TRỌNG SINH CHI TIỂU DI DƯỠNG THÀNH KÝ



Ngồi xe từ nội thành ra vùng ngoại ô, đích đến chính là khách sạn suối nước nóng.

Lộ Ảnh Niên cả một chặn đường đều bực dọc không vui, đôi mắt cứ đảo qua đảo lại cuối cùng thì dính trên người Ngôn Lặc Ninh, mỗi lần nhìn đến là trừng muốn rớt mắt ra.

Mắc gì giống y như cao dán dính phải da, có kỳ thế nào cũng không tróc.

Luôn sợ hãi, sợ tâm tình hiện rõ qua ánh mắt sẽ bị Thanh Thiển phát hiện, Lộ Ảnh Niên mỗi lần trừng nhìn đều nhanh chóng xoay đầu về phía cửa kính, giống như đang thưởng thức cảnh vật chậm rãi bỏ lại phía sau mà thở dài.

Còn ngâm suối nước nóng gì nữa, quyết không thể phao*, bằng không Thanh Thiển nhà mình không phải trống trơn cho nữ nhân vô sỉ kia ngắm miễn phí?
*Ngâm mình.

Chăm chú quan sát Lộ Ảnh Niên từ lúc ngồi vào xe cho tới giờ, Tào Thanh Thiển trong lòng bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng vươn tay đem Lộ Ảnh Niên ôm gọn vào trong ngực mình, bản thân cũng có chút áy náy với Ngôn Lặc Ninh, chung quy cũng không biết phải giải quyết như thế nào!
Ngôn Lặc Ninh đương nhiên không biết một lớn một nhỏ hai người ngồi phía sau đang suy nghĩ cái gì.

Cô vốn là thiếu nữ rất hoạt bát, chỉ khi đứng trước mặt Tào Thanh Thiển mới dễ dàng khẩn trương câu nệ, mấy ngày nay khó có được cơ hội thân cận với nàng, thậm chí còn cùng nhau ra ngoài chơi, Ngôn Lặc Ninh vô cùng hưng phấn, cho nên cũng làm lơ Lộ Ảnh Niên.

Tới nơi.

Tài xế đậu xe vào bãi đỗ, ba người bước xuống xe, Tào Thanh Thiển cùng Ngôn Lặc Ninh phụ trách đem hành lý vào trong, Lộ Ảnh Niên thì ngoan ngoãn theo sau Tào Thanh Thiển, nhìn chằm chằm bóng lưng Ngôn Lặc Ninh ở phía trước, không ngừng oán niệm.

Đến đây vốn là phần thưởng thành tích cuối năm, chạm mặt Ngôn Lặc Ninh chỉ là ngoài ý muốn.


Với lại Tào Thanh Thiển cũng sủng nịch đáp ứng cô Hai người một thế giới.

Kết quả.....!Ngôn Lặc Ninh mặt dày vừa sáng sớm đã đến khách sạn tìm hai người, lấy danh nghĩa chủ nhà làm hướng dẫn viên dẫn các nàng đi tham quan đây đó.

Tiểu Di còn không cự tuyệt! Hai hôm sau Ngôn Lặc Ninh lại nói mang các nàng đến một địa điểm tắm suối nước nóng rất nổi tiếng.

Vì thế.....!các nàng vậy là lên đường.

Nhớ đến mấy hôm trước Ngôn Lặc Ninh lúc theo hai người luôn đối với Tào Thanh Thiển ân cần thể thiếp, Lộ Ảnh Niên vẩu môi, càng lúc càng chán ghét.

Hiện tại cho thấy Ngôn Lặc Ninh phải có ý trước với Tiểu Di mới đúng.

Nếu như vậy, có thể kiếp trước Ngôn Lặc Ninh chính là người nằng nặc chủ động theo đuổi Tiểu Di, nói cách khác: Người khơi mào là cô ta, bội tình bạc nghĩa cũng cô ta.

Nghĩ đến đây, Lộ Ảnh Niên nhịn không được tay nắm chặt muốn nổi gân xanh, hận không thể nhồi Ngôn Lặc Ninh thành một cục mà phát tiết.

Đứng trước cửa phòng, Tào Thanh Thiển dừng lại bước chân, Lộ Ảnh Niên hãy còn chìm trong suy nghĩ bất giác đụng phải nàng.

Nhíu hạ mi, xoay người cúi đầu nhìn bộ dáng Lộ Ảnh Niên theo phản xạ sờ sờ cái trán, Tào Thanh Thiển thở dài lắc đầu.


Ngước lên nhìn vẻ mặt của nàng, Lộ Ảnh Niên lập tức ngoan ngoãn hẳn ra, nhưng là Tào Thanh Thiển làm sao không biết tâm tư đứa nhỏ này, ngó liếc cô một cái liền xoay người mở cửa phòng.

"Lặc Ninh, cậu cũng trở về phòng thu xếp hành lý, sau đó nghỉ ngơi."
"A! Được." Gật gật đầu, cứ nghĩ sẽ đi vào, nhưng nghĩ thì mới nhớ tựa hồ cũng không có lý do gì, Ngôn Lặc Ninh đành mang theo hành lý sang phòng kế bên.

Mặc dù rất muốn thân cận Tào Thanh Thiển, nhưng là vẫn đặt hai phòng, phòng có giường lớn cấp cho Tào Thanh Thiển cùng Lộ Ảnh Niên, còn cô một phòng đơn.

Mắt thấy Ngôn Lặc Ninh mở cửa bước vào, Tào Thanh Thiển cũng bước vào phòng sau đó Lộ Ảnh Niên cũng theo sau, vẫn y như mấy hôm trước lần bò lên giường giả chết.

"Lại không vui?" Thở dài ngồi xuống mép giường duỗi tay vỗ nhẹ đầu Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển có chút vô lực: "Lặc Ninh rất tốt, con tại sao không thích cô ấy?"
Thuận tay nắm lấy gối đầu kéo xuống đem đầu đặt trên nó, Lộ Ảnh Niên ủ dột: "Chính là không thích."
Mâu thuẫn giữa cô cùng Ngôn Lặc Ninh là chuyện kiếp trước, kiếp trước rõ là mỗi khi hai người chạm mặt đều đối chọi gay gắt, Tào Thanh Thiển bị kẹt ở giữa vô cùng khó xử.

Hiện tại sống lại, vốn tưởng có thể tránh khỏi cái người mà mình cho là địch nhân, lại không ngờ gặp còn sớm hơn, Lộ Ảnh Niên như thế nào không buồn bực.

Sớm biết như vậy, lúc trước nên nỗ lực ngăn cản Thanh Thiển ý định học Đại học E, cho dù có lấy cớ thần tiên báo mộng, khóc nháo vật vả cũng không thành vấn đề.

Giờ thì kỳ thi đại học qua lâu rồi, Tào Thanh Thiển tiến vào Đại học E là chuyện sớm muộn, Ngôn Lặc Ninh nhất định sẽ giống như kiếp trước vào E Đại, kết hoạch thất bại khiến Lộ Ảnh Niên càng thềm tức tối.

"Con nha!" Lại thở dài, không ngừng thở dài, Tào Thanh Thiển điểm nhẹ đầu Lộ Ảnh Niên: "Xoay qua, nhìn Tiểu Di."

"Không cần." Giọng nói vẫn ủ rũ như vậy, ỷ mình còn nhỏ tuổi liền kháng nghị bĩu môi không tình nguyện.

"Ngoan~! Xoay qua để Tiểu Di nhìn xem." Tia sủng nịch vạn phần, Tào Thanh Thiển tay đặt hờ lên vai Lộ Ảnh Niên: "Niên Niên cũng chán ghét Tiểu Di luôn sao?"
"Mới không có!" Lập tức xoay người ngồi dậy, chuyển sang quỳ tư thế, thẳng tắp để chính mình ngang tầm với Tào Thanh Thiển, nhưng thân thể nhỏ bé, có cố thế nào cũng không được, nhụt chí cúi đầu: "Con sao có thể chán ghét Tiểu Di, có ghét ai cũng không chán ghét Tiểu Di."
"Haa....!" Nhìn bộ dáng gấp gáp kia, Tào Thanh Thiển đôi mắt toàn là ý cười, thân mật khuynh người về phía trước hôn lên trán Lộ Ảnh Niên, thổ khí như lan: "Vậy con không cần sinh khí, Tiểu Di mang con ra ngoài chơi là vì muốn thưởng cho con.

Con xem con kìa! Từ lúc xuống máy bay thì không còn cao hứng nữa.

Rốt cuộc Dì mang con đi chơi còn ý nghĩa gì nữa đây?"
Được nàng ôn nhu hôn một cái, tuy chỉ là thân trên trán, nhưng Lộ Ảnh Niên tâm tình lập tức sáng ngời ngợi, vừa rồi tràn đầy âm khí liền bị ánh sáng phủ lấp: "Vậy Tiểu Di hôn con chút nữa đi?"
"Ân?" Liêu khởi lọn tóc, Tào Thanh Thiển nhìn dáng vẻ Lộ Ảnh Niên túc trực mong chờ, khẽ cười, ôm lấy nàng hôn lên trán chốc một cái: "Có thể đi?"
"Có thể." Chiếm tiện nghi còn lời thêm ăn đậu hủ, Lộ Ảnh Niên ôm lấy Tào Thanh Thiển, tiện thể cọ cọ trước ngực nàng vài cái, cảm thụ hai phiến đậy đặn nhu nhuyễn, nghĩ nghĩ lại nói: "Tiểu Di, con không muốn ngâm suối nước nóng nữa."
Hơi ngẩn người, vừa rồi hống cô liền cách ra một khoảng, vô cùng khó hiểu: "Con không phải rất muốn sao?"
"Không thích nữa." Lắc đầu, Lộ Ảnh Niên vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Bây giờ không muốn phao, nóng quá nga ~!"
"Con nha....!" Tào Thanh Thiển muốn nói gì, chỉ kịp há miệng thở dốc thì chợt nghĩ ra gì đó: "Con không muốn cùng Lặc Ninh có đúng không?"
Tâm tư bị chỉ điểm, Lộ Ảnh Niên cũng không thấy gì buồn bực, ngược lại ngẩn đầu hừ hừ hai tiếng không nói không rằng.

Nhìn cô như vậy, Tào Thanh Thiển thoáng chốc nhịn không được bật cười, dùng tay xoa xoa đầu nhỏ: "Con đó!"
Mặc dù Tào Thanh Thiển còn chút hờn dỗi, nếu quả thực không ngâm suối nước nóng, chuyến đi này coi như phỏng không, nhưng nàng vẫn theo lời Lộ Ảnh Niên, chưa một lần đi ngâm mình, mỗi khi Ngôn Lặc Ninh có ý mời gọi nàng chỉ cười cười lắc đầu.

Về điểm này, Lộ Ảnh Niên đương nhiên vui mừng đồng thời lại có chút áy náy.

Thanh Thiển vốn không phải loại người thích đi du lịch vui chơi đây đó, mỗi khi có thời gian rãnh nàng đều ngây ngốc ở thư phòng đọc sách, hoặc là sử dụng kỳ nghỉ cho việc rèn luyện thân thể bằng cách chăm sóc đùa nghịch cùng mấy chậu hoa trong vườn.


Vậy mà lúc mình nói muốn tới nơi này phao suối nước nóng nàng không ngần ngại dẫn mình đi....!
Nghĩ tới đây, buổi chiều trước khi rời khỏi nơi này, Lộ Ảnh Niên mang vẻ mặt ngây ngô nhìn Tào Thanh Thiển lần nữa cười cười từ chối lời mời của Ngôn Lặc Ninh, gãi đầu một hồi, đáy mắt xoẹt lên tia giảo hoạt.

Đêm đến, trong lúc Tào Thanh Thiển đang gấp quần áo cho vào vali, Lộ Ảnh Niên nguyên bản đang ôm lấy điện thoại di động đột nhiên bỏ xuống, chậm rãi chạy đến bên cạnh nàng, giật nhẹ góc áo: "Tiểu Di."
"Ân?" Chịu không nổi bộ dáng ngoan ngoãn ngẩn đầu nhìn mình, Tào Thanh Thiển đáy lòng nhu một trận, xoa nắn gương mặt béo nộn: "Làm sao vậy?"
"Con muốn đi ngâm suối nước nóng." Trực tiếp nói ra, Lộ Ảnh Niên nắm lấy tay nàng: "Tiểu Di mang con đi có được không?" Nhướng mày kỳ quái, Tào Thanh Thiển ngồi bên mép giường giương mắt nhìn khó hiểu: "Con không phải nói.....!"
"Con nghĩ lại rồi, chúng ta trước sau cũng phải trở về, không đi ngâm suối thì thực đáng tiếc." Chớp chớp mắt, phó dáng vẻ nhu thuận, Lộ Ảnh Niên giọng nói nhão toẹt: "Trở về rồi thì không còn cơ hội, chúng ta vẫn là nên đi thôi ~~!"
Nghe cô nói vậy, Tào Thanh Thiển cũng thấy có chút đạo lý, thân thủ sờ đầu nhỏ: "Vậy giờ đi sao?"
"Ân ân!"
Cứ như vậy, Tào Thanh Thiển cầm lên quần áo, mang theo Lộ Ảnh Niên rời khỏi phòng, nhưng sau khi ra ngoài, nàng liếc mắt nhìn cánh cửa phòng Ngôn Lặc Ninh, chân dừng bước.

Sớm biết Tào Thanh Thiển sẽ hỏi Ngôn Lặc Ninh có muốn đi hay không, Lộ Ảnh Niên bĩu môi phớt lờ, cô vốn đã chuẩn bị sẵn cho nên không nói gì.

Nhưng là.....!Ngoài dự kiến, Tào Thanh Thiển không gõ cửa phòng Ngôn Lặc Ninh mà cúi đầu nhìn cô, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ xinh hướng suối nước nóng đi tới.

"Tiểu Di?" Lần này thì triệt để không hiểu, theo sau bước chân Tào Thanh Thiển, quay đầu lại nhìn cánh cửa phòng Ngôn Lặc Ninh, rồi lại ngước đầu nhìn đến Tào Thanh Thiển: "Tiểu Di....!"
"Ân?" Nhẹ giọng đáp trả, xoay người nhìn biểu cảm trên gương mặt Lộ Ảnh Niên, tựa như đoán được cô muốn hỏi gì, Tào Thanh Thiển im lặng nắm lấy tay cô bước vào khu vực suối nước nóng.

Đặt quần áo sang một bên, hơi khuynh người dùng tay xoa nhẹ gương mặt non nớt: "Con nói không thích, Tiểu Di làm sao có thể khiến con không vui."
Thất thần ngắm nhìn Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên liên tục chớp mắt, sau một lúc liền trực tiếp bổ nhào vào lòng nàng đem đầu chôn vào khe giữa cặp chi phong: "Con cũng sẽ không khiến Tiểu Di không vui."
"Ahh......!ân.....!"
- --------------------------
- --------------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc