TRỞ LẠI THỜI TIÊN TÔN CÒN NIÊN THIẾU

Môn Phù Hoa, một trong Cửu đại tông.

Nơi này được thiên nhiên ưu ái ban cho linh khí đậm đặc đến độ sắp hóa thành thực thể, đọng thành dải lụa trắng vắt ngang núi non trùng điệp.

Đỉnh Toàn Cơ- ngọn núi cao nhất môn Phù Hoa mênh mang khói sóng, mây màu nhập nhoạng.

Một thị nữ áo hồng tiến lên và khẽ báo.

"Môn chủ, hồn đăng của Tử Tiêu đã tắt, đã xác nhận bỏ mình."

Kính Như Ngọc- Môn chủ môn Phù Hoa ngồi bên ao, hai chân thả xuống nước, tóc đen dài tới eo. Trang phục màu xanh nước làm nổi bật dung nhan yểu điệu và duyên dáng thướt tha.

Một đóa hoa nhỏ đỏ thắm lãng đãng rơi xuống từ cành cây, và đáp lên bàn tay ngà ngọc của ả.

Kính Như Ngọc mân mê đóa hoa, hờ hững hỏi: "Tử Tiêu chết rồi?"

Thị nữ áo hồng đáp: "Vâng."

Kính Như Ngọc cười đắc ý: "Con phượng hoàng kia đã sớm bị nhà họ Tần động chạm nhằm nhắm thẳng vào Tử Tiêu. Nó đã uống máu Tử Tiêu, nên sau đó sẽ điên cuồng công kích hắn. Tu vi Tử Tiêu đang ở kỳ động hư đại viên mãn, linh khí chập chờn, nay bị ma chủng gây thương tích thì chết là điều tất yếu."


Thị nữ áo hồng sửng sốt, song không nói lời nào.

Kính Như Ngọc ngước mắt nhìn nàng, rồi dịu dàng cười nói: "Có phải ngươi nghĩ ta rất hèn hạ không? Chính ta đã bảo Tử Tiêu đến châu Lưu Tiên lùng bắt phượng hoàng, chính ta đã lợi dụng tính tình ngay thẳng của hắn để hại chết hắn."

Thị nữ cụp mắt: "Không, ta tin Môn chủ làm vậy là có lí do."

Kính Như Ngọc gật đầu: "Quả là có lí do." Nói đến đây ánh mắt ả trở nên lạnh lẽo, đôi tay ả nghiền nát đóa hoa, đoạn ả cất giọng âm u như thanh đao tẩm độc.

"Tông Vong Tình không sụp đổ, Tạ Ứng không bỏ mạng, thì thiên hạ này vĩnh viễn không có ngày được yên ổn."

Thị nữ tái mặt.

Kính Như Ngọc bỗng hỏi: "Ngươi có tin, có người sinh ra để thành ma không?"

Thị nữ run rẩy: "Đệ tử, đệ tử... không rõ."

Móng tay trắng toát của Kính Như Ngọc giống như vỏ sò, ả lẩm bẩm: "Ma chủng xuất hiện từ vạn năm trước. Sự ra đời của Cửu đại tông môn vốn là để bảo vệ chính nghĩa trong thiên hạ, bảo vệ an nguy của dân thường."


"Để tránh không lạm sát người vô tội, về lý thuyết, trước tiên phải dùng tiên khí xác nhận sự tồn tại của 'yểm', chắc chắn là ma chủng rồi mới xử tử chúng."

"Tuy nhiên từ khi Tạ Ứng tiếp quản Tiên minh, giới Tu chân tức thì trở nên rối loạn."

"Ngươi hãy nhìn xem, những kẻ bị Tạ Ứng tiêu diệt những năm qua, có ai đã được chứng minh là ma chủng trước đó!"

"Hắn là một kẻ điên, một kẻ độc tài hung ác, một gã tàn nhẫn máu lạnh ra tay gϊếŧ người chỉ dựa vào ý niệm của bản thân mình."

"Ấy vậy mà hắn lại vẫn có thể cầm quyền Tiên minh, vẫn có tông Vong Tình làm chỗ dựa, không ai trong giới Tu chân có thể đả động đến hắn!"

Kính Như Ngọc càng nói giọng càng gay gắt, ánh mắt càng oán hận.

Dường như đêm nào ả cũng mơ thấy Tạ Thức Y thân khoác áo trắng như tuyết, tay cầm kiếm tái nhợt như băng, không khác ma quỷ hiện hình. Trong mắt người ngoài, vẻ ngoài hời hợt mà rực rỡ của hắn làm hắn tựa như trích tiên xa không với tới. Chỉ có họ biết, uy nghiêm của Tạ Ứng đã lặng lẽ bao phủ toàn trời châu Nam Trạch.


Bóng lưng xa thẳm trên điện Tiêu Ngọc chỉ khiến người ta phải nghẹt thở vì tuyệt vọng.

Kính Như Ngọc bóp nát cánh hoa: "Cái chết của Tử Tiêu chính là bước đầu tiên lật đổ tông Vong Tình. Theo ta thấy, địa vị đứng đầu thiên hạ của tông Vong Tình phải nhường cho----- nhường cho nhà họ Tần từ lâu."

"Khác với Tạ Ứng, nhà họ Tần là một dòng họ từ bi như thánh."

Kính Như Ngọc cười lạnh: "Gia chủ nhà họ Tần theo trường phái 'dạy người nhân ái'. Họ cho rằng tính người vốn thiện, không ai sinh ra để làm ma. Họ cũng cho rằng dù là ma chủng bị yểm ký sinh thì cũng vẫn có khả năng hướng thiện, vậy nên cần cho họ một con đường sống."

"Đúng vậy, những ma chủng ngoài kia vô tội biết bao, thậm chí họ còn không biết mình đã làm sai điều gì. Họ cũng có vợ con và cha mẹ, có cuộc sống của mình, cớ gì lại ép họ phải chết!"
"Hai trăm năm trước, nhà họ Tần đã nghiên cứu ra biện pháp 'trừ yểm' từ trong sách cổ, qua đó họ có thể diệt trừ yểm trong đầu óc con người mà không ảnh hưởng tới kẻ bị ký sinh. Không chỉ dừng lại ở đó, họ đã xây bốn trăm tám mươi ngôi chùa với mục đích thu nhận ma chủng trong thiên hạ, nhằm 'trừ yểm' vì ma chủng, giúp họ có được cuộc đời mới."

"Đa số môn phái giới Tu chân đều nghe lệnh nhà họ Tần mà thành lập phòng thẩm vấn, nếu ma chủng bị bắt đến không phạm phải sai lầm gì thì sẽ cho qua..."

"Duy chỉ có Tạ Ứng, cũng chỉ có một mình Tạ Ứng!"

"Hắn kiên quyết đối đầu với nhà họ tần, khiến cho Cửu đại tông môn chia làm hai phe phái đối đầu nhau như nước với lửa!"

Kính Như Ngọc phẫn nộ chà đạp cánh hoa, nước hoa nhuốm đỏ bàn tay như máu, ả nghiến răng ken két: "Tạ Ứng... Tạ Ứng..."
"Tạ Ứng không chết thì thế gian vĩnh viễn không được yên bình!"

Thị nữ nghe xong chỉ biết sững sờ.

Tạ Ứng... Tiên Tôn Độ Vi?

Rào.

Gót sen nhấc khỏi mặt hồ.

Kính Như Ngọc đứng dậy, váy áo sắc lam thêu viền hoa trắng nõn như nhụy của một đóa hoa màu xanh biếc. Bóng lưng ả tuy thon gọn vô cùng nhưng lại tỏa ra khí chất uy nghiêm của kỳ hóa thần, làm người ta rét lạnh.

Kính Như Ngọc từ từ bình tĩnh lại, khuôn mặt vẫn lạnh tanh.

Ả đi được nửa đường thì chợt cất tiếng: "Đại hội Thanh Vân bắt đầu cũng là lúc Cửu đại tông môn tuyển chọn đệ tử phải không?"

Thị nữ hoàn hồn, cung kính đáp: "Vâng."

Kính Như Ngọc cười rất khẽ: "Tốt lắm."

*

Ngôn Khanh đờ đẫn.

Mẹ kiếp mẹ kiếp.

Thế này mà ngươi nhận ngươi không đáng tội chết sao hả Thừa Ảnh?? Ta thấy tội ngươi phải chết vạn lần mới đúng!
Đang yên đang lành kéo ta ra làm gì!

Tốt nhất về sau ngươi đừng lọt vào tay ta!

Ngôn Khanh nghiến răng, thầm ghi nợ lên đầu Thừa Ảnh.

Mà sau khi ba chữ vị hôn thê được cất thành lời, người phải đần mặt không chỉ có mình Ngôn Khanh, mà còn có cả hai vị của tông Vong Tình kia nữa: "..." Bây giờ Thiên Xu chỉ muốn xé miệng Thừa Ảnh, ta tốt bụng có ý cứu ngươi, rồi thì ngươi đáp trả ta thế này đây hả?!

Lão quên hết hình tượng mà nhào vội qua bịt miệng Thừa Ảnh, mặt mày nhăn nhó: "Thừa Ảnh, ngươi nói xằng nói bậy cái gì! Vị hôn thê cái gì! Đừng vạ miệng nữa! Đừng nói linh tinh!"

Đỏ ngầu hai mắt, Thừa Ảnh cắn văng tay lão: "Làm sao, lúc trước các ngươi oai phong như vậy mà giờ không dám nhận?"

Nói đoạn hắn ta dữ tợn chỉ tay thẳng mặt Ngôn Khanh đang lén lút trốn cuối đám người: "Chẳng lẽ không phải chính các ngươi luôn miệng nói tên phế vật này là đạo lữ của Tạ Ứng hay sao!"
Thiếu niên mặt tròn nghẹn đỏ cả mặt, thẹn quá hóa giận: "Thừa Ảnh ngươi đừng nói nhăng nói cuội, ngậm máu phun người!"

Thừa Ảnh cười u ám: "Các ngươi dám làm không dám nhận. Mọi người ở đây đều nghe rõ lời các ngươi đã nói, ngươi tưởng có thể lừa được ai?"

Thiên Xu cảm giác mình sắp ngất đến nơi: "Ối chao."

"..."

Ngôn Khanh sụp đổ: Tha cho ta đi.

Y lặng lẽ nắm sợi dây đỏ rủ xuống trong tay áo. Hiện giờ chỉ có sợi dây khóa kín hơi thở của linh hồn này mới làm y an lòng hơn chút.

Y và Tạ Thức Y quen nhau từ bé nên cũng hiểu quá rõ đối phương. Y hiểu Tạ Thức Y, cũng biết suy tư trong lòng hắn vừa dày như tóc, vừa nhạy bén như dao.

Ngôn Khanh cúi đầu, chỉ mong Tạ Thức Y đừng để mắt đến mình.

May mắn là sợi khóa hồn hẳn thật sự hữu ích...

Vậy nên Tạ Thức Y vẫn mãi chẳng nhìn qua!
Hắn không nhận ra y?!

Thiếu niên mặt tròn lập tức xìu xuống khi nghe lời nói hùng hồn của Thừa Ảnh.

Cậu ta dè dặt ngẩng đầu: "... Tạ, Tạ sư huynh, Thừa Ảnh không kể toàn bộ câu chuyện, về tông môn chúng ta có thể giải thích..."

Nhưng chẳng mấy chốc những lời giải thích sợ sệt của cậu ta đã bị nuốt ngược trở vào trong bụng.

Mây xanh cuồn cuộn trên trời, sương đen sét tím, khí thế mênh mông.

Một thân áo tuyết của Tạ Thức Y lộng lẫy như châu ngọc.

Hắn cầm kiếm Bất Hối, hướng ánh nhìn lẳng lặng sang nơi này, giống như chỉ hờ hững nhìn một vở kịch không lấy gì làm khôi hài cho lắm.

Dưới tầm mắt của hắn, thiếu niên mặt tròn đỏ bừng cả mặt, tay chân luống cuống, không thể nghĩ được gì.

Tựa như bị sét giáng ngang xương.

Phải rồi.

... Vì sao, bọn họ lại cho rằng Tạ sư huynh sẽ để bụng chuyện này cơ chứ?
Dẫu sao cũng là bậc cha chú, Thiên Xu trở thành người duy nhất có thể có chút tiếng nói tại nơi này. Lão vừa run vừa nói nhẹ: "Độ Vi, chuyện này nói ra rất dài dòng. Những giây phút cuối đời của Tử Tiêu ở phái Hồi Xuân là do vị tiểu hữu này chăm sóc. Cậu ấy, cậu ấy cũng là đại ân nhân của tông Vong Tình chúng ta... Còn hôn sự, thì thật ra, có hơi hiểu lầm một chút..."

Tạ Thức Y gật đầu, mỉm cười, và thờ ơ hỏi: "Ừm, sư thúc còn muốn nói gì không?"

Thiên Xu bỗng im phăng phắc: "Ta... hết rồi."

Tạ Thức Y quay đầu nói với thuộc hạ: "Mở bí cảnh động hư."

"Rõ."

Sau đó vạt áo lững lờ ánh bạc lướt qua phong cảnh rối ren, hắn cất giọng lạnh lẽo: "Và khởi động trận đi."

"Rõ."

Đám đông lập tức vỡ òa.

"Tạ Ứng!"

"Độ Vi!"

"Tạ sư huynh!"

Đất trời chuyển màu trong chớp mắt, kiếm trận bắc ngang thung lũng phái Hồi Xuân khởi động. Sét vàng ẩn sau cụm mây đen trút ào ào xuống núi. Gió lớn nổi lên, cuốn theo nghìn vạn cánh đào tràn vào thiên địa.
"Tạ Ứng!"

Thừa Ảnh trừng gần nứt mắt.

Nhưng chẳng mấy chốc hắn ta đã phải ngẩn người. Bởi hoa đào rải khắp trời phất qua gò má, mà lại không mang sát ý quen thuộc trên người Tạ Ứng.

Đây không phải sát trận sao?!

Thừa Ảnh ngẩng đầu, xuyên thấu qua trận mưa hoa, nhìn bầu trời giăng kín sấm vàng sét tím. Chỉ thấy một tấm chắn hình bán nguyệt xuất hiện trên bầu trời phái Hồi Xuân, ngăn kẻ đi ra, cũng chặn người đi lại.

Ngôn Khanh thì vẫn đang cố nhịn cười.

Những kẻ này thật sự không hiểu Tạ Thức Y.

Quý vị cho rằng, bất ngờ thông báo cho Tạ Thức Y rằng hắn có một vị hôn thê, là sẽ khiến hắn rất đỗi kinh ngạc ư? Ha ha ha ha ha ha quả đúng là ngây thơ.

Với sự hữu dụng của khóa hơi thở linh hồn, thì miễn Tạ Thức Y không nhận ra y, là họ có thể không xuất hiện cùng lúc.
Trước đó khi nhớ lại tình tiết truyện, Ngôn Khanh đã cảm thấy phải ngả mũ thán phục và xen lẫn cả tò mò trước bí quyết tông Vong Tình dùng để khiến Tạ Thức Y đồng ý mối hôn sự này.

Quá đỉnh. Bởi ít nhất thì trong ấn tượng của y, Tạ Thức Y sau khi trưởng thành sống độc lập một cách đáng gườm, tất cả mọi chuyện hắn làm đều nằm trong toan tính của hắn. Đồng thời hắn cũng là kẻ bình tĩnh đến đáng sợ, không có tò mò, không có kinh ngạc.

Ngôn Khanh không khỏi hả hê trong lòng: Không hổ là mình.

"Cho ta ra ngoài, cho ta ra ngoài, cho, ta, ra ngoài!" Bất Đắc Chí kêu gào trong tay áo y như thể kêu oan, nó càng kêu càng phát cáu, càng cáu càng giật đùng đùng bên trong: "Cho ta ra ngoài! Cho ta ra ngoài!"

Ngôn Khanh đắc ý quá mức, thành ra bàn tay túm nó bất giác thả lỏng hơn, từ đây tạo sơ hở cho con dơi mạnh như hùm như cọp chớp được thời cơ...
"Cho ta ra ngoài..." Bất Đắc Chí đang cắn dây đỏ trên cổ tay y thì bỗng thấy sắc trời he hé. Nó lập tức mừng quýnh lên, chảy cả nước mắt: "A a a bổn tọa sống rồi!"

Nói đoạn nó vừa vỗ phần phật cặp cánh cốt vừa cẩn thận lách ra ngoài tay áo Ngôn Khanh.

Khi thấy được ánh mặt trời lần nữa, Bất Đắc Chí chợt phá lên cười khả ố: "Ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Móng vuốt nó quắp vào sợi dây đỏ rủ xuống trên cổ tay Ngôn Khanh, vậy nên trong khoảnh khắc nó lao ra, Ngôn Khanh sơ ý để nó kéo cho loạng choạng và ngã nhào xuống đất.

Ngôn Khanh sững sờ, nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt.

Thừa Ảnh vẫn chưa rõ pháp trận Tạ Ứng bày ra có mục đích gì. Nhưng hắn ta sẽ biết ngay một giây sau đó.

Sấm và gió chợt ngừng ngay trong nháy mắt Bất Đắc Chí bước ra.

Tiếp theo, từ dưới mặt đất, một ý niệm rét căm và u ám rướm sâu vào tâm khảm trồi lên và phủ khắp.
Hoa đào đọng giữa không trung, vạn vật yên tĩnh, thời gian như bị tạm ngừng.

Tất cả đều bàng hoàng kinh ngạc.

"Đây là?"

Ầm!

Đột nhiên đại trận lại vần vũ.

Sấm sét bầu bạn với hoa đào, bắt được hơi thở của "yểm", chúng liền xé toạc bầu trời bằng khí thế mây giông bão tố, để rồi xông thẳng tới------

Sét tím ánh vàng, rực trời sắc máu, khung cảnh mới tráng lệ làm sao!

"Hú hồn, cuối cùng ta cũng lại được thấy ánh sáng rồi."

Bất Đắc Chí vừa than vừa đập cánh. Nhưng nó chưa kịp nhìn ánh dương cho thật đã đời, thì đã bị ánh sáng trước mặt rọi cho suýt mù con mắt.

"?"

Bất Đắc Chí đần thối cả chim.

Ôi trời ơi!!

"Ánh dương" đang bổ nhào xuống nó!!!

"Bất, Đắc, Chí!" Ngôn Khanh nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi mà gằn tên nó.

Nhưng trận bão táp hoa đào cũng nhanh chóng làm y kinh sợ. Sát trận này bắt nguồn từ tay Tạ Thức Y, dù là y của kiếp trước thì cũng phải giao đấu gian khổ một phen.
Huống chi là hiện tại.

Ngôn Khanh túm con chim chết tiệt trở về, con ngươi co lại rồi bỗng hô: "Đi!"

Dây đỏ trên những ngón tay lập tức kéo dài theo công pháp, bóng của nó thiên biến vạn hóa tựa như loài rắn.

Chẳng qua y còn chưa kịp sử dụng vẹn toàn công pháp-

Bất chợt, những cánh hoa đào vỡ nát giữa không trung.

Póc.

Tiếng rạn nứt của những cánh hoa vang lên nhẹ nhàng mà kỳ ảo như một giấc mộng dễ tan tành.

Bột mịn rải lã chã, trở thành một vùng tuyết đổ giữa tháng ba.

Ngôn Khanh ngẩn người, tay cầm Bất Đắc Chí mà quỳ ngồi trên đất, bất kể là tóc mực áo xanh, tay áo lết dài, hay là sợi dây đỏ trên cổ tay thì đều không ăn nhập với trận tuyết bột hoa đào.

Tên mụ của Bất Đắc Chí là Liều, nó thò đầu ra khỏi tay Ngôn Khanh và nói với giọng nửa là mừng nửa là kiêu: "Tổ sư tổ sư tổ sư, ngươi thấy chưa, ánh dương vừa đi tìm ta đấy!"
Ngôn Khanh chỉ muốn bóp chết nó, mà trên thực tế y cũng làm vậy thật.

Nhìn Bất Đắc Chí vừa sùi bọt mép vừa bốc hồn ra từ đỉnh đầu, Ngôn Khanh nhẹ nhàng nói: "... Giờ thì tử thần cũng đến tìm ngươi."

Giữa bốn bề vắng lặng, y nghe thấy tiếng bước chân.

Ngôn Khanh cúi đầu, lọt vào tầm mắt y là vạt áo trắng ngay kế cận. Lớp sa mỏng màu xanh băng giản dị mà hoa lệ lướt trên hoa đào, hắn chỉ bước nhẹ nhàng vậy thôi mà cũng đã khiến người ta cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt, không tài nào hô hấp.

Ngôn Khanh sững sờ trong giây lát.

Không biết tại sao, Tạ Thức Y hiện giờ lại làm y nhớ đến tên nhóc lặng lẽ luyện kiếm của thời bảy tuổi năm xưa.

Sau khi mắt mù, Tạ Thức Y sống càng nội tâm. Do bị nắm đằng chuôi nên hắn bắt đầu không cãi lại được Ngôn Khanh nữa. Việc hắn thường làm nhất lúc bấy giờ chính là nhảy thẳng từ mái nhà xuống đất rồi trở vào phòng ngủ, sau khi đã bị Ngôn Khanh làm cho tức đến nghẹn lời.
Giữa chằng chịt dây leo khẽ reo vang trên mái hiên ngói cũ, giữa trong trẻo tinh khiết của màn đêm giữa hè, bản thân thở hồng hộc ngày đó tựa như mới chỉ là hôm qua.

"Tạ Thức Y, ngươi mù phương hướng hả, ta bảo là phía đông! Phía đông! Phía đông!!! Hay là tai ngươi hỏng rồi! Mẹ kiếp! Cầu thang ở bên kia! Ngươi đi ra đấy làm gì, mẹ mẹ mẹ đừng có nhảy! Nếu lại đau ngất ta sẽ bóp chết nhà ngươi!-------- Tạ Thức Y!!!"

Dòng chảy năm tháng tựa như trận gió hôm nay. Nó biến hoa tan thành tuyết, cũng biến đứa trẻ lạnh lùng, mà vẫn cãi lộn cáu kỉnh với y để rồi tức giận đến nghẹn lời ngày xưa, thành chủ nhân của điện Tiêu Ngọc quyền cao chức trọng và tâm tư khó dò.

Ngôn Khanh hoàn hồn.

Tạ Thức Y ngừng bước, vạt áo rủ xuống như làn mây chảy.

"Ngẩng đầu." Hắn bỗng nhẹ nhàng nói bằng giọng điệu thờ ơ, giống với một miếng băng mỏng nứt vỡ.
Ngôn Khanh không nhúc nhích, sau đó cằm y thoắt lạnh, mũi kiếm Bất Hối giá băng chậm rãi nhấc cằm y lên.

Tại thời điểm khẩn cấp cuối cùng Ngôn Khanh cũng rặn được ra mấy giọt nước mắt.

Y hoàn toàn không dám để Tạ Thức Y có thời gian quan sát mình, rồi sẽ nhìn thấy sợi tơ trên tay mình!

Bất thình lình.

Ngôn Khanh cắn răng, dứt khoát ném văng Bất Đắc Chí đã hôn mê sang một bên, và nhào đến ôm eo Tạ Thức Y với khuôn mặt giàn giụa nước mắt nước mũi: "Tiên Tôn!"

Y gào lên thảm thiết:

"A a a a ta sợ chết luôn rồi Tiên Tôn! Ta suýt đã chết thẳng cẳng rồi Tiên Tôn hỡi!"

Bình luận

Truyện đang đọc