TRỞ LẠI THỜI TIÊN TÔN CÒN NIÊN THIẾU

Lão tổ tiên trừng lớn mắt với vẻ vừa sợ vừa giận dữ: "Tạ Ứng, ngươi nghi ngờ ta là ma chủng?!" Lão đứng bật dậy khỏi ghế, chỉ thẳng vào mắt mình và gằn giọng với vẻ gần như sắp điên cuồng: "Sao ta có thể là ma chủng?! Nực cười, sao ta có thể là ma chủng hả! Hãy dùng Thiên đăng trản của ngươi mà xem xem rốt cuộc ta có phải ma chủng hay không!"

Phút chốc sửng sốt, Ngôn Khanh chợt nhớ tới lời Thiên Xu từng nói, rằng dù có là Thiên đăng trản thì cùng lắm cũng chỉ có thể dò ra được yểm trong biển ý thức của tu sĩ đại thừa. Trong khi tổ tiên nhà họ Tôn đã tu luyện đến kỳ đỉnh đại thừa, bước nửa bước vào kỳ động hư.

Ngôn Khanh bất giác quay đầu nhìn Tạ Thức Y.

Xem nhẹ thái độ cuồng nộ của lão tổ tiên, Tạ Thức Y cười hờ hững với ánh mắt phẳng lặng như hồ: "Tôn trưởng lão, ta đã nhận định ngươi là ma chủng, thì không cần dùng đến Thiên đăng trản."


Lời nói của hắn dội một gáo nước lạnh thẳng thừng lên lửa giận của Thái thượng trưởng lão môn Phù Hoa. Lão nhìn xoáy vào Tạ Thức Y mà cứng đờ tại chỗ.

Gương hơi sương cuồn cuộn theo lồng ngực phập phồng dữ dội của chủ nhân.

Cái ớn lạnh từ vết thương giữa lòng bàn tay đóng băng kinh lạc của lão. Cơn buốt giá quen thuộc như lại đưa lão trở về điện Tiêu Ngọc và bậc thềm đẫm máu đêm xưa.

"Tạ Ứng..." Tổ tiên nhà họ Tôn đỏ ngầu cặp mắt, "Ngươi muốn tiệt đường như vậy?"

Tạ Thức Y: "Ngươi sợ cái gì?"

Nếu biết một chuyện cỏn con ở thành Thanh Nhạc lại có thể dính líu đến Tạ Ứng thế này thì hôm nay nhà họ Tôn có diệt môn lão cũng sẽ không xuất hiện.

Lão sợ cái gì à?

Lão sợ gã điên kia, sợ một tên cuồng loạn gϊếŧ người không màng nguyên cớ!

Lão run rẩy hàm răng, toan mở lời.


Bỗng, một tiếng cười quyến rũ truyền tới từ đằng sau lão: "Tiên Tôn Độ Vi."

Giọng nói thùy mị và tươi tỉnh, như một làn gió mát.

Gương hơi sương hỗn loạn lại trở nên phẳng lặng trong chớp mắt với mặt gương sáng ngời. Hoa nắng lao xao chiếu vào cung điện trên đỉnh Thanh Thương của môn Phù Hoa, rơi lên đóa hoa bằng ngọc gài tà bên tóc mai người mới tới. Giọng nói của ả, dù có ở châu Nam Trạch xa xăm, thì cũng được khuếch đại trong tai một cách dịu dàng, như mỉm cười, lại như than thở: "Lâu rồi không gặp, việc đầu tiên ngươi làm sau khi xuất quan lại là gϊếŧ người ư?"

Sửng sốt, tổ tiên họ Tôn quay đầu và quỳ xuống thi lễ: "Bái kiến môn chủ."

Môn chủ môn Phù Hoa.

Kính Như Ngọc.

Ả chẳng khác người trong hồi ức của Tử Tiêu, bất kể là phong thái hay ngoại hình. Vẫn là chiếc váy lam viền trắng, vẫn là tóc đen búi hờ, vẫn là môi đỏ ngậm ý cười. Tu sĩ kỳ hóa thần sẽ có sức mạnh thao túng không gian.


Điều này khiến cho sân trước Tôn phủ bỗng chốc nổi một tầng sương mù dày đặc, dù cho mặt gương sáng quắc vào lúc ả ló đầu.

Ngoại trừ Ngôn Khanh và Tạ Thức Y, thì tất cả mọi người đều lạc lối giữa sương mù, không thể nhìn thấy vạn vật xung quanh.

Kính Như Ngọc luôn điểm cho mình một loại sơn móng lộng lẫy, ấy vậy mà khí chất ả toát ra lại rất thanh thuần. Nước da trắng nõn, tóc đen như gỗ mun và làn váy xanh thướt tha màu sông nước. Đuôi mắt khẽ cong, ả ánh lên vẻ đằm thắm vô bờ.

"Tiên Tôn Độ Vi, hy vọng ngươi vẫn khỏe."

Tạ Thức Y chỉ thản nhiên nhìn ả ta bằng ánh mắt lạnh nhạt và quan sát, không khác khi ở rừng phong xanh.

Kính Như Ngọc cũng đã quen thuộc với kiểu cách giao tiếp của hắn. Tránh đi ánh nhìn chăm chú của hắn, ả mỉm cười dời mắt sang phía Ngôn Khanh: "Vị tiểu đạo hữu này trông có phần xa lạ nhỉ?" Ả lấy làm hứng thú: "Suốt một trăm năm, ta chưa từng thấy có người nào xuất hiện bên cạnh Độ Vi đâu đấy."
Ngôn Khanh chưa mở miệng thì Tạ Thức Y đã khẽ cười, chẳng qua giọng lạnh như kết băng: "Kính Như Ngọc, những vấn đề ngươi không nên hỏi, thì ta khuyên ngươi hãy im lặng là hơn."

Nụ cười của ả cứng ngắc một giây, cùng lúc đó là căm hận dỡ dằn thoắt lóe lên giữa ấn đường. Tuy nhiên tay áo nhấc lên là lại có thể nói cười nhàn nhã, thướt thướt tha tha. Ả trả lời nhã nhặn: "Được, không bàn về vị tiểu đạo hữu này. Vậy thì chúng ta bàn chuyện Thương Thanh."

Thương Thanh là đạo hiệu của lão tổ tiên nhà họ Tôn.

Kính Như Ngọc nói: "Độ Vi nghi ngờ Thương Thanh là ma chủng?" Ả lớn hơn Tạ Thức Y trăm tuổi, nên lúc trầm giọng gọi tên "Độ Vi" nghe vẫn ra hương vị dịu dàng.

Tạ Thức Y không đáp.

Kính Như Ngọc tự nói tiếp: "Cửu tông coi trừ yêu diệt ma là nhiệm vụ hàng đầu. Nếu Thương Thanh đã là ma chủng thì ta tuyệt đối không nể tình. Tuy nhiên hắn là Thái thượng trưởng lão tông ta, thân phận cao quý, đệ tử bạt ngàn; lại nói qua một lớp kính hơi sương thì chưa chắc ngươi đã có thể kết luận chính xác. Chi bằng hôm khác ngươi đến môn Phù Hoa của ta tự mình tra rõ xem sao?" Ả nói: "Một khi đến môn Phù Hoa, chứng kiến tận mắt rồi mà ngươi vẫn cho rằng Thương Thanh là ma chủng. Thì, không phiền đến Tiên minh ra tay, ta sẽ tự mình dạy dỗ người dưới trướng."
"Ngươi thấy thế nào?"

Tạ Thức Y nghe vậy chỉ thờ ơ: "Kính Như Ngọc, nếu ngươi thật sự muốn gặp ta, thì hãy đến điện Tiêu Ngọc trực tiếp."

Bình tĩnh rách toạc, nụ cười của ả ta trở nên cứng ngắc.

"Ân Liệt đã nói gì đó với ngươi, đúng chứ?" Không muốn nhiều lời với ả trước mặt Ngôn Khanh, Tạ Thức Y mỉm cười lạnh lẽo, lớp băng mỏng giăng trên đáy mắt theo giọng nói nhẹ như tơ: "Hẳn các ngươi đã cố gắng đoán xem, rốt cuộc ta đã làm gì trong một trăm năm bế quan này."

Lời nói của hắn tuy nhẹ mà chế giễu.

Kính Như Ngọc im lặng đứng trước gương hơi sương. Trâm ngọc lạnh băng, váy xanh lay động.

Lần xuống núi này của Tạ Thức Y vốn chỉ để giám sát việc kết anh của Ngôn Khanh. Chuyện xảy ra ở nhà họ Tôn đã mài mòn lòng kiên nhẫn của hắn, thế nên bây giờ hắn không hề có ý muốn quan tâm tới Kính Như Ngọc cũng như lão tổ tiên nhà họ Tôn.
Vì vậy, câu cuối cùng hắn để lại cho Kính Như Ngọc hoàn toàn thản nhiên.

"Từ từ mà đoán."

Nói đoạn hắn xoay người, nhìn Ngôn Khanh, và đưa tay từ tay áo nắm cổ tay Ngôn Khanh. Ngôn Khanh vừa dùng chính cái tay này lấy máu giữa ấn đường Tôn Diệu Quang, thế nên đuôi dây đỏ vẫn còn quện máu.

"Xem đủ rồi chứ?" Tạ Thức Y hỏi.

Câu hỏi của hắn kéo tỉnh Ngôn Khanh vốn đang chăm chú nhìn nốt ruồi đen trên chóp mũi Kính Như Ngọc. Đối diện với cặp mắt của Tạ Thức Y, Ngôn Khanh hắng giọng khe khẽ: "Xem đủ rồi."

Tạ Thức Y cụp mắt: "Vậy theo ta trở về thôi."

Ngôn Khanh: "Hớ?"

Tạ Thức Y bình thản nói: "Ngươi không biết rõ tình trạng đan điền của ngươi?"

Ngôn Khanh: "..." Hớ?

Trận pháp mà tổ tiên nhà họ Tôn bày ra không thấm vào đâu so với Tạ Thức Y. Thảm kịch mà ma chủng đem tới cũng chỉ như cãi vã tầm thường trong mắt hắn.
Có lẽ từ khi quyết định ra tay là hắn đã muốn mau chóng kết thúc buổi rèn luyện lần này và đưa Ngôn Khanh trở về.

Tạ Thức Y không nán lại khoảnh sân nhà họ Tôn thêm nữa. Ngôn Khanh hiện đã ở kỳ kim đan, đã chịu được trận truyền tạo ra bởi kỳ hóa thần.

Ánh kiếm lạnh băng phá vỡ màn sương. Trận pháp lóe lên, hai người biến mất tại chỗ.

"Môn, môn chủ..."

Bây giờ trưởng lão Thương Thanh mới hoàn hồn. Ác mộng tiêu tan, lão đổ mồ hôi lạnh, nói với giọng khản đặc.

Kính Như Ngọc yên lặng rất lâu, nụ cười vụt tắt.

Ả lẳng lặng nhìn theo hướng Ngôn Khanh rời đi.

Đó là nơi Tạ Ứng bày trận pháp. Ả vẫn không nhìn thấu thuật cấm chất chồng tầng tầng lớp lớp ấy.

Đồng nghĩa với việc, không nhìn thấu tu vi Tạ Ứng hiện nay, cũng không nhìn thấu đạo hạnh của Tạ Ứng bây giờ.
Đạo Vô Tình nát tan, tu vi hủy diệt. Vậy mà chỉ mới một trăm năm... đã có thể trở lại kỳ đỉnh hóa thần?

Quả nhiên là Tạ Ứng.

Ngẩng cổ, Kính Như Ngọc cảm thấy máu toàn thân rít gào và kíƈɦ ŧɦíƈɦ linh hồn ả trong điên cuồng. Máu như dội ngược lên vòm họng, rồi lại bị ả ta chậm rãi nuốt trở về.

Bật thốt ra một tiếng cười quái đản, Kính Như Ngọc bất chợt tiến lên,  gương hơi sương loang ra từng chút và trở thành một lối đi vào phút cuối cùng.

Môn chủ môn Phù Hoa- một ả đàn bà cao quý đáp xuống mảnh đất này. Sương mù dày đặc thoắt tan. Hỗn loạn lắng xuống trên khoảnh sân trước Tôn phủ.

Lá trúc xanh đục ngầu những máu, thịt, nước mắt, nhãn cầu. Những kẻ hoặc đứng thừ người, hoặc bò tứ tán, hoặc quỳ rạp đất. Cảnh tượng loạn lạc nhân gian.
"Môn chủ!"

Ngẩn người, Tôn Quân Hạo quỳ xuống.

Các đệ tử tông Vong Tình cũng còn mê man trước chuyện xảy ra vừa rồi.

Những người phàm trần còn tỉnh táo trong sân thì đều nhìn người đàn trước mắt với vẻ kinh hoàng.

Trải những bước nhẹ nhàng, không để ý đến ai, Kính Như Ngọc hướng tầm mắt xuống một mình Chương Mộ Thi.

Hận của Chương Mộ Thi đã tan đi sau cái chết của Tôn Diệu Quang, như vậy, sợi dây cuối cùng kéo dài mạng ả cũng bị cắt mất. Mắt ả ngấn lệ, là minh chứng của vui sướng, giải thoát, và nhẹ nhõm khi thấy ánh mặt trời le lói.

Áo cưới nhuộm máu chồng, ả ngã khuỵu xuống đất, đầu tóc bù xù.

Tuổi xuân tròn bị mài mòn thành ả của hiện tại. Ả chẳng sống nổi đến ngày mai, nhưng cuối cùng cũng có thể nhắm mắt xuôi tay.

Kính Như Ngọc cụp mắt, nhìn đối phương, sau đó tụ một đốm sáng trên đầu ngón tay và trút lên đầu Chương Mộ Thi. Tu sĩ hóa thần có thể dễ dàng lấy đi ký ức của một người phàm. Mà điều này sẽ được đổi bằng một cái giá: người phàm đó sẽ chết đi lập tức.
Nhưng hành động chẳng màng như Kính Như Ngọc thì sao có thể vướng bận chi cái chết của một Chương Mộ Thi.

Trong khoảnh khắc, hồi ức cả đời của Chương Mộ Thi lần lượt hiện về thành những mảng cảnh sắc rong ruổi qua đôi mắt ả.

Là cái chết của mẹ, là cuộc sống nương tựa vào nhau của ả và người em gái.

Rồi lại là khoảnh sân sau của phủ nhà họ Chương, cùng những âm mưu nhơ nhớp.

Là thời gian chảy xiết, đứa trẻ trong tã chớp mắt đã lớn lên.

Là hoa đào, là ngôi chùa trên núi; nắm tay ả, cô bé chúm chím ngẩng đầu ngâm thơ.

Là đêm máu trùng trùng, là hận thù cuồng dại, là trống chiêng vang trời inh lên giữa đôi tai của kẻ nắm chặt cây kéo.

Là bàn tay run rẩy nhặt từng khúc, từng khúc xương cho người máu mủ trước chùa Giang Kim.

... Bỏ một đời trả thù cho người em gái.
"Có đáng không?" Kính Như Ngọc nói.

Và ả khom người.

Kính Như Ngọc có cặp mắt hạnh viền đôi con ngươi sâu hoắm, một khi nở nụ cười là yêu kiều như sóng vỗ lênh tênh: "Ngươi tên là Chương Mộ Thi?"

Kính Như Ngọc đến gần mang tới cho Chương Mộ Thi một cảm giác nghẹt thở đầy khủng hoảng, hẳn là một loại bản năng khi đối diện với hiểm ngụy

Kính Như Ngọc nói: "Quả là tình chị em sâu sắc."

Nhẹ nhàng nói xong thì lặng, chốc lát sau Kính Như Ngọc mới chợt bật cười: "À, ta cũng có một tỷ tỷ, cũng săn sóc như ngươi."

"Nếu ta bị người ta gϊếŧ hại, hẳn tỷ ấy cũng sẽ bất chấp mọi thứ mà báo thù cho ta."

Một phiến lá trúc đậu trên tay Kính Như Ngọc.

Dường như nghĩ đến điều gì, Kính Như Ngọc trầm tư thủ thỉ chỉ đủ cho đối phương nghe: "Ta và tỷ ấy là một cặp song sinh. Ngoại hình tương đồng, gia cảnh tương đồng, từ nhỏ đến lớn hoàn cảnh nào cũng đều y đúc. Có lẽ chính bởi vậy mà càng dễ bị đem ra so sánh."
"Tỷ có mặt trên đời sớm hơn ta một khắc, để rồi một khắc ngắn ngủi ấy đã đủ xoay vần cả cuộc đời."

"Kỳ thực thuở nhỏ ta và tỷ ấy rất thân thiết với nhau. Có điều ở môn Phù Hoa, song sinh lại là một nguyên tội."

Cầm trong tay phiến lá, Kính Như Ngọc nhìn Chương Mộ Thi và nhoẻn miệng cười.

"Không còn ai hợp để đối đầu với tỷ ấy hơn ta được nữa."

"Không ai là không mang chúng ta ra so sánh."

Kính Như Ngọc nói: "Vậy nên quan hệ giữa đôi ta mỗi ngày một tệ..."

Phiến lá xanh vỡ vụn dưới chân, Kính Như Ngọc bỗng chợt bần thần. Ánh mắt lóe lên, tâm trạng được kiểm soát, ả lại cười: "Có điều, bất hạnh lại cũng là vạn hạnh. Điện Tuyền Cơ bùng lên ngọn lửa cháy... tựa thể đã thiêu sạch lằn ranh ngăn cách giữa chúng ta."

Lửa trên đỉnh Tuyền Cơ- môn Phù Hoa.
Người đời không tỏ một lời về sự kiện ấy, nhưng thâm tâm cũng đã suy đoán đủ điều.

Người người đều cho rằng cơn hỏa hoạn không thể không liên quan đến ả.

Người người đều không dám nói ra.

Tuy nhiên họ đều sai.

Trong cuộc đời âm mưu tính kế đẫm mùi máu tanh của ả, ả lại hoàn toàn không gây ra trận lửa này.

Kính Như Ngọc nói: "Chương Mộ Thi, ngươi còn hận không?"

Chương Mộ Thi không thể trả lời.

Kính Như Ngọc cười nói: "Ta báo thù giúp ngươi."

Linh khí hóa thần màu đỏ thẫm dưới chân ả loang ra, trở nên bỏng rát, khiến mọi người thét gào thảm thiết.

Nha hoàn và nô bộc ở phủ nhà họ Tôn chạy nhốn nháo. Sau thời gian sửng sốt ban đầu, biết không thể ở lại thêm, Tôn Quân Hạo và đệ tử tông Vong Tình cũng nhanh chóng rời đi.

Chỉ còn lại Tôn phu nhân ngơ ngác ôm xác con trai, Tôn lão thái thái đã bất tỉnh, và gia chủ nhà họ Tôn đã bị biến cố liên tiếp xảy ra làm cho lặng người. Chỉ còn lại những kẻ đã biết sự thật từ lâu nhưng chôn sâu xuống lòng.
Đèn hoa cuồn cuộn trong tết Nguyên Tiêu bồng bềnh dâng lên theo linh khí cháy bỏng, trôi về phía nhà họ Tôn. Giấy màu sặc sỡ đầu đường cuối xóm bị thốc vút lên cao, phần phật, mừng vui như thể ngày hôn lễ. Người dân cả thành Thanh Nhạc vốn đóng chặt cửa sổ nay cũng hé cặp mắt kinh ngạc qua khe, nhìn đèn lan thành biển, sóng trào về hướng nhà họ Tôn.

Khoảnh khắc ngọn lửa bén vào Tôn phủ.

Uỳnh.

Tất cả đèn lồng chìm vào biển lửa.

Rừng rực.

Vạn vật tiêu tan.

Ngọn lửa liếm lên áo cưới của Chương Mộ Thi và rọi bừng đỏ khuôn mặt ả, tựa thể hồi dương.

Chương Mộ Thi ngơ ngác nhìn người đàn bà trước mặt.

Kính Như Ngọc cũng nhìn đối phương, cười nói: "Ta báo thù thay ngươi, ngươi không cần phải hận. Thật ra dù không gϊếŧ ngươi thì ngươi cũng sắp điên rồi."

Im lặng, run rẩy, Chương Mộ Thi thấy nội tạng mình cồn cào bỏng rát, chẳng rõ là do đói, hay là do ngọn lửa đang ngấu nghiến mình.
Đứng trong biển lửa, Kính Như Ngọc ngẩng đầu nhìn cổng vào Tôn phủ.

Nhìn miếng ngói bén lửa rào rào rơi xuống.

Nhìn xà nhà và bảng hiệu uỳnh uỳnh đổ sụp.

Lửa quá lớn, nhiệt độ quá cao, đèn lồng quá đỏ. Cảnh tượng ấy như đưa Kính Như Ngọc trở lại điện Tuyền Cơ. Xung quanh là lửa trời Xích Linh che khuất bầu trời, không thể lùi bước.

Kính Như Trần đang tìm ả.

Nàng khản giọng gọi tên ả.

Mới mỉa mai làm sao, ả hận Kính Như Trần trong cuồng dại, ghen ghét đối phương đến phát rồ. Vậy mà Kính Như Trần lại vẫn luôn đối xử với ả rất tốt. Quả xứng danh môn chủ tương lai ôn dịu hiền hòa của môn Phù Hoa.

"Tỷ tỷ..." Nhưng khi ấy ả đã thật sự khủng hoảng.

Lửa trời Xích Linh là huyền hỏa thời thượng cổ, hoàn toàn có thể kết liễu ả. Ả kinh hoàng, rúc vào một góc, mất sạch ghen ghét và dã tâm. Mặt mày tái nhợt, mắt ả bắt đầu rỉ nước mắt sợ hãi.
Dưới sức ép của huyền hỏa, mi không thể dùng dù là pháp thuật hay là linh lực.

Ả thuở ấy chỉ là một thiếu nữ mảnh dẻ yếu đuối. Trong giây phút tuyệt vọng, ả nhìn thấy bóng dáng trắng loạng choạng chạy đến từ xa, như cứu chuộc.

"Như Ngọc! Nắm tay tỷ!" Trâm cài hỗn loạn, sắc mặt lo âu, mắt đỏ bừng vì sợ, Kính Như Trần vội vã chìa tay với ả.

Nước mắt lưng tròng, Kính Như Ngọc nhào tới: "Tỷ tỷ!"

Khi ấy Kính Như Trần đang ở tu vi kỳ động hư, cảm nhận về không gian của nàng tốt hơn ả đôi chút. Nắm tay ả, nàng cẩn thận lần đường thoát ra ngoài. Đột nhiên, lửa trời Xích Linh trong điện Tuyền Cơ bùng lên dữ dội, người bên ngoài không kịp chạy vào cứu giúp.

Trong biển lửa, hai chị em họ chỉ còn nhau.

Xung quanh là bập bùng lửa dữ, là địa ngục cháy bỏng.

Ngăn cách giữa hai người như đã bị xóa nhòa, đưa họ trở lại thời điểm gắn bó ban đầu khi còn trong bụng mẹ.
May rằng không gặp hiểm nguy, dù bị thương nhẹ, nhưng cuối cùng hai người cũng bình an ra đến cửa điện Tuyền Cơ.

Điện Tuyền Cơ là chính điện trên ngọn núi cao nhất của môn Phù Hoa, trang hoàng ví vậy cũng rất lộng lẫy. Lưu ly làm ngói, ngọc bích điểm trang. Ả vẫn nhớ, trên bảng hiệu bằng ngọc trắng trước cửa có nạm một hạt pha lê. Từ nơi đó, ánh sáng lả lướt, lấp lánh như sao giăng kín trời, như là mắt người chị gái.

Sau, Kính Như Trần mừng rỡ quay đầu nói với người em: "Như Ngọc, chúng ta thoát rồi!"

Ầm!

Nhà họ Tôn bị hỏa hoạn vùi lấp.

Kính Như Ngọc hoàn hồn từ quá khứ. Tâm trạng giấu kín, ả xoay người rời đi.

*

Trở lại đỉnh Ngọc Thanh Ngôn Khanh mới hiểu lời Tạ Thức Y vừa nói.

Xem xét đan điền của bản thân, y nhận ra linh khí bên trong đã đậm đến sắp tràn.
Sự dồi dào này vờn quanh kim đan của y và sẵn sàng cho giai đoạn kết anh.

Vì y dùng đến hồn ti sao? Tuy rằng chưa sử dụng chức năng căn bản nhất của hồn ti, nhưng hẳn vẫn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi chạm vào yểm lúc lấy máu trên ấn đường Tôn Diệu Quang.

Ở giới Tu chân, nguyên anh là một ranh giới.

Sau nguyên anh, mỗi lần tiến thêm một cảnh giới khác đều sẽ khó như lên trời. Dù là từ kỳ đầu đến kỳ giữa nguyên anh thì cũng có những người phải mất đến trăm năm để tu luyện.

Tuy nhiên với Ngôn Khanh, kết anh thật sự nhẹ nhàng như uống nước.

"Tạ Thức Y, chuyện gì đó sẽ xảy ra khi ta kết anh à?"

Ngôn Khanh tò mò chớp mắt.

Chẳng trách được y, một kẻ từng đạt tu vi hóa thần sẽ không đếm xỉa đến chuyện cỏn con như kết anh khi tu hành lại từ đầu.

Tạ Thức Y không đáp. Hai người vừa bước vào đỉnh Ngọc Thanh, trận pháp đã nặng nề đáp xuống, hoa mơ cuồn cuộn, tuyết sương dạt dào. Hắn đưa Ngôn Khanh đến tận chiếc hồ lạnh ở giữa cánh rừng mơ.
Tạ Thức Y nói: "Cởi y phục, vào đi."

Bình luận

Truyện đang đọc