TRỞ LẠI THỜI TIÊN TÔN CÒN NIÊN THIẾU

Tông môn đặc biệt chuẩn bị thuyền mây cho bọn họ.

Các đệ tử mới vào tông tuổi đời còn non nớt nên lần đầu xuống núi làm họ phấn khởi vô cùng, cứ mải miết quấn lấy Hoành Bạch mà hỏi này hỏi nọ.

"Trưởng lão trưởng lão, ma chủng lần này trông ra làm sao thế?"

"Trưởng lão trưởng lão, lần này chúng ta phải đi bao nhiêu ngày vậy?"

Tròng đen của Hoành Bạch lại lật ngược lên trời, cậu ta tức giận: "Trông ra làm sao tự các ngươi không có mắt nhìn hả? Đi bao nhiêu ngày không phải hoàn toàn phụ thuộc vào các ngươi sao? Hỏi ta làm gì?"

Không hề có chút kiên nhẫn nào đối với đám nhóc con này, Hoành Bạch xách từng tên lên thuyền một.

Đường đường là tu sĩ đại thừa như cậu ta mà Tông chủ lại chê tính tình nóng nảy, rồi bảo cậu ta phải đến học đường tôi luyện một năm! Chẳng phải chỉ hơi nhỏ tuổi chút thôi sao! Làm trễ hết cả thời gian của cậu ta!


Hoành Bạch nói vẻ không đếm xỉa: "Chỉ là một ma chủng phàm tục, thế này mà các ngươi cũng không giải quyết được thì nhảy thẳng xuống từ thềm chín nghìn chín trăm bậc được rồi."

Các đệ tử ủ rũ nói: "Ò."

Sau đó Hoành Bạch toan trở về, ai ngờ vừa mới xoay người, bả vai đã bị người nào đó khoác lấy.

Thế rồi cậu ta nghe được một giọng nói cà chớn: "Trưởng lão Hoành Bạch, lần này chúng ta có sư huynh sư tỷ dẫn đội không ấy nhỉ?"

Hoành Bạch nổi cả gân xanh, giờ cứ nghe thấy giọng Ngôn Khanh là cậu ta lại bực tức: "Chỉ một ma chủng phàm tục mà đòi người dẫn đội? Đầu ngươi..." Câu nói "đầu ngươi hỏng rồi à" chưa thoát ra đã mắc nghẹn trong cổ họng, bởi khoảnh khắc ngẩng đầu, cậu ta đã bận trừng gần lòi cả mắt, như thể bị con gà bị người ta túm cổ.


Ngôn Khanh vừa ngậm cười vừa khua khua tay trước mặt cậu ta: "Trưởng lão Hoành Bạch, trưởng lão Hoành Bạch..."

Trưởng lão Hoành Bạch cơ bản không để ý đến Ngôn Khanh, mà chỉ sợ hãi nhìn người đứng cạnh y.

Tạ Thức Y đang nhìn kiếm gỗ trong tay, hàng mi đen dày che khuất ánh mắt hắn. Rõ ràng là trang phục đệ tử tông Vong Tình đơn giản nhẹ nhàng, thế nhưng khoác lên người Tạ Thức Y lại toát lên được khí chất thanh cao thoát tục, vừa tựa sương mai, vừa tựa gió phất nhẹ nơi xa lắc.

Cảm giác sấm sét giữa trời quang làm Hoành Bạch xoắn lưỡi, nói không rõ lời: "Tạ Tạ Tạ, Tạ sư huynh..."

Đã lâu Tạ Thức Y chưa dùng lại kiếm gỗ, thành ra hắn cầm chốc lát vẫn chưa quen. Thế là hắn khẽ động ngón tay, kiếm gỗ tức thì tan thành bụi trắng chảy qua kẽ ngón tay, rơi xuống đất.


Nghe tiếng Hoành Bạch, Tạ Thức Y ngẩng đầu và hướng tầm mắt sang với cặp con ngươi lạnh buốt.

"..."

Hoành Bạch bủn rủn chân tay, lúc sắp quỳ xuống đến nơi thì giọng điệu lười biếng của Ngôn Khanh kéo cậu ta hoàn hồn: "Trưởng lão Hoành Bạch, bao giờ thuyền mây khởi hành thế."

Ngó lơ y, Hoành Bạch chỉ sững sờ nhìn Tạ Thức Y, nỗi sợ hãi qua đi trả lại cho cậu ta ánh mắt mừng rỡ và điên cuồng sùng bái, cậu ta hào hứng hỏi: "Tạ sư huynh, sao huynh lại đến đây? Huynh định ra ngoài sao?"

Tạ Thức Y bình thản đáp: "Ừ, đến thành Thanh Nhạc."

Hoành Bạch nghi ngờ đôi tai của mình: "Hả? Thành Thanh Nhạc?!"

Ngôn Khanh bị phớt lờ cũng không xấu hổ, tiếp tục bổ sung: "Phải, Tạ sư huynh xuống núi trừ ma vệ đạo, thành Thanh Nhạc có một tân nương biến thành ma chủng đấy còn gì."
Hoành Bạch rất muốn trừng Ngôn Khanh ép y câm miệng, chẳng qua ngại có Tạ Thức Y nên không dám ho he, cậu ta ngạc nhiên hỏi: "Sư huynh, huynh đến thành Thanh Nhạc làm gì?"

Tạ Thức Y mỉm cười, nhưng trả lời bằng âm sắc lạnh băng: "Ngươi lãng tai sao?"

Hoành Bạch: "..."

Ngôn Khanh bên cạnh cười ngả cười nghiêng. Hoành Bạch gặp phải hai người bọn họ đúng là thua thiệt đủ đường.

Cuối cùng Ngôn Khanh cũng nín cười, hả hê nói: "Trưởng lão Hoành Bạch, lần sau mong ngươi hãy chú ý lắng nghe mỗi khi cô gia của các ngươi nói chuyện."

Hoành Bạch hoàn toàn không giận nổi Tạ sư huynh mà cậu ta hằng ngưỡng mộ, nên bị mắng cũng chỉ biết xấu hổ mà thôi. Tuy nhiên vừa nghe Ngôn Khanh mở lời cậu ta đã nghiến răng trừng cho phát: "Ngươi có còn biết liêm sỉ là gì hay không hả!"

Cảnh tượng này thế mà lại hòa hợp một cách kỳ ba, quả cũng minh họa rất đúng cho câu chuyện [ở rể tiên môn].
Chàng rể bao cỏ chai lì, đại tiểu thư băng thanh ngọc khiết, và một nha hoàn ngúng nguẩy bất bình thay cho đại tiểu thư.

Ngôn Khanh đã ngấm ngầm cười thắt cả ruột, toan chọc gậy bánh xe thêm một câu nữa thì lại bị "đại tiểu thư" băng thanh ngọc khiết lôi đi.

"Từ từ đã! Tạ Thức Y, ngươi làm gì vậy? Ngươi đi chậm thôi! Ngươi kéo vào tóc ta rồi!"

Ngôn Khanh tiếc tóc như tiếc mạng, nhưng biết tính Tạ Thức Y xưa giờ toàn cứng đầu cứng cổ chẳng nghe ai nên y chỉ đành vừa phải đuổi kịp nhịp bước của Tạ Thức Y, vừa ôm tóc kêu gào thảm thiết.

Lúc nhấc tay, sợi dây đỏ buộc trên cổ tay Ngôn Khanh rủ xuống và lững lờ theo gió. Tạ Thức Y đằng trước dù không quay đầu, nhưng vẫn bước chậm hơn. Tay áo hai người phần phật giữa áng mây buổi sớm, trong thân hình cao gầy tương tự, khí chất bất đồng của họ lại đem đến cảm giác hòa hợp lạ lỳ.
Hoành Bạch vốn đang cực kỳ giận dữ, cho rằng Ngôn Khanh là một tên súc sinh được hời còn ra vẻ! Tuy nhiên khi ngẩng đầu nhìn thấy bóng lưng hai người, trong nháy mắt, mọi phẫn uất và bực dọc của cậu ta đều cứng lại.

Phía trước, cuối cùng Ngôn Khanh đã cứu được tóc của mình để rồi nghiến răng nghiến lợi nói gì đó với Tạ Thức Y bằng thái độ vừa buồn cười vừa giận dữ. Tạ Thức Y thì cúi đầu nhè nhẹ, im lặng nghe y nói, nghe xong khóe môi khẽ cong lên với vẻ gì châm chọc nhạt nhòa, sau đó lại nhấc mắt đối mặt với Ngôn Khanh.

Bên vách đá cheo leo, gió mạnh thét gào cuốn những bông hoa trắng tung bay khắp bầu trời. Khoảnh khắc họ nhìn vào mắt nhau, hết thảy sáng tối đều trở thành nền, trong mắt họ chỉ còn lại nhau; từng hành động, cử chỉ, hay lời nói của họ đều toát lên sự quen thuộc đã thấm sâu tận linh hồn.
Hoành Bạch sững sờ tại chỗ, mãi vẫn chưa thể hoàn hồn. Đây là lần đầu tiên cậu ta cảm nhận được rằng... vị sư huynh ngồi trên thần đàn Thượng Trùng Thiên này của cậu ta lại có nét trần tục và gần gũi đến thế.

Thuyền mây lần này hoàn toàn không thể sánh với thuyền mây Ngôn Khanh đã ngồi trong lần đầu đặt chân tới nơi đây.

Thuyền mây khởi hành từ phái Hồi Xuân đến châu Nam Trạch ngày trước là loại đắt tiền bậc nhất của tông Vong Tình.

Còn nay, ở trên đây, muốn cái gì thì thiếu cái đấy, thậm chí còn chẳng có nổi một không gian riêng biệt.

Ngôn Khanh nhìn xung quanh, cuối cùng giả mù sa mưa nói: "Yêu Yêu, đi theo ta đúng là vất vả cho ngươi rồi." Chẳng trách Hoành Bạch coi y là cái đinh trong mắt- xem xem 'cành vàng lá ngọc' của tông Vong Tình theo chân y thì phải trải qua cuộc sống chật vật đến thế nào này!!
Có điều Ngôn Khanh đã diễn được đến tập ba- tập bỏ trốn của bộ phim [ở rể tiên môn] rồi mà Tạ Thức Y vẫn chưa thèm nhập vai nữa.

Đã vậy 'cành vàng lá ngọc' còn nở nụ cười hời hợt, sau đó lạnh lùng nói: "Tốt nhất ngươi chớ nên nói ra những gì ngươi đang nghĩ, cũng đừng để ta biết được." Nói đoạn hắn đi lên tầng cao nhất của thuyền mây, bước xuống dải sáng bạc bồng bềnh, rồi dựng thẳng một bức bình phong ngăn cách với mọi người.

Ngôn Khanh: "..."

Nhìn bóng lưng của hắn mà lấy làm tức tối, Ngôn Khanh nghiến răng nghiến lợi: "Tạ Thức Y, ngươi theo hộ tống ta rèn luyện chứ không phải đến chọc giận ta thật đấy à?"

Thuyền mây đi mất một ngày thì đến thành Thanh Nhạc. Từ trong cuộc trò chuyện của các đệ tử khác, Ngôn Khanh rút ra được những ý chính liên quan đến đối tượng nhiệm vụ lần này. Người chết họ Tôn, tên là Tôn Hòa Bích, là nhị thiếu gia nhà họ Tôn của thành Thanh Nhạc. Tân nương cũng là một danh gia vọng tộc khác trong thành- Chương Mộ Thi, ngũ tiểu thư nhà họ Chương. Dưới con mắt người ngoài thì hai người Chương-Tôn là một cặp trai tài gái sắc được ông trời tác hợp, chẳng thể ngờ lại xảy ra thảm kịch nhân gian vào đúng đêm động phòng hoa chúc.
Khéo ở chỗ, họ đến thành Thanh Nhạc vào chính giữa mùa xuân hoa nở rợp thành, là thời điểm mà nơi nơi ngựa xe như nước, người người nô nức chuẩn bị tết Nguyên Tiêu. Tuy nhiên hội hoa đăng đã tạm thời phải gác lại vì án mạng tàn khốc nọ.

Khắp các ngõ ngách từ nhỏ tới lớn đều không một bóng người, chỉ còn sót lại những ngọn đèn màu sắc chưa kịp tháo xuống. Từng chiếc từng chiếc, nối đuôi nhau liên tiếp khắp các lầu son gác tía, số lượng khổng lồ của chúng tạo nên phong cảnh phồn thịnh sầm uất chốn thành trì.

Lúc xuống thuyền mây trời đã trở tối, chợ đèn hoa chiếu đêm rạng như ngày.

Biết người đến là đệ tử tông Vong Tình, gia chủ nhà họ Tôn bèn dẫn theo nô bộc hầu gái và con cái rầm rộ ra ngoài đón tiếp. Do không có sư huynh sư tỷ dẫn đội nên Minh Trạch- đệ tử nội phong duy nhất trở thành người dẫn đầu theo lẽ đương nhiên.
Gia chủ nhà họ Tôn chắp tay thi lễ và cung kính nói: "Tham kiến các vị tiên trưởng!"

Người đàn bà bên cạnh ông ta có khuôn mặt đẹp đẽ, vóc người nở nang, có điều cặp mắt lại sưng vù hẳn do đã khóc lóc nhiều ngày. Thấy bọn họ, nàng ta cũng xá một cái với vẻ yêu kiều: "Thiếp thân tham kiến các vị tiên trưởng."

Minh Trạch gật đầu nói: "Ngươi dẫn chúng ta đến nơi ma chủng gây án trước đã."

Gia chủ nhà họ Tôn vẫn còn thảng thốt: "Vâng, mời các vị tiên trưởng theo ta."

Ngôn Khanh đi phía sau cùng, vừa đi vừa liên tục quay đầu lại ngắm đèn đuốc giăng kín thành với vẻ vô cùng thích thú. Kỳ thực ở đài Hồng Liên cũng có rất nhiều đèn, nhưng những ánh đèn này đều rực lên một màu xanh âm u trên xương cốt. Cũng không phải do mắt thẩm mỹ bất thường của Ngôn Khanh, mà là do lão thái giám bên người y bị dở hơi- lão kêu rằng hình tượng của Ngôn Khanh lúc bấy giờ nhất định phải phối với cảnh tượng thế này thì mới hợp. Ha ha.
Ngôn Khanh quay đầu đi một cách đầy lưu luyến: "Tạ Thức Y này, đợi gϊếŧ xong ma chủng chúng ta đi dạo phố chút đi."

Tạ Thức Y chỉ đến đây với mục đích duy nhất là giúp đỡ Ngôn Khanh khi kết anh. Ngay cả quá trình điều tra cái chết của Tử Tiêu hắn còn giữ thái độ lạnh lùng như vậy chứ nói gì là án mạng nho nhỏ của một tân nương thành Thanh Nhạc. Phớt lờ đề nghị của Ngôn Khanh, hắn bình tĩnh nói: "Khoảng bao giờ ngươi sẽ kết anh."

Ngôn Khanh ngẫm nghĩ: "Ta cảm giác là trong khoảng hai, ba ngày tới?"

Tạ Thức Y: "Ừ."

Ngôn Khanh nhìn phải nhìn trái, lại hỏi: "Vào đây ngươi có thấy mùi của yểm không?" Tạ Thức Y vừa là Minh chủ Tiên minh vừa là tu sĩ kỳ hóa thần, nên khả năng vẫn có thể tiêu diệt tân nương kia mà chẳng cần vào thành Thanh Nhạc.

Tạ Thức Y nghe vậy chỉ khẽ cười, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: "Đây không phải buổi rèn luyện mà ngươi hằng mơ ước sao? Hỏi ta làm gì."
Ngôn Khanh: "...Ờ!"

Thế là Ngôn Khanh bắt đầu buổi rèn luyện mà y "hằng mơ ước".

Phòng tân hôn của hai họ Tôn-Chương vẫn được giữ nguyên để thuận lợi cho các tu sĩ điều tra.

Khoảnh khắc đẩy cửa bước vào, mùi thối rữa xộc ra khiến không ít đệ tử lần đầu xuống núi phải tái mặt và quay đầu nôn mửa. Bên trong là máu me đầm đìa- máu lênh láng mặt sàn, bắn đến bàn, phủ đẫm giường, văng lên tận xà nhà. Thi thể của Tôn nhị công tử trên giường hỉ đã bị cắn xé đến mức đã trơ nửa bộ xương, sọ bị lột da, thân xác thì thối rữa và phình trường, có thể thấy rõ giòi bọ lúc nhúc bên trong số máu thịt còn sót lại.

Ngoại trừ máu đỏ, dưới đất còn vương vãi tung tóe một thứ gì đó vàng vàng trắng trắng, trông rất giống não người.

Cảnh tượng hung tàn khát máu này chẳng khác mấy với địa ngục trần gian.
Tôn phu nhân lại không nén nổi cơn đau buồn, nàng ta vừa dùng khăn tay chấm nước mắt vừa nghẹn ngào không thành tiếng.

Tôn gia chủ cũng không dám nhìn thêm nữa, ông ta quay đầu nói với giọng run run: "Tiên trưởng, đây là nơi con ta bị sát hại."

Một đệ tử tông Vong Tình có sắc mặt trắng bệch hỏi Minh Trạch: "Minh sư huynh, tân nương nọ thật đúng là ma chủng à?"

Được sinh ra và lớn lên trong một thế gia tu chân tại châu Nam Trạch, Minh Trạch cũng trang bị cho mình một lượng kiến thức tương đối uyên bác, cậu ta tiến lên, quẹt máu trên bàn rồi đưa lên mũi ngửi.

Nền tảng để phân biệt ma chủng trong giới Tu chân là yểm. Tuy nhiên tiên khí tra yểm trên đời lại cực kỳ hiếm có, có là tông Vong Tình thì cũng sẽ không cung cấp cho đám đệ tử mới vào một tiên khí tra yểm dù là cấp địa đi chăng nữa.
Minh Trạch nhíu mày, nhìn thảm trạng trong phòng một lần nữa rồi khẽ nói: "Sau khi thức tỉnh ma chủng sẽ trở nên khát máu, thích ăn thịt người. Nhìn tình cảnh này thì có thể chắc chắn tiểu thư họ Chương chính là ma chủng, quan trọng là yểm trong cơ thể nàng ta đã thức tỉnh rồi."

Tôn phu nhân nghe đến đây tức thì khóc lớn, nàng ta gào lên vừa tuyệt vọng vừa bi ai: "Tất cả là lỗi tại ta, sao ta lại mù lòa mà chọn ả làm con dâu kia chứ! Ta đã hại chết Hòa Bích của ta rồi, ta sai rồi, là lỗi của ta!"

Gia chủ nhà họ Tôn thở dài, an ủi nàng ta: "Phu nhân đừng tự trách mình. Nếu yểm không thức tỉnh thì nào ai biết được ả có phải ma chủng hay không. Chuyện này không thể trách nàng được."

Tôn phu nhân lệ ướt nhòa mi, người run bần bật: "Không phải, không phải đâu gia chủ, không phải vậy đâu. Chàng còn nhớ thất cô nương nhà họ Chương chứ? Một tháng trước, thất cô nương lên núi bái Phật với ả ta rồi mất tích, lúc tìm được thì đã mất rồi, nghe nói cô nương ấy bị chó sói ăn sạch. Nhưng trong vòng trăm dặm quanh thành Thanh Nhạc nào có chó sói đâu? Bữa ấy đã có người kể với ta, rằng Chương Mộ Thi bắt đầu trở nên quai quái từ sau khi đi chùa về mà ta không để ý nhiều, giờ xem ra, đã có dấu hiệu từ trước chứng minh ả là ma chủng rồi!"
"Ta đoán chắc hẳn thất cô nương nhà họ đã chết trong tay ả, Chương Mộ Thi chính là con sói đấy."

Tôn phu nhân khóc ngày một nghẹn ngào như gần tắt thở: "Tất cả là lỗi của ta, là lỗi của ta, ta biết rõ chuyện này mà lại chưa từng nghi ngờ ả, làm hại Hòa Bích đáng thương của ta đau đớn thế này>"

Đệ tử tông Vong Tình mới được vào đời nên tạm thời cũng chưa biết phải an ủi bà ra sao.

Đúng lúc này, một giọng nói già cỗi mà căm hận vang lên.

"Khóc lóc cái gì? Việc đã đến nước này, quan trọng nhất không phải tìm được Chương Mộ Thi à."

Quay đầu nhìn lại, mọi người thấy một thanh niên kỳ nguyên anh khoác áo màu lam, đang dìu một bà lão đầu tóc bạc trắng chậm chạp đi tới dưới ánh đèn đuốc sáng choang.

Bà lão tuổi chừng sáu chục, lưng còng, tay chống gậy, khuôn mặt toát lên nỗi căm thù mà nếp nhăn chi chít cũng chẳng thể nào che khuất.
Tu sĩ cạnh bà lão có ngoại hình bình thường nhưng khí chất thì xuất chúng, vạt áo và ống tay áo màu lam có thêu hình lông vũ trắng- là y phục của môn Phù Hoa.

Thấy hai người, tôn chủ nhà họ Tôn vội vàng ra đón tiếp: "Mẫu thân, nhị ca."

Bà lão là lão thái quân của Tôn phủ; còn tu sĩ môn Phù Hoa tên là Tôn Quân Hạo, là tu sĩ xuất chúng duy nhất của nhà họ Tôn- ngoại trừ vị tổ tông huyền thoại- có thể vào môn Phù Hoa, và cũng là nhị thúc của người vừa mất.

Tôn Quân Hạo gật đầu với gia chủ nhà họ Tôn rồi thi lễ với các đệ tử tông Vong Tình: "Đa tạ các vị đạo hữu không ngại đường xá xa xôi đến điều tra chuyện của cháu ta, Tôn mỗ vô cùng cảm kích."

Minh Trạch lấy làm sửng sốt, hỏi vẻ nghi ngờ: "Nếu đạo hữu đã ở ngay trong thành, thì vì sao không tự mình ra tay báo thù cho người thân?"
Tôn Quân Hạo gượng cười: "Không dám giấu gì đạo hữu, ta vừa mới xuất quan hôm qua, nhận được tin dữ là lập tức trở về nhà."

Minh Trạch gật đầu: "Thì ra là như vậy."

Tôn Quân Hạo nói tiếp: "Không biết hiện giờ đạo hữu đã phát hiện ra điều gì chưa?"

Tu sĩ nguyên anh tìm người thì dễ nhưng tìm ma chủng lại rất khó khăn.

Bởi ma chủng là do yểm khống chế, mà yểm thì hoàn toàn che giấu được mùi- lời nguyền rủa của Ma thần thời thượng cổ không phải thứ mà họ có thể cứ thích là lần theo dễ dàng. Họ chỉ đành phán đoán phương hướng nhờ vào các dấu vết lộ ra.

Minh Trạch chỉ cửa sổ đằng đông: "Tân nương rời đi qua cửa sổ này, ban nãy ta dùng thần thức thăm dò kết cấu của Tôn phủ và biết được cửa sổ này thông ra lối cửa sau, cửa sau nối ra bờ sông, nên hẳn tân nương đã chạy dọc theo con sông này. Ra ngoài chúng ta sẽ chia làm hai đội."
Tôn Quân Hạo: "Được, vậy làm phiền."

Tôn gia chủ dìu bà lão rời đi.

Còn Tôn phu nhân vẫn dùng ống tay áo che nước mắt: "Là lỗi của ta, nếu ta để ý hơn thì sao có thể xảy ra tình trạng này cơ chứ."

Tiếng khóc của nàng ta làm bà cụ đau đầu. Tôn lão thái quân dừng bước, gậy chống gõ thẳng xuống mặt sàn, đoạn quay đầu cả giận gắt lên với cặp mắt đỏ lừ: "Đủ rồi! Đừng khóc nữa! Để cho ta được yên tĩnh xem nào!"

Tôn phu nhân giật mình, không khóc thành tiếng nữa mà chỉ dám sụt sùi sau lớp khăn che.

Do có Tạ Thức Y đứng cùng nên Ngôn Khanh vẫn luôn không dám liều mình xen vào giữa đám đông, dù rằng toàn bộ tông Vong Tình cũng chẳng được mấy ai thật sự từng gặp mặt Tạ Thức Y trực tiếp. Tuy nhiên khí chất của hắn quá khác biệt, thái độ cao cao tại thượng xem nhẹ mọi điều cũng quá độ rõ ràng. Làm y sợ bị đánh.
Nghĩ đến đây Ngôn Khanh không khỏi bật cười khe khẽ.

Sau khi giao nhiệm vụ xong xuôi, Minh Trạch để các đệ tử tự lựa chọn phương hướng.

Lúc này Ngôn Khanh lấy một đồng tiền nhân gian từ trong tay áo và nói với Tạ Thức Y: "Yêu Yêu, chúng ta làm ván cược chứ! Ngươi đoán tân nương đến thượng lưu hay là hạ lưu sông," Ngôn Khanh tung đồng tiền, "Ta đoán là thượng lưu."

Im lặng nhìn y, Tạ Thức Y hời hợt nói: "Ta không quan tâm tân nương đi đường nào."

Hiểu ý hắn, Ngôn Khanh đành phải cất đồng xu đi rồi lặng lẽ thở dài: "Biết rồi, đừng giục, đang thử kết anh rồi."

Đã hùng hồn tuyên bố mình muốn đi rèn luyện thì hiển nhiên phải nghiêm túc đến cùng, Ngôn Khanh lười biếng nhếch môi cười nói: "Ta phải nói bao nhiêu lần nữa chứ, chớ thấy việc thiện nhỏ mà không muốn làm."
Hai người bọn họ rời đi cuối cùng, nhưng vừa mới bước chân ra khỏi Tôn phủ thì đã bị Tôn phu nhân gọi lại: "Hai vị tiên trưởng xin hãy chờ chút đã."

Ngôn Khanh xưa nay đều vẫn cho rằng bản thân mình là một người bình dị dễ gần. Bằng chứng là do đời trước khi làm ăn mày ở hẻm Hắc Thủy, hai người hoàn toàn có khả năng chết đói nếu chỉ dựa vào một mình Tạ Thức Y. Lúc ấy phải nhờ tới tài năng khéo ăn khéo nói, gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma, cũng như sở trường bịp bợm của Ngôn Khanh thì họ mới sống sót đến giờ.

"Tôn phu nhân có chuyện gì thế?" Ngôn Khanh xoay người cười đáp lại nàng ta.

Tôn phu nhân phải bất đắc dĩ lắm mới lấy hết can đảm bắt chuyện với hai vị tiên nhân này. Ban nãy họ đứng mãi trong góc khuất nên khó mà nhìn rõ, bản thân nàng ta cũng không để ý nhiều.
Nay một trong hai người quay lại với khuôn mặt diễm lệ mỉm cười, nàng ta mới ngây người tại chỗ.

Thiếu niên áo xanh có cặp mắt đào hoa sáng ngời dưới sắc trăng trong trẻo, đôi mắt xinh đẹp ấy mang lại cho y phong tư lãng mạn khi y nở nụ cười. Mà người bên cạnh thì thậm chí còn chẳng dừng nhịp bước, hắn chỉ đứng lại đầy bất đắc dĩ khi bị thiếu niêu mắt hoa đào níu vào tay áo.

Căng thẳng bất chợt trào lên trong lòng Tôn phu nhân, nhưng nghĩ đến con trai mình, nàng ta lại không kìm nổi nước mắt, quỳ xuống trước mặt Ngôn Khanh, cúi rạp đầu, và nghẹn ngào nói: "Tiên nhân, là tại ta không xem xét thấu đáo nên mới làm hại con ta. Lòng ta đau đớn khôn nguôi, chỉ xin tiên nhân các dẫn ta theo cùng, dẫn ta đi tìm Chương Mộ Thi với."

Ngôn Khanh quấn dây đỏ, dù vẫn cười nhưng chẳng chút mềm lòng. Y nói: "Tôn phu nhân không cần phải gánh hết trách nhiệm. Trước khi mọi chuyện xảy ra thì không ai đoán được Chương tiểu thư là ma chủng hết."
Tôn phu nhân ướt nhòa nước mắt: "Tiên nhân, sẽ luôn có một vài dấu hiệu trước khi yểm thức tỉnh trong cơ thể ma chủng. Việc Thất cô nương mất tích ở chùa Giang Kim chính là hồi chuông cảnh báo cho ta, nhưng ta lại không để vào lòng."

Ngôn Khanh mỉm cười từ chối: "Phu nhân hãy về nghỉ ngơi thì hơn. Ma chủng tàn khốc dị thường, ngươi đi cùng sẽ gây trở ngại đến chúng ta."

Tôn phu nhân sửng sốt, lúc này nàng ta mới nhận ra yêu cầu trong lúc đầu óc mụ mị của mình vô lý đến nhường nào.

"Phải, tiên trưởng nói đúng." Mặt đỏ tới mang tai, nàng ta lại xấu hổ dập đầu thêm lần nữa, rồi được nha hoàn đỡ rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc