TRỌNG SINH CHI TIỂU DI DƯỠNG THÀNH KÝ



Sau khi rời khỏi Tào gia, nhóm người các nàng bước ngồi vào xe, người nào đó từ lúc bước ra khỏi phòng điều khiển cũng không quên mang theo mấy cái bánh quy, đến khi yên vị chằm chằm nhìn Tào Thanh Thiển vài giây, hắn mới lộ ra ý cười tinh quái: "Ảnh Niên, ánh mắt cô quả xuất chúng."
Lần đầu tiên nhìn thấy những người bạn của Lộ Ảnh Niên, cũng chưa từng nghe qua cô nhắc đến họ, Tào Thanh Thiển bởi vì ánh nhìn của hắn mà bất giác nhăn mi, đến khi nghe được những lời này thì mặt lại đỏ lên.

Trợn mắt cảnh cáo, kéo tay Tào Thanh Thiển ngồi xuống, cẩn trọng mở ra mảnh khăn quấn lấy cổ tay nàng, thấy miệng vết thương không còn rỉ máu nữa, Lộ Ảnh Niên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, muốn mở miệng oán trách Tào Thanh Thiển, nhưng vừa nhìn đến gương mặt nàng đỏ ửng e thẹn nhìn mình, cô lập tức mềm lòng, chỉ phát ra một tiếng thở dài.

Xe hướng tới sân bay quân dụng vùng phụ cận J thị, cả đoạn đường, không ai nói lấy một lời, chỉ có thỉnh thoảng truyền đến tiếng chiếc bánh quy gãy vụng giòn vang.

Nằm trong ngực Lộ Ảnh Niên, tay vòng lấy ôm thắt lưng cô, Tào Thanh Thiển vùi đầu vào bả vai, nhắm chặt hai mắt, cảm thụ thời khắc này vô hạn an tâm, tay siết chặt lấy vạt áo Lộ Ảnh Niên.

Rất nhanh đã đến nơi, vừa xuống xe, Tào Thanh Thiển nhìn thấy cách đó không xa một chiếc trực thăng quân dụng, hơi ngẩn người, quay đầu nhìn Lộ Ảnh Niên, cô thư thái nháy mắt với nàng: "Bỏ trốn xa xỉ."
Biết Lộ Ảnh Niên đang muốn chọc mình vui vẻ, Tào Thanh Thiển nhẹ siết lấy cổ tay cô, có chút đau lòng nhìn lòng bàn tay quấn dãy băng trắng.


"Được rồi, vậy chúng tôi không làm bóng đèn." Trong miệng còn ngậm mẫu bánh quy, Đội trưởng hàm hồ nói, tay kéo lấy nữ nhân bên cạnh hắn: "Cướp cô dâu coi như hoàn tất, tiết mục ấm áp kế tiếp chúng tôi không muốn tham dự."
Oán trách nhìn bộ dáng không lúc nào đứng đắn của hắn, Phó đội lần nữa nhìn về phía Lộ Ảnh Niên cùng Tào Thanh Thiển, hơi mỉm cười: "Có chuyện gì, nhớ tìm chúng tôi, nhất định chúng tôi sẽ hỗ trợ hết mình."
"Hắc hắc! Được." Đối với những chiến hữu kiêm những người bạn này thực vô cùng cảm kích, Lộ Ảnh Niên liệt miệng cười cười đáp, sau đó nhìn sang Mộc Vũ: "Tiểu Vũ, cậu không theo chúng tôi về lại E thị?"
Mày đanh nhọn, gương mặt vô biểu tình thoáng ánh lên do dự, Mộc Vũ đang lúc trầm tư thì đột nhiên giọng nói trầm thấp của nam nhân chợt vang lên: "Không phải trở về E thị, đến Australia."
Bất giác xoay người lại, nhìn nam nhân đứng cách đó không xa, Lộ Ảnh Niên vô vàng kinh ngạc: "Ba, ba sao lại ở đây?"
"Ba tại sao không được tới?" Đôi tay thọt vào túi quần, bình thản bước đến chỗ các nàng, Lộ Văn tầm mắt nhanh chóng nhìn đến cổ tay Tào Thanh Thiển, giật mình, mày nhíu chặt, nhiêm túc nhìn đến em vợ: "Thanh Thiển."
"Tỷ phu....." Theo bản năng siết chặt ống tay áo Lộ Ảnh Niên, biết Lộ Văn lựa chọn đứng về phía mình, nhưng những lúc đối mặt với ông, nàng đều dậy lên nổi áy náy cùng sợ hãi, Tào Thanh Thiển nhẹ giọng gọi ông một tiếng, cắn môi, gương mặt mới khôi phục lại chút huyết sắc chợt trắng bệch.

Mày liễm càng khẩn, Lộ Văn thật sâu nhìn vào mắt nàng, rồi chuyển sang Lộ Ảnh Niên, rõ ràng nhìn ra được cô thực bất đắc dĩ, hai cha con cứ như vậy đối mắt nhìn nhau, sau một lát mới thở dài, lấy hai vé máy bay đưa đến cho Lộ Ảnh Niên: "Chốc lát phi cơ trở về E thị, nghỉ ngơi một lúc thì rạng sáng đến sân bay, hai năm trước lúc công tác ở Úc, ba đã mua một villa ở bên đó, hai đứa cứ ở đó một khoảng thời gian đi.

"Ba....." Biết được ý tứ của phụ thân, Lộ Ảnh Niên do dự nhìn ông hồi lâu, Lộ Văn nhưng là không cho cô mở miệng: "Gia gia con đã đồng ý cho con nghỉ phép, còn Thanh Thiển, phía E thị anh cũng đã sắp xếp ổn thoả rồi, ráng mà tận hưởng kỳ nghỉ, yên tâm đi."
"Nhưng mẹ....." Nghe Tào Hinh nói qua phụ thân cùng Tào gia đối chất, mấy ngày nay một chút tin tức cũng không có, hiện tại lại được phụ thân đích thân xử lý, Lộ Ảnh Niên nói không cảm động là giả, nhưng nghĩ đến ba mẹ luôn là một đôi phu thê ân ái, cực kỳ lo lắng cho hai người: "Ba........."
"Tiểu hài tử đừng xen vào chuyện người lớn." Nhi nữ nhắc tới vợ mình, Lộ Văn biểu tình thoạt nhiên buồn bã, giơ tay vỗ vỗ lên đầu cô: "Chuyện này ba biết cách giải quyết, con hảo nghỉ phép đi."

Thực bất đắc dĩ, Lộ Ảnh Niên cạn lời nhìn ba mình, trong mắt ông chính là không cho phép cự tuyệt, cô đành nhún vai: "Được rồi! Ba coi chừng bị mẹ phạt quỳ trên ván giặt đồ."
"Thiết! Xú nha đầu." Biến sắc, Lộ Văn trừng mắt cảnh cáo cô, rồi đảo sang Mộc Vũ, ngừng vài giây: "Mấy đứa cũng nhanh chóng rời khỏi đi, không biết phía Tào gia hay tin Thanh Thiển bị các người đưa đi thì phản ứng thế nào nữa?"
Lần này tầm mắt ông dừng trên người Tào Thanh Thiển: "Nhưng cũng đừng quá lo lắng, phải nhớ, anh cùng Ba luôn đứng về phía hai đứa, hai đứa một là người của Lộ gia, một là con dâu Lộ gia, sao có thể mặc người khi dễ."
Phốc.....!Vị đội trưởng đứng bên cạnh rốt cuộc không nhịn được bật cười, thấy mọi người đỗ dồn ánh mắt về phía mình, vội ra vẻ đứng đắng vuốt vuốt chòm râu không có mấy cộng: "Có đạo lý."
"Tôi cùng hai người trở về E thị." Mộc Vũ đột nhiên mở miệng, dùng một loại ánh mắt hết sức cổ quái nhìn Lộ Ảnh Niên: "Có việc muốn nói với cậu."
"Huh? Tiếu tỷ tỷ gì đó không phải sẽ đến tìm cậu sao?" Cảm thấy kỳ lạ, Lộ Ảnh Niên buộc miệng hỏi, Mộc Vũ chỉ nhàn nhạt cho qua chuyện: "Lúc đó tính sao."
"Nga......" Trước giờ đều không hoài nghi Mộc Vũ, Lộ Ảnh Niên gật đầu, lần nữa nhìn đến phụ thân, vẫn không vơi đi lo ngại, Lộ Văn giơ tay vỗ vỗ sau gáy cô: "Nhanh đi đi, đừng suy nghĩ bậy bạ, phỏng chừng......!Tào Thị trưởng ngày mai cũng trở về E thị, mà E thị thì chính là địa bàn của lão Ba này."
" 囧 "
An tĩnh tựa người trong lòng ngực Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển cuối cùng cũng trưng ra biểu tình dở khóc dở cười, Lộ Ảnh Niên thức giận liếc mắt nhìn phụ thân, nói cũng lười.

E thị là địa bàn của ai a, là của mẫu thân Thị trưởng đại nhân a?

"Thôi! Nhiều lời vô nghĩa." Nhìn ra được ý tức trong mắt nhi nữ, Lộ Văn thoáng bực tức, giơ tay chỉ về phía trước: "Mau cút mau cút! Lão tử rất bận."
Cứ như vậy, trước ánh mắt theo dõi của hai vị bằng hữu cùng ba mình, Lộ Ảnh Niên và Tào Thanh Thiển kể cả Mộc Vũ ngồi lên máy bay quân dụng.

Trực thăng mỗi lúc mỗi cao, Tào Thanh Thiển nhìn xuyên qua ô kính cửa sổ xuống khoảng không tối đen, mi run rẫy, khẽ thở dài.

"Ba thật là, chỉ xuất hiện mỗi thời khắc mấu chốt." Tuỳ tiện xoa lấy mi mắt, ra vẻ khoe khoang, Lộ Ảnh Niên cười hì hì nhìn Tào Thanh Thiển: "Như vậy mới đúng chứ."
"Ân." Nhẹ gật đầu, ôm lấy cánh tay Lộ Ảnh Niên, chợt như nhớ ra gì đó kéo lấy bàn tay cô lật lên, híp mắt, Tào Thanh Thiển cúi đầu, sâu kín một tiếng thở dài, Lộ Ảnh Niên trên mặt thu lại ý cười, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn nàng, sau một lúc lâu, kéo nàng ủng trụ vào trong ngực mình.

Máy bay trực thăng nhanh chóng dừng ở E thị, đáp xuống, ở đó sớm đã có người chờ các nàng, đưa cho các nàng một chiếc chìa khoá, biết đây cũng là phụ thân căn dặn từ trước, Lộ Ảnh Niên nhận lấy chiếc chìa khoá, khởi động xe hướng vùng ngoại thành đi tới.

Sau khi xuống xe, trước mắt Tào Thanh Thiển chính là cánh đồng hoa hoan vu trơ trọi, tầm mắt thêm vài phần ảm đạm, Lộ Ảnh Niên bỗng chốc bễ bỗng nàng lên, nở nụ cười sáng lạn nhìn nàng: "Chờ đến khi chúng ta trở về, con mang Dì tới đây chúng ta cùng nhau trồng."
"Ân." Đầu ngón tay ở trên mặt Lộ Ảnh Niên xoa nhẹ, đôi mắt rốt cuộc thắp sáng một tầng hào quang, Tào Thanh Thiển chôn vùi gương mặt vào vai cô: "Niên Niên.

Ta yêu Niên."
"Hắc hắc! Con cũng vậy." Ha hả cười ra tiếng, Lộ Ảnh Niên một đường ôm nàng lên phòng ngủ, đặt nàng xuống giường: "Ngủ một lát đi, trời hừng sáng còn phải lên máy bay."

"Ân."
Nắm chặt tay Lộ Ảnh Niên, mấy ngày nay chỉ biết thơ thẩn, cơ hồ chưa từng ngủ qua, nàng hiện tại nhắm mắt, rất nhanh liền ngủ.

Yên lặng ngồi bên mép giường nhìn nàng, một tay vén lên lọn tóc vương rũ trước trán ra sau vành tai, Lộ Ảnh Niên cúi đầu hôn lên trán nàng, lại cúi xuống hôn cổ tay nàng, giờ mới cẩn thận rút tay nàng ra, đứng dậy nhẹ nhàng bước chân ra khỏi phòng ngủ.

Phòng khách dưới lầu, Mộc Vũ khoanh tay trước ngực đứng bên bệ cửa sổ, xuyên qua tấm kính pha lê nhìn một mãnh đất rộng lớn phía bên ngoài, trước sau không chút cảm xúc, thẳng đến khi nghe được tiếng bước chân của Lộ Ảnh Niên, lúc này mới quay đầu lại, suy tư trong chốc lát: "Có một chuyện tôi vẫn luôn không nói với cậu."
"Ân....." Biết cô nhất định sẽ nói với mình, cho nên Lộ Ảnh Niên bước đến bên cạnh Mộc Vũ, sóng vai đứng cùng nhau: "Cậu nói đi, tôi nghe......."
"Lần sau gặp cậu, cũng không biết là khi nào." Hít sâu một hơi, giống như trên người mang theo một tảng đá cực lớn, Mộc Vũ đứng thẳng thân mình, ngữ khí nhàn nhạt, Lộ Ảnh Niên thoáng cả kinh quay đầu nhìn cô.

"Có người......!tôi muốn cậu giúp tôi chăm sóc" Không nhìn đến Lộ Ảnh Niên, Mộc Vũ càng nói càng trầm giọng, Lộ Ảnh Niên lập tức nhăn mi: "Tĩnh Vi tỷ là bạn gái cậu, thì cậu phải chăm sóc nàng."
"Không." Lắc đầu, ánh mắt kỳ dị khó lường, Mộc Vũ lặng nhìn Lộ Ảnh Niên: "Nàng không phải bạn gái tôi......!Người tôi muốn cậu chiếu cố không phải nàng."
- ----------------------
Mỗ Vu: Who? Whos that? ????.


Bình luận

Truyện đang đọc