TRỌNG SINH CHI TIỂU DI DƯỠNG THÀNH KÝ



Người nhà Lộ gia càng gần đến cuối năm công việc càng chất đống, Tào Cẩn Du cùng Tào Thanh Thiển thân là nữ cường nhân giớ chính trị thì không cần phải nhắc, mỗi ngày đều tăng ca đến khuya, thường xuyên đến các thành phố lân cận hội họp, Lộ Văn lại cứ qua lại giữa nước ngoài lẫn quốc nội, còn Lộ Ảnh Niên một tuần ít lắm cũng phải trụ tại quân đội bốn năm ngày, đôi khi cả hai tuần đều không về nhà.

Có lẽ và vì quá bận rộn, bầu không khí quỷ dị ở Lộ gia cũng tiêu tán đi không ít.

Chỉ là mỗi khi có dịp ngồi lại với nhau ăn một bữa cơm, bàn ăn vẫn dị thường yên tĩnh, hai tỷ muội Tào gia cứ như mỗi người một thế giới.

Làm tỷ tỷ, Tào Cẩn Du suốt ngày lạnh mặt, còn muội muội, Tào Thanh Thiển rốt cuộc thì ngoài việc công tác không kịp nghỉ ngơi lại phải ứng phó với những người mà tỷ tỷ vẫn chưa từ bỏ ý định giới thiệu cho mình.

Đến nỗi dường như những gì nàng từng nói với bà đều bị bà ném sang một bên không hề để tâm, xem như nàng chưa từng nói gì.

Nửa đêm, lúc lẻn vào phòng Tào Thanh Thiển, cũng không phải làm ra bất luận cử chỉ thân mật nào, đơn giản một điều là được nằm trên chiếc giường mềm mại ôm lấy cổ thân thể nhu nhuyễn ấm áp kia, Lộ Ảnh Niên ngắm nhìn Tào Thanh Thiển sau khi tỉnh lại hơi giương khoé miệng mỉm cười hôn hôn lên môi mình, nhưng đôi mắt vẫ hằng sâu sự mệt mỏi, cô không khỏi đau lòng: "Ngủ tiếp đi nha."
Giơ tay, đầu ngón tay khẽ lướt xoa nhẹ gò má cô, không thể nào làm ngơ cảm xúc trong mắt Lộ Ảnh Niên, nàng thực sự cảm động, Tào Thanh Thiển cười thêm vài phần hạnh phúc, giọng nói nhu nhu, ngữ khí lại có chút hài hước: "Một tháng rồi, Niên Niên thật ngoan a."
Xác thực một tháng nay, thời gian ở bên nhau đều có thể nhìn ra được dục vọng trong mắt cô.

Mỗi khi trời chưa sáng giật mình tỉnh giấc, nàng chờ đợi nằm yên ắng trên giường, chờ người nào đó với giọng nói mềm nhẹ cùng ánh mắt đầy nhu tình này thực khiến tâm ấm áp biết bao.

"Vẫn là câu nói, con có muốn thế nào cũng phải suy xét đến thân thể Dì."
Ôm chặt lấy nàng, thuận tay tắt đi đèn ngủ, dùng sức hít thật sâu hương khí phát ra trên người nàng, Lộ Ảnh Niên đem chăn kéo lên một chút: "Mau ngủ đi, Tào Cục trưởng mệt mỏi vì công việc như vậy thực khiến người ta xót xa mà."
Đầu ngón tay vẫn trên mặt nàng nhẹ nhàng du tẩu, trong bóng đêm, Tào Thanh Thiển nhếch giọng cười cười, dựa vào cảm giác mò mẫm mà hôn lên môi Lộ Ảnh Niên: "Niên Niên thực đúng là người yêu tốt nhất."
"Đương nhiên." Cùng Tào Thanh Thiển bất đồng, bận thì bận, nhưng thể lực lúc nào cũng đạt mốc trăm điểm, ít nhất là lúc này nếu đem nữ nhân trong ngực mình lăn qua lộng lại mấy lần khẳng định là không thành vấn đề.

Hai người thân thể dán chặt sát sao, Lộ Ảnh Niên chỉ đang cố gắng áp chế lửa nóng đang muốn phun trào, mạnh mẽ khắc chế dục niệm: "Con chỉ là không chịu nổi nếu khôg được ôm Dì ngủ thôi."
Sự việc cũng qua một khoảng thời gian rồi, nỗi lo lắng bất an không biết đã ném đi nơi nào, chuỗi ngày đã chứng minh hết thảy tất cả đều không phải mộng, nhưng mỗi khi cô ở một mình, nếu bận việc thì thôi, chứ nhàn rỗi thì lại không tránh được miên man suy nghĩ, lại nhớ đến cơn ác mộng, lòng sẽ nảy sinh run sợ, sợ bỗng nhiên từ giấc mộng đẹp đẽ này tỉnh lại.

Những buổi đêm nằm một mình trên chiếc giường lạnh lẽo, cho là đang ở nhà, cũng biết Tào Thanh Thiển ở căn phòng bên cạnh mình, cô vẫn cảm thấy sợ nếu để bản thân phải ngủ.


Cho nên theo thói quen lúc nào cũng tỉnh giấc vì giật mình, rõ ràng biết mình một khi bước vào phòng, Thanh Thiển nhất định sẽ tỉnh lại, cô chỉ có thể tự áp đặt bản thân phải tiếp tục ngủ, nhưng lại bởi vì chữ sợ, không nhịn được đành tiếp tục lén lút bước vào phòng nàng.

"Ân." Gần cả tháng không có giây phút nào được nghỉ ngơi xác thực thân thể gần như yếu nhược không chịu nổi, nhắm mắt lại, đem gương mặt mình chôn vào hõm vai Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển nhẹ nhàng lên tiếng, rất nhanh lại ngủ.

So với trước đây không giống, từ lúc bị Tào Cẩn Du phát hiện mình bước ra từ phòng Thanh Thiển, giờ lại biết được Tào Cẩn Du đã biết Thanh Thiển thích nữ nhân, nếu để bà bắt gặp hai người ngủ cùng nhau, làm sao bảo đảm không nhận ra chân tướng?
Sau khi Tào Thanh Thiển ngủ, cứ như vậy mà ôm lấy nàng, đôi mắt mở to không có nửa phần ủ dột, lắng nghe tiếng hít thở đều đặn mà đáy lòng một trận bình an, Lộ Ảnh Niên yên tĩnh ôm nàng, thẳng đến khi thấy được vệt sáng nơi chân trời, mới nhẹ nhàng buông ra, đắp tốt chăn cho nàng, lúc này mới xuống giường, đi đến cửa phòng, vô thanh vô thức mở ra, xác định không có ai, lúc này mới rời đi trở về phòng mình thay quần áo.

Thay xong quần áo, vừa mở cửa cũng đúng lúc nhìn thấy Tào Cẩn Du từ phòng ngủ của bà bước ra, Lộ Ảnh Niên âm thầm cảm thấy mình thực may mắn, liền nghe bà lên tiếng nói: "Gần đây con không phải cũng rất bận sao, như thế nào lại thức sớm như vậy?"
"Hắc! Là vì muốn rèn luyện thân thể nha." Thực mau chóng mở miệng đáp, bước đến bên người mẫu thân, cùng bà bước xuống lầu, Lộ Ảnh Niên vừa đi vừa nói: "Nhưng là mẹ, vì sao lại không ngủ nhiều một chút."
"Mẹ tuổi chừng này rồi, tỉnh sớm cũng là chuyện thường." Cũng đã thay tốt quần áo, Tào Cẩn Du đánh giá y phục trên người Lộ Ảnh Niên, nhẹ nhàng lắc đầu: "Nói con bao nhiêu lần, sao vẫn mặc ít vậy?"
"Thân thể con rất khoẻ." Liệt miệng cười cười, Lộ Ảnh Niên vỗ vỗ ngực đắc ý, Tào Cẩn Du ngược lại oán trách cô một phen: "Thanh Thiển không nhắc nhở sao?"
Vẫn là hơn một tháng rồi mới nghe thấy mẫu thân ở trước mặt mình nhắc tới Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên chớp mắt: "Có a."
"Vậy con không phải rất nghe lời Tiểu Di?" Duỗi tay xoa lấy đầu nữ nhi, Tào Cẩn Du nhìn bộ dáng cô ngoan ngoãn, thực muốn cười: "Nếu nàng đã nói vậy tại sao con còn mặt ít quần áo?"
"Ngạch....." Ngẩn người, tức khắc giơ tay lên vò đầu, Lộ Ảnh Niên cộc lốc đô miệng, cũng không có trả lời, nhưng thực ra thì Tào Cẩn Du đã trầm tư được một lúc: "Thanh Thiển gần đây cũng không để ý đến bản thân mình, cả ngày chỉ lo bận rộn công việc, con cũng trưởng thành rồi, quan tâm nó nhiều hơn có biết không?"
Con ngươi đen bóng xoay tròn, Lộ Ảnh Niên ý cười dần nổi lên xấu xa: "Mẹ là tỷ tỷ của Tiểu Di, tại sao không trực tiếp nói với Dì?"
"Hừm." Trắng mắt liếc nhìn cô, dáng vẻ Thị trưởng uy nghiêm khí tràn trước mặt nữ nhi thiệt không đáng một xu, chỉ là một người mẹ bình thường gần gũi với con gái mình: "Không lớn không nhỏ."
"Hah! Mẹ kỳ thực sớm đã không còn lạnh nhạt với Tiểu Di rồi đúng không?" Lôi kéo tay mẫu thân ngồi lên ghế sô pha, Lộ Ảnh Niên lấy lòng mà mát xa bả vai cho bà.

Tào Cẩn Du không nói gì chỉ biết thở dài.

"Kỳ thực Tiểu Di cũng không muốn cãi nhau với mẹ đâu." Tào Cẩn Du có chút không được tự nhiên khi bị nhìn ra, Lộ Ảnh Niên giúp bà xoa bóp bả vai, lơ đãng nói mà tâm có chút chột dạ: "Tiểu Di rất tôn trọng mẹ đó."
"Mẹ đương nhiên biết." Tào Cẩn Du nhẹ giọng đáp lời, nghĩ đến một tháng trước ngày đó cùng Tào Thanh Thiển đối chọi gay gắt, chợt nhăn mày.

Đã gần 7 giờ, sắc trời lúc này mới sáng hơn một tí, Quản gia từ trong phòng bước ra, nhìn thấy hai mẹ con ngồi ở phòng khách, lộ ra biểu tình kinh ngạc, bất quá thực mau chào hỏi hai người rồi sau đó xuống phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.

"Cho nên a, Tiểu Di cũng rất thương tâm." Tiếp tục hoạt động ngón tay, Lộ Ảnh Niên nghiêm trang nói: "Mẹ mà Thị trưởng đại nhân vĩ đại, không cần phải lãnh mặt với Tiểu Di đâu."

"Con nói bậy gì vậy." Vốn là cau mày, nhưng sau khi nghe những lời này thì nhịn không được bật cười: "Cái gì mà Thị trưởng Đại nhân vĩ đại, con đứa nhỏ này."
"Hắc Hắc! Con cũng nói Tiểu Di là Cục trưởng đại nhân vĩ đại nữa mà." Thấy mẫu thân không còn nghiêm mặt, Lộ Ảnh Niên tiếp tục bông đùa: "Mẹ cùng Tiểu Di đều là đại nhân vật, cho nên đương nhiên cũng phải nhanh hoà hợp."
"Có ai khuyên nhủ như con vậy không?" Quay đầu trắng mắt liếc nhìn nữ nhi, đôi mắt hạnh lộ ra sự vui mừng, Tào Cẩn Du lôi kéo tay cô ngồi xuống bên cạnh mình, nhìn cô ngây ngô ha hả cười, bà lắc đầu: "Luôn không lớn nổi, thực không biết về sau sẽ gả và gia đình nhà ai đây."
Vừa định hé miệng nói một câu: Vậy thì không gả.

Chợt nghĩ đến sự tình gần đây, Lộ Ảnh Niên nhanh chóng ngậm miệng nuốt ngược vào trong: "Dù sao con cũng mới có hai mươi mốt tuổi, mẹ sẽ không cảm thấy còn phiền phức mà gả con đi đi?"
"Đúng ha." Không nghĩ nhiều, Tào Cẩn Du trên dưới đánh giá nữ nhi một phen: "Giống y con khỉ nhỏ."
"Con khỉ nhỏ thì con khỉ nhỏ." Không chút để ý mẫu thân sủng nịch mà gọi mình như vậy, Lộ Ảnh Niên giương mi, lộ ra nụ cười khoan khoái thường thấy: "Còn nữa nha, con thiệt ra so với nhiều nam nhân khác ưu tú hơn hẳn, đến lúc đó mẹ sẽ rất đau đầu vì tìm không ra được ai xứng với con đâu."
Nói cách khác, chỉ có Tiểu Di nhà cô mới xứng thôi!
Nhưng là những lời này Lộ Ảnh Niên không có khả năng nói ra, ngó mắt nhìn mẫu thân bởi vì câu nói này mà cười đến lộ cả hàm răng trắng bóng, cô cũng vô thức nhếch miệng tươi cười.

Trên lầu, Lộ Ảnh Niên sau khi rời khỏi không bao lâu liền tỉnh, lẳng lặng nằm trong chốc lát mới đứng dậy rửa mặt thay quần áo, vừa mở cửa phòng liền nghe thấy hai mẹ con ở dưới lầu nói chuyện rất vui vẻ, Tào Thanh Thiển hơi ngẩn người.

Lộ Ảnh Niên tai thính nhất, lúc nàng vừa mở cửa đã nghe được động tĩnh, lập tức đứng dậy, hướng Tào Thanh Thiển cười cong khoé mắt: "Tiểu Di cũng thức rồi nha."
"Ân." Nhẹ nhàng từng bước xuống cầu thang, chỉ với nét mặt cười rộn lên của cô thì đã nghĩ ra được ý tứ trong đó, Tào Thanh Thiển nhướng mày, ánh mắt thoạt nhiên là cảnh cảo.

"Huh? Dì quả nhiên mặc ít quá." Vừa rồi còn cười đùa với mẫu thân, nghe thấy thanh âm của Tào Thanh Thiển liền khôi phục bộ dáng nghiêm túc, Lộ Ảnh Niên tròn mắt nhìn nàng, bật thốt: "Mẹ vừa rồi còn nói gần đây Tiểu Di mặc quần áo không nhiều, thời tiết lại trở lạnh, công tác thì bận rộn, rất dễ sinh bệnh nga."
Trừng mắt liếc nhìn nữ nhi: Làm gì mà nói trắng ra vậy chứ? Tào Cẩn Du theo đó mà lướt nhìn Tào Thanh Thiển, thấy nàng khó có được thần thái ngẩn ngơ, đôi mắt khẽ mở nhu hoà, trong lòng một trận thở dài.

"Ngô....." Thấy hai người vẫn còn trầm mặc, duy chỉ có biểu cảm trên gương mặt là bất đồng, Lộ Ảnh Niên híp mi, lần nữa mở miệng: "Hơi.

Ba mẹ sinh con ra vì sao không sinh thêm đệ đệ hay muội muội gì a?"
Sao đột nhiên lại chuyển sang vấn đề này?
Hiểu rõ Lộ Ảnh Niên tận gốc rễ, thế mà Tào Thanh Thiển vẫn hồ nghi mà nhìn về phía Lộ Ảnh Niên, lơ đãng lúc chuyển dời có ghé ngang tầm mắt của tỷ tỷ, hơi xấu hổ dừng lại vài giây, sau đó dời đi.


Tâm tư tỷ tỷ nàng luôn hiểu rõ: Công việc vội vã, đến thời gian chăm sóc chơi đùa cùng Lộ Ảnh Niên cũng không, sao có thể có ý định sinh thêm hài tử.

Không biết tên vô lại Lộ Ảnh Niên kia muốn nói gì, cũng không sợ khiến tỷ tỷ thương tâm.

Tào Cẩn Du ở bên cạnh cũng chú ý biểu tình của Tào Thanh Thiển, một thoáng liền biết nàng đang nghĩ gì, đáy lòng cảm thấy thực ấm, sắc mặt cũng hoà hoãn hơn rất nhiều, xoa xoa đầu nữ nhi: "Mẹ và ba con công việc lúc nào cũng rất nhiều, thời gian dành cho con còn ngại quá ít."
"Đúng nga." Lộ Ảnh Niên lúc này gật gật đầu, ngay sau đó liền cười, hàm răng trắng sáng đến loá mắt: "Tuy không có thời gian, nhưng ba mẹ vẫn thực quan tâm con nha....."
Dừng một chút, thoáng lén lút quan sát Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên mới tiếp tục nói: "Bởi vì hôm qua Tiểu Di nói mẹ rất bận, con còn nghe Dì căn dặn Lương Di hầm canh tẩm bổ cho mẹ........!Nếu con cũng có muội muội lo lắng quan tâm mình như vậy thì......"
Chỉ tới đây thì tỏ tường, tiểu gia hoả này vòng tới vòng lui cũng chỉ vì muốn hoà giải hai người.

Tào gia hai tỷ muội đồng loạt mở to mắt liếc nhìn về phía cô, rồi cũng đồng thời nhìn nhau, theo đó mà khoé môi hơi mỉm cười.

Sớm chuẩn bị tốt bữa sáng, muốn gọi Tào Cẩn Du các nàng xuống ăn sáng, vừa mới bước ra thì nghe thấy câu nói vừa rồi của Lộ Ảnh Niên, Lương Di âm thầm cho Lộ Ảnh Niên cử chỉ tay rất tốt, dừng bước, không muốn phá hư bầu không khí lúc này: "Hôm nay mọi người đều dậy rất sớm." Đúng lúc này, Lộ Văn từ trong phòng đi ra, nhìn các nàng tập trung vui vầy dưới lầu, rất kinh ngạc: "Anh còn tưởng hôm nay anh là người dậy sớm nhất, không nghĩ lại trễ hơn."
Đang vui vẻ nhìn mẫu thân cùng Tào Thanh Thiển toét miệng cười, vừa định thêm thắt cho sinh động lại bị phụ thân đánh gãy, Lộ Ảnh Niên âm thầm trợn mắt nhìn ông, sau đó ra hiệu bằng ánh mắt cho phụ thân, vừa muốn nói, Tào Cẩn Du bên cạnh đã bật người dậy: "Mẹ thấy bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, vậy thì vào ăn thôi."
Mẫu thân thôi cười nữa, Lộ Ảnh Niên nhất thời cũng ủ rũ theo, Tào Cẩn Du xoay người bước xuống bàn ăn, nhìn thấy bộ dáng ủ dột ở cô, nhịn không được vỗ vỗ lên đầu tóc: "Con khỉ nhỏ, mồm mép lanh lợi như vậy, đứng lên đi thôi."
"Hah...!nha...." Đô đô miệng, chắc là thành công rồi, cứ tưởng phụ thân giữa đường xuất hiện Trình Giảo Kim thì coi như thất bại, Lộ Ảnh Niên rất là oán niệm nhìn thẳng về phía Lộ Văn, Lộ Văn nhìn cô mà không hiểu chút gì, còn Tào Cẩn Du cùng Tào Thanh Thiển thì lại âm thầm cười trộm.

Tào Cẩn Du đi đầu, lúc Lộ Ảnh Niên vẫn còn uất ức cứ ngó mắt nhìn phụ thân, vẩu môi bất mãn, Tào Thanh Thiển đã đi đến bên người cô, nhấp môi quan sát, trong mắt tinh mịn ý cười, một hồi lâu, khẽ vương tay xoa lấy vành tai cô, tiếng nói nhu nhẹ đến mức khiến tâm người mềm nhũn: "Con khỉ nhỏ, khi nào lại có cái tên đáng yêu như vậy hah?"
Biết quan hệ giữa hai người, vô tình nhìn thấy hành vi thân mật đó như thế nào cũng quá mức ngọt ngào, đang khó hiểu nhìn nữ nhi, Lộ Văn vừa thấy cử chỉ vừa rồi thì lập tức bước thẳng vào nhà ăn.

Bĩu môi, Lộ Ảnh Niên vẫn duy trì oán niệm, đôi mắt lăng lăng mà nhìn Tào Thanh Thiển, cực kỳ ai oán.

"Được rồi! Biết rồi." Trong mắt ý cười càng sâu, động tác vuốt ve vành tai Lộ Ảnh Niên cũng cực kỳ nhu thuận, Tào Thanh Thiển khoé môi gợi cong: "Ăn cơm được chưa?"
"Ân......."
Sáng sớm ngày đông, trên bàn ăn, vẫn như trước giống nhau an tĩnh, tất cả mọi người đều chăm chú ăn phần mình, thế nhưng bầu không khí đã có chút bất đồng.

Mỗi một lần ngẩng đầu nhìn phụ thân đều sẽ lộ ra biểu cảm buồn bực, Lộ Ảnh Niên chân mày dựng ngược, mi tâm theo đó mà run run.

Nghiêng đầu nhìn thê tử thấy nàng hơi cong môi mang theo ý cười, lại nhìn xem Tào Thanh Thiển, so với vợ mình quả nhiên không sai biệt lắm, sau khi ăn xong, Lộ Văn dự là trực tiếp chạy tới công ty lại không nhịn được mà kéo tay Lộ Ảnh Niên tìm một góc, thấp giọng nói: "Nói, con đang làm cái quỷ gì vậy?"
"Hừm....." Hừ nhẹ một tiếng, đem mọi chuyện trước đó nói cho phụ thân biết, mắt thấy ông giống như tỉnh ngộ, Lộ Ảnh Niên lúc này mới hất cằm: "Đều là tại ba, nếu không mẹ cùng Tiểu Di đã có thể vui vẻ hơn rồi."

"Hừ, xú nha đầu." Giơ tay trực tiếp đánh vào sau gáy cô, Lộ Văn quẫn bách, ho khan một tiếng: "Ba đi trước đây, con tiếp tục đi."
Tiếp tục, nói nghe dễ quá ha.

Liếc nhìn phụ thân mặc áo khoác vào rồi trốn chạy ra cửa, Lộ Ảnh Niên âm thầm trào phúng, nghĩ thực không biết đến khi nào mới có cơ hội tốt như hôm nay khuyên giải hai người, vô thức thở dài.

"Có vài tư liệu cùng báo cáo, chị phải nhanh chóng đến Toà thị chính." Thời điểm Lộ Ảnh Niên âm thầm thở dài ngao ngán, Tào Cẩn Du sau khi ăn xong cũng mặc áo khoác vào, mà câu nói vừa rồi quá nhiên không phải nói với cô: "Em không cần phải luôn tăng ca như vậy.......!Cũng không phải bất cứ việc nhỏ nhặt gì đều đích thân em làm lấy."
"Em biết, tỷ tỷ." Chỉ sửng sốt vài giây liền khôi phục thần trí, Tào Thanh Thiển tự nhiên đáp lời, thực giống như nàng cùng Tào Cẩn Du trước đó chưa từng xảy ra chuyện: "Chị cũng vậy, nếu có thể thì nên phân phó cho trợ lý làm thay, đừng cứ ôn tồn hết mọi chuyện vào người."
"Ừhm." Mặc xong áo khoác, cài lại nút trên, Tào Cẩn Du cũng không có nhìn xem muội muội, tiếp tục nói: "Chú ý thân thể, biết là em còn trẻ, nhưng đừng học theo hài tử Lộ Ảnh Niên kia, mặc thêm quần áo ấm, dù sao thì ấm vẫn so với phong độ quan trọng hơn."
"Dạ......." Nghe tỷ tỷ nói vậy, Tào Thanh Thiển nhịn không được muốn liếc mắt trêu chọc Lộ Ảnh Niên, thấy cô trừng lớn mắt nhìn tỷ tỷ, khó có được giây phút khoé môi cong cười: "Em mới sẽ không học theo con khỉ nhỏ đâu."
Phụt......!Vừa rồi còn trưng bộ dáng tỷ tỷ thanh cao căn dặn muội muội, Tào Cẩn Du lại bật cười, lướt mắt nhìn nàng một chút, cũng thấy nàng cười với mình, bà nhẹ nhàng lắc đầu: "Nha đầu nhà em."
Như vậy, từ một thời theo khuôn khổ mà yêu thương em gái mình, vốn không muốn cưỡng bách nàng, càng không muốn đối mặt với muội muội lạnh băng thần sắc, hơn một tháng nay đã là cực hạn rồi, hôm nay lại bởi vì Lộ Ảnh Niên, Tào Cẩn Du thái độ đối với Tào Thanh Thiển rốt cuộc đã trở lại như xưa.

"Ha haa.....! Tiểu Di, hôm nay con không có lịch công tác, để con đưa Dì đi làm." Tào Cẩn Du tâm tình vui sướng nhìn muội muội một lát thì rời đi, Lộ Ảnh Niên lập tức cười nịnh hót vọt đến trước mặt Tào Thanh Thiển, lôi kéo lấy tay nàng.

"Ân." Gật đầu, sau khi mặc thêm áo ấm liền cùng Lộ Ảnh Niên rời nhà, ngồi trên xe, hưởng thụ Lộ Ảnh Niên vì mình thắt đai an toàn, Tào Thanh Thiển ánh mắt nhu đến có thể tích nước, quét mắt nhìn sang kính cửa xe, đóng lại an toàn, nhếch môi cười càng thêm ngọt ngào.

Thắt kỹ đai, ngửa đầu nhìn nét cười trên gương mặt Tào Thanh Thiển hơi chút kỳ quái, Lộ Ảnh Niên nhìn nàng vừa định mở miệng nói chuyện, Tào Thanh Thiển đột nhiên đã hôn lên môi cô.

Trừng lớn mắt, ánh mắt hiện tại chỉ toàn là kinh ngạc, bất quá chỉ vài giây lập tức phản ứng, lúc này không còn là dáng vẻ buồn bực nữa, Lộ Ảnh Niên nhanh chóng nắm giữ cương vị chủ nhà đem Tào Thanh Thiển ấn tựa vào sau lưng ghế, tận tâm mà hôn lấy.

"Được rồi....." Sau một lúc lâu, có chút không thở được, Tào Thanh Thiển mới nhẹ nhàng vương tay niết niết gương mặt cô, hơi thở suy suyễn: "Đi làm thôi."
"Hắc hắc! Được." Được hôn thì thập phần mỹ mãn, Lộ Ảnh Niên ngồi thẳng người dậy, khởi động xe rời khỏi gara, Tào Thanh Thiển nghiêng đầu nhìn cô, qua một lúc lại cười: "Con khỉ nhỏ nhà chúng ta thực đáng yêu nha."
"Dì làm gì học mẹ gọi con như vậy?" Ánh mắt vẫn cẩn thận quan sát phía trước, nghe Tào Thanh Thiển nói vậy, Lộ Ảnh Niên hơi nhương mày: "Con chính là người yêu của Dì nha."
"Hah! Thôi được! Vậy thì Tiểu tình nhân của chúng ta thực đáng yêu."
".............."
———————————————————————
Mỗ Vu: Mặc dù là truyện tác giả viết mà sao mỗ vẫn cứ cảm thấy giống như thực văn ấy nhỉ? -_.

-.


Bình luận

Truyện đang đọc