúng còn định kỳ đưa vào một vài người nam và người nữ."

Ngôn Khanh nhướn mày.

Thất công công hít sâu, đoạn chỉ cho Ngôn Khanh ngôi chùa y vừa thấy: "Thiếu thành chủ, thật ra đây cũng là chùa Tứ Bách Bát Thập của nhân gian. Nhà họ Tần không dám gióng trống khua chiêng đưa ma chủng phàm trần lên Thượng Trùng Thiên, nên tạm để hết ở nơi này, để làm chuyện mà dám chắc cũng không khác trên Thượng Trùng Thiên là mấy."

Ngôn Khanh hạ mày xuống, hỏi: "Đám ma chủng này làm gì bên trong?"

Thất công công nói mập mờ: "Chúng tu luyện..."

Ngôn Khanh cười khẩy.

Thất công công tái mặt trước tiếng cười lạnh lẽo của y, lão lập tức khai hết những gì lão biết: "Lão nô không gạt ngài. Chúng thật sự tu luyện bên trong, chẳng qua là tu công pháp của tông Hợp Hoan."

Ngôn Khanh: "Tông Hợp Hoan có cả công pháp người phàm tu được à?" Dẫu sao đấy cũng là một trong chín tông đứng đầu.

Thất công công lau mồ hôi: "Vâng. Thật ra song tu của tông Hợp Hoan có ba tầng: tầng thứ nhất thậm chí không cần tiếp xúc chân tay, hơi thở hòa hợp đã là song tu rồi; tầng thứ hai là loại hoan ái nam nữ chúng ta thường biết tới; còn tầng song tu cuối cùng là giao hòa biển ý thức. Ma chủng song tu cùng ma chủng có thể khiến tu vi tăng đột ngột. Kể cũng lạ, dù đám người trần không có tu vi, nhưng cứ hễ song tu theo phương pháp này là đôi khi ngài sẽ cảm nhận được luồng khí rất kinh khủng từ người bọn chúng."

Sao mà không kinh khủng cho được, yểm vốn dĩ là vật của Thần.

Ngôn Khanh vứt nhánh cây trong tay: "Lão định để ta và Tạ Thức Y ăn mặc như người trong chùa rồi chờ người đưa đến Thượng Trùng Thiên hả?"

Thất công công gật đầu: "Đúng. Ma chủng tu đến "đại thừa" là được đưa lên." Thất công công vội bổ sung: "Đại thừa này không phải đại thừa ấy, lão nô cũng không biết giải thích với Thiếu thành chủ thế nào, chỉ biết đến lúc đó, độ rộng lớn của biển ý thức trong đầu ma chủng thật sự không khác tu sĩ đại thừa, dù chúng vẫn là người phàm, không có tu vi."

Ánh mắt Thất công công hắt lên vẻ tính toán: "Thiếu thành chủ, qua cách thức này, ngài sẽ không chỉ vào được chùa Tứ Bách Bát Thập mà còn tiếp xúc trực tiếp với nhà Vi Sinh."

Ngôn Khanh mỉm cười, không bác bỏ lời lão.

Quả nhiên chùa Tứ Bách Bát Thập là một ổ dâm loạn, là chỗ cho đám ma chủng kích thích lẫn nhau qua biện pháp song tu, mượn thuốc hòng đạt đến biển ý thức đại thừa, sau đó sẽ bị giết chết để moi ra yểm sống.

Trên đời chẳng có cách nào lấy yểm mà còn toàn mạng. Yểm ký sinh vào biển ý thức, một khi nó tách rời ra, kẻ bị ký sinh ắt chết. Để ma chủng người phàm tu tới đại thừa chẳng qua là nhằm giữ cho yểm tươi sống.

Ngôn Khanh nhìn mây xanh giăng kín đỉnh chùa, chậm rãi nói: "Vậy là đã xác nhận việc nhà họ Tần muốn gom toàn bộ yểm."

Chúng dùng thành Chướng thu gom yểm trôi nổi giữa trời đất, lại dùng chùa Tứ Bách Bát Thập tập hợp yểm trong cơ thể người.

Chẳng trách ban đầu, để hồi sinh Hoài Minh Tử đối phó với Tạ Thức Y, nhà họ Tần đã trà trộn vào các chợ đấu giá, cũng như rao bán yểm sống cho đám con cưng cửu tông bằng cái giá cho không. Không rõ gia chủ nhà họ Tần nắm bao nhiêu bình sạch trong tay nữa.

Ngôn Khanh phất tay, ra hiệu cho Thất công công im miệng và đi trước dẫn đường. Nghĩ về hành động của gia chủ nhà họ Tần, Ngôn Khanh dần nhoẻn miệng. Trước kia y cho rằng nhà họ Tần học thuật ngự yểm từ Hoài Minh Tử, và do đó chúng đã sớm cấu kết với nhau. Nay y nhận ra chúng chỉ là hai kẻ hai đường nhưng cùng mục đích. Chúng đều có dã tâm, đều phớt lờ luân lí, đều cả gan làm loạn, tất cả là để nhằm vào "yểm".

Chẳng qua Hoài Minh Tử muốn điều khiển yểm, trong khi họ Tần muốn thu gom chúng.

Hoài Minh Tử muốn điều khiển ma chủng, còn họ Tần lại muốn thay thế Ma thần.

Ngôn Khanh cười nói với Tạ Thức Y: "Yêu Yêu, càng ngày ta càng thấy ví dụ của ta ngày trước quá khớp."

Tạ Thức Y: "Ừ?"

Ngôn Khanh chớp mắt lém lỉnh: "Yểm là vi-rút, kẻ nhiễm yểm sẽ hóa xác sống. Hoài Minh Tử nghiên cứu cách điều khiển xác sống trong khi nhà họ Tần thì tập hợp vi-rút để trở thành Vua xác sống. Ngươi thấy giống không?"

Tạ Thức Y: "... Ừ."

Ngôn Khanh quay mặt cười không dứt miệng.

Thất công công cúi người, cầm phất trần, nghe cuộc đối thoại giữa Thiếu thành chủ và phu nhân mà đầu óc mơ hồ - vi-rút với xác sống là cái gì? Thiếu thành chủ nói gì vậy? Sao tiếng nào lão cũng hiểu mà ghép vào nhau lão lại chẳng hiểu gì?

Dĩ nhiên lão không hiểu, đấy là sự ăn ý giữa Ngôn Khanh và Tạ Thức Y.

Tuy ngày bé họ thường xuyên gây lộn nhưng Ngôn Khanh không thể phủ nhận, dù là ở thời niên thiếu hai người chướng mắt lẫn nhau, thì Tạ Thức Y vẫn là người hiểu Ngôn Khanh nhất. Hắn là kẻ duy nhất biết y đến từ đâu.

Ý cười tan đi, y hờ hững nói: "Hay thật, họ Tần mưu tính cũng vất vả mà không biết có nhận ra Vua xác sống chưa chết không nữa."

Tần Tử Ngang muốn thành Ma thần nhưng lại không biết, thật ra cựu Ma thần chưa hề chết. Sự thật có vẻ ngày một rõ ràng hơn, song Ngôn Khanh vẫn căng thẳng, y biết mục đích của chùa Tứ Bách Bát Thập, biết mục đích của nhà họ Tần mà lại vẫn bất an như cũ.

Phía cuối màn sương dày đặc là cặp mắt xanh biếc, quy tụ hết thảy ánh sáng lộng lẫy của đất trời. Đôi mắt này ngậm cười nhìn y, cũng chỉ nhìn y.

Ma thần.

Trừ y và Tạ Thức Y ra thì không ai biết Ma thần còn sống. Nhưng không ai biết Nó ở đâu, hay đang hóa thân thành nhân vật nào.

Nhận thấy trạng thái căng thẳng của Ngôn Khanh, Tạ Thức Y nhíu mày: "Sợ?" Giọng hắn hời hợt như tuyết, nghe không ra cảm xúc gì, song tay hắn đã nắm lấy tay Ngôn Khanh.

Ngôn Khanh ngẩn ra, sự an ủi của hắn làm y không khỏi mỉm cười: "Ai bảo thế? Sao ta sợ Nó được, suốt trăm năm Nó đâu thể làm gì Ma vực đâu, giờ thì càng khỏi phải nói."

Tạ Thức Y yên lặng nhìn đối phương, cặp mắt đen nhánh mà tinh khiết như tuyết bay trắng ngần đã nhìn thấu tâm trạng rối bời của y.

Một lúc lâu sau, Tạ Thức Y bình tĩnh nói: "Ngôn Khanh. Ta mong từ giờ về sau ngươi đừng vì tốt cho ta mà giấu giếm ta bất cứ chuyện gì."

Giọng điệu của hắn khi nói chuyện hoặc là lạnh nhạt, không chứa tình cảm, hoặc là dí dỏm theo kiểu trào phúng.

Tuy nhiên lần này hắn lại nói với thái độ nghiêm túc chưa từng có.

Ngôn Khanh nghẹn họng chốc lát, bối rối dời mắt, rồi đáp vẻ ngả ngớn mà chột dạ: "Tất nhiên ta không thế rồi, chúng ta chẳng chia biệt trăm năm do không bày tỏ rõ hiểu lầm đấy còn gì, ta sẽ không phạm cùng một sai lầm vậy đâu."

Đối mặt với lời đáp qua loa của Ngôn Khanh, Tạ Thức Y nhẹ nhàng nắm tay y và hờ hững nói: "Không sao, lần tiếp theo ngươi phạm sai lầm, ta sẽ gánh chịu cùng ngươi."

Ngôn Khanh nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.

Tạ Thức Y mỉm cười, nỗi ấm ức và điên cuồng cùng ẩn giấu dưới đôi mắt màu xanh sâu thẳm: "Ta đảm bảo với ngươi, Ngôn Khanh à, những chuyện ngươi giấu ta với suy nghĩ để tốt cho ta, rồi chắc chắn kết quả cuối cùng sẽ không phải thứ mà ngươi muốn thấy."

Ngôn Khanh: "..."

Ngôn Khanh: "..."

Ngôn Khanh nuốt nước miếng, chọn nhún nhường trước vị "phu nhân" hung dữ và sắc bén của mình: "Được, được! Sau này có gì ta cũng sẽ nói hết với ngươi! Tuyệt đối không giấu giếm!"

Bấy giờ sự cố chấp trong ánh mắt Tạ Thức Y mới tan đi bớt.

Thất công công vẫn mụ mị đầu óc, tuy nhiên việc này không cản trở lão âm thầm gán cho Ngôn Khanh danh tiếng "bị vợ quản nghiêm". Khu vực họ đến trong phủ Thành chủ thuộc sự quản lí trực tiếp của nhà họ Tần, Thất công công liên tục dặn hai người họ phải đeo mặt nạ và ẩn kỹ linh lực đi.

Ngôn Khanh gật đầu.

Thất công công bước vào, cho gọi Bạch Tử Khiêm đến, sau đó thẳng thừng bảo Thượng Trùng Thiên thiếu yểm gấp, không kịp chờ "đại thừa" mà cứ ai xuất chúng thì đưa lên trước.

Bạch Tử Khiêm nghe răm rắp, định dẫn lão đi chọn, nhưng Thất công công vung phất trần, bắt đầu yêu sách, kêu là dù Thượng Trùng Thiên hỗn loạn song lão vất vả mãi mới được xuống một phen nên muốn vui chơi tí đã. Bạch Tử Khiêm lập tức hiểu ý, dẫn lão ra sân trước.

Hành động này tạo thời cơ cho Ngôn Khanh và Tạ Thức Y tiến vào. Phương pháp Thất công công đề ra rất đơn giản: tìm hai người trong chùa rồi âm thầm chiếm vị trí của chúng. Tốt nhất là chọn hai kẻ có thân hình tương đồng với họ, đám ma chủng ở đây đều từng chịu án dưới nhân gian nên sẽ không ai điều tra cặn kẽ.

Thất công công còn tốt bụng khuyên: "Giết người xong ngài có thể ném xác xuống hồ nước thánh, không ai phát hiện ra đâu."

Ngôn Khanh cạn lời trước vẻ mặt hiến kế của lão, liền bảo lão cút mau mau hộ.

Đợi một hồi trước ngôi chùa tường vàng ngói xanh, không ngoài dự đoán, Ngôn Khanh thấy Liễu Dĩ Nhụy và Kim Minh đi ra từ rừng Mắt Ngọc. Kim Minh thấy Ngôn Khanh thì thoáng sững sờ, sau đó vẫn nở nụ cười dù sắc mặt vốn đang bơ phờ và bực dọc.

Cậu ta coi Ngôn Khanh là đồng minh nên rất tin tưởng Ngôn Khanh.

Trong khi đó Liễu Dĩ Nhụy lại tái mặt, vừa toan dời tầm mắt khỏi ánh nhìn của Ngôn Khanh thì bất ngờ bị người bên cạnh Ngôn Khanh thu hút. Nàng ta nhìn Tạ Thức Y chòng chọc, sâu thẳm linh hồn nàng phát ra tiếng kêu rên làm cho nàng ta phát rét.

Kim Minh nói: "Yên huynh cũng đến rồi. Thần tiên trên Thượng Trùng Thiên đều vào đây vào mỗi dịp yến hội. Không biết các huynh đã tìm ra cách tiến vào chưa?"

Ngôn Khanh nghĩ, tiên đã đi, giờ bên trong chỉ còn toàn ma chủng.

"Ta biết mật đạo thông vào."

Mật đạo do Thất công công mách bảo, những người có chức quyền ở trong đều đã bị Thất công công dẫn đi, họ tránh đám lính canh là được.

Kim Minh ngạc nhiên: "Mật đạo?"

Ngôn Khanh: "Ừ, nhưng ta không khuyến khích ngươi đi."

Những tội lỗi Thượng Trùng Thiên gây ra với người phàm không chỉ dừng lại ở gia đình Kim Minh, mà y thì muốn nhổ cỏ tận gốc, chứ không phải bứt ngọn từng cọng một.

Ngôn Khanh trả lời rõ ràng cho suy nghĩ ngây thơ của Kim Minh: "Kim Minh, thần tiên ngươi muốn tìm sẽ không những không đòi lại công bằng cho ngươi mà thậm chí còn là đầu sỏ hại cả nhà ngươi."

Con ngươi Kim Minh co lại, cậu ta đứng sững người: "Huynh nói cái gì?!"

Liễu Dĩ Nhụy cắn răng tiến lên: "Ta muốn vào, chắc chắn em trai ta đang ở bên trong."

Ngôn Khanh liếc nhìn nàng ta, mỉm cười: "Dĩ nhiên ta sẽ để cô vào." Nói đoạn, Ngôn Khanh lại nhìn Kim Minh, y cố tình chờ cậu ta là có mục đích cả: "Thà ngươi tin ta còn hơn gửi gắm hy vọng lên chúng. Ta có thể báo thù thay ngươi, nhưng ta có điều kiện."

Kim Minh vằn mắt nhìn y.

Ngôn Khanh nói: "Ta muốn ngươi, theo sự sắp xếp của ta, moi ra một số điều từ miệng chị gái ngươi."

Kim Minh ngẩng phắt đầu, ánh mắt kinh ngạc: "Chị ta?"

Ngôn Khanh: "Phải."

Thế rồi họ băng qua mật đạo, vừa vào chùa, họ đã lập tức ngửi thấy mùi hương đốt quái dị. Nơi này giống một tòa tháp hơn là một ngôi chùa, trong tháp – như Thất công công đã nói và như Ngôn Khanh đã đoán – là đủ loại người quấn quýt lấy nhau.

Họ uống thuốc của tông Hợp Hoan, tu luyện công pháp hợp hoan, ánh mắt lờ đờ, cơ thể vặn vẹo, giao phối dưới đất như thú hoang thuở sơ khai.

Liễu Dĩ Nhụy tách khỏi Ngôn Khanh để đi tìm em trai của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc