TRỞ LẠI THỜI TIÊN TÔN CÒN NIÊN THIẾU

Ngôn Khanh ngạc nhiên: "Ngọc ẩn khí ấy hả?"

Tạ Thức Y gật đầu: "Ừ."

Ngôn Khanh hỏi: "Ngọc ẩn khí có tác dụng cụ thể là gì?"

Tạ Thức Y đáp: "Hai công dụng, một là che giấu hơi thở, hai là loại bỏ vật âm tà."

Ngôn Khanh cau mày: "Bảo sao. Vậy là nhờ uống nước đã qua thanh lọc nên gia đình Liễu Dĩ Nhụy mới giữ được sự tỉnh táo. Có điều tổ tiên nàng là thợ săn thì lấy đâu ra ngọc ẩn khí đây nhỉ?"

Tạ Thức Y nói: "Tối nay ta đến nhà họ Liễu với ngươi."

Ngôn Khanh ngẩn ra, đoạn ngẩng đầu đầy lo lắng: "Ngươi bình phục hẳn rồi chứ?"

"Ừ," Tạ Thức Y gật đầu, cụp mắt: "Chúng ta nán lại đây lâu quá rồi."

Trong mắt hắn, thành Chướng chỉ là một bước đệm nhỏ bé. Những thứ móc nối với nó gồm phủ thành chủ, châu Tử Kim, thậm chí là người họ Tần mới là điều đáng lưu tâm, do đó không thể phí nhiều thời gian ở nơi này.

Hễ trời tối là dân thành Chướng không ai ra ngoài. Ngôn Khanh dẫn Tạ Thức Y đến nhà cô gái họ Liễu. Ánh trăng lạnh lẽo khiến chiếc giếng gần cạn trong sân trở nên u ám hơn.

Tạ Thức Y đứng bên cạnh giếng, linh lực xanh băng rỉ ra từ đầu ngón tay và tụ vào lòng giếng. Chốc lát sau hắn nói: "Có điểm bất bình thường."

Ngôn Khanh hỏi: "Là gì vậy?"

Tạ Thức Y: "Dưới nước không có ngọc ẩn khí nhưng khắp nơi đều có linh lực của ngọc ẩn khí."

Ngôn Khanh trầm ngâm, nói: "Ngươi tiếp tục dò xét nơi này xem sao, ta đi hỏi Liễu Dĩ Nhụy."

Tạ Thức Y chậm chạp nhìn Ngôn Khanh, hồi lâu mới đáp: "Được."

Để điều tra nguồn gốc và vị trí của ngọc ẩn khí, Ngôn Khanh lại đến chân núi tìm Liễu Dĩ Nhụy.

Rừng núi hoang vu ngập tràn tiếng quạ. Liễu Dĩ Nhụy ngồi bên đống lửa, lúc cửa cọt kẹt, nàng ta lập tức nắm chặt con dao và cất tiếng đầy cảnh giác: "Ai?"

Ngôn Khanh nói: "Là ta."

Bấy giờ Liễu Dĩ Nhụy mới cất dao. Với đôi môi khô nứt, nhợt nhạt, nàng hỏi: "Phủ thân thích vẫn tìm ta hả?"

Ngôn Khanh đóng cửa: "Không. Tô phu nhân sắp sinh, họ đang bận chuẩn bị chuyện này. Hôm nay ta tới hỏi cô hai thứ." Liễu Dĩ Nhụy chưa kịp thở phào thì đã phải căng thẳng vì vế câu sau của đối phương, nàng cắn môi: "Huynh muốn hỏi gì?"

Ngôn Khanh nói thẳng: "Chiếc giếng nhà cô có nguồn gốc ra sao."

Biểu cảm thay đổi chớp nhoáng, Liễu Dĩ Nhụy cúi gằm mặt và đáp một cách không mấy tự nhiên: "Chỉ là giếng được đào ra bình thường thôi."

Ngôn Khanh thở dài bất đắc dĩ: "Cô nói dối ta thì được ích lợi gì. Bây giờ cha mẹ cô đều mất, em trai không rõ sống chết trong phủ thành chủ kia, điều duy nhất cô có thể làm là hỗ trợ cho ta." Y mỉm cười, cặp mắt đào hoa lạnh nhạt nhìn đối phương mà không thèm giấu giếm: "Ta đã hỏi đến chiếc giếng rồi mà cô còn nghĩ sẽ giấu được ta à?"

Khuôn mặt còn ốm yếu của nàng tái nhợt đi, con ngươi co lại dưới ánh lửa rọi xuống.

Ngôn Khanh tiếp tục: "Cô kể hết đầu đuôi sự việc cho ta thì chưa biết chừng ta có thể cứu em cô ra ngoài đấy. Rốt cuộc trong giếng có cái gì?"

Ầm!

Tiếng sấm bất thình lình giáng xuống kéo theo tia sét như chẻ đôi bầu trời. Tia chớp ngoằn ngoèo như một con rắn vảy bạc trườn qua khung cửa sổ cũ nát, hắt sáng lên khuôn làn da trắng bệch của nàng ta.

Dường như hai tiếng em trai đã đả động đến nàng. Liễu Dĩ Nhụy thu mình lại, hồi lâu, nàng nhắm mắt vẻ bất chấp: "Dưới giếng có thi thể thần tiên."

Ngôn Khanh sửng sốt.

Liễu Dĩ Nhụy cười chua chát: "Ta đã nói dối huynh. Đời kỵ ta truyền lại rất nhiều câu chuyện liên quan đến thần tiên. Kỵ muốn tất cả thế hệ sau phải nhớ kỹ chuyện này coi như chuộc tội. Thi thể trong giếng là của chính vị tiên ấy."

Nàng sa lầy vào cơn ác mộng không sao tỉnh lại, khi kể chuyện, những ngón tay nàng liên tục run lên: "Năm Kinh Hồng thứ nhất, ngũ gia thành Chướng cử hành tiệc săn bắn ở nơi này. Gia chủ nhà họ Tạ dẫn theo Sơ Tuyền phu nhân yêu quý cùng tham gia. Nào ngờ biến cố phát sinh, sấm sét thiên cung bổ thẳng lên đỉnh núi, mọi người nháo nhác tháo chạy. Xe ngựa của Sơ Tuyền phu nhân –bấy giờ đã mang thai tháng thứ chín – rơi xuống vách núi. Trong lúc tính mạng lâm nguy thì phu nhân được kỵ của ta tìm thấy."

Ngôn Khanh yên lặng. Thành Chướng dưới màn mưa bụi ròng rã trăm năm đang dần dần hé lộ bí mật sâu bên trong nó.

Liễu Dĩ Nhụy run giọng: "Nhưng tìm thấy Sơ Tuyền phu nhân không phải việc lành. Khi ấy ngũ gia một tay che trời, tính tình gia chủ nhà họ Tạ lại rất hung tàn. Nếu Sơ Tuyền phu nhân gặp chuyện chỗ chúng ta thì cả nhà ta đều khó thoát khỏi tội chết."

"Vấn đề là Sơ Tuyền phu nhân đã tắt thở lúc kỵ ta mới phát hiện rồi. Kỵ bà của ta thấy thế thì vội mổ bụng phu nhân, nhưng đứa bé bên trong cũng đã qua đời. Một xác hai mạng."

Liễu Dĩ Nhụy ngày càng run hơn, nàng ngơ ngác nhìn đăm đăm vào đống lửa: "Chẳng mấy chốc thị vệ hầu xe của Sơ Tuyền phu nhân đã đến. Thấy tình hình trước mắt, gã nổi giận muốn giết cả nhà ta. Nhưng Sơ Tuyền phu nhân đã mất rồi, gia chủ nhà họ Tạ mà giận cá chém thớt là gã cũng không sống nổi, tất cả chúng ta đều sẽ chết. Đúng lúc này... nàng tiên kia tìm đến."

"Trang phục của nàng phát sáng, đây chắc chắn không phải vải vóc người trần tìm thấy được. Nàng rất đẹp, có điều tóc tai bù xù, máu chảy toàn thân, nàng ngã khuỵu trước cổng nhà ta. Kỵ bà hoảng sợ toan bỏ đi, song nàng níu tay kỵ và xin kỵ cứu con nàng."

"Đúng... nàng cũng mang thai."

Liễu Dĩ Thụy chảy nước mắt, không biết là nước mắt ân hận hay là sợ hãi.

"Kỵ bà đỡ đẻ cho nàng, nàng sinh hạ một bé trai."

"Nàng vốn bị thương rất nặng, sinh con xong cũng không qua khỏi. Trước khi chết, nàng đưa cho kỵ bà của ta một túi vàng bạc châu báu từ trong tay áo, rồi quỳ xuống xin nhà ta hãy nuôi đứa bé đến khi nó lớn lên."

Ngôn Khanh im lặng, rất lâu sau y mới nói: "Nhưng các ngươi đã nuốt lời."

Liễu Dĩ Nhụy run rẩy: "Phải, nếu không sao lại nói là chuộc tội được. Cái chết của Sơ Tuyền phu nhân và đứa bé trong bụng sẽ khiến thị vệ và cả nhà ta chết hết. Nhưng nếu đứa bé còn sống, chúng ta có thể nói cho gia chủ nhà họ Tạ rằng Sơ Tuyền phu nhân qua đời vì sinh con, vậy sẽ giữ được mạng. Đối với gia chủ nhà họ Tạ, chết vì sinh con cho gã là vinh hạnh."

"Vì vậy chúng ta trao đứa bé cho Tạ gia chủ, nói dối rằng đấy là con của Sơ Tuyền phu nhân."

"Bấy giờ kỵ ông và kỵ bà của ta đều tin làm thế là ổn cả đôi đường. Nhà họ Tạ là gia tộc đứng đầu ngũ gia, đứa bé theo nhà họ sẽ được hưởng vinh hoa phú quý thay vì phải chịu khổ cùng gia đình của ta."

"Quả nhiên, gã không truy cứu cái chết của phu nhân. Gia đình kỵ ta chia đôi số vàng bạc châu báu, sau đó chuyển chỗ ở vào thành. Chúng ta tổ chức lễ tang rồi đào mộ và lập bia cho nàng tiên ấy."

"Nhưng một ngày nọ, khi quay về để thu dọn đồ, kỵ ta phát hiện mộ của nàng bị đào lên. Không, bị sét đánh thì đúng hơn – đất đai xung quanh khô héo, nắp quan tài vỡ toạc. Tình trạng ấy không giống thứ con người làm ra mà giống như ông trời nổi giận. Kỵ ta hoảng sợ, lại gần mới thấy dù mồ mả hỗn loạn nhưng thi thể nàng không hề hư hao. Kỵ tự thấy hổ thẹn, bèn mang thi thể nàng về chôn sau sân nhà."

"Có điều chưa đào xong mộ thì thi thể nàng đã tan ra rồi... không ngờ sau khi chết thần tiên lại tan thành nước! Nàng hóa thành một vũng nước trong, không còn xương cốt."

Ngôn Khanh sửng sốt: "Nước?"

Liễu Dĩ Nhụy: "Đúng vậy, là nước. Kỵ không đào mộ nữa mà đổi sang đào giếng, sau đó đổ vũng nước này vào trong."

"Đây là toàn bộ chuyện xảy ra năm ấy. Kỳ thực ta cũng nghĩ sự khác thường của nhà ta là do chiếc giếng này." Liễu Dĩ Nhụy siết chặt quần áo, mắt và mũi đỏ lựng, nước mắt rơi đầy, nàng lẩm bẩm: "Ta không muốn đau khổ vì tỉnh táo, cũng không muốn trở thành kẻ điên rồ như bọn họ. Ai cứu ta với, cứu ta với."

Phớt lờ cảm xúc vỡ òa của đối phương, Ngôn Khanh chỉ hỏi: "Sau đấy kỵ cô không để ý đến đứa trẻ bị nhà cô đưa đến Tạ phủ nữa à?"

Liễu Dĩ Nhụy né tránh: "Không, Tạ phủ có quá nhiều con cháu, mà gia chủ nhà họ lại quen thói trăng hoa, chỉ có người mới cười, nào còn người cũ khóc. Về sau chúng ta không rõ đứa bé ấy tên gì, cuộc sống ra sao."

"Kỵ ta tìm mọi cách nghe ngóng nhưng đều công cốc."

Ngôn Khanh lạnh nhạt nói: "Ngươi lại nói dối ta, Liễu Dĩ Nhụy."

Ngôn Khanh mỉm cười, gằn từng chữ: "Dù nhà các ngươi không biết hắn khi còn bé, thì năm Kinh Hồng thứ mười lăm, với sự việc tráo con gây chấn động toàn thành, chẳng lẽ các ngươi còn giả ngu được nữa."

Ruỳnh! Lại là một tiếng sấm giáng xuống khiến đầu óc nàng ta trống rỗng.

Liễu Dĩ Nhụy buông thõng hai tay, ngơ ngác ngẩng đầu. Câu chuyện hèn nhát truyền lại từ đời tổ tiên được nàng cố gắng tổ điểm, để rồi bị bóc trần hết lần này đến lần khác. Vốn dĩ nàng không phải gánh lấy trách nhiệm của mối oán ân từ hai trăm năm trước, chẳng qua gia đình nàng luôn uống thứ nước giếng kia, làm nàng không thể không nghĩ sâu hơn về rắc rối này. Cứ thế, câu chuyện thần tiên ngấm dần vào tâm trí.

Ngôn Khanh nói: "Nếu thành Chướng không trở nên như bây giờ và không biến các ngươi thành ngoại lệ, thì chắc hẳn bí mật của các ngươi sẽ không bao giờ được tiết lộ ra ngoài."

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Liễu Dĩ Nhụy kinh hãi, gần như không thốt nên lời.

Ngôn Khanh đáp: "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, Liễu Dĩ Nhụy, gia đình các ngươi đã góp bao nhiêu phần vào sự việc "ly miêu hoán thái tử" năm Kinh Hồng thứ mười lăm."

Năm Kinh Hồng thứ mười lăm, thời điểm kết thúc khóa học ở Đăng Tiên các, không ai ngờ được một thiên tài với tiềm năng vô hạn lại bị kéo xuống vực sâu.

Ngôn Khanh nói: "Khi gã ăn mày mang của làm tin tìm đến, chắc chắn gia chủ nhà họ Tạ sẽ điều tra rõ ngọn ngành câu chuyện năm xưa. Gã thật sự không đi tìm các ngươi à?"

Nước mắt bị hong khô còn vương trên má, Liễu Dĩ Nhụy cúi đầu nhìn đôi bàn tay, rồi cười cay đắng.

Nhà nàng chẳng phải người tử tế, nhưng cũng nào phải lũ ác ôn.

Nếu ác độc, ban đầu vợ chồng kỵ đã không giúp đỡ nàng tiên nọ, không đào mộ, lập bia cho nàng, càng không truyền cho con cháu tội lỗi của mình coi như răn dạy.

Liễu Dĩ Nhụy lẩm bẩm: "Nhưng kỵ ta thật sự chưa từng nghĩ đến việc hại đứa bé. Có lẽ tình trạng hiện nay của thành Chướng đã được báo hiệu từ đầu. Tất cả đều phát điên, ngũ đại gia lại càng thảm thiết."

"Năm ấy, gia chủ nhà họ Tạ đến tìm chúng ta. Gã tìm chúng ta trong hoảng hốt, gã muốn chúng ta làm chứng rằng..." Liễu Dĩ Nhụy cười buồn bã, "... rằng thực chất kẻ ăn mày mới là con của gã."

_________

Bình luận

Truyện đang đọc