TRỌNG SINH CHI TIỂU DI DƯỠNG THÀNH KÝ



"Ah?" Không nghĩ tới người mở miệng đầu tiên lại là ba, Lộ Ảnh Niên ngẩn ngơ, sau đó lại quay đầu nhìn Tào Thanh Thiển, nàng lúc này cũng rất là kinh ngạc, không khỏi tự thầm một phen.

"Lại đây." Bình thường ở nhà luôn là tiên sinh nho nhã, nhưng những lúc nghiêm khắc, Lộ Văn lại khiến người đối diện thực sự e dè, hướng lên lầu đi vài bước, quay người thấy Lộ Ảnh Niên vẫn còn đứng trân ra đó, ông nhíu mày.

"Dạ..." Thực nhanh chóng quét mắt một lượt nhìn tất cả mọi người, mẫu thân dường như cũng không biết chuyện gì, còn cậu thì cứ thâm sâu khó lường, Lộ Ảnh Niên đáp một tiếng, chậm rãi đuổi kịp ba ba, lúc lên đến cầu thang, cô nhìn Tào Thanh Thiển mà chớp dại đôi mắt ngây thơ.

Trong lòng hoảng loạn, không rõ Lộ Văn vì sao lại gọi Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển gương mặt thoạt trông bình tĩnh nhưng lòng đã giống như một góc ao đầy ếch, siết chặt ly rượu, nhìn thấy Lộ Ảnh Niên cùng anh rễ bước vào thư phòng, hận không thể bước vào theo hai người.

"Như thế nào lại......" Tào Cẩn Du nhất thời khó hiểu, không hiểu sao trượng phu lại gọi riêng Lộ Ảnh Niên vào thư phòng, trước đó hình như không nghe ông nói qua, bà thoáng nhăn mi, suy tư một lúc vẫn không nghĩ ra được có thể là nguyên do gì, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Không khí xung quanh lại đột ngột chuyển biến, khó có được thời khắc ba người đều chung một chỗ nhưng không ai nói câu gì, khiến Dương Nhã ngột ngạt nhìn xem trượng phu, rồi thỉnh thoảng lướt qua cô em chồng, bất đắc dĩ thở dài.

Thư phòng.

Rất ít khi hai cha con ở cùng một chỗ mà yên tĩnh thế này, chỉ là lúc đối diện, ai cũng không chịu nói gì.

Không biết qua bao lâu, nam nhân trên thương trường lăn lộn nhiều năm rốt cuộc mở miệng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lộ Ảnh Niên, ngữ khí vạn phần không tốt: "Lá gan của con xem ra cũng lớn thật."
Trên đường trở về vốn lo là Tào Hành Kiện đã phát hiện ra chuyện mình cùng Thanh Thiển, sẽ thừa dịp mình không có nhà nói hết với ba mẹ, chia rẽ hai người, chưa từng nghĩ vừa về đến đã bị phụ thân gọi đi, còn mẫu thân vẫn luôn nghiêm khắc nhất nhà thì lại không hề hay biết gì, Lộ Ảnh Niên cứ tự hỏi, nhìn phụ thân như vậy, chớp mắt: "Con giống ba mà."

"Con......" Ai ngờ nữ nhi lại nói vậy, Lộ Văn giống như bị tức nghẹn ứ xanh mặt, chỉ thẳng vào Lộ Ảnh Niên, hơn nữa ngày mới nói: "Hỗn trướng!"
Thổ lưỡi, vẻ mặt thả lỏng, Lộ Ảnh Niên nâng lên cổ tay nhìn đồng hồ, lại chớp mắt: "Ba! Ba đột nhiên gọi con vào, mẹ sẽ cảm thấy rất kỳ quái nha."
Người luôn để tâm đến thê tử như Lộ Văn không cần Lộ Ảnh Niên phải nhắc nhở, trong lòng kỳ thực cũng hối hận vì xúc động mà trực tiếp gọi cô vào, không bàn trước với Cẩn Du, ông xụ mặt: "Còn dám nhắc tới mẹ con? Con đã làm ra chuyện gì, không muốn khiến nàng tức chết?"
Thần sắc cuối cùng cứng lại, Lộ Ảnh Niên nhìn phụ thân, chần chừ một lát, không nói gì.

"Còn nữa, con làm sao ăn nói với Ông ngoại? Hả?" Tay vỗ mạnh xuống bàn, mang theo cổ tức giận cực đại mà quát lớn, một chút cũng không còn hình ảnh mặc vest lễ độ, Lộ Văn cứ đi qua đi lại trong phòng: "Hỗn trướng, thực hỗn trướng."
Cứ như vậy như bị điểm huyệt, Lộ Ảnh Niên nhìn phụ thân cứ đi tới lui không ngừng, trầm mặc chốc lát: "Dù sao con cũng sẽ không cùng Thanh Thiển tách ra."
"Con......." Đột nhiên dừng lại bước chân, sắc mặt càng khó coi hơn, chưa từng nghe ai nói qua, không nghĩ tới Lộ Ảnh Niên cư nhiên lại nói trắng ra như vậy, Lộ Văn giơ tay chỉ thẳng vào mặt cô, đang định nói gì thì cửa thư phòng đột nhiên cộc cộc vang lên tiếng gõ cửa.

Nhăn mi, hiểu rõ thê tử sẽ không ở ngay lúc này mà đến gõ cửa thư phòng, liếc mắt nhìn Lộ Ảnh Niên, Lộ Văn ngập ngừng cũng không có ý muốn mở cửa.

Tròng mắt xoay chuyển, Lộ Ảnh Niên cũng không vội bước đến xem là ai, mà chỉ lẳng lặng nhìn phụ thân, chờ ông lên tiếng.

Tiếng đập cửa cũng không vì vậy mà tạm dừng, Lộ Văn thiếu điều hai đầu chân mày muốn chạm vào nhau, thấy Lộ Ảnh Niên cứ nhìn mình, ông lơ đãng phất tay ý bảo cô đi mở cửa đi.

Lộ Ảnh Niên lập tức xoay người bước ra, vừa mở hé ra một khoảng ló đầu nhìn, nét mặt bỗng dưng cong tớn: "Gia gia."
"Ân...!hừm.." Nhận được điện thoại của Lộ Ảnh Niên lúc cô đang trên đường tới đây, Lộ Ái Quốc lập tức hừm một tiếng thì chạy đến, hùng hổ đi vào: "Hai người các ngươi làm cái trò gì lâu vậy mới mở cửa?"
"Không liên quan đến con nga." Đôi tay thủ thế kiểu vô tội, Lộ Ảnh Niên tránh sang một bên để ông bước vào, còn ở ngoài, ba huynh muội Tào gia cũng đứng đấy, Tào Hành Kiện vô cùng bình thản, còn Tào Cẩn Du cùng Thanh Thiển thì gần như lo lắng không thôi.


"Đóng cửa lại." Bước vào thư phòng, trừng mắt nhìn nhi tử, Lộ Ái Quốc không thèm xoay người, trực tiếp phân phó, Lộ Ảnh Niên đối với mấy người ngoài cửa nhún nhún vai, ngoan ngoãn đóng cửa lại.

"Ba, người thế nào lại......." Trước mặt nữ nhi khó có được một lần phô triển uy phong, còn chưa kịp phát uy, phụ thân ông đã tới rồi, Lộ Văn giờ khắc này rõ là buồn bực: "Tối thế này, ngài sao đột nhiên.......?"
"Thế nào? Nhìn thấy lão già này khiến ngươi không vui?" Dạo bước đến chồng sách, ngồi xuống, Lão nhân gia rất uy nghiêm quét mắt nhìn nhi tử, ngữ khí càng là bất mãn.

"Không phải, đương nhiên không phải." Nếu nói trên thương trường tung hoành bao nhiêu trừ đi Tào Cẩn Du, sợ là người khiến ông phải e dè chính là phụ thân, giờ rõ ràng có thể cảm nhận được ông không thực cao hứng, nhanh chóng cười nịnh nọt: "Nhưng là khuya rồi, Ngài đi như vậy không an toàn."
"Có gì không an toàn, ta vẫn đứng sững ra đây đó thôi?" Lúc đầu ngón tay khõ nhẹ mặt bàn, Lộ Ái Quốc tức giận: "Nếu không phải bị nhãi ranh nhà mấy người chọc khí, ai có thể khiến ta đêm hôm khuya khoắc chạy tới?"
"Oa....!Gia gia, con hảo vô tội." Nửa đường đến đây đã chuyển hướng tìm cứu binh, Lộ Ảnh Niên trong lòng không ngừng cười xấu xa, nhưng trên mặt vẫn một bộ dáng vô tội: "Con thực ngoan ngoãn."
Cúi đầu, sao có thể không biết cổ linh tinh quái nữ nhi nhà ông đang thầm vui sướng khi thấy người gặp hoạ, Lộ Văn lén dùng ánh mắt cảnh cáo liếc cô, ý nói cô thôi nói bậy bạ đi.

Phụ phân ông tuy lớn tuổi, thân thể rất tốt, nhưng nếu biết chuyện Lộ Ảnh Niên cùng Tào Thanh Thiển, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.

Trong lòng nghĩ như thế, Lộ Văn ánh mắt nhìn Lộ Ảnh Niên càng chiêm nghiệm, ngay sau đó, lại vì lời nói của phụ thân mà bất giác ngẩng đầu lên.

"Ngươi đừng có mà vội vô tội, đến chuyện luyến ái cũng muốn lão nhân ta đây nữa đêm phải ngồi trực thăng chạy đến, đúng là không chút tiền đồ!" Lộ Ái Quốc thổi thổi chòm râu, trừng mắt nhìn Lộ Ảnh Niên: "Nói một chút xem, ngươi gọi ta tới rồi sẽ làm gì? Ngay từ đầu còn chưa tính, giờ lại lập tức chạy đến bên vợ, không lo công tác, muốn tạo phản?"
Khụ khụ khụ......!Nửa đường cầu cứu gia gia chính là muốn Gia gia đến khuyên phụ thân vài tiếng, hơi chút xấu hổ, dư quang ngó nhìn phụ thân tròng mắt hồ như muốn rớt ra ngoài, nhịn không được bật cười...!
"Cười...!còn cười, Hỗn nha đầu, ta sẽ điều ngươi đến chỗ ta!" Khí thế ngút trời, Lộ Ái Quốc nhìn chằm chằm Lộ Ảnh Niên, híp mắt: "Cần phải chỉnh đốn!"
Trộm liếc mắt nhìn phụ thân, nhìn thấy ông vẫn giống như bị sét đánh trúng, Lộ Ảnh Niên thầm cười, nhưng lần này không dám cười ra miệng, gương mặt vô cùng đứng đắn.


Nhìn thẳng vào mắt Gia gia, chớp chớp, chợt bước lên một bước, lấy lòng: "Cũng có thể nha, như vậy con có thể thường xuyên đến thăm Gia gia cùng Bà nội."
"Hử?" Không nghĩ đến Lộ Ảnh Niên có phản ứng này, Lộ Ái Quốc nhướng mày, hồ nghi mà ngó xéo cô, quả nhiên ngay sau đó liền nghe cô nói: "Gia gia, người cũng nghĩ cách điều Thanh Thiển qua N thị đi, như vậy thì con có thể cùng nàng......"
"Biến! Cút xéo!" Không chờ Lộ Ảnh Niên nói hết, Lộ Ái Quốc trực tiếp vỗ mạnh xuống bàn: "Biến xa xa một chút."
Ngượng ngùng cười cười, lại không có rời khỏi thư phòng, Lộ Ảnh Niên sớm biết tính khí Gia gia là như vậy, ngây ngốc gãi gãi đầu: "Con pha trà cho gia gia nha, đừng nóng giận..."
Hừ một tiếng, Lộ Ái Quốc không để ý tới cô nữa, mà bước đến trước mặt Lộ Văn hãy còn khiếp sợ.

Đánh giá con cả của ông, thu lại nét giận dữ vừa rồi, trầm mặt: "Như thế nào? Vẫn cường ngạnh?"
"Ba....." Rốt cuộc khôi phục tinh thần, đang cố tiêu hoá hết những gì vừa mới được tiếp thu, nhìn phụ thân đứng trước mặt mình, Lộ Văn thực là bất đắc dĩ: "Ngài đây là....."
"Ta hỏi ngươi, thời điểm Tiểu Niên bệnh nặng, ngươi ở đâu? Ai ở bên cạnh chăm sóc nó, ai bồi nó?" Nhàn nhạt thanh âm, Lộ Ái Quốc thoạt trông vô cùng bình thản, lời vừa thốt ra khiến Lộ Văn một trận hách kinh, còn Lộ Ảnh Niên lại là há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.

"Nó bị thương ngươi ở đâu? Rồi lúc bị bắt cóc ngươi đang làm cái gì? Là ai vì nó mà cả tính mạng cũng không cần?"
Tim giật thót, đơn giản một câu cuối này, ánh mắt Lộ Ảnh Niên chợt hoảng hốt, khoé môi nhịn không được hơi gợi cong lên.

"Công tác công tác, từ lúc ngươi sinh ra cho tới khi lớn lên, ta và mẹ ngươi có khi nào đối xử với ngươi như vậy?" Nhìn nhi tử lắng nghe mình nói càng lúc càng hổ thẹn, Lộ Ái Quốc liếc mắt nhìn người nào đó đứng bên cạnh đang thẩn thờ: "Tiểu Niên chưa nói gì, Thanh Thiển cũng chưa từng nói gì, cứ để thanh mai trúc mã nhà ngươi hai đứa vô tư đi, ngươi hiện tại còn muốn làm gì?"
"Ba......" Vẻ mặt vừa phức tạp vừa áy náy biến chuyển dở khóc dở cười, Lộ Văn đô miệng, hơn nữa ngày cũng không biết nói gì.

"Chuyện này chấm dứt ở đây, sau khi ra ngoài đừng nói gì cả, cái gì cũng không được làm."
Liếc mắt nhìn ông, Lộ Ái Quốc tiếp tục nói: "Giấu được bao lâu thì giấu, gạt được thì gạt, nếu để Lão Tào biết được lại ra thế nào, đừng có cả ngày liếc ngó rồi chau mày chau mặt, gia đình hoà thuận không phải tốt lắm sao, một hai phải làm Tào Cẩn Du khóc lóc, Tiểu Niên thương tâm ngươi mới thấy vui vẻ đúng không?"
"Nhưng là ba......." Lộ Văn còn muốn nói, Lộ Ái Quốc đã không cho ông cơ hội: "Trưởng tử của Tào gia, ngươi tìm cơ hội thử hắn, xem có thể khuyên can hắn được không, đã hiểu?"
Lời đã nói ra rồi, Lộ Văn còn sao không biết ý tứ của phụ thân là đứng về phía Lộ Ảnh Niên, hơi chút thổ khí mà nhìn nữ nhi cứ ngây ngô cười không chịu nói chuyện.


"Thế nào? Bất mãn?" Vừa rồi còn thực bình tĩnh, Lão nhân gia thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, híp mắt, uy hiếp nhìn nhi tử: "Hay là tại lâu quá rồi Lão già này không có giáo huấn ngươi?"
"Không phải." Lộ Văn giờ phút này đầu óc loạn hết cả lên, như thế nào trả lời phụ thân, biểu tình thập phần khó coi.

Ông vốn chỉ là hoài nghi mối quan hệ giữa em vợ cùng nữ nhi, dần dần thì xác định, không dám nói cho thê tử biết, vẫn luôn giấu nhẹm trong lòng muốn tìm thời gian thích hợp nói với Lộ Ảnh Niên, lại không nghĩ tới nếu nữ nhi không muốn cùng Tào Thanh Thiển tách ra thì ông có thể làm gì đây.

Hôm nay lại thấy thái độ Tào Thanh Thiển kiên quyết không chịu gả đi, Lộ Ảnh Niên lại vội vàng từ bệnh viện trở về, nhất thời xúc động mà gọi cô vào thư phòng, lại không nghĩ đứa nhỏ ranh mãnh này trước đó đã gọi cho Lộ Ái Quốc tìm cứu viện, Lộ Văn giờ chỉ còn biết ai oán thất thế, mặc cho phụ thân phân phó.

"Còn ngươi! Xú nha đầu, thu liễm lại một chút cho ta." Thấy nhi tử thành thật không nói, Lộ Ái Quốc lúc này mới thoáng vừa lòng, ngay sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Lộ Ảnh Niên: "Yêu đương có cần phải rầm rầm rộ rộ như vậy làm cái gì? Muốn dựng phim cho cả làng biết?"
"Gia gia, con nào có....." Vừa rồi vì phụ thân thoả hiệp mà thở ra nhẹ nhõm, chợt phát hiện họng súng của Gia gia chỉa thẳng vào mình, Lộ Ảnh Niên vội đáng thương nhìn ông: "Con vô tội nha."
"Vô tội cái khỉ, khuya khoắc, ngươi đang tưởng chọc ai đấy hả?" Không biết vì cái gì, lão nhân ngày thường rất uy nghiêm, lại có thể dễ dàng trước mặt cháu gái mình mà nổi giận: "Dám bắt lão già như ta đây phải trực tiếp điều trực thăng cấp tốc bay tới!"
"Chuyện này.....!này không phải.....!rất khẩn cấp sao!" Chớp chớp mắt, Lộ Ảnh Niên hướng Lộ Ái Quốc bước tới vài bước, đỡ ông ngồi xuống ghế, lấy lòng đấm vai cho ông: "Gia gia vất vả rồi."
Nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ cô đấm lưng, Lộ Ái Quốc ngón tay nhẹ vịnh vào thành ghế, lại sau một lúc, mở mắt nhìn nhi tử vẫn còn phát ngốc trong thư phòng: "Ra ngoài đi, đừng để Cẩn Du lo lắng, nói cho nó biết ngươi muốn để Tiểu Niên xuất ngủ."
"Đã biết, thưa ba." Liền đêm này, cuộc đàm phán coi như thành công, Lộ Văn còn có thể nói gì, chỉ còn biết nhìn hai người một Gia một tôn cấu kết với nhau làm chuyện xấu, thở dài, mở cửa rời khỏi thư phòng.

————————————————————————
Mỗ Vu có điều muốn nói: Chư vị có muốn ngược không....!Chứ tui là tui mắc cười lắm gời ák.

Nhưng mà đừng vội vui.

Trước khi các mảng kiến tạo dịch chuyển, thế giới vẫn thái bình hehe!
Còn nữa: Tiến độ cấp tốc, có sai sót gì mong quý vị bỏ qua cho =.=.


Bình luận

Truyện đang đọc