TRỌNG SINH CHI TIỂU DI DƯỠNG THÀNH KÝ



Cơn gió lạnh lướt qua như xuyên thẳng vào người, sau khi khó nhọc phun ra một búng máu, Lộ Ảnh Niên không lập tức đứng dậy rời đi, lẳng lặng tựa người vào gốc cây, cúi đầu rùng mình, không biết là bởi vì thái độ của Ông ngoại, hay là vì gió đêm quá mức hàn lãnh.

"Ảnh Niên." Thăm hỏi bạn bè trở về, vừa lái xe vào khuôn viên biệt viện, từ xa đã nhìn thấy nữ nhi đứng ở gốc cây đằng đó, Lộ Văn nhăn mi, lái xe đến chỗ cô - dừng lại bước xuống đi đến trước mặt Lộ Ảnh Niên, lúc nhìn thấy vệt máu đọng bên dưới, gương mặt ông nhanh chóng biến sắc: "Con làm sao vậy?"
"Ba......." Những lúc như vầy, cảm giác giống như bị cả thế giới vứt bỏ lại mạc danh hào khởi, nghe thấy giọng nói của phụ thân.

Ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt ông nôn nóng quan tâm mình.

Từ sau khi sống lại, luôn tự nói với bản thân phải mạnh mẽ kiên cường, giờ đã quá mức không chịu được nữa mà nhào vào lòng phụ thân, lần đầu tiên trước mặt ông lộ ra sự yếu đuối nhu nhược, vô thanh vô thức khóc không thành tiếng.

Quá nhiều năm vì bận công tác mà mối quan hệ với nữ nhi càng lúc càng mờ nhạt, không quá thân cận so với Tào Cẩn Du, đây cũng là lần đầu tiên ông được nữ nhi ôm chằm như vậy, nhất thời vô phương vô pháp, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô vỗ về: "Không có việc gì, ba ở đây."
Không biết qua bao lâu, mọi áp lực đỗ dồn hoàn toàn phát tiết, Lộ Ảnh Niên tâm tình xúc động rốt cuộc tốt hơn một tí, đứng dậy, dùng mu bàn tay xoa lệ hai mắt, thút thít cái mũi giống y như hài tử bị người ta khi dễ, khiến Lộ Văn khó chịu chau mày: "Đây là làm sao?"
Chợt nhớ là vừa rồi mình có thấy vệt máu vương vãi trên nền đất, ông nắm chặt tay nữ nhi: "Đi, cùng ba đến bệnh viện."
"Con không sao." Bị thương nặng thế nào đâu phải cô chưa từng trãi, Lộ Ảnh Niên biết tình trạng hiện tại của bản thân là ở mức nào, lau đi nước mắt sau một lúc thì bình tĩnh, lắc lắc đầu, nhớ đến Thanh Thiển hiện tại bị Tào Trà bắt nhốt: "Ông ngoại đuổi con ra ngoài."
"Cái gì?" Vừa nghe, Lộ Văn liền thất thanh hô lớn, một trận lãnh phong thổi qua, tà áo khoác phấp phơ, Lộ Văn siết chặt đôi lông mày rậm, nắm tay nữ nhi bước vào trong xe, đáy mắt xa xăm nhìn căn biệt thự trước mắt mình, lái xe chuyển hướng ngược lại: "Ba vợ đã biết?"
"Ân." Gật đầu, vẫn luôn không cam lòng vì không thể mang Tào Thanh Thiển theo cùng mình, nhưng cô hiện tại thì có cách gì đâu chứ.

Xuyên qua tấm kính cửa sổ, liếc mắt nhìn Tào gia: "Mẹ cũng đã biết."

Tay ghìm chặt tay lái chợt căng thẳng, Lộ Văn nhìn chằm chằm con đường phía trước, nét kinh hãi sớm đã không còn, nghe nữ nhi nói vợ mình đã biết chuyện, ngược lại ông vô cùng bình thản, khiến người ta không thể nhìn ra được cảm xúc: "Đem mọi chuyện nói rõ cho ba nghe."
"Dạ." Gật gật đầu, Lộ Ảnh Niên tựa đầu vào kính cửa xe, nơi ngực trái vẫn âm ỉ nhói lên từng cơn đau, Lộ Ảnh Niên khẽ ho khan một tiếng, chậm rãi đem hết thảy mọi chuyện phát sinh lúc cô vừa bước chân vào cửa kể hết một lần cho phụ thân, trong đôi mắt khó có được hiển lộ vài phần mệt mỏi.

Xe dừng trước một khách sạn năm sao ở J thị, Lộ Văn đỗ xe gần đó, dìu Lộ Ảnh Niên bước xuống xe, đặt một phòng, đợi đến khi vào trong, thần sắc mới có chút thay đổi, tầm mắt như mờ mịt sự tức giận.

Cây gậy mà Ba vợ ông luôn mang theo bên mình, ông không phải không biết uy lực của nó, một trượng đánh xuống, cho dù là một gả đàn ông cao to lực lưỡng đều rất có khả năng bị nội thương.

Điều đó khiến ông cơ hồ lý giải cơn thịnh nộ lúc đó của ba vợ, nhưng cho dù có tức giận cỡ nào, cũng không nên đối đãi với Thanh Thiển cùng Ảnh niên như vậy, dù sao một người là Ngoại tôn của ông, một người là dưỡng nữ mà ông hết mực thương yêu.

Lại còn ngay lúc Lộ Ảnh Niên thụ thương đem nó đuổi ra ngoài............!
Nghĩ đến cảnh thê tử cư nhiên mặc kệ nữ nhi đau đớn mà trơ mắt nhìn cô bị đuổi đi, trong đầu lại xoẹt qua vũng máu tươi trên nền đất bên cạnh Lộ Ảnh Niên, Lộ Văn gương mặt tái nhợt, cắn răng nhìn đến nhi nữ ngồi trên sô pha vô cùng mệt mỏi nhắm nghiềng hai mắt, ông đứng dậy: "Con nghỉ ngơi đi, ba trở về xem tình hình thế nào."
"Dạ." Mở mắt ra, rồi lại bị cơn buồn ngủ đánh úp, Lộ Ảnh Niên đứng dậy, tiễn phụ thân ra cửa: "Ba, mẹ cũng rất thương tâm."
Trước nay đều dành trọn tình yêu cho vợ mình, quyết sẽ không để bà chịu bất cứ tổn thương gì, nhưng đây là lần đầu ông cảm thấy bất mãn về bà, Lộ Văn lo là không biết trở về sẽ đối mặt thế nào với thê tử, không nghĩ đến con gái lại nói vậy, hơi chút ngây người, sau đó thở hắt ra một hơi: "Ba biết, đừng lo lắng, ba về rồi sẽ giúp con nhìn xem Thanh Thiển thế nào."
"Ân." Dùng sức gật đầu, Lộ Ảnh Niên hiện tại lại cảm nhận phụ thân kỳ thực cũng rất sủng ái mình, chỉ là những điều đó ông ít khi thể hiện ra mặt, khoang mũi một trận cay xé, nhìn theo bóng dáng phụ thân càng lúc càng xa, giơ tay xoa xoa cái mũi, đóng lại cửa phòng.

Vào phòng tắm sơ qua nước ấm, đứng dậy xoay lưng về phía trước tấm gương nhìn thấy một vết hằng thâm tím, Lộ Ảnh Niên thở dài, nhẹ nhàng thoa sữa tắm lên người rồi dội sạch.

Thay áo choàng tắm bước ra ngoài nằm trên giường, rõ là thân thể mệt mỏi tâm cũng mỏi, nhưng như thế nào đều không ngủ được.


Thanh Thiển........!nhất định sẽ rất khó xử, rất khổ sở.....!!!
Bàn tay níu chặt gra trãi giường, Lộ Ảnh Niên nằm ngửa ra trên chiếc giường lớn mềm mại, cô cảm thấy toàn thân đều run lạnh, cho dù có kéo chăn phủ kín đầu.

- ----------------------
Dừng ở gara của Tào gia, Lộ Văn xuống xe bước vào trong, phát hiện camera đang hoạt động liên tục, vệ sĩ so với trước kia phải có gấp đôi, nét mặt đanh lại.

Vào trong phòng khách, Tào Cẩn Du không còn ở đó, chỉ có Tào Hành Kiện cùng Dương Quy Phạm đang ra lệnh cho người hầu cùng bọn vệ sĩ làm gì đó, Lộ Văn mắt mở to, không nói câu gì liền lập tức lên lầu.

Mở cửa phòng Tào Cẩn Du, nhìn thấy thê tử lúc này đang ngồi ngẩn ra trên giường, đưa lưng về phía mình, căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng âm âm chói tai, bả vai bà run run, liền biết bà hiện tại khóc không thành tiếng.

Tâm tình tức giận thoáng tiêu tán, Lộ Văn khép cửa lại, bước đến ôm vợ mình, ôm nàng vùi vào trong lồng ngực ông, thở dài....!
"Hai đứa nó......!làm sao có thể...." Trượng phu đã trở lại, giống như tâm phúc đã trở về bên cạnh mình, Tào Cẩn Du ôm khẩn lấy Lộ Văn, tiếng nói sớm khàn đục: "Thanh Thiển cùng Ảnh Niên......!các nàng....."
"Chuyện tình cảm, ai có thể tự chủ bản thân?" Tiếng nói mềm nhẹ nhất đối với một người đàn ông, Lộ Văn muốn khuyên nhủ an ủi thê tử: "Em đừng suy nghĩ quá vấn đề lên, ngủ một lát để bình tĩnh lại, được không?"
Bất giác từ trong lòng ông bật dậy, liền tính là tâm tình hỗn độn, cũng không bỏ qua được thái độ của trượng phu, Tào Cẩn Du thẳng tắp nhìn sâu vào mắt ông, bà hiện tại thực không thể nào ngờ tới, càng là phẫn nộ: "Cái gì mà chuyện tình cảm không ai có thể tự chủ, anh có ý gì?"
"Không có ý gì." Lắc đầu, ông hiện tại cũng không muốn khắc khẩu, vương tay đặt lên bả vai bà, nhưng bà hất ra: "Anh có phải đã biết chuyện của tụi nó!"
Tào Cẩn Du vẫn luôn là người phụ nữ thông minh như vậy, cứ cho là vì chuyện của con gái cùng em gái mình phiền đến tâm tình loạn rối, nhưng là nhớ lại đoạn đối thoại trước đó với huynh trưởng, một tia nghi hoặc xoẹt qua, giờ lại đối mặt với sự bình thản của trượng phu, liền đoán ra được mọi chuyện: "Anh cả đã nói chuyện này với anh, có phải hay không?"

Không muốn gạt thê tử thêm nữa, chỉ là không muốn lúc tâm tình bà không tốt đả thêm một kích, Lộ Văn trầm mặc chốc lát, gật đầu: "Phải."
Chát.....!Tào Cẩn Du ném cho trượng phu mình một cái tát, đôi mắt sưng đỏ căm phẫn: "Anh nếu biết, vì cái gì không ngăn cản các nàng?"
Từ lúc nhìn thấy nữ nhi chịu đựng đến thổ huyết, lòng ỳ thực rất phẫn hận, chỉ e ngại người ra tay với con gái mình là ba vợ, còn thê tử trong lòng đều ngàn vạn uỷ khuất, mới cưỡng chế tức giận mà trấn an bà.

Tự dưng bị ăn tát, Lộ Văn triệt để phát tiết, bật người đứng dậy quát mắng thê tử: "Ngăn cản? Hai đứa nó từ nhỏ đã ở cùng nhau! Như thế nào ngăn cản! Bức ép tụi nó tách ra tức là bức tử!"
Bà cũng đứng thẳng người, khí thế càng lạnh băng, Tào Cẩn Du trừng mắt nhìn Lộ Văn, ngực kịch liệt phập phồng, giơ tay tính toán cho ông thêm một cái tát, Lộ Văn đã trước một bước nắm lấy tay bà: "Em là một người mẹ, một người chị mà nhẫn tâm trơ mắt nhìn chính đứa em gái mình chăm sóc từ nhỏ bị giam cầm, nữ nhi bị đuổi đi? Em có biết lúc anh nhìn thấy nó, nó đã thổ huyết hay không?"
Vừa rồi còn rất cường thế, nghe đến đây, thân mình kịch liệt run hạ, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ: "Ảnh niên.....? Bây giờ nó thế nào? Anh có mang nó đến bác sĩ không? Nó......"
Nhìn bà như thế, khó có được một lần ra uy trước mặt thê tử, Lộ Văn lại mềm lòng, nhắm mắt lại thở hắt ra, lần nữa ôm bà vào lòng: "Nó không sao, anh đã đưa nó đến khách sạn rồi."
Trãi qua bao sóng gió cũng chưa từng sợ hãi trước bất kỳ ai, Thị trưởng đại nhân cư nhiên như vậy ủng trụ trong lòng trượng phu, nước mắt trực trào ra, đôi tay gắt gao ôm lấy ông, vô thức nghẹn ngào, Lộ Văn cũng chỉ biêt lẳng lặng ôm thê tử, không cần phải nhiều lời làm gì.

Lại nói ngay từ đầu ông đã biết gian tình giữa em vợ cùng nữ nhi, không phải cũng là vô pháp tiếp thu? Cứ cho là phụ thân chỉnh đốn răn dạy, nhưng mỗi khi nhìn đến hai người ánh mắt nhu tình, ông vẫn sản sinh một loại cảm xúc rất kỳ lạ, cũng chính bởi thời gian đã vuốt phẳng nổi sầu lo trong người ông, yêu thương nữ nhi ông không thiếu, nếu không hiện tại thì thái độ của ông cũng thành cái dạng gì?
Hơn nữa, tính cách người nhà Tào gia, ngược lại không giống phụ thân ông một chút nào.

Nghĩ đến phụ thân, Lộ Văn tâm tình khẽ động, không hề nhắc tới việc này, thấp giọng trấn an Tào Cẩn Du, dự là sau khi an ủi bà xong sẽ gọi điện cho phụ thân.

Lúc này không biết phụ thân sẽ giải quyết thế nào đây.

Nhưng mà, còn chưa đợi đến Lộ Văn thông cáo, Lộ Ái Quốc đã biết hết mọi chuyện.

- --------------------------
Lộ gia cùng Triệu gia trước nay giao tình vẫn rất tốt, tuy là bởi vì hôn sự trước đó giữa Lộ Văn cùng Triệu Phất Như không thành mà nhiều năm rồi không có liên lạc nhưng rất nhanh đã khôi phục hiện trạng, về điểm này Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ ở quân đội được Triệu gia nhiều lần chiếu cố cũng đã quá rõ ràng.


Vì thế, sáng mùng ba, Tiếu Chính Thiên cùng Triệu Phất Như liền mang Tiếu Tĩnh Vi cùng Mộc Vũ đến Lộ gia bái phỏng.

Không biết được Lộ Ái Quốc sớm tiếp nhận mối quan hệ giữa Lộ Ảnh Niên cùng Tào Thanh Thiển, cho nên Tiếu gia vẫn không cho ông biết chuyện giữa Tiếu Tĩnh Vi cùng Mộc Vũ, nhưng về việc này Lộ Ái Quốc làm sao không nhìn ra được, nhưng không tiện vạch trần làm gì, chỉ đạm mạc cười cười, trò chuyện rồi kể lại những chuyện từng xảy ra trong quá khứ, rồi thì không nói thêm gì.

Tối đến.......!khó có được một năm mà Lộ Võ đón tết ở nhà, sau khi nhận được điện thoại, hơi ngây người một lúc, chợt nhảy nhót mà thất thanh.

"Con làm cái gì vậy, trong nhà còn có khách!" Luôn không vừa mắt đứa con này, hắn không bằng một góc của Lộ Ảnh Niên, Lộ Ái Quốc đối với hắn luôn tức giận, giờ lại thấy hắn như vậy, không khỏi trầm giọng: "Ngồi xuống!"
"Lão già!" Tỏ tường tâm tư bạn đời, Phó Cẩm Miên giận dỗi: "Tiểu Võ cao hứng vậy, ông còn đả kích sao?"
"Có thể có chuyện gì, khẳng định là chuyện đàn hát gì đó." Không để ý đến khách nhân, Lộ Ái Quốc trực tiếp lộ rõ bất mãn đối với Lộ Võ, còn Lộ Võ cũng không có ý biện giải với phụ thân, mà cao hứng nói: "Ba, mẹ, Tào đại ca vừa mới gọi điện đến, anh ấy nói con ngày mai mang theo giấy tờ đến J thị, đến Toà án đăng ký kết hôn cùng Thanh Thiển!"
Lời nói vừa dứt, Lộ Ái Quốc cùng Tiếu Tĩnh Vi quả nhiên bị sốc.

Tâm tình biến hóa đủ loại cảm xúc, còn Mộc Vũ thì vô cùng kỳ quái!?
—————————————————
Tác giả tâm sự: Kỳ thực ta cũng không biết vì sao ta viết không ngược được, hay là tại vì ta chưa từng xem ngược văn.....!hahaaa.....!nhưng trước mắt là tuyệt đối không xem rồi!!!
Lại nói, các ngươi biểu tình như vậy là sao....?
Mỗ Vu: Hãy tin chị ấy.

Tuyệt đối không ngược ????..


Bình luận

Truyện đang đọc