TRỞ LẠI THỜI TIÊN TÔN CÒN NIÊN THIẾU

Hôm qua tác giả sửa một loạt tầm bốn chục chương đầu, mình xem qua những chương đã làm để sửa lại theo thì thấy đa số là sửa tiểu tiết, ngoài ra có sửa đoạn [Ngôn Khanh ụp cả đống phấn lên mặt lúc giả điên giả ngu] thành [tô vẻ dở chừng thì xóa đi hết, chỉ để lại một ít vết "máu"]; và chương 9 xóa một đoạn rất dài phần đầu liên quan đến môn Phù Hoa, tạm chưa thấy có gì ảnh hưởng mạch truyện chính. 

Tuy nhiên có một số chương sau khi sửa thì cần Tấn Giang duyệt và hiện chưa thể xem (gồm 12, 19, 20, 21, 23, 24)- trong đó có chương mình đang edit dở, nên tạm thời mình sẽ dùng bản raw cũ đã lưu trong máy để edit, đợi xem được thì mình lại sửa theo và sẽ báo nếu có thay đổi tình tiết quan trọng.

___________________

Dùng sự giác ngộ của kỳ hóa thần đối với thiên địa để bắt đầu tu hành lại từ con số không, nên dù là tu lên trúc cơ hay kết đan kết anh thì đều đơn giản như uống một cốc nước. Do đó, chưa tu hành được bao lâu Ngôn Khanh đã chê chán mà lọ mọ đi chơi bên ngoài.


Đỉnh Ngọc Thanh không một bóng người, chẳng khác nào một vùng đất tĩnh cô độc giữa tông Vong Tình hùng vĩ.

Tạ Thức Y thân ở địa vị cao, lại bế quan mất trăm năm, thành ra có không ít chuyện cần xử lý.

Không muốn quấy rầy hắn, Ngôn Khanh xách thẳng Bất Đắc Chí đang xoay vòng vòng giữa rừng hoa mơ. Ngôn Khanh túm cổ Bất Đắc Chí ra ngoài rồi cười khoái chí: "Nào, kể xem, sao ngươi lại sợ Tạ Thức Y đến thế."

Bất Đắc Chí run rẩy đôi cánh và nói giọng buồn rầu: "Không biết, nói chung là bổn tọa sợ hắn! Ngươi đừng có lại ném bổn tọa cho hắn!"

Nói đoạn nó không nhịn được mà giãy khỏi Ngôn Khanh và vung cánh giữa không trung tắm ánh mặt trời.

Ngôn Khanh dè bỉu: "Ngươi là dơi thật à?"

Bất Đắc Chí quay đầu: "Hả?"

Nhưng Ngôn Khanh đã im lặng, vì y phát hiện ra có một đám người lén lút đằng xa.


Đỉnh Ngọc Thanh thông ra bên ngoài bằng một cây cầu treo độc nhất. Xung quanh cầu là vách núi hiểm trở, gió giật tuyết rơi. Đám người nọ nấp dưới bóng cây, gạt cành, vừa đùn đẩy lẫn nhau vừa nhón chân nhìn sang phía đỉnh Ngọc Thanh. Bộ dạng thậm thụt của họ làm Ngôn Khanh không thể không chú ý.

Ngôn Khanh liền đi thẳng đến chỗ hộ.

Lúc y xuất hiện trên chiếc cầu treo, mấy vị còn đùn đẩy lẫn nhau lập tức rú lên một tiếng hú hồn hú vía rồi lũ lượt ngã nhào xuống đất.

Bật cười trong y phục nhạt màu, y bước lại gần giữa trời phủ tuyết: "Xin hỏi chư vị đang làm gì thế?"

Những người này đều mặc trang phục của đệ tử tông Vong Tình, tu vi kim đan hoặc nguyên anh, ra ngoài cũng phải là thiên chi kiêu tử đứng hàng đầu. Tuy nhiên vừa thấy Ngôn Khanh, bọn họ đã tái mặt, lắp bắp nói: "Sư, sư huynh, chúng ta chỉ muốn nhìn thử thôi, không định làm gì khác."


Ngôn Khanh nhướng mày: "Nhìn thử?"

Một thiếu niên trong số đó chần chừ cả buổi mới rụt rè mở miệng: "Phải, ta nghe bên sân luyện võ nói Tạ sư huynh trở về rồi, nên muốn đến xem thử có phải thật không."

"Ồ, thì ra là vậy." Ngôn Khanh gật đầu, sau đó chỉ đường cho bọn họ: "Là thật, giờ hắn hẳn đang ở trong điện Ngọc Thanh. Nhưng các ngươi đứng đây thì sao mà thấy được, hay là ta dẫn các ngươi đến gặp?"

Sau giây đầu mừng rỡ, thiếu niên lập tức kinh hãi mở trừng hai mắt, xua tay lia lịa: "Không không không, không cần không cần, cảm ơn sư huynh. Đỉnh Ngọc Thanh là đất thanh tịnh, chúng ta đứng đây nhìn là được rồi."

Thấy vậy lòng Ngôn Khanh có chút nhộn nhạo.

Thật ra y vẫn rất tò mò về hình tượng của Tạ Thức Y trong mắt người ngoài.

Xem thái độ của những người có mặt tại phái Hồi Xuân: Thừa Ảnh chủ yếu là sợ Tạ Thức Y, Thiên Xu thì vừa yêu vừa kính, còn Hoành Bạch hoàn toàn chỉ có sùng bái. Ba người này đều là trưởng lão.
Cùng tông, khác tông, độ tuổi khác nhau, thái độ bất đồng.

Nghĩ đến đây Ngôn Khanh liền mỉm cười, hỏi thẳng: "Ta có thể mạo muội hỏi một câu không? Tạ sư huynh của các ngươi bình thường là người thế nào?"

Mấy đệ tử còn đang đắm chìm trong nỗi vui mừng khi Tạ sư huynh trở về thì đón nhận một câu hỏi đột ngột như thế.

"A?"

Ngôn Khanh lặp lại: "Tạ sư huynh của các ngươi, là người thế nào?"

Các đệ tử dáo dác nhìn nhau, dù tu sĩ áo xanh trước mắt chỉ mới đến tu vi luyện khí, nhưng y bước ra đỉnh Ngọc Thanh khiến họ không dám ngó lơ. Sau khi nghe Ngôn Khanh nhắc lại, thiếu niên dẫn đầu ngại ngần túm túm tóc, rồi nói: "Sư huynh, chúng ta mới vào tông Vong Tình chưa được bao lâu nên cũng chưa được gặp Tạ sư huynh bao giờ. Tuy nhiên Tạ sư huynh là đệ tử đứng đầu tông môn, tài năng xuất chúng, trăm năm trước còn giành được vị trí đầu bảng Thanh Vân. Hơn nữa huynh ấy là Minh chủ Tiên minh chuyên trị ác phục thiện, diệt yêu trừ ma. Thể nên nói sao huynh ấy cũng giống một quân tử dịu dàng khoáng đạt."
Nói xong cậu ta cười khúc khích, ánh mắt tôn sùng của một người hâm mộ đối với thần tượng của mình.

Những người đằng sau cũng phụ họa.

"Đúng đúng, Tạ sư huynh hiện chưa đầy ba trăm tuổi nên vẫn có thể tham gia đại hội Thanh Vân. Nếu lần này huynh ấy còn muốn ra tay thì chỉ e bảng Thanh Vân lại phải ghi chép kỷ lục mới về một người đứng đầu bảng hai kỳ liên tiếp rồi."

"Ngươi nói gì vậy! Tạ sư huynh giờ đã đạt kỳ hóa thần rồi, còn là Minh chủ Tiên minh, việc gì phải tham gia đại hội Thanh Vân nữa chứ!"

Các thiếu niên tuy ồn ào nhưng bừng bừng sức sống. Họ đều như cành trúc mới sinh giữa tuyết, vẻ sôi nổi đong đầy trên khuôn mặt họ.

Nghe cách hình dung của họ về Tiên minh, Ngôn Khanh trầm ngâm chốc lát là có thể mường tượng ra nhận định của đa số mọi người trên đời về Tạ Thức Y.
Kể cũng ly kỳ, những người đầu tiên y tiếp xúc với sau khi hồi sinh lại là những kẻ như Thiên Xu, Tử Tiêu, Kính Như Ngọc. Không ai trong số họ không có tu vi sâu hoặc quyền cao chức trọng, tuy nhiên họ đều rất kín đáo trước những chuyện liên quan đến Tạ Thức Y.

Bởi vậy nên ấn tượng đầu tiên của Ngôn Khanh về Tiên minh chính là sự tàn khốc- biểu tượng của quyền lực tối cao.

Trên thực tế, chỉ một bộ phận rất nhỏ người trên Thượng Trùng Thiên mới có ấn tượng này về Tiên minh. Nhưng trong mắt người thường thì Tiên minh chính là một tổ chức được thành lập để diệt trừ ma chủng, bảo vệ thái bình, với hình tượng khảng khái đường hoàng khiến người mến mộ.

Ma chủng phổ thông thường do lớp con cháu thế gia giới Tu chân đi dẹp loạn.

Còn ma chủng Tiên minh ra tay tiêu diệt thì đa phần đều là những kẻ mà người của Cửu tông Tam gia không dám động vào.
Tiên minh là một thanh đao không chuôi lặng lẽ vờn khắp Thượng Trùng Thiên, ánh đao lóe lên làm người người run sợ.

Song đối với người bình thường, thì cả đời cũng chưa chắc đã có một lần gặp được nó.

Đoán chừng trong mắt các đệ tử thiếu niên của tông Vong Tình: Tạ sư huynh của họ là thiên chi kiêu tử một lòng hướng đạo, một kẻ thanh cao thoát tục, sạch sẽ vô ngần; mà hoàn toàn không nghĩ đến vòng xoay đấu đá đẫm máu dưới quyền lực ngập trời như thế.

Đó là một cách hình dung đơn thuần, nhưng chân thật.

Cuối cùng Ngôn Khanh cũng tìm được cảm giác thuộc về Thượng Trùng Thiên, và cũng rất mực tin vào suy nghĩ của mình- đúng, chẳng phải đại tông trong thiên hạ nên có chí tiến thủ và lòng tích cực vậy sao! Nhà nhà nắm tay cùng nhau tu hành cùng nhau luyện tập cùng nhau hòa thuận tham gia đại hội Thanh Vân! Y đã gặp cái quỷ gì ở phái Hồi Xuân cơ chứ!
Thiếu thành chủ hồi sinh nhếch mép, dễ dàng hòa nhập vào bầu không khí mơn mởn ấy. Thế là Ngôn Khanh bắt chuyện: "Các ngươi ở đỉnh nào thế?"

Thiếu niên dẫn đầu ngượng ngùng nói: "Sư huynh, ta là Minh Trạch, đến từ đỉnh Tịnh Song, họ đều cùng sư môn với ta."

Đỉnh Tịnh Song, cũng là một trong Thập đại nội phong của tông Vong Tình.

Ngôn Khanh khoát tay, cười nói với các thiếu niên trông không chênh tuổi bao nhiêu so với y hiện giờ: "Các ngươi không cần gọi ta là sư huynh. Đến lúc vào tông Vong Tình khả năng ta mới phải gọi các ngươi là sư huynh đấy."

Minh Trạch mở to mắt: "Ấy?"

Các thiếu niên còn lại cũng đồng loạt: "Ấy?"

Minh Trạch ngạc nhiên: "Ngài, ngài chưa phải đệ tử tông Vong Tình sao?"

"Đúng vậy." Ngôn Khanh gật đầu, đuôi mắt cong lên: "Ta chỉ vừa mới đến, sau này có gì mong các vị bỏ quá cho."
Minh Trạch run rẩy chỉ đỉnh Ngọc Thanh sau lưng y: "Vậy, sao ngài... ngài lại đi ra từ đỉnh Ngọc Thanh?"

Ngôn Khanh ngẫm nghĩ chốc lát: "À, ta được Tạ sư huynh của các ngươi dẫn về."

Các thiếu niên: "..."

Ánh mắt của Minh Trạch ngày một kinh hoàng: "Chẳng lẽ ngài là đệ tử mà Tạ sư huynh nhận bên ngoài?"

Ngôn Khanh: "?"

Tạ Thức Y làm sư tôn của y?

Mơ tưởng.

Ngôn Khanh nhàn nhã nói: "Không phải, ta là cố nhân của Tạ sư huynh các ngươi."

Minh Trạch và các đệ tử khác lập tức quỳ xuống: "Bái kiến tiền bối!"

Ngôn Khanh thở dài, ngồi xổm xuống, chỉ bản thân: "Đừng quỳ, các ngươi thấy ta mới kỳ luyện khí đấy thôi, sao làm tiền bối của các ngươi được. Ta chẳng qua là có một đoạn đường duyên với Tạ sư huynh của các ngươi, sau đó được hắn tiện đường đưa trở lại mà thôi."

Vừa nói y vừa đỡ Minh Trạch dậy. Minh Trạch vẫn bủn rủn chân tay nhưng đã bớt sợ hãi hơn nhiều, bắt đầu quan sát ngoại hình của Ngôn Khanh.
Sau khi cải tử hoàn sinh Ngôn Khanh được tắm nước hồ lạnh một lần, giờ đây tóc đen da ngọc, mặt mày diễm lệ; nhưng khóe môi giương cao và khí chất sáng sủa lại khiến người ta dễ sinh thiện cảm.

Minh Trạch mở miệng: "Ngươi..."

Ngôn Khanh nói: "Gọi tên là được, ta là Yên Khanh."

Minh Trạch: "... Ồ, Yên Khanh, ngươi có một đoạn đường duyên với Tạ sư huynh thật hả?"

Ngôn Khanh: "Ừ, tuy nhiên chuyện duyên phận vốn là thiên cơ, không thể tiết lộ kỹ hơn được."

Minh Trạch đành nuốt chửng lời định nói.

Đúng lúc này, chuông giờ ngọ của tông Vong Tình ngân lên, âm thanh trầm và vang truyền khắp toàn dãy núi. Minh Trạch lập tức bật người dậy, lo lắng nói: "Gay go rồi, chúng ta phải trở về." Trước khi đi không quên chào hỏi Ngôn Khanh, cậu ta gãi đầu, nói: "Nếu ngươi thật sự vào tông Vong Tình thì... Yên Khanh, hẹn gặp lại ở học đường."
Ngôn Khanh: "Được, được."

Bất Đắc Chí bay lượn thỏa thích trong rừng hoa mơ, bay chán chê rồi mới lại hài lòng đáp xuống bả vai Ngôn Khanh rồi ngạc nhiên nói: "Bổn tọa phát hiện ra một chuyện, hoa mơ trong cánh rừng kia hoàn toàn không rụng hết, cứ có một đóa rụng là lại có một đóa mới mọc ra!"

Ngôn Khanh trả lời lấy lệ: "Chà, tai thính mắt tinh, giỏi lắm."

Bất Đắc Chí nhìn y một hồi, đoạn hỏi: "Ngươi cười gì đấy?"

Ngôn Khanh đánh cái ngáp, vừa trở về vừa uể oải nói: "Không có gì, chẳng qua cứ nghĩ đến viễn cảnh ta sắp nở mày nở mặt khắp tông Vong Tình, cướp mất ánh hào quang của một thiên tài là lại thấy vô cùng suиɠ sướиɠ."

Bất Đắc Chí: "..." Tên này bệnh hả.

Lúc Ngôn Khanh về phòng, thiên tài vẫn đang ở điện chính.

Tìm được động lực, Ngôn Khanh lại nhắm mắt tu hành, khi đến được kỳ sau trúc cơ thì ngoài trời đã tối. Đan điền của y được đắp nặn lại với sự dẫn dắt của thần thức Tạ Thức Y, thế nên giai đoạn đầu không ổn định sẽ có Tạ Thức Y đến chăm sóc y đôi chút.
Lúc bước vào, tay áo Tạ Thức Y còn đẫm hơi sương tuyết.

Cơn lạnh còn chưa bắt đầu tản đi, hắn đã đóng chặt cửa sổ.

Mười lăm ngọn nến liên tiếp được thắp lên tản ánh lửa đỏ rực và ấm áp khắp căn phòng.

Ngôn Khanh đang ngồi nghịch dây đỏ. Những sợi dây này đều được nhuộm đỏ bởi máu của chính bản thân y.

Một sợi chỉ có thể trở thành hồn ti khi có ràng buộc với bản thân Ngôn Khanh, như vậy chúng phải hoặc là tóc, hoặc là tơ nhúng máu. Thế nên để ngăn tình trạng hói đầu, Ngôn Khanh đành phải lựa chọn vế sau.

Ngôn Khanh ngẩng đầu, hỏi: "Giải quyết xong chuyện rồi chứ?"

"Ừ." Kỳ thực Tạ Thức Y không muốn bàn luận quá nhiều chuyện liên quan tới Tiên minh với Ngôn Khanh, nhưng hắn vẫn bình tĩnh đáp lời.

Ngôn Khanh lấy làm hứng thú: "Ân Liệt nói gì vậy? Lần này ngươi hài lòng chưa?"
Tạ Thức Y cụp mắt, giọng hờ hững: "Chỉ cần dẫn được Tần Trường Hi theo cùng, thì câu trả lời của hắn không còn quan trọng nữa."

Ngôn Khanh: "Tần Trường Hi? Là ai?"

Tạ Thức Y đổi chủ đề: "Tu vi của ngươi hiện là gì."

Ngôn Khanh: "Trúc cơ..."

Tạ Thức Y nhướng mày rất nhẹ: "Trúc cơ?"

Ngôn Khanh: "Ngươi có giọng điệu gì đấy?"

Tạ Thức Y nói: "Ta cho rằng tối thiểu hôm nay ngươi cũng kết được đan."

Về lý thuyết thì được, nhưng Ngôn Khanh mải chơi. Tuy nhiên Ngôn Khanh vẫn nói bừa: "Ngươi biết gì chứ? Ta phá đan điền tu lại từ đầu nên thời gian đầu sẽ phức tạp."

Tạ Thức Y liếc mắt nhìn Ngôn Khanh, sóng mắt như nhìn tỏ mọi thứ, chẳng qua cuối cùng hắn lại cụp mắt, môi dưới khẽ giương: "Nếu cứ mãi phức tạp như vậy, thì chỉ e ngươi khó mà nở mày nở mặt khắp tông Vong Tình."
Ngôn Khanh: "... Ngươi nghe thấy à?"

Tạ Thức Y đáp: "Ừ."

Ngôn Khanh: "Lần sau phiền ngươi đừng duỗi thần thức xa thế nữa nhé."

Tạ Thức Y lại ngó lơ câu nói của đối phương lần nữa: "Uống cái này đi." Vừa nói hắn vừa lấy một viên thuốc màu trắng ngọc từ trong tay áo.

Ngôn Khanh chớp mắt vẻ tò mò: "Cái gì đây?"

Tạ Thức Y nói: "Để ổn định tu vi."

Ngôn Khanh: "Ồ."

Khoảnh khắc nuốt trôi viên thuốc ấy, Ngôn Khanh ngạc nhiên phát hiện cảm giác tắc nghẽn nóng rát sau khi dựng thành 'cơ' đã hoàn toàn biến mất.

Tạ Thức Y lại dặn dò: "Đêm trước ngày kết anh nhớ báo cho ta."

Ngôn Khanh: "Sao cơ?"

Tạ Thức Y bình tĩnh nói: "Không có mặt ta, thì không được kết anh tự tiện."

Ngôn Khanh ngoan ngoãn nhận lời: "Ờm," đồng thời cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, chẳng lẽ Tàng thư các của tông Vong Tình có đủ mọi tri thức trên đời? Nếu không thì sao Tạ Thức Y lại hiểu rõ mọi thứ đến thế- hiểu rõ bất luận là nặn lại đan điền hay từng bước tu hành tiếp theo của y- như thể đã nắm bắt tất cả khó chịu và khó khăn mà y sẽ phải trải qua trong tương lai vậy.
Tạ Thức Y tiếp lời với giọng điệu hờ hững: "Ta đã hỏi Tông chủ, nếu ngươi muốn vào tông Vong Tình thì biện pháp nhanh nhất là bái nhập đỉnh Ngọc Thanh."

Ngôn Khanh suýt thì sặc nước, lập tức từ chối: "Không được!"

Tạ Thức Y hơi khựng lại, cười khẽ, giọng còn lạnh nhạt hơn: "Không muốn bái ta làm thầy đến vậy?"

Ngôn Khanh: "Bảo không được là không được, đừng hòng chiếm lợi từ ta!"

Tạ Thức Y cũng không buồn đáp, rốt cuộc trong mắt mọi người thì ai mới chiếm lợi từ ai.

Lúc này Ngôn Khanh vẫn rất có tâm trạng, thế là y ngồi ngay ngắn mà trò chuyện với Tạ Thức Y: "Tạ Thức Y, hôm nay ta có nói chuyện với mấy đệ tử của đỉnh Tịnh Song đang lén lút rình bên ngoài. Học đường ở tông Vong Tình các ngươi cụ thể là thế nào vậy?"

Tạ Thức Y nhấp môi: "Học đường Phù Đài, đệ tử mới vào tông đều sẽ theo học ở nơi đấy một năm."
Ngôn Khanh: "Thế ngươi có học ở đấy không?"

Tạ Thức Y: "Không, ta mới vào tông Vong Tình đã thành chủ một phong."

Tạ Thức Y gần như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Ngôn Khanh chỉ bằng một lần liếc mắt. Sau khi sống lại Ngôn Khanh vẫn luôn tự do tự tại, thích gì làm nấy, không hề che giấu cảm xúc của mình.

"Ngươi muốn đến học đường Phù Đài?"

Gõ gõ bàn, Ngôn Khanh mỉm cười đáp: "Đúng."

Tạ Thức Y nói: "Học đường Phù Đài dạy môn quy giới luật, cụ thể là ba nghìn đạo pháp. Ngươi nghe cái này làm gì?"

Ngôn Khanh: "Thì cũng phải theo đúng quy trình chứ. Trưởng lão Thiên Xu ở phong nào nhỉ, ngươi ghi danh cho ta vào chỗ hắn."

Tạ Thức Y hướng cặp mắt sâu và lạnh về phía Ngôn Khanh: "Ngươi hỏi ý Thiên Xu rồi?"

Nhớ đến điệu bộ hiền từ của Thiên Xu, Ngôn Khanh gật đầu nói: "Hỏi rồi." Đường nào thì hỏi với không hỏi cũng có khác nhau đâu.
Tạ Thức Y rất hiếm về tông môn, mà thời niên thiếu thanh tịnh khổ tu cũng đã trôi qua hàng trăm năm rồi, thế nên hắn hoàn toàn không hiểu được vì sao Ngôn Khanh lại muốn chôn chân trong học đường Phù Đài. Thậm chí nếu Ngôn Khanh không nhắc tới, thì hắn còn chẳng nhớ ra tông Vong Tình có một nơi như vậy.

Tuy nhiên hắn vẫn mở miệng: "Ngôn Khanh, ba điều. Một- không được gây chuyện, hai- không được xuống núi, ba-..." Tạ Thức Y cất giọng hững hờ: "Đừng rêu rao danh hiệu cố nhân của ta bên ngoài."

Ngôn Khanh: "?"

Rốt cuộc thành kiến của ngươi với hai chữ cố nhân đã nặng đến đâu rồi thế!

Bình luận

Truyện đang đọc