TRỌNG SINH CHI TIỂU DI DƯỠNG THÀNH KÝ



[Mỗ Vu muốn tâm sự: Cho mỗ cách xưng hô Niên đối với Thiển đi huhu, giờ yêu rồi mà cứ con với dì nó ngộ ngộ sao á.]
Rời khỏi văn phòng, Lộ Ảnh Niên một thân quân trang nhíu mi khán nghị, vẻ mặt thoạt trông rất khó hiểu, còn Mộc Vũ bên cạnh thì lại như không có gì, nhưng xét kỹ hơn một chút thì có thể nhìn ra được cảm xúc không giống như thường ngày.

"Lệnh gì thế này, thực kỳ quái." Lại vào văn phòng, Lộ Ảnh Niên thực không tưởng tượng nổi ngồi phịch xuống bàn làm việc, đầu ngón tay lơ đãng gõ mặt bàn, giọng nói mang theo chút hồ nghi: "Bảo vệ Tỉnh Vi tỷ, có nhất thiết phải cần cả hai người chúng ta? Rốt cuộc là ai lại có ý muốn gây bất lợi cho chị ấy?"
Cong môi, tựa hồ lộ ra cái tươi cười, nhưng trong mắt thì không hề vui vẻ, Mộc Vũ liếc mắt nhìn Lộ Ảnh Niên, chậm rãi mở miệng: "Không nói được, tôi chỉ là người chấp hành nhiệm vụ."
"Ân?" Nhướng mày, không báo trước xoay đầu về phía Mộc Vũ, giây tiếp theo liền lĩnh hội ý tứ trong câu nói của cô: "Không có khả năng là Tỉnh Vi tỷ chủ động muốn điều cả hai chúng ta.......!Lại nói, nếu thực là vậy, Gia gia chắc hẳn sẽ không đồng ý."
Nói thì nói vậy, chứ Lộ Ảnh Niên đã buồn bã rồi.

Tào Thanh Thiển thực để ý mỗi khi cô cùng Tiếu Tĩnh Vi tiếp xúc, điểm này ở quán Bar lần đó đã nhìn ra được, mà bản thân cô thì cũng đã thề non hẹn biển nói sẽ tận lực tránh không phải chạm mặt Tiếu Tĩnh Vi.

Hiện tại thì.....!đây là nhiệm vụ được giao, điều cô phải làm chính là ở cạnh Tiếu Tĩnh Vi trong vòng một tháng, có lẽ sẽ là một khoảng thời gian dài đều phải ở lại nhà của Tiếu Tĩnh Vi.

Nghĩ đến việc Tào Thanh Thiển sau khi biết được có lẽ sẽ ủ một bình dấm chua thực lớn, Lộ Ảnh Niên hết cách xoa xoa huyệt thái dương, lời nói thâm sâu ý vị: "Gia gia cũng thật là, biết rõ quan hệ giữa mình cùng Thanh Thiển, còn đáp ứng lời thỉnh cầu của Triệu gia."
Nhún vai, Mộc Vũ không nói xen, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mông lung, khoé miệng nhẹ nhàng vu vơ vài câu hát.

Ngày mai đã bắt đầu thi hành, đêm đến khi về nhà, với trọng trách lẫn chức nghiệp, Lộ Ảnh Niên sẽ không nói cho Tào Thanh Thiển biết mình sẽ chấp hành nhiệm vụ thế nào, chỉ nói là một khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về.


Là một công chức chính phủ, Tào Thanh Thiển tự nhiên hiểu được người yêu mình có bổn nhiệm phải làm, tổng không thể vì mỗi chuyện trồng rồi chăm sóc hoa, tuy nói không nỡ tách ra, nhưng trên mặt vẫn cố giữ bình thản nhất có thể, sợ Lộ Ảnh Niên sẽ nhìn ra tâm trạng mình không tốt.

Lần bị thương ngoài ý muốn ở đợt diễn tập đó đã đủ khiến nàng khổ sở rồi.

"Yên tâm, sẽ không có việc gì." Trời chưa sáng đã chui vào phòng Tào Thanh Thiển, khinh bạc nữ chủ nhân căn phòng đến khi nàng chuyển tỉnh, lại tiếp tục một vòng công kích mãi đến lúc nàng không còn sức mới thôi, Lộ Ảnh Niên hôn lên môi nàng, nhìn nàng ẩn nhẫn rồi lại cố chịu đựng từng màn khinh công móng vuốt không chút nặng nhẹ vừa rồi, trong lòng lại mềm nhũn, tiếng nói cũng thoạt nhu hạ: "Con sẽ thực mau chóng trở về, Dì ngoan ngoãn ở nhà chờ con nga."
"Ân....." Nhẹ giọng đáp ứng, nữ nhân vài phút trước bị lăng giường đến mức nước mắt chực trào ra rốt cuộc không ngăn được ủ rũ, hướng nhích lại gần trong ngực Lộ Ảnh Niên, nhắm mắt nặng nề ngủ.

Tay khẽ vỗ về sóng lưng Tào Thanh Thiển, nghĩ đến đoạn thời gian cơ hồ mỗi sáng đều sẽ vào phòng nàng thân thiết một phen, thậm chí có khi khiến nàng đi làm trễ mấy hôm, Lộ Ảnh Niên nhịn không được nhếch miệng cười, một cái hôn dừng hạ lên môi nàng, mềm mại cất tiếng: "Sớm! Thanh Thiển."
Lúc đồng hồ báo thức reo vang, nữ nhân với thái độ nhất quán nghiêm túc trong công việc như Tào Cục trưởng thì không thể không ngừng lại giấc mộng đẹp, ngồi bật dậy đã không còn nhìn thấy thân ảnh của ai đó.

Lòng bàn tay bất giác xoa lấy một bên nệm giường đã chuyển lạnh, nghĩ không biết bao lâu mới có thể lại nhìn thấy cô, Tào Thanh Thiển vô thức thở dài.

————————————————————————
Lúc này, Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ đã thay ra thường phục đến ở trụ nhà Tiếu Tĩnh Vi, nghiêm túc kiểm tra mọi ngõ ngách an ninh trong khu biệt thự.

"Năm cái." Số máy nghe lén tìm được mang đến đặt trên bàn khách, Lộ Ảnh Niên giơ tay vuốt cằm, sắc mặt nghiêm nghị.


"Bảy cái." Lúc Lộ Ảnh Niên vừa đặt xuống số máy nghe lén, Mộc Vũ cũng thuận tai ném thêm một số vừa tìm được, Mộc Vũ quét mắt nhìn Tiếu Tĩnh Vi ngồi bên cạnh, thần thái đạm nhiên: "Bên này không còn."
"Mười hai cái, hẳn là hết rồi.

Tĩnh Vi tỷ, nhà chị không có quản gia hay bảo vệ gì hả?"
Thực là thần kỳ, người nối nghiệp tập đoàn Tiếu Gia, cháu ngoại của Thủ trưởng quân khu - Tiếu Tĩnh Vi, trong nhà cư nhiên lại bị đặt nhiều máy nghe lén đến vậy.....!
Nghĩ đến đây, Lộ Ảnh Niên cảm thấy một nữ nhân vẫn luôn bị theo dõi cũng quá đáng thương đi, nhớ tới trước khi trọng sinh cô cùng Tiếu Tĩnh Vi tựa hồ ở nơi này từng thân thiết vài lần, tuy không phải đến mức vượt rào, nhưng ôm hôn rồi nói lời hoa tiếng mật thì chắc không thiếu, sắc mặt bỗng chốc tái đi.

Quan sát Lộ Ảnh Niên, Mộc Vũ mày nhíu lại, không nói gì mà chỉ xoay người tinh tế tỉ mỉ kiểm tra xem có còn sót gì không.

Từ sô pha đứng dậy, vì hôm nay Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ đến nên nàng không tới công ty, không nghĩ lại phát hiện nhiều chuyện kinh hỉ đến vậy, Tiếu Tĩnh Vi cong lên khoé miệng, ánh mắt lạnh lùng, khiến Lộ Ảnh Niên không thể tự kìm hãm rùng mình một cái: "Xem ra là do chị trước đó quá khinh suất."
Ba mẹ từ hai năm trước đã đem gánh nặng toàn bộ ném sang cho nàng, chu du khắp thế giới, công ty chỉ còn lại Gia gia cùng các tiền bối ra sức trụ vững, mình lúc đó căn bản còn chưa được trọng dụng, biết rõ chỉ một chút sơ sót là có thể dẫn đến tổn thất rất lớn, vẫn là nên nhịn, không nghĩ tới bọn họ lại quá đáng!
Trong đầu lập tức suy nghĩ làm sao xử lý đống phế liệu này, Tiếu Tĩnh Vi thần sắc lãnh hơn vài phần, Lộ Ảnh Niên nhẹ lắc đầu: "Liền không tính lần này, Tỉnh Vi tỷ, chị cũng nên phòng hờ một chút thì hơn."
Một người đơn độc qua lại giữa công ty cùng căn biệt thự, hoặc đôi khi sẽ đến Bar của Đông Phương Vân, một mình thì có bao nhiêu nguy hiểm?
Liếc mắt nhìn Lộ Ảnh Niên, vẻ mặt băng tuyết thoáng chuyển tan, môi dương lên, Tiếu Tĩnh Vi cứ như vậy mà nhìn cô, âm điệu rõ hài hoà hơn rất nhiều: "Không phải có em cùng Tiểu Vũ rồi sao?"
"Em cùng Tiểu Vũ không có khả năng bảo vệ chị cả đời." Quay đầu, tránh đi ánh mắt mang đầy tình ý kia, Lộ Ảnh Niên thẳng tắp đi đến bên cửa sổ, nhìn Mộc Vũ ở bên ngoài đến cả hồ nước cũng không buông tha, kiểm tra một vòng rồi lại đi vào.


Lộ Ảnh Niên híp mắt.

Nữ nhân quá mức khôn khéo tự nhiên biết thái độ Lộ Ảnh Niên như vậy là có ý gì, trên mặt không có lộ vẻ thất vọng, nhưng ý cười le lói: "Bất quá khoảng thời gian này lại phiền em cùng Tiểu Vũ rồi."
Vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiếu Tĩnh Vi cũng có thể dễ dàng nhìn thấy người nào đó toàn thân ướt sủng, Lộ Ảnh Niên cười cười: "Tĩnh Vi tỷ có biết là em tương đối lười, cho nên hiển nhiên, Tiểu Vũ sẽ là......." Cố tình kéo dài âm điệu, cũng không nói hết ra lời, Lộ Ảnh Niên ngưng mắt ngó Tiếu Tĩnh Vi đang chăm chú quan sát Mộc Vũ, thần trí loé lên, giơ tay giả vờ sờ mũi nhưng thực chất là che đi cái miệng đang cười.

Ở đây mấy ngày, nghĩ đến Tiếu Tĩnh Vi đối với mình có tình ý, Lộ Ảnh Niên đa số thời điểm đều cố tránh đi, còn tìm cơ hội để nàng và Mộc Vũ ở cùng nhau.

Mỗi khi Mộc Vũ lén lúc dùng biểu tình phẫn nộ nhất nhìn mình quở trách, cô liền sẽ hi hi ha ha lấy lý do là Tào Thanh Thiển không thích mình thân cận quá Tiếu Tĩnh Vi, lệnh Mộc Vũ lời muốn nói cũng ứ nghẹn, có khổ cũng chỉ mình cô nuốt lấy.

Đêm đến là tới phiên Mộc Vũ ở bên cạnh bảo vệ Tiếu Tĩnh Vi, còn Lộ Ảnh Niên thì đi ngủ.

Một mình nằm trên giường sẽ nhớ đến Tào Thanh Thiển, đã vài ngày rồi không nhìn thấy nàng khiến Lộ Ảnh Niên cứ hốt hoảng bất an.

"Mưa thật lớn." Nhìn cơn mưa tầm tả trút ngoài cửa sổ, không biết vì cái gì lại nhớ tới kiếp trước ngày mà cô hay tin Tào Thanh Thiển mất, Lộ Ảnh Niên vô thức thành lời, cũng không biết bản thân nàng đang thì thầm, hay là cùng Mộc Vũ và Tiếu Tĩnh Vi nói chuyện thì hơn.

Môi giật giật, Mộc Vũ nhìn bộ dáng Lộ Ảnh Niên, vẫn không thèm nói gì, nhưng thực ra Tiếu Tĩnh Vi ngồi sau bàn làm việc đang thẩm duyệt văn kiện vừa nghe liền ngẩn đầu lên, không biết thế nào lại cảm thấy Lộ Ảnh Niên giờ phút này có chút ưu thương, không khỏi liễm khởi chân mày: "Đúng là lớn thật! Đã bốn ngày rồi."
Lúc này bỗng oanh một tiếng, tia chớp loé sáng cả một vùng, giống như muốn cắt đôi bầu trời, Tiếu Tĩnh Vi sắc mặt có chút khác lạ, Lộ Ảnh Niên không phát hiện chứ Mộc Vũ lại luôn vẫn để ý.

Nhắm mắt, vô thức nhớ lại ngày hôm đó, cũng chính cơn mưa như lũ quét, cũng vẫn là tiếng sấm chớp lệnh người lo lắng bất an, giọt mưa nện trên đường lớn, như nổi đau thấu tâm cang đang giày xé, đôi tay Lộ Ảnh Niên rũ bên người nắm chặt thành đấm.


"Ảnh Niên." Nhẹ gọi Lộ Ảnh Niên, Mộc Vũ không biết vì sao Lộ Ảnh Niên lại đột nhiên như vậy, cô bước tới vỗ lên vai người nào đó.

Hoàn thần, nghiêng đầu mỉm cười nhìn Mộc Vũ, tiếp tục vẫn là tiếng sấm nổi lên, dư quang liếc thấy Tiếu Tĩnh Vi thân mình có chút run rẩy, Lộ Ảnh Niên chớp mắt, nghĩ đến kiếp trước Tiếu Tĩnh Vi quả thực là rất chán ghét những ngày trời mưa dông gió, Lộ Ảnh Niên lại nhìn Mộc Vũ, ho khan một tiếng: "Thời tiết kiểu vầy......!nếu có người muốn gây rối tựa hồ cũng rất có khả năng, tôi ra ngoài xem một chút."
Đôi đồng tử giãn ra cực hạn, hiểu rõ Lộ Ảnh Niên tận gốc rễ, Mộc Vũ hung hăn liếc xéo cô, chỉ thấy cô nháy mắt tinh ranh một cái rồi rời khỏi căn phòng, đành phải mím môi kháng nghị ngồi trở lại sô pha.

"Em ghét ở cùng một chỗ với chị vậy sao?" Thả xuống cây bút trong tay, cũng không biết điều gì khiến mình dời đi lực chú ý, Tiếu Tĩnh Vi thẳng tắp nhìn Mộc Vũ, tay nâng cằm, lần nữa hỏi ra câu hỏi dẫu biết là không nhận được đáp án.

"Chị nghĩ nhiều." Vẫn duy truỳ tư thế, một tay cầm cây bút hướng Mộc Vũ điểm điểm, Tiếu Tĩnh Vi đang muốn tiếp tục nói gì, đột nhiên một tiếng ầm vang không báo trước ập tới, tay giật bắn buông lỏng cây bút rơi xuống bàn.

Vô cảm xúc nhướng mi nhìn đến nàng, Mộc Vũ đứng dậy, chần chừ một lúc vẫn là đến chỗ bàn làm việc, lấy ra chiếc MP3 đặt lên bàn.

Hơi sửng sốt, nhìn món đồ vật nhỏ xinh, sau một lúc thì minh bạch ý của cô muốn bảo mình hãy nghe nhạc đi, mạc danh cảm thấy một trận buồn cười, Tiếu Tĩnh Vi lần nữa ngẩn đầu lên, nhìn cô lại quay trở về ngồi lên sô pha xụ mặt, khoé môi giương lên ý cười.

Người này thiệt là, cũng không phải quá chán ghét mình đi.

--------------------------
Mỗ cũng muốn biết hai người này làm sao mới đến đc với nhau ????!!!.


Bình luận

Truyện đang đọc