TRỞ LẠI THỜI TIÊN TÔN CÒN NIÊN THIẾU

"Ma chủng?" Kính Như Ngọc nhắc lại bằng giọng điệu mỉa mai như thể vừa nghe được điều gì buồn cười lắm. Sau đó ả lạnh lùng nhìn Tạ Thức Y: "Ngươi quả là một gã điên rồ, Tạ Ứng. Bao năm qua không biết có bao nhiêu người vô tội bị ngươi giết chết dưới danh nghĩa "trừ ma". Ngươi muốn giết ta cũng không cần phải gán cho ta tội danh ma chủng làm gì. Tu đến hóa thần, bản thân có phải ma chủng không chẳng lẽ ta còn cần ngươi đến báo hả?!"

Ả càng nói càng giận dữ với cặp mắt đỏ ngầu.

Tạ Thức Y không đáp mà chỉ ngẩng đầu nhìn lên trên.

Ngọn lửa trắng thuần đã bao vây toàn đại điện. Trận mưa lửa không ngừng trút xuống khiến hết thảy xà nhà, cột đá, vách tường đều ngả nghiêng sắp nát.

Kính Như Ngọc tiến lên, nét mặt ả u ám: "Không cần nhìn, toàn bộ cửa ra của bí cảnh Đinh Lan đều bị lửa trời Xích Linh thiêu rụi. Các ngươi mọc cánh cũng chẳng thoát nổi đâu." Đoạn ả cười gằn đầy đắc ý: "Tạ Ứng, nể tình quen biết đã lâu, ta có thể cho ngươi cơ hội để lại lời trăng trối. Ngươi có muốn nói gì không."

Tạ Thức Y nhếch miệng, ánh mắt lạnh băng.

Hắn không thích nói chuyện mà cũng chẳng ham giải thích mưu kế hay ân oán của mình. Có thể nhận định rằng ngoại trừ Ngôn Khanh ra thì hắn hoàn toàn không có hứng trò chuyện với ai.

Chức danh cao vời vợi của hắn khiến người ta phải lo lắng, phải đề phòng, phải suy đoán tâm tình và hành động của hắn. Chỉ là đoán tới đoán lui, vẫn chẳng đoán ra câu trả lời chính xác.

Một tấm hồn bài xuất hiện trong bàn tay ẩn dưới tay áo đỏ của hắn, trên hồn bài là một lỗ nhỏ, trên lỗ nhỏ đọng một giọt máu đào.

Hắn cụp mắt, những ngón tay hờ hững lần theo hoa văn trên hồn bài rồi lạnh lùng rạch một đường lên nó.

Vệt trắng nhờ xuất hiện trên tấm hồn bài bằng mã não đỏ nâu.

Kính Như Trần quỳ rạp dưới đất chợt nhíu mày. Cùng lúc, nụ cười của ả ta cũng khựng lại trong nháy mắt.

Cơn đau của sự tra tấn tận linh hồn bùng nổ trên cơ thể ả.

Tái mặt, ả ngẩng phắt đầu và trợn mắt nhìn hồn bài trong tay hắn: "Ngự hồn bài!? Ngươi lấy máu Kính Như Trần từ lúc nào hả!"

Tạ Thức Y không trả lời câu hỏi của ả mà chỉ nói: "Bách Tư là chủ nhân bí cảnh Đinh Lan nhưng lại không phải người tạo ra nó."

Máu của Kính Như Trần đã có thể mở cửa vào lầu Lục Đạo thì hắn tin mạng của Kính Như Ngọc cũng có thể mở được cửa ra khỏi chốn này, bởi vì kẻ sáng lập nên bí cảnh cổ xưa của môn Phù Hoa chính là người nhà họ Kính.

Khi ngừng cười mỉm là sắc mặt Kính Như Ngọc lại lạnh băng, ánh mắt bừng sát ý. Không thừa lời thêm, ả triệu hồi gió tấn công về phía Tạ Thức Y.

Tạ Thức Y bóp nứt ngự hồn bài.

Ngự hồn bài rạn vỡ gây ra cơn đau dữ dội như bị mười nghìn thanh kiếm đâm xuyên đầu.

Cơn đau làm Kính Như Ngọc rên lên nhưng lại đồng thời cười thành tiếng. Tuyệt vọng và chế giễu lấn át nỗi sợ và giận dữ trong lòng ả. Bản tính đa nghi và thận trọng bẩm sinh khiến ả tuyệt đối không đẩy bản thân mình vào nguy hiểm khi chưa nắm chắc chiến thắng trong tay.

Ai biết nguy hiểm lớn nhất lại đến từ chính người thân cận nhất của mình.

Mẹ ả đã giăng một cái bẫy tuyệt vời khôn tả.

Gương song sinh đảo lộn mệnh số.

"Tạ Ứng... ngươi quả điên rồ..."

Bước chân loạng choạng, khóe miệng trào máu tươi, Kính Như Ngọc ôm ngực khuỵu gối xuống.

Hiện giờ ả và Kính Như Trần đổi mạng cho nhau. Thứ bị thế chấp bởi ngự hồn bài là linh hồn của Kính Như Trần thay vì thể xác, nếu Tạ Thức Y bóp nát ngự hồn bài thì ả sẽ chết trước tiên, tuy nhiên sau đó Kính Như Trần cũng sẽ chết vì linh hồn tan biến.

Khoan đã, không đúng.

Suy nghĩ thoáng qua làm ánh mắt rời rã của ả từ từ tập trung hơn, toàn thân ả lạnh toát.

Rất khó để giết một tu sĩ hóa thần: miễn sao linh hồn bất diệt, thì chỉ cần có đủ thời gian là thân xác có thể tái tạo từ đầu, cùng với đó nguyên anh cũng hoàn toàn có khả năng đắp nặn lại.

Bởi vậy, muốn giết một tu sĩ hóa thần triệt để thì phải tìm cách khiến họ hồn phi phách tán. Mà một khi ả hồn phi phách tán, Kính Như Trần cũng sẽ bị ảnh hưởng, kể cả trong phạm vi mười hai canh giờ thế mạng cho nhau.

Nghĩ đến đây, hai tay ả chống xuống đất, mái tóc dài xõa xượi, ánh mắt ngẩn ngơ như thể đến cuối cùng mới thấy được sự thật của sinh mệnh sau cả trăm năm. Lúc này ả không nhìn Tạ Thức Y mà xốc tinh thần và nhìn Kính Như Trần hôn mê dưới đất.

Kính Như Trần nằm trên mặt đất với hàng mi cụp xuống dịu ngoan, vạt váy nàng trắng xóa như biển hoa song sinh trải dài vô tận trên đỉnh Nha Sát. Thứ linh khí dập tắt lửa trời Xích Linh giúp nàng đến giờ còn chưa hoàn toàn tan biến mà quấn quýt thân mật xung quanh nàng, để rồi len lỏi qua da, qua kinh mạch, thấm vào máu, và vào linh hồn của nàng.

Chúng đang... ăn mòn linh hồn nàng.

Kính Như Ngọc run rẩy rồi phá lên cười thành tiếng như đã phát điên.

Sự thật hé lộ đày ả xuống vực băng, khiến cơ thể ả run lên cầm cập, khóe mắt ướt át, trái tim và linh hồn tràn đầy đau đớn.

Thế rồi linh lực chợt trào khắp toàn thân, khí áp hóa thần nghiền nát đan điền của các đệ tử và bức họ quỳ rạp xuống, miệng nôn ra máu.

Ả lẩm bẩm một cách điên cuồng: "Bà hận ta đến vậy rồi sao Kính Lan Trạch?"

Phải rồi, sao Kính Lan Trạch có thể ngu xuẩn đến nỗi cho rằng ả sẽ tha cho Kính Như Trần sau mười hai canh giờ được cơ chứ.

Thì ra mục đích ban đầu của Kính Lan Trạch không phải để Kính Như Trần sống sót mà là để khiến ả chết đi. Dù không có Tạ Ứng thì hai chị em ả rồi cũng sẽ rơi vào thế cục cùng hồn phi phách tán.

Cuối cùng, mục đích của Kính Lan Trạch lại là muốn hai người chết theo nhau.

Kính Như Ngọc lẩm nhẩm: "Bà tin chắc ta sẽ giết chết Kính Như Trần nên mới bày ra trận pháp ác độc vậy à... bởi lời nguyền song sinh không có cách nào hóa giải, chỉ có thể kết thúc bằng cái chết sao." Mắt ả đỏ lựng, "Vì một kẻ đã tàn phế như Kính Như Trần thì chắc chắn sẽ chết nên bà muốn ta chết cùng Kính Như Trần hả?!"

Ả cười lớn: "Hahahahahahaha, Kính Lan Trạch! Ta thật sự là con gái bà hả?!"

"Bà tốn công tốn sức như thế chỉ để giết được ta?!"

Tạ Thức Y nhìn ả từ trên cao, ánh mắt hắn vẫn lạnh băng và vô cảm như mọi lần gặp gỡ trong điện Tiêu Ngọc.

Ngay khi hắn dồn lực lên những ngón tay toan phá hủy ngự hồn bài, Ngôn Khanh lại bỗng ngăn cản và nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn.

Hơi ngẩn người, Tạ Thức Y quay đầu nhìn Ngôn Khanh, dòng sáng sâu dưới đáy mắt dập dờn khe khẽ.

Ngôn Khanh cau mày: "Tạ Thức Y, ngự hồn bài vỡ thì Kính Như Trần cũng sẽ chết."

Tạ Thức Y luôn kiên nhẫn với Ngôn Khanh, hắn bình tĩnh đáp: "Ta không phá hủy ngự hồn bài thì Kính Như Trần cũng sẽ chết." Hắn không ngại phơi bày khía cạnh tàn nhẫn của mình trước mặt Ngôn Khanh, "Gương song sinh chưa bao giờ là bùa hộ mệnh. Nó là một lời nguyền, vì khi gương vỡ thì Kính Như Trần buộc phải hồn phi phách tán mới có thể diệt tận gốc Kính Như Ngọc được."

Ngôn Khanh hơi khựng lại bởi muộn màng nhận ra sự ngây thơ trong suy nghĩ của mình. Ban đầu y ngăn cản Phi Vũ là do nhìn thấy sự thay đổi bất thường của mặt gương khi vỡ. Cũng bởi thấy gương bất thường nên y đã cho rằng gương song sinh là bùa hộ mệnh, có thể giữ mạng cho Kính Như Trần. Nào ngờ gương song sinh chỉ là thứ vũ khí chết người từ đầu đến cuối, một thứ vũ khí chĩa mũi nhọn về phía Kính Như Trần.

... Rốt cuộc môn chủ môn Phù Hoa đã tiên đoán được điều gì trước lúc lâm chung để mà phải bày ra thế cục trước mắt?

Ngôn Khanh nhẹ nhàng nói: "Sẽ luôn có cách."

Tạ Thức Y yên lặng nhìn y, đoạn thu ngự hồn bài về.

Ngôn Khanh lại nói: "Tâm lưu ly của ngươi nát rồi, tụ linh lực rất khó. Nên cứ để ta giải quyết Kính Như Ngọc đi."

Tạ Thức Y: "Được."

Bấy giờ Kính Như Ngọc ngẩng đầu, thấy Tạ Thức Y cất ngự hồn bài mà ả lại cười lạnh thay vì vui sướng.

Ả từng cho rằng kẻ địch lớn nhất của mình khi vào bí cảnh Đinh Lan sẽ là Tạ Ứng, nào ngờ kẻ xét xử ả cuối cùng lại là người mẹ đã chết từ lâu. Lời nguyền song sinh đang cắn nuốt hồn phách của Kính Như Trần, hai người sẽ phải chết cùng nhau trong vòng mười hai canh giờ tới.

Kính Như Ngọc nói: "Tạ Ứng, ngươi cho rằng các ngươi sẽ thoát được à?"

Cảm xúc của ả đã bị đẩy lên mức không thể kiểm soát, tâm trí ả chỉ còn dục vọng tàn sát vào những giây phút cuối đời. Ả sẽ trút toàn bộ phẫn uất và ghen ghét bao năm qua lên đầu người vô tội. Ả sẽ lột da róc xương bọn chúng, để chúng phải đau không thiết sống, phải vỡ òa trong nỗi tuyệt vọng và thống khổ cùng với ả.

Kính Như Ngọc lại nhìn Ngôn Khanh bằng vẻ giễu cợt.

Chẳng ngờ một kẻ không từ thủ đoạn như Tạ Ứng lại thích một thiếu niên ngây thơ và lương thiện thế kia? Có điều hiền lành cũng tốt, bỗng dưng lại giúp ả ta được một chuyện.

Kính Như Ngọc chống hai tay xuống đất và chậm rãi đứng lên. Lốc xoáy dưới chân nổi lên từng đợt rồi nghiền nát đại điện xương trắng. Thần uy tản ra quanh cơ thể ả khiến lửa Xích Linh không dám lại gần.

Gió trong và lửa trắng, hai loại linh lực mạnh mẽ tột cùng hòa vào nhau thành thứ sát khí đáng kinh hoàng.

"Tấn công." Kính Như Ngọc mở miệng.

Cùng lúc, Ngôn Khanh gọi: "Bất Đắc Chí."

Bất Đắc Chí không có thời gian quan tâm chuyện bên y, nó còn đang bận đánh nhau với yểm của Hoài Minh Tử. Lúc mới bị Ngôn Khanh ném đến nó đã sợ té khói rồi kêu gào thảm thiết vì cho rằng mình sẽ phải quyết tử với cái thứ quái quỷ này.

Nào ngờ xông pha trận mạc xong nó mới thấy cái thứ quỷ đen cũng không ghê gớm lắm.

Ban đầu nó định đớp trọn trong một cú há mồm như ngày ở phái Hồi Xuân, lại chẳng hay quỷ đen biết cử động, biết chạy trốn, còn biết trượt đi.

Thế là nó đành nhe răng giương cánh mà lao đến, cắn bên này một cú, bên kia một nhát.

Bất chợt nghe tiếng gọi của Ngôn Khanh, Bất Đắc Chí khựng lại và ngẩng đầu lên khỏi đống yểm của Hoài Minh Tử với cặp mắt đỏ ngờ nghệch: "Lại làm sao? Bổn tọa đã ăn xong đâu, gọi ta cái gì nữa, ối giời ơi, đừng có chạy!" Dứt lời nó lại đập cánh đánh nhau với yểm.

Nhấc tay, Ngôn Khanh dùng hồn ti trói cả yểm lẫn Bất Đắc Chí tới.

"Ngươi làm cái gì thế hả?! Thả bổn tọa ra!" Bất Đắc Chí gào lên inh ỏi rồi bất thình lình, trời đất đảo điên, chớp mắt nó đã bị Ngôn Khanh lôi thẳng đến trước mặt Kính Như Ngọc.

Bất Đắc Chí: "Á á á á!!"

Kinh hoàng, nó dùng hai cánh che mắt, lông trên đầu xù tung. Tuy nhiên yểm cạnh bên lại chạm trán Kính Như Ngọc trước nó. Yểm kỳ hóa thần- thứ vốn không thuộc khả năng xử lý của người thường- lao vào người Kính Như Ngọc.

Ánh mắt lập lòe, Kính Như Ngọc toan bắt nó bằng tay không. Song yểm của Hoài Minh Tử lại lần theo lòng bàn tay rồi khống chế hai tay ả.

Kính Như Ngọc ngạc nhiên, rất hiếm thứ có thể tiếp xúc với một tu sĩ hóa thần như ả chứ nói gì đến trói buộc được ả.

Ngôn Khanh lập tức nắm bắt cơ hội đạp gió đến gần. Cùng thời điểm, hồn ti từ đầu ngón tay y xuyên thẳng qua ấn đường Kính Như Ngọc.

Kính Như Ngọc ngẩng phắt đầu.

Trâm ngọc cài tóc ả ta rơi xuống khiến mái tóc đen dài lồng lộng trước lửa và gió mạnh; da tựa tuyết, môi màu đỏ máu, sợi tóc phất qua mặt mày, trông ả như được trở về làm nàng thiếu nữ linh động trên chiếc thuyền mây dự tiên yến năm xưa.

Ngôn Khanh mở miệng: "Biết bao nhiêu người bảo tâm ngươi bất chính. Nhưng suy cho cùng, chính ngươi là người biết rõ nhất bản thân mình đã làm ra những gì, đúng chứ?"

Kính Như Ngọc khựng lại. Đây là lần đầu ả thật sự nhìn Ngôn Khanh- cậu thiếu niên mà Tạ Ứng rước từ phái Hồi Xuân trở về.

Đối diện với cặp mắt đào hoa nhưng lạnh lùng ấy, Kính Như Ngọc chợt cảm nhận được sự nguy hiểm ẩn chứa bên trong.

Cảm nhận vô cớ này làm ả bỗng dưng giận dữ: "Ta làm cái gì? Nhà ngươi mà cũng có tư cách đặt câu hỏi cho ta?"

Phớt lờ thái độ khinh miệt của ả ta, Ngôn Khanh nhẹ nhàng nói: "Lợi dụng rồi hại chết Tử Tiêu, đây là tâm bất chính thứ nhất."

"Cấu kết với nhà họ Tần rồi hy sinh đệ tử cửu tông cho ham muốn cá nhân của mình, đây là tâm bất chính thứ hai."

Y lại nói: "Miệng treo danh "trừ hại", đạo nhân nghĩa đậu bờ môi, nhưng ngươi đã làm gì ở điện Tuyền Cơ ngày ấy đây Kính Như Ngọc nhỉ?"

Ba chữ điện Tuyền Cơ như then cài, có thể khai thông toàn cơ thể ả.

Kính Như Ngọc chợt hoàn hồn. Linh lực xanh lá trong lòng bàn tay ả chậm rãi phát tán yểm ác, chỉ chực chờ cơ hội tung kích trí mạng với Ngôn Khanh. Ả hỏi vặn lại với vẻ pha trò: "Một kẻ mới tu đến nguyên anh như ta thuở ấy có khác nào tàn tật giữa lửa trời Xích Linh đâu, ta có thể làm gì được cơ chứ?"

Ngôn Khanh cười giễu cợt: "Khả năng đến Kính Như Trần cũng không biết ngươi đã làm gì. Ngươi chưa bao giờ muốn hại chết Kính Như Trần, không có nghĩa là ngươi chưa bao giờ có ý muốn hại nàng ấy."

Rồi y lại nói: "Hồn ti của ta xâm nhập vào biển ý thức của ngươi, ta nghiễm nhiên có thể nhìn thấy một vài ký ức mà ngươi giấu kín."

"Cút!" Nghe vậy, Kính Như Ngọc bỗng nghiến răng nghiến lợi và lùi liên tiếp về sau.

Nhưng hồn ti trong tay Ngôn Khanh khuấy động biển ý thức của ả ta khiến ả ta tái mặt đi vì đau đớn. Cuối cùng, lảo đảo, ả quỳ một chân xuống đất.

Ngôn Khanh tiến lên, mình vẫn mặc chiếc áo đặc trưng cho đệ tử tông Vong Tình với màu trắng xanh nền nã, chỉ là âm sắc của y lại lạnh lẽo như băng. Y nói: "Ta thấy ngươi bị dồn vào góc điện Tuyền Cơ."

"Lửa cháy bừng bừng, ngươi không còn chỗ trốn."

"Kính Như Trần đang gọi tên ngươi, bất chấp lửa lớn nàng vẫn chạy vào cứu ngươi."

"Kính Như Trần đã tu đến động hư rồi, nàng tìm được ngươi, chìa tay cho ngươi và dẫn ngươi ra ngoài. Các ngươi ra đến cửa điện, rồi nàng nói với ngươi..."

"Như Ngọc, chúng ta được cứu rồi."

Đôi tay run lẩy bẩy, Kính Như Ngọc gào lên điên dại: "Câm mồm!"

Ngôn Khanh im lặng, môi mím chặt, ánh mắt hững hờ. Từ trong cảnh hồi ức của Tử Tiêu, Ngôn Khanh đã sớm biết Kính Như Ngọc là kẻ thích lợi dụng cảm xúc của người khác. Song nay nhìn ra chân tướng năm xưa, hành động của ả ta vẫn khiến Ngôn Khanh phải bất ngờ.

Kính Như Ngọc đã quen lợi dụng lòng cảm thông của người khác, cũng quen thói đổi trắng thay đen.

Ả có thể diễn vai nhí nhảnh đáng yêu, cũng có thể vào vai điên cuồng và cố chấp. Một lời đa nghĩa, thật giả đan xen. Nào ai biết nỗi đau và tuyệt vọng của ả khi chất vấn Kính Như Trần vừa rồi có được bao phần là thật.

Ai nấy đều tin người đáng thương ắt có chỗ đáng giận.

Do đó họ cũng sẽ tin rằng kẻ đáng giận ắt có chỗ đáng thương.

Có điều... ai mà biết được.

Kính Như Ngọc cúi đầu nhìn đôi bàn tay run rẩy của mình. Vốn đã mang mệnh song sinh, lại thêm từ nhỏ đến lớn hai người đều ăn uống và sinh hoạt chẳng khác gì nhau nên thân hình họ- bao gồm cả đôi tay- khi lớn lên giống nhau như đúc.

Đôi tay này thon dài và trắng nõn khiến ả được đưa trở lại cái ngày Kính Như Trần vươn tay vào biển lửa, như một tia sáng lóe lên trong bóng tối, để rồi xua tan hết thảy khói bụi âm u.

Lửa trời ầm ầm dội xuống kéo theo làn khói dày đặc bao phủ toàn bộ điện Tuyền Cơ.

Ả rúc mình vào một góc trong run rẩy và sợ hãi. Sau đó, vào thời khắc tuyệt vọng nhất, bóng hình loạng choạng của Kính Như Trần đã thắp lên một ngọn lửa hy vọng sáng bừng.

"Như Ngọc! Nắm tay tỷ!"

Nước mắt lưng tròng, ả nhào về trước: "Tỷ tỷ!"

Hồi ức như đao. Máu xộc lên cổ họng, khẽ cười, ả hộc ra máu.

"Tỷ đưa ta đến cửa điện Tuyền Cơ. Kỳ thực, lẽ ra chúng ta đều có thể ra ngoài..."

Nhưng sau đấy thì sao? Một người tiếp tục làm thiên tài với tương lai xán lạn, một kẻ tiếp tục chui lủi trong bóng đêm rồi để nỗi ghen tuông ăn mòn tâm trí?

Hết thảy đều sẽ bị xóa bỏ tại chính biển lửa này đây. Nhắc tới lại thấy đáng buồn cười, vì đoạn đường mà Kính Như Trần dắt ả đi năm xưa lại chính là khoảnh khắc yên lòng nhất cả đời của ả. Chớp mắt, ả thấy mình như được trở về thuở sơ khai, cái thuở mà trong bóng tối chỉ có nàng và ả. Máu thịt hai người hòa hợp, chẳng phân rõ của em hay của chị, cũng chẳng có những lời bịa đặt lọt vào tai để rồi hình thành nên một lằn ranh sâu hoắm ngăn cách hai người.

Có điều mơ thì phải tỉnh, gió mát trăng thanh ngoài điện Tuyền Cơ rọi xuống và kéo ả hoàn hồn khỏi giấc mộng chị em gái thân thiết bên nhau.

"Như Ngọc, chúng ta được cứu rồi."

Cặp mắt rướm lệ của Kính Như Trần tràn trề vui sướng.

Bảng hiệu treo trên cửa điện Tuyền Cơ lộng lẫy được khắc từ vàng và ngọc.

Ngọn lửa chớm lên khuôn mặt, lên mái tóc, và lên cả tấm biển hiệu sau lưng Kính Như Trần. Kính Như Ngọc ngẩng đầu, con ngươi ả co lại khi thấy tấm biển kia rơi xuống.

Cũng chính tại khoảnh khắc này trái tim ả nảy lên mạnh mẽ, và rồi ả hành động trước cả khi đầu óc kịp sai bảo: với khuôn mặt rạng rỡ như hoa, ả nhào vào lồng ngực Kính Như Trần: "Đúng vậy, tỷ tỷ, chúng ta được cứu rồi!"

Ả giả vờ mừng rơn nỗi mừng của kẻ vừa thoát nạn, ả ôm lấy chị mình, những ngón tay ả nắm chặt cánh tay Kính Như Trần như thể vẫn còn sợ hãi.

Ả đâm sầm vào lòng chị.

Sức nặng của ả khiến Kính Như Trần lảo đảo lùi về sau, tại đúng vị trí biển hiệu rơi xuống.

Mà ả bấy giờ đã vùi đầu vào cổ chị, với tấm thân run lên bần bật vừa giống khóc mà cũng lại giống cười. Ả không biết vì sao Kính Như Trần không đẩy mình ra, càng không biết vì sao cuối cùng Kính Như Trần lại tiến lên một bước.

Chỉ biết rằng, vào khoảnh khắc tiếng rầm vang dội, biển hiệu sập xuống, ả đã buông tay trong bộ mặt vô cảm; yêu hận, bất hòa, rồi tham sân và si oán cả đời ả ta đều đạt đến đỉnh điểm.

Sau đó ả chợt hoàn hồn từ cơn ác mộng và bàng hoàng cứu chị khỏi đống đổ nát như đã phát điên. Mẹ ả chạy đến đúng lúc chứng kiến cảnh tượng ả ôm Kính Như Trần và khóc gào trong đau đớn. Nước mắt và nỗi đau của ả đều không phải giả tạo.

Lửa trời Xích Linh thiêu rụi điện Tuyền Cơ, đồng thời vùi sâu toàn bộ chân tướng.

Chỉ ả biết bản thân đã làm gì.

Phải, tâm ả vẫn luôn bất chính.

Gió thổi mưa bay, đèn dâng nến tỏa. Khi nhắc lại chuyện xưa với người dưng kẻ lạ, ngay chính ả cũng chẳng rõ lời kể của mình có bao nhiêu phần là chân thật.

Ả bấy giờ nói bằng giọng điệu dịu dàng và nhỏ nhẹ.

"Cách đây không lâu điện Tuyền Cơ của môn Phù Hoa bị cháy. Tỷ tỷ của ta kẹt bên trong, bị thiên hỏa Xích Linh thiêu mù hai mắt, cũng thiêu đứt hai chân. Từ đây đan điền bị hủy, không thể tu hành."

"Tỷ ấy nghĩ mình đã là một phế nhân, không xứng với chức vị Môn chủ, nên đã chủ động rút lui nhường cho ta thừa kế."

"Tiền bối nói xem đây có phải là việc đời khó lường không. Dù ta ghen tỵ với tỷ ấy nhưng lại chưa từng muốn để tỷ rơi vào bước đường này. Dù người trong tông môn luôn so sánh tỷ với ta, nhưng tỷ ấy vẫn luôn đối xử với ta rất tốt."

"Lửa bùng lên trong điện Tuyền Cơ hôm ấy thật lớn làm sao..."

"May mà mọi chuyện đều qua cả rồi."

Ngôn Khanh cúi đầu nhìn Kính Như Ngọc. Kính Như Ngọc đang quỳ dưới đất với mái tóc xõa trên người, thân hình ả nhỏ bé như thể một cánh bướm sắp tàn trong đoạn hồi ức đẫm máu.

Ngôn Khanh không dám xâm nhập vào ký ức của ả quá lâu bởi hễ bất cẩn thì có thể bị cắn trả. Do đó, nắm chắc thời cơ, y tập trung điều khiển hồn ti đi truy tìm yểm ngụ trong biển ý thức của Kính Như Ngọc.

Mà y đã ngẩn ra khi nhìn thấy nó. Khối yểm đen này gần như đã cắm rễ vào sâu trong biển ý thức, từ đó cộng sinh với ả ta.

Đây không phải lần đầu Ngôn Khanh xử lí ma chủng tu vi cao, nhưng một thứ vốn là lời nguyền và ác niệm của Ma thần như yểm thì sẽ là vật ngoài thân, không do bản thân con người sinh ra, bởi vậy chúng thường nằm rời rạc.

Tuy nhiên yểm của Kính Như Ngọc thì lại... vững chắc, như thể thuộc về chính bản thân ả vậy.

Nghiến răng, Ngôn Khanh quyết nhổ tận gốc khối đen nọ ra ngoài, hồn ti theo đó chậm rãi co lại.

Cuối cùng linh lực xanh đen trong lòng bàn tay Kính Như Ngọc cũng loại trừ được yểm của Hoài Minh Tử. Sau đó ả hoàn hồn, cười lạnh, và vung tay. Năm ngón tay ả trở thành thứ vũ khí sắc bén được bao phủ bởi linh lực màu xanh với ý định đâm xuyên lồng ngực và bóp nát trái tim của Ngôn Khanh.

Nào ngờ ả còn chưa kịp chạm vào quần áo y thì hồn ti đã rút ra đột ngột.

Xèo.

Ngẩng đầu, ả sững người khi thấy khối đen bị trói bởi hồn ti ấy.

"Đây là... yểm của ta ư?" Ả lẩm bẩm đầy kinh hãi.

Về lý thuyết, ma chủng sẽ chết ngay thời điểm yểm bị lấy ra, nhưng Kính Như Ngọc lại chỉ tái mặt, hộc máu, và ngơ ngác. Trước là lời nguyền gương song sinh, sau là yểm sâu trong cơ thể; đả kích liên tiếp khiến Kính Như Ngọc hồn bay phách lạc.

Ngay khi ả cho rằng tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt tại đây thì bất chợt, một giọng nói vang lên và phá hủy lý trí của ả.

"Kính Như Ngọc."

Trong đại điện lúc này chỉ có ba người còn đứng: Tạ Thức Y, Ngôn Khanh, và Kính Như Trần.

Chậm rãi quay đầu nhìn sang, ả nhận ra Kính Như Trần đã tỉnh tự bao giờ. Nàng đứng ở góc điện, cặp mắt từng trong suốt vẻ thơ ngây trở nên trầm lắng lại. Kính Như Trần mỏi mệt nhắm mắt rồi chậm rãi mở ra. Và rồi bằng dung nhan dịu dàng, nàng nói nhẹ với nụ cười thê thiết: "Đã lâu không gặp rồi, Kính Như Ngọc."

Âm thanh của nàng dội về giữa đại điện trống vắng tựa như tuyết mịn rơi suốt nhiều năm.

Lúc bấy giờ Ngôn Khanh mới ném sợi tóc cho Bất Đắc Chí rồi quay trở lại bên cạnh Tạ Thức Y.

Tạ Thức Y nói: "Ngươi không cứu được Kính Như Trần. Gương song sinh vỡ chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi."

"Ừ, ta muốn thử chút thôi." Ngôn Khanh nhìn yểm giãy giụa trong vòng trói của sợi tóc đen và đáp khẽ: "Ngươi có nghĩ môn chủ môn Phù Hoa đời trước hạ chú thế này vì đã đoán ra Kính Như Ngọc là ma chủng không?"

"Kính Như Ngọc không giết Kính Như Trần chứng tỏ ả vẫn còn sót lại chút ít lương tâm cuối cùng. Nếu có một ngày Kính Như Ngọc thẳng tay giết hại Kính Như Trần chỉ để tăng tu vi, thì chứng tỏ ả đã đọa ma triệt để."

"Môn chủ môn Phù Hoa không muốn ả gieo họa cho chúng sinh nên mới bày ra thế trận này. Theo đó, một khi đập vỡ gương thì Kính Như Trần sẽ hồn phi phách tán, mà Kính Như Ngọc cũng sẽ hồn phi phách tán theo."

Không kẻ nào có thể dễ dàng đẩy tu sĩ hóa thần vào kết cục hồn phi phách tán, do đó muốn hại Kính Như Ngọc thì phải xử lí gián tiếp qua Kính Như Trần- người có ràng buộc sâu nặng nhất với Kính Như Ngọc.

Ngôn Khanh bỗng thấy rất mệt mỏi, đầu tiên là Tần Trường Hi, tiếp theo là Hoài Minh Tử, sau đó nữa lại là Kính Như Ngọc. Bí cảnh Đinh Lan hôm nay đã rút cạn sức lực của y, nhưng y vẫn phải cố gắng xốc tinh thần bởi Tạ Thức Y hiện còn bị thương nặng hơn nữa.

"Xin lỗi, là tại ta kéo ngươi vào chuyện này." Áy náy trào dâng trong lòng Ngôn Khanh, y nhẹ nhàng nói.

Tạ Thức Y ngước mắt nhìn y và trả lời bằng giọng hờ hững: "Ừ, đã nghĩ ra nên chuộc lỗi thế nào chưa?"

Ngôn Khanh lấy làm hổ thẹn: "Chưa nghĩ ra, nhưng mà ngươi đi đâu thì ta theo ngươi đến đấy."

Tạ Thức Y cười nhẹ. Nhìn về phía trước rồi y lại bình tĩnh nói: "Nếu ta không đi vào, thì có lẽ Tần Trường Hi sẽ chỉ hồi sinh Hoài Minh Tử tạm thời và dùng lão làm vũ khí."

Kể từ lúc ăn đan dược ở chợ đen là các đệ tử đã quyết định cái chết cho chính bản thân, thậm chí hoàn toàn có thể nói thẳng với tông môn của họ rằng họ chỉ đang tự trả giá cho tội lỗi của mình. Có điều hiện giờ tình thế đã phức tạp hơn, Hoài Minh Tử chết đi, nhưng Kính Như Ngọc lại vào đây nhập cuộc.

Cửu tông tam môn ào ào vũ bão, chắc chắn nhà họ Tần sẽ chạy đến châu Nam Trạch chia phần.

"Chúng ta đi thôi." Tạ Thức Y nhẹ nhàng nói.

Ngôn Khanh: "Đi đâu??"

Tạ Thức Y trả lời giọng bình thản: "Chẳng phải ngươi tò mò kế hoạch tiếp theo của ta đấy ư?"

Ngôn Khanh: "Hả??"

Tạ Thức Y cười vẻ khôi hài, hắn nhớ lại cuộc đối thoại giữa hai người trên nấc thang chín nghìn chín trăm bậc vào cái ngày trở về tông Vong Tình từ chợ Nam.

"Theo ngươi đi "phản bội" tông môn."

Hắn vẫn chưa tìm ra cách giải quyết chùa Tứ Bách Bát Thập, chi bằng tương kế tựu kế nhân cơ hội này.

Bên kia, Kính Như Ngọc và Kính Như Trần đứng đối diện nhau trong biển lửa. Bập bùng, lửa trời phủ trắng xóa không gian để rồi dường như ân oán và hận yêu từ hai đóa hoa cùng gốc, giờ phút này đây, đã bị biển lửa xóa nhòa.

Bình luận

Truyện đang đọc