TRỞ LẠI THỜI TIÊN TÔN CÒN NIÊN THIẾU

Quả nhiên cổ nhân không nói dối, trên đầu chữ sắc có một con dao.

Ngôn Khanh cứng đờ, đầu óc vốn mê muội bởi sắc đẹp lập tức bừng tình. Cơ bản là bởi thứ đè lên người mình quá nổi bật, bất luận là về nhiệt độ hay về gì đó khác.

Ban nãy Ngôn Khanh thả tâm trí đi xa, Tạ Thức Y nói gì là nghe đấy, thành ra phải đến giờ y mới phát hiện tư thế của hai người họ quái lạ thế nào. Y khoác tay lên bờ hồ, mình ngâm trong nước, áo quần tóc tai đều ướt sũng.

Thành hồ bằng ngọc soi rõ dáng vẻ của y lúc này: mái tóc đen dài ướt nhẹp phủ lên bờ vai trắng nõn, đôi gò má ửng hồng giữa làn hơi sương, cặp mắt đào hoa ướt át đến mức trông như gần khóc mỗi lúc cúi đầu.

Ngôn Khanh: "..." Khoan đã, hình như có hiểu nhầm gì đó ở đây.

Thất công công và Bạch Tử Khiêm đều đã rời đi nhưng Tạ Thức Y vẫn không hề dừng cái chuyện mà hắn cho là quá đáng.

Rõ ràng chỉ là diễn kịch thôi mà... Ngôn Khanh không kiềm được cơn run rẩy.

Tạ Thức Y mặc cho y cắn tay mình. Sau khi kết thúc, hắn vòng tay qua hông y và chậm rãi ôm y vào lòng. Đoạn hắn cười nhẹ bên tai Ngôn Khanh, phê bình: "Ừ, quả nhiên không tin được."

Ngôn Khanh như sắp phát điên. Y không ngờ Tạ Thức Y lại dám cả gan dùng tay giải quyết cho mình ngay trước mặt Thất công công!

Ngôn Khanh thở dốc. Lúc quay đầu, y lập tức đối diện với ánh mắt ngậm cười đen nhánh của Tạ Thức Y.

Chủ điện Tiêu Ngọc xa xôi như ánh trăng sáng trên Cửu trùng thiên nay lại không buồn che giấu dục vọng. Mái tóc đen không hề nhuốm nước, hắn nhìn thẳng vào mắt Ngôn Khanh bằng cái vẻ mập mờ mà bộc trực, như thể đang đùa giỡn Ngôn Khanh từ trong ra ngoài.

Ngôn Khanh thẹn quá hóa giận: "Ngươi làm cái gì vậy?!"

Tạ Thức Y bình thản: "Thì che giấu giúp ngươi."

Ngôn Khanh sướng xong là bắt đầu trở mặt: "Che giúp ta cũng đâu cần làm thế?! Với cả ngươi vừa nói không tin được cái gì??"

Tạ Thức Y cười nhẹ: "Không tin được tin đồn, ta phát hiện dù ta có nhiệt tình như lửa thì trông ngươi cũng không giống người trụ vững được ba ngày ba đêm."

Ngôn Khanh: "????"

Ngôn Khanh: "..."

Tạ Thức Y đang cười nhạo y ra sớm?!

Đệt mẹ.

Thế này ai mà nhịn được?!!! Mặt Ngôn Khanh loáng cái đã đỏ bừng, nửa vì thẹn thùng nửa vì tức giận. Cười nhạt, y chẳng buồn quan tâm thật ra họ còn có chuyện quan trọng phải làm ở phủ thành chủ mà thọc thẳng tay xuống nước: "Tiên sư bố nhà ngươi! Hồ này toàn thuốc kích dục, ta không tin ngươi khá khẩm hơn ta."

Tạ Thức Y rên nhẹ, ngăn cản Ngôn Khanh và đồng thời không cho y chạm vào mình. Hắn nắm cả hai tay Ngôn Khanh nhằm khống chế hành động đâm đầu vào chỗ chết của y, đoạn hôn lên mắt y và bình tĩnh nói: "Quả thật là bây giờ ta không khá khẩm hơn, nên ngươi đừng nghịch, ta không muốn tình hình trở nên mất kiểm soát." Tạ Thức Y lại bổ sung, "Một khi tình hình mất kiểm soát, chắc chắn người hối hận sẽ là ngươi."

Ngôn Khanh: "..."

Y lập tức hiểu ra ý hắn là gì. Ngôn Khanh lườm Tạ Thức Y, vùng tay khỏi tay hắn rồi tự mình đứng dậy khỏi hồ. Sau đó y dùng nội lực hong khô quần áo, mặc chỉnh tề trong chớp mắt và sảng khoái đứng bên bờ hồ khô ráo.

Buộc tóc gọn gàng xong xuôi, Ngôn Khanh còn liếc Tạ Thức Y với vẻ thúc giục: "Ngươi cũng mau lên đi chứ, chúng ta còn phải bám theo điều tra bình sạch cơ mà."

Tạ Thức Y: "..."

Tạ Thức Y không hề kinh ngạc trước hành động qua cầu rút ván của Ngôn Khanh. Nhắm mắt lại, hắn để cho linh lực chảy khắp cơ thể nhằm áp chế lửa dục bừng bừng rồi mới bước lên.

Thói háo thắng làm Ngôn Khanh không kiềm được liếc nhìn Tạ Thức Y. Mỗi tội Tạ Thức Y mặc đồ quá nhanh nhẹn, loáng cái y phục trắng tuyết đã phủ kín cơ thể hắn làm Ngôn Khanh không kịp thấy rõ cái gì. Vải vóc đắt tiền buông xuống, che lấp toàn bộ da thịt của hắn.

Tạ Thức Y không giống Ngôn Khanh, hắn sẽ không mặc lại áo quần đã ướt. Bệnh sạch sẽ khiến hắn nhất định phải thay thẳng sang đồ mới.

Ngôn Khanh không được so bì kích thước như mong muốn nên đành dời mắt như không có chuyện gì. Tạ Thức Y không vạch trần y, chỉ sửa sang lại quần áo.

Một tay hắn cài chắc phát quan, tay còn lại dùng linh lực ngưng kết nước trong hồ.

Ngôn Khanh hỏi: "Ngươi định phá hủy chỗ này à?"

Tạ Thức Y: "Ừ."

Ngôn Khanh tò mò: "Vậy chẳng phải chúng ta sẽ bại lộ hả?" Phải biết chính vì không dám dùng linh lực nên sau khi đến thành Chướng, Ngôn Khanh mới phải tự thân vận động đi làm tất cả mọi điều.

Thậm chí hành động dâm loạn một cách ngang nhiên giữa ban ngày ban mặt cũng là để né tránh Thất công công.

Tạ Thức Y không trả lời.

Bấy giờ hồ nước đã vỡ vụn sau khi bị đóng băng, mà không riêng gì nước, ngay cả thành đá Ngôn Khanh mới chạm vào hay bất cứ thứ gì rướm mùi của Ngôn Khanh đều bị thần khí lạnh lẽo bao quanh và phá hủy.

Xong xuôi hết thảy, Tạ Thức Y mới nói: "Ngươi sử dụng linh lực ở đây sẽ bị lộ, nhưng kỳ hóa thần như ta thì không."

Ngôn Khanh muộn màng ngộ ra vấn đề. Phải, y không thể dùng thuật che mắt với Thất công công, nhưng Tạ Thức Y đã bình phục, hắn là hóa thần cơ mà??! Kỳ hóa thần đối đầu với kỳ đại thừa thì chẳng phải dễ như trở bàn tay hả?

"Thế là ban nãy ngươi hoàn toàn có thể dùng thuật che mắt khiến Thất công công không nhìn thấy chúng ta?"

Tạ Thức Y nói: "Ừ."

Ngôn Khanh tức điếng người, chỉ muốn quay về quá khứ bóp cho hắn một trận: "Tạ Thức Y, ngươi cố tình trục lợi."

Tạ Thức Y nghe vậy thì nhìn Ngôn Khanh bằng ánh mắt khó hiểu, đoạn cười khẽ: "Trục lợi?" Vạt áo và đai lưng của hắn thêu hoa văn mây thuần trắng, làm toát lên vẻ thoát tục và cấm dục như ánh trăng đông, như trúc xanh trong trời tuyết, vậy mà lời lẽ hắn thốt ra lại hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của hắn: "Chính ngươi kéo ta xuống nước giúp ngươi kia mà, vả lại, ngươi không thấy khoan khoái à Ngôn Khanh?"

Tạ Thức Y hỏi: "Rốt cuộc ai mới là người được lợi giữa chúng ta đây?"

Ngôn Khanh: "..."

Hồi tưởng kỹ càng thì Ngôn Khanh thấy hình như Tạ Thức Y mới là người thiệt thật.

Suy cho cùng y đã được hưởng sung sướng trong khi Tạ Thức Y chưa được giúp đỡ chút nào.

Nhưng Ngôn Khanh đã quyết dày mặt đến cùng: "Sau đấy ta chẳng muốn dùng tay giúp ngươi đấy còn gì, là tự ngươi từ chối!"

Tạ Thức Y: "Không cần ngươi dùng tay." Dừng chốc lát, hắn lại khoan thai nói tiếp: "Nói đúng hơn thì tay là không đủ. Ngươi làm vậy sẽ chỉ càng khiến ta khó chịu hơn chứ không giúp được gì cả."

Ngôn Khanh: "..."

Ngôn Khanh tiến đến bên cạnh hắn rồi nghiêm túc bày tỏ: "Ta cho rằng hai ta có hiểu lầm gì đó đấy Yêu Yêu."

Tạ Thức Y có đôi mắt sáng như lưu ly nhưng giọng lại hững hờ: "Ồ?"

Đối diện với ánh nhìn của hắn, Ngôn Khanh không nói lên suy nghĩ thật mà đổi bằng một nụ cười nhè nhẹ: "Không có gì."

Xưa ở thành Thập Phương, Ngôn Khanh hễ mở miệng là gọi Tạ Thức Y một tiếng "phu nhân"; sau này đến tông Vong Tình y diễn chung vở kịch ở rể với Hoành Bạch thích chí quá, thành ra lại tự thôi miên chính mình, coi Tạ Thức Y làm chàng dâu mà mình lấy về thật.

Giờ y nghĩ khả năng mình còn phải mất kha khá thời gian làm công tác tư tưởng cho Tạ Thức Y đây. Quan trọng là công tác tư tưởng này còn cả chặng đường dài, song không được hấp tấp, phải tiến hành tuần tự từng bước một.

Tạ Thức Y đi phía trước, hai người cùng đuổi theo Thất công công và Bạch Tử Khiêm.

Giây phút khoan khoái trong hồ đã lấp đầy dục vọng của Ngôn Khanh, giờ y bắt đầu rảnh rang đi suy ngẫm các câu hỏi triết học đời thường, ví dụ như làm thế nào để Tạ Thức Y tình nguyện làm vợ mình chẳng hạn.

Y nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Thức Y không chớp mắt. Bàn tay Tạ Thức Y rất đẹp, đẹp như thể nó vốn được sinh ra để cầm bút, đánh cờ. Tuy nhiên, trông nõn nà là thế nhưng kỳ thực thói quen dùng kiếm năm này qua năm khác đã để lại trên bàn tay hắn một lớp chai mong mỏng.

Y không khỏi nghĩ đến chuyện ở hồ.

Tốc độ lên bờ và thay đồ của Tạ Thức Y quá nhanh, làm Ngôn Khanh không kịp nhìn thấy thân hình hắn trông như thế nào. Mà tiếc nuối này đã trở thành một cọng lông vũ gãi lên tim y, khiến y nhộn nhạo trong lòng mãi.

Hay lắm. Giờ nhìn bóng lưng Tạ Thức Y thôi mà đầu óc y toàn nghĩ đến cái vấn đề của nợ này.

Mỗi tội Ngôn Khanh tự tẩy não mình quá lâu, lúc nào cũng tự coi mình là người ở rể, thành ra tư tưởng khó có thể thay đổi trong một sớm một chiều, chưa chấp nhận được việc mình là người nằm dưới. Vậy nên y chỉ đành âm thầm nghĩ cách thay đổi Tạ Thức Y, để Tạ Thức Y cam tâm tình nguyện.

Hai người đã vào hang núi nơi cất giấu bình sạch. Rõ ràng đây là bước tiến mấu chốt trong kế hoạch điều tra thành Chướng, vậy mà Ngôn Khanh lại biến thành một tên mù quáng vì yêu, cứ thả dòng suy tưởng bay đi xa tắp.

Ngôn Khanh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định thăm dò thử bước đầu xem thế nào. Y không gọi Tạ Thức Y là phu quân như hồi nãy nhưng vẫn thỏ thẻ hỏi dò một cách rất chi là điệu bộ: "Yêu Yêu này, nãy ngươi có nghe thấy tiếng gì không?"

Tạ Thức Y: "Tiếng gì?"

Ngôn Khanh nói: "Tiếng cái cậu nam sủng của Phùng Vĩnh Niên gian bên cạnh ấy."

Tạ Thức Y: "Không."

Ngôn Khanh: "Ấy? Ngươi không nghe thấy à, ta không ngờ tiếng kêu khóc của cái cậu nam sủng đấy êm tai ra phết."

Tạ Thức Y yên lặng hồi lâu, rồi cười lạnh.

Phát hiện bầu không khí trở nên bất thường, Ngôn Khanh kịp thời phản ứng lại, vội vàng nói nốt câu kế tiếp: "Không phải không phải, ta không hứng thú gì với cậu ta. Ta chỉ đang nghĩ đến việc cậu ta rên rỉ hăng say như thế thì hẳn phải hưởng thụ chuyện tình ái phết đấy. Ta dám chắc cậu ta sung sướng lắm cho xem."

Tạ Thức Y hờ hững: "Ngươi chắc chắn mình muốn bàn chuyện này với ta ở nơi đây à?"

Ngôn Khanh: "..."

Để chóng đạt được mục đích, y quyết định không biết xấu hổ đến cùng.

Ngôn Khanh tiến lại gần Tạ Thức Y và cất giọng nhỏ nhẹ xen lẫn đôi chút van nài: "Yêu Yêu à, ta cũng muốn nghe ngươi kêu như vậy." Vì vợ, Ngôn Khanh sẵn lòng làm nũng, "Ta muốn để ngươi được sung sướng như cậu ta ấy."

Tạ Thức Y đứng trong bóng tối, cụp mắt, liếc nhìn y. Có ánh sáng âm u ẩn sâu trong mắt hắn. Rồi hắn khẽ cười sau giây lát trầm ngâm: "Được."

Ngôn Khanh: "?"

Thế đã được rồi? May mắn vậy sao?!

Ngôn Khanh lập tức kiềm chế nét mặt mừng rỡ của mình. Không hề ý thức được trông mình giống mấy gã sở khanh đến độ nào, y còn cố tình làm ra vẻ rất nặng tình: "Yêu Yêu yên tâm, dù có là lần đầu thì ta cũng hứa sẽ không để ngươi bị thương đâu."

"Tuy chưa trải qua nhưng ai chẳng hiểu đại khái, để ta đi tìm thêm sách vở về nghiên cứu kỹ lưỡng nữa là xong. Thất công công không phóng đại chuyện về ta đâu, lão nói thật cả đấy!" Ngôn Khanh bắt đầu đánh mất liêm sỉ, câu trước câu sau vả nhau đôm đốp, miệng toàn nói quàng nói xiên: "Ngươi tin ta, ba ngày ba đêm là cái thá gì, bảy ngày bảy đêm ta cũng làm ngươi thỏa mãn!"

Tạ Thức Y mỉm cười, không tỏ thái độ trước chí khí của Ngôn Khanh mà chỉ thờ ơ nói: "Không cần sách."

Ngôn Khanh: "Ấy?"

Tạ Thức Y bảo: "Ta luyện cùng ngươi."

Ngôn Khanh: "?"

Ngôn Khanh mừng húm: "Được được được!!!"

May mắn rơi trúng đầu y rồi thì phải? Y thật sự cưới được một đại tiểu thư tính tình thì thuần khiết như băng mà lên giường lại nhiệt tình như lửa. Ngôn Khanh cảm động rớt nước mắt, thầm nhủ vì Tạ Thức Y, lẽ ra cái hôm mới đến mình nên mua lọ thuốc tráng dương kia mới đúng. Y phải nói được làm được, bảo bảy ngày bảy đêm thì phải đúng bảy ngày bảy đêm, nhất định không thể để Tạ Thức Y chịu thiệt thòi.

Bình luận

Truyện đang đọc