TRỞ LẠI THỜI TIÊN TÔN CÒN NIÊN THIẾU

Ngôn Khanh là người giỏi thích nghi. Vậy nên, đường hoàng mượn luôn thân phận "nam sủng", y rỉ tai Tạ Thức Y bằng giọng điệu gần như nũng nịu: "Phu quân, em thấy nơi này quen lắm."

Tạ Thức Y nói: "Ừ."

Ngôn Khanh khẽ nhoẻn miệng cười, đầu nảy ý xấu. Thật ra y vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện tâm lưu ly – Tạ Thức Y đoán được tất cả suy nghĩ của mình trong khi mình lại chẳng hay biết gì về những thầm thương hay ghen tuông của hắn. Thế thì công bằng ở đâu!

Ngôn Khanh bèn làm bộ làm tịch: "Phu quân biết tường ở đây làm từ gì không?"

Ngôn Khanh là đang tính trêu Tạ Thức Y. Nào ngờ cái gã Phùng Vĩnh Niên có mắt như mù lại chen lời: "Ấy ấy cái này ta biết đấy. Ẩn Vương điện hạ, tường ở đây đều được xây từ đá lưu thanh hiếm có. Đá lưu thanh vừa chắc, vừa chống xước, lại vừa có tác dụng cách âm hiệu quả, chúng ta chơi cỡ nào cũng sẽ không bị phát hiện đâu." Dứt lời gã còn cười khè khè đầy dâm đãng kèm theo mấy cái chớp mắt điên cuồng.

"..."

Ngôn Khanh muốn dìm đầu gã xuống nước. Ngươi chen cái mỏ cứt của ngươi vào làm khỉ à, biết khó khăn lắm ta mới có dịp trêu Tạ Thức Y không?!

Ngôn Khanh cười lạnh, thầm nghiến răng, rồi tiếp tục làm ra vẻ nhõng nhẽo: "Có phải đá lưu thanh chống xước nghĩa là rất khó lưu dấu vết lên nó không vậy phu quân?"

Tạ Thức Y: "Có thể."

Ngôn Khanh: "Hay mình thử nghiệm đi, phu quân vẽ cho em một bức họa lên đá xem thế nào?"

Tạ Thức Y: "..."

Phùng Vĩnh Niên chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao cả: Ta dẫn các ngươi đến để bốn người tắm chung chứ đâu phải để các ngươi nghịch đá??! Gã vội vàng lên tiếng: "Không không không, điện... điện hạ, đêm xuân đáng giá nghìn vàng, chúng ta vẫn nên cởi đồ xuống nước đã."

Nhưng Ẩn Vương điện hạ hoàn toàn không nghe lọt lời gã, hắn đang bị nam sủng bên cạnh hớp sạch cả hồn.

Ngôn Khanh mè nheo: "Phu quân vẽ cho em đi mà." Nói đoạn y rướn đôi mắt đào hoa chứa sắc xuân mơn mởn mà nũng nịu: "Em muốn biết phu quân vẽ em trên đá thế nào."

Vẽ những bốn chín ngày.

Để nhập vai tốt hơn, Ngôn Khanh còn học hỏi cách nhướng mày, chớp mắt mà các nam thanh nữ tú hay làm lúc muốn quyến rũ y kiếp trước.

Ấy thế mà Tạ Thức Y chỉ cụp mắt hờ hững nhìn Ngôn Khanh rồi cúi đầu, ngón tay chấm nhẹ lên lông mày y. Sau đó hắn bình tĩnh nói: "Đừng học cách liếc mắt đưa tình của người ta."

Ngôn Khanh: "Hm?"

Tạ Thức Y: "Nhìn ngớ ngẩn."

Ngôn Khanh: "..."

Giận đến bật cười, Ngôn Khanh nói mát: "Chà, xem ra phu quân phúc lớn nên thường xuyên được người ta liếc mắt đưa tình nhỉ."

Tạ Thức Y đáp: "Em muốn quyến rũ ta cũng không cần liếc mắt đưa tình."

Ngôn Khanh: "Ồ?"

Tạ Thức Y: "Nhìn ta là được."

Ngôn Khanh ngẩn người mấy giây rồi bật cười thành tiếng: "Phu quân đang dạy em cách quyến rũ phu quân."

Tạ Thức Y liếc nhìn y: "Ừ, nếu em muốn học thì ta còn dạy được nhiều hơn thế. Phu nhân sẽ học chứ?"

Ngôn Khanh: "..."

Ta điên rồi hay sao mà lại đi học cách quyến rũ ngươi?!

Tạ Thức Y đúng là không hổ danh kẻ đầu tiên muốn dạy Ngôn Khanh cách viết truyện heo về mình. Nhưng tại sao lần nào nổi hứng trêu Tạ Thức Y cũng kết thúc bằng việc y tự lúng túng dời mắt trước thế nhỉ.

Về phía Tạ Thức Y, do đã quá quen với thói thích chòng ghẹo nhưng không muốn chịu trách nhiệm của Ngôn Khanh nên hắn chẳng nói gì, chỉ đi đến trước bức tường gần nhất.

Phùng Vĩnh Niên tự dưng phải xem màn tán tỉnh của hai người: "???"

Phùng Vĩnh Niên: "Ấy ấy! Ẩn Vương điện hạ!"

Tạ Thức Y: "Vẽ em trong dáng vẻ nào?"

Ngôn Khanh lập tức quên béng sự ngại ngùng ban nãy: "Để em nghĩ lát."

Sau đó y chưa kịp dứt lời thì cái tay Phùng Vĩnh Niên đầu óc đen tối đã bu đến gần.

"Chi bằng cởi hết ra vẽ khỏa thân đi! Xuân cung họa thì ta cũng giúp một tay được đấy!" Gã quyết định đã không thuyết phục được thì thôi gia nhập cùng bọn họ luôn, vầy nước trước cho gợi dục tí cũng không vấn đề gì, khà khà khà.

Ngôn Khanh: "..."

Tạ Thức Y bật cười khe khẽ.

Bấy giờ Ngôn Khanh không thể chịu được gã thêm, y nhìn thẳng vào mắt gã. Phùng Vĩnh Niên vốn giao tiếp với mỗi Tạ Thức Y, nhắc tới người bên cạnh hắn thì gã cũng chỉ biết mê mẩn đôi tay và vòng eo của người đó, vì vậy đây là lần đầu tiên gã bắt gặp ánh mắt của Ngôn Khanh. Ngoài dự liệu, cậu nam sủng cứ mở miệng ra là phu quân của Ẩn Vương điện hạ lại có đôi mắt làm gã kinh hồn bạt vía. Ngôn Khanh vung tay, hồn ti duỗi bóng đâm xuyên thất khiếu của Phùng Vĩnh Niên trong tiếng kêu gào thảm thiết và cuối cùng khiến hắn không thể nhìn, không thể nghe, không thể nói, nằm bất động trong xó như một con lật đật.

Nam sủng đi bên cạnh gã sợ hết hồn.

Ngôn Khanh lạnh lùng ra lệnh: "Lôi gã cút đi."

Sắc mặt đã tái mét nhưng rõ ràng không dám chống đối Ngôn Khanh, nam sủng vội kéo Phùng Vĩnh Niên ra ngoài. Nơi này có rất nhiều "phòng" tương tự, cậu ta đưa gã vào gian ngay kế đó. Cực Lạc yến có người của Thượng Trùng Thiên nên Ngôn Khanh sẽ không giết người bừa bãi.

Trong khi đó, Tạ Thức Y vẫn một mực chứng kiến hành động của Ngôn Khanh với nụ cười hờ.

Ngôn Khanh nhận xét: "Mãi mới yên."

Tạ Thức Y ung dung nói: "Ta thấy đề nghị cuối cùng của gã rất hay."

Ngôn Khanh nóng cả người, y kéo Tạ Thức Y đến trước tường và bảo: "Nhắm mắt lại nào."

Tạ Thức Y nhắm mắt rất khoan thai: "Ngươi tính cởi thật?"

Ngôn Khanh không nhịn được cấm cảu: "Ai bảo thế! Ta là muốn xem thử ngày xưa ngươi mù thì vẽ thế nào thôi!"

Tạ Thức Y: "À."

Chợt nghĩ tới điều gì đó, Ngôn Khanh hào hứng hỏi: "Ta có đẹp hơn tranh ngươi vẽ không? Ngươi nhìn thấy ta xong có chấn động không!"

Tạ Thức Y: "Cả hai đều đẹp."

Ngôn Khanh: "Ngươi vẽ được ta đẹp trai y bản gốc á? Ta không tin." Đoạn y lấy một miếng vải đen trong không gian rồi đứng từ sau lưng Tạ Thức Y và vòng tay ra trước, quấn vải quanh mắt hắn.

Tạ Thức Y mặc cho Ngôn Khanh táy máy trên người mình: "Ngươi rất thích ta đóng vai mù."

Ngôn Khanh cười vui vẻ: "Đúng, ngươi không biết ánh mắt ngươi lạnh lùng thế nào đâu, trông như thẩm vấn tù nhân ấy. Nếu ngươi là một người mù thì có lẽ sẽ dễ gần với được yêu quý hơn đấy."

Tạ Thức Y giễu cợt: "Được yêu quý hơn?"

Ngôn Khanh: "Chứ sao nữa Yêu Yêu, ngươi xem xem thế nào mà các mối quan hệ của ngươi ở châu Nam Trạch lại buồn thiu vậy chứ."

Tạ Thức Y từ chối trả lời. Chủ nhân điện Tiêu Ngọc vốn nhìn thấu thất tình lục dục trên thế gian thì có sá gì việc làm người ta "yêu mến".

Hắn không đáp trả Ngôn Khanh bằng những "chiến tích" của y ở thành Thập Phương, cơ bản là tại nếu làm Ngôn Khanh thẹn quá hóa giận thì cuối cùng hắn gánh chứ ai gánh, thế nên Tạ Thức Y lấy im lặng là vàng.

Hắn nhấc tay, những ngón tay trắng tái trên nền áo đen chạm vào vách đá lưu thanh. Đường vân trên đá mới quen thuộc làm sao, hắn đã từng ngồi lặng hết bảy bảy bốn chín ngày trước bức tường tương tự. Một điểm linh lực xanh băng bắt nguồn từ đầu ngón tay Tạ Thức Y đã để lại dấu vết mờ mờ trên vách đá.

Ban đầu Ngôn Khanh còn tưởng Tạ Thức Y đang đếm các khối đá, không ngờ hắn đã bắt đầu vẽ luôn rồi. Trở lại chốn xưa làm y đặc biệt tò mò về dáng hình của mình trong hình dung ban đầu của Tạ Thức Y. Khi những nét họa đầu tiên được đặt xuống, Ngôn Khanh chưa mường tượng được ra nên hỏi: "Đâu giống ta nhỉ Yêu Yêu, hay lúc đầu ngươi gán loại hình ngươi thích lên người ta đó??"

Tạ Thức Y hỏi ngược lại: "Ta thích loại hình gì?"

Ngôn Khanh: "Ờ thì... đệ nhất mỹ nhân Đăng Tiên các chẳng hạn?"

Tạ Thức Y gật đầu, lạnh lùng nói: "À, vậy là ta tự vẽ bản thân hết bốn chín ngày."

Ngôn Khanh phá lên cười: "Ha ha ha ha ha ha hóa ra ngươi vẫn nhớ vụ này!" Ngày xưa, một đám nam thanh nữ tú tuổi trẻ thừa nhiệt huyết ở Đăng Tiên các cũng bày đặt bình bầu danh hiệu mỹ nhân đứng đầu thiên hạ. Ai ngờ cuối cùng danh hiệu này lại trao cho chính Tạ Thức Y. Chung quy cũng tại tuổi mười lăm chưa trổ mã hết, đường nét hắn còn mềm.

Tạ Thức Y vốn không bận tâm mấy chuyện vớ vẩn, nhưng Ngôn Khanh lại ngày ngày rỉ tai trêu, làm hắn muốn ngó lơ cũng lơ không được.

Ngôn Khanh nói: "Nhưng giờ mà lập bảng mỹ nhân giới Tu chân thì chắc chắn ta sẽ bầu cho Yêu Yêu lên đứng đầu."

Tạ Thức Y chuyên chú vẽ tranh: "Ta không đứng đầu được."

Ngôn Khanh: "Vì sao?"

Tạ Thức Y hờ hững đáp: "Chẳng phải còn có ngươi đó à."

Ngôn Khanh: "?" Ngôn Khanh thấy cuộc đối thoại giữa hai người vui quá nên phải quay đầu cười rõ lâu: "Ta cảm động quá, không ngờ có ngày lại được ngươi khen."

Phải biết họ quen nhau từ bé mà cãi lộn đã chiếm hết nửa quỹ thời gian của họ.

Tuy y chẳng ham hố gì cái danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, nhưng thật ra cũng êm tai đáo để.

Ngôn Khanh: "Hay là ngươi khen thêm tí nữa?"

Tạ Thức Y: "..."

Hắn biết ngay Ngôn Khanh là minh chứng cho câu được voi đòi tiên mà.

Ngôn Khanh nói: "Ngày xưa ở thành Thập Phương ta khen ngươi không tiếc lời đâu! Trong khi chắc chắn ngươi chưa khen ta với người khác bao giờ!"

Tạ Thức Y: "..."

Dĩ nhiên hắn sẽ không nhắc tới Ngôn Khanh với người khác, họ không có tư cách nghe chuyện này.

Ngôn Khanh từ từ dồn ép: "Ngươi thấy tài năng của ta thế nào? So với ngươi thì sao? Nói tí xem nào."

Tia sáng trên tay Tạ Thức Y kéo dài dọc theo phiến đá lưu thanh, theo sau đó là một nét vẽ chậm rãi xuất hiện.

Hắn thong thả nói: "Ta thấy..."

Ngôn Khanh dỏng tai nghe.

Tạ Thức Y hờ hững tiếp lời: "Ta thấy ngươi bây giờ giống yêu tinh gây họa, chuyên quấy nhiễu chính sự, mà đầu óc toàn chuyện yêu đương hơn ta đấy."

Ngôn Khanh: "..." Ai hỏi ngươi cái này???!!!!

Ngay trước khi Ngôn Khanh nổi đóa, Tạ Thức Y khẽ cười và nói giọng dỗ dành: "Thiên tư của ngươi rất tốt, tốt hơn ta."

Chậc, Ngôn Khanh lập tức nguôi ngoai, lòng thầm nhủ thế mới coi được chứ.

Tạ Thức Y vẽ đôi mắt: "Khi gặp lại người ở thành Thập Phương, ta đã nghĩ nên làm gì để giữ ngươi ở bên ta mãi mãi."

Tạ Thức Y trò chuyện như chỉ đang kể những sự việc tầm thường: "Tính cách ngươi rất tuyệt, ta không ghét mỗi lần ngươi quấy nhiễu bên tai, cũng không ghét việc ngươi chiếm cơ thể của ta."

"Nói đúng ra, phải là ta sống ỷ lại vào ngươi mà không phải ngươi sống nhờ vào ta."

Tạ Thức Y nói: "Ta chưa bao giờ ghét ngươi cả."

Ngôn Khanh lặng người rất lâu như một kẻ bị sét đánh, rồi y lặng lẽ mỉm cười. Xem ra, một người tinh tế như Tạ Thức Y thì miễn muốn phong lưu là sẽ dễ dàng trở thành một kẻ trêu đùa tình cảm lão luyện.

Một tay Tạ Thức Y đang làm rõ từng hiểu lầm giữa hai người từ hai trăm năm trước.

Ở bí cảnh Đinh Lan, Tạ Thức Y chỉ cúi người nói với y hai từ "xin lỗi", rồi về sau không chủ động nhắc lại chuyện đáy biển thêm. Vì hắn biết cái gì quá cũng không tốt, đồng thời hiểu bấy giờ Ngôn Khanh chưa muốn đối mặt, nên hắn chọn cách âm thầm vá lại vết rách ban đầu. Dù hai người đều không sai, nhưng Tạ Thức Y vẫn giữ thái độ kiên nhẫn và dịu dàng để giải quyết những hiểu lầm xưa kia, hắn hoàn toàn không mặc kệ chỉ vì mâu thuẫn lớn nhất đã được giải trừ.

Giống với bây giờ, Tạ Thức Y không nói trọn đầu đuôi, song mỗi từ ngữ của hắn đều là để bác bỏ nhận định của Ngôn Khanh khi ở biển Thương Vọng.

Ngôn Khanh cười mãi, lúc ngẩng đầu, hai mắt y đã sáng ngời: "Ta sai rồi Yêu Yêu, đám người ở châu Nam Trạch mới mù ấy, rõ ràng là ngươi đáng yêu thế cơ mà."

Tạ Thức Y không hề xao xuyến trước lời tâng bốc ấy: "Ừ, đến lượt ngươi rồi, ngươi đã khen ta những gì ở thành Thập Phương nhỉ?"

Ngôn Khanh mắc nghẹn.

Đúng lúc này có tiếng nói từ ngoài truyền tới.

Quả là đá lưu thanh cách âm nhưng với tu vi hiện giờ, Ngôn Khanh và Tạ Thức Y có thể dễ dàng nghe thấy cuộc trò chuyện phía bên kia.

Có hai người, một là Bạch Tử Khiêm, một là người nào đó giọng như vịt đực, vừa rề rà vừa chói tai.

Bạch Tử Khiêm: "Không biết Thượng Trùng Thiên đã xảy ra chuyện gì mà khiến công công không thể ở lại lâu?"

Vịt-đực cười chế nhạo: "Chuyện lớn đấy, Minh chủ Tiên minh mất tích, cả Thượng Trùng Thiên đều đang nháo nhác tìm người kia kìa."

Bạch Tử Khiêm bàng hoàng: "Minh chủ Tiên minh?"

Vịt-đực liếc gã: "Đúng, ngoài hắn ra thì còn ai có thể làm xoay chuyển Thượng Trùng Thiên thế nữa. Nhưng ngươi cũng không cần sợ tên Tạ Ứng quá làm gì."

Nhìn tên công công nọ bằng ánh mắt kinh hãi, Bạch Tử Khiêm lén lút quết mồ hôi, không dám hùa theo mà chỉ đành cười mỉm.

Vịt-đực bỗng dấy lên lòng cao ngạo, lão khều tay ra dáng hoa lan và cười lạnh: "Các ngươi không biết đâu, Tạ Ứng - chủ nhân điện Tiêu Ngọc xa không thể với trong mắt các ngươi năm xưa chỉ là báu vật trong lồng của thủy tạ Hồng Liên ở thành Thập Phương thôi."

Bạch Tử Khiêm suýt trừng lòi cả mắt, giọng giương cao vút: "Báu vật trong lồng??" Thành Chướng là thành tà, Cực Lạc yến là bữa tiệc dâm tà nhất thế gian nên dĩ nhiên Bạch Tử Khiêm chẳng lạ gì với cách gọi ấy. Nhưng kẻ nào lại dám gán thứ danh xưng có tính khinh nhờn và mập mờ này lên người Tạ Ứng cơ chứ.

Chứng kiến biểu cảm của đối phương, vịt-đực lấy làm hài lòng trước cảm giác một mình ta sáng suốt giữa đám đông: "Chứ còn sao nữa, ngày xưa Tạ Ứng là do ta dẫn vào thủy tạ Hồng Liên chứ ai. Mà cũng không hổ là đệ tử đứng đầu tông Vong Tình, chưa gì bề ngoài đã làm Thiếu thành chủ của chúng ta mê mẩn. Ngươi không biết Thiếu thành chủ thành Thập Phương là người thế nào đâu."

Bạch Tử Khiêm: "... Thiếu thành chủ là người thế nào?"

Vịt-đực đáp: "Chà, nói sao nhỉ, hồi đấy hễ ai có sắc đẹp nổi trội là đều bị đem đến thủy tạ Hồng Liên. Thiếu thành chủ có tính nết tréo ngoe, háo sắc dâm đãng, mà gã ác nhất là lúc lên giường. Có điều tuy sở hữu cả gươm quý lẫn sinh lực tràn trề thì gã cũng chưa từng lâm hạnh ai ba ngày ba đêm như thế."

Bạch Tử Khiêm: "Ba ngày ba đêm?"

Vịt-đực phẩy phất trần: "Đúng vậy. Sau khi bị đưa đến thủy tạ Hồng Liên, Tạ Ứng bị nhốt vào chỗ ngủ của Thiếu thành chủ, thế rồi nơi ấy đóng cửa suốt ba ngày ba đêm! Lúc đến hỏi Thiếu thành chủ chuyện này, gã nhếch miệng bảo ta rằng gã cũng nào muốn buông thả dục vọng đâu, chỉ trách mỹ nhân nhiệt tình như lửa, liên tục gọi mời."

Bạch Tử Khiêm: "Shhh-"

Bên kia bức tường.

Ngôn Khanh: "..."

Ngôn Khanh: Mẹ kiếp, biết ngay lão khọm Thất công công không sẽ không chết trong vụ cháy mà, chỉ không ngờ giờ lão đã cấu kết với lũ họ Tần. Nhưng lão đã cấu kết với lũ họ Tần thì cũng thôi đi, đây đã đến Thượng Trùng Thiên rồi còn không tha cho y nữa.

Xưa Ngôn Khanh coi Thất công công như nhân tố gây cười, giờ bị lão coi như trò cười lại. Quỷ tha ma bắt gươm quý với chả ba ngày ba đêm của lão đi. Ngôn Khanh sống thanh tâm quả dục, giữ mình trong sạch bao năm, năm đó chung phòng với Tạ Thức Y là để bàn kế hoạch giết Hoài Minh Tử, chẳng qua lúc ra ngoài, bắt gặp nụ cười nham hiểm dối trá của Thất công công nên Ngôn Khanh mới nói đại với lão mấy câu cho xong chuyện.

Để rồi lão thêm mắm dặm muối vào thành ra thế này???

Thấy Tạ Thức Y ngừng vẽ, Ngôn Khanh đứng lặng ngắt như tờ. Ai mà nghĩ kẻ từ Thượng Trùng Thiên tới hôm nay lại là người quen đâu chứ.

Thất công công vẫn đang nói: "Dám chắc chuyện này không ai biết. Thiếu thành chủ bảo gã gặp bao người mà chưa ai chủ động bằng Tạ Ứng."

Ngôn Khanh: "..."

Ta nói thế bao giờ?

Nguyên văn câu nói của Ngôn Khanh là: "Thất công công, sau này lão chọn người là phải noi theo Thiếu thành chủ phu nhân biết chưa? Ai lại toàn tìm ra mấy kẻ vừa không đẹp bằng vừa không chủ động bằng phu nhân của ta thế chứ."

Lão cóc ghẻ, lão hại ta thảm đấy!

Bây giờ Ngôn Khanh đã chết lâm sàng, y thấy hối hận biết bao khi mình đi bịt mắt chứ không phải bịt tai hắn.

Đúng lúc Ngôn Khanh định len lén lùi về sau thì cái tay đang vẽ của Tạ Thức Y nắm cổ tay và kéo Ngôn Khanh trở về.

Tay còn lại thờ ơ tháo miếng vải đen, để lộ ra cặp mắt xinh đẹp mà lạnh lẽo, rồi hắn ghé sát bên tai Ngôn Khanh, thầm thì: "Ngươi khen ta vậy hả?"

Ngôn Khanh: "Không phải! Ngươi nghe ta giải thích!"

Tạ Thức Y cười nhẹ, giọng hơi khàn: "Nhiệt tình như lửa, liên tục gọi mời?"

Bình luận

Truyện đang đọc