Rốt cuộc vì thương thế quá nặng, sau khi biết được Tào Thanh Thiển tỉnh lại, Lộ Ảnh Niên chỉ kịp nghiêng đầu nhìn nàng mỉm cười mãn nguyện rồi duy trì tư thế nắm tay trực tiếp hôn mê đi.
Mông lung nhìn cô gái vừa thấy mình mở mắt ra liền nhắm lại, gương mặt vốn không có chút hồng sắc càng trở nên trắng bệch, ánh mắt nóng rực như lửa đốt.
Bác sĩ đứng bên cạnh có thể tỏ tường cảm xúc hiện tại trong lòng nàng, ông nhanh chóng chạy đến bên người Lộ Ảnh Niên kiểm tra một lúc sau đó mở miệng: "Chỉ là quá mệt nên thiếp đi thôi."
Giống như nhẹ nhõm thở ra một hơi, cánh tay hãy còn vô lực nhưng vẫn nắm lấy tay Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển nghiêng đầu chăm chú lặng nhìn cô, thật lâu sau đó khoé môi nàng vô thức nhếch lên ý cười rồi cũng theo cô nhắm mắt lại....!Ngủ....!
Bên ngoài phòng bệnh, Tào Cẩn Du trước đó bởi vì chịu không nổi cú sốc ngất xỉu đang dần tỉnh, giờ phút này được Lộ Văn ôm vào trong ngực gương mặt sớm đầy nước mắt....!còn Lộ Ái Quốc cùng Tào Trà cuối cùng cũng thở phào, đến cả những người có mặt ở đây đều mỗi người một biểu tình phức tạp.
Nhưng suy cho cùng thì hai người bên trong đã có thể tỉnh lại, họ vẫn có một điểm chung duy nhất chính là vô cùng vui vẻ.
Sắc trời dần sáng, trãi qua cả một đêm đứng ngồi không yên, mọi người túc trực ở bệnh viện lúc này cũng đã thấm mệt.
"Ba, Ba...!để Lộ Văn đưa hai người trở về trước." Xác định Lộ Ảnh Niên cùng Tào Thanh Thiển thực không có chuyện gì, Tào Cẩn Du tinh thần cũng phấn chấn hơn một chút, lấy lại dáng vẻ nhàn nhạt kéo Lộ Văn đến trước mặt Tào Trà cùng Lộ Ái Quốc.
Từ sau chuyện xảy ra hôm tết âm lịch, Lộ Văn chưa hề liện lạc tới người của Tào gia, giờ khắc này đối diện với Tào Trà ông bỗng chốc có chút xấu hổ, cũng may là vị Thái Sơn lão đại nhân này cơ hồ như ý thức được cách làm của mình trước đó sai lầm, lúc nhìn đến ông đã không còn bộ dáng tức giận như lúc trước.
Cứ như vậy, trừ bỏ Tào Cẩn Du cùng Mộc Vũ ở lại bệnh viện thì những người khác đều rời đi.
Sau khi theo Hoắc Phi xuống xe, Phương Ngưng Yên đỡ Ngôn Lặc Ninh hướng vào trong bệnh viện.....!cả hai đều lặng im không nói câu gì.
Thẳng đến khi đứng trước cửa phòng bệnh, Ngôn Lặc Ninh mới thở dài: "Hai ngày nữa chúng ta về W thị đi."
Hơi sửng sốt nghiêng đầu nhìn cô, rõ ràng nhìn ra được sự cô đơn tịch mịch, Phương Ngưng Yên nhẹ cắn môi: "Cậu không đợi cô ấy tỉnh lại.?"
"Không cần." Lắc đầu hít sâu một hơi, Ngôn Lặc Ninh sau đó ngẩng đầu nhìn về phía ánh nắng chói chang khoé môi cong cười, lộ ra nụ cười thoải mái nhất: "Có Lộ Ảnh Niên ở lại với cậu ấy.
Là đủ rồi."
Từ lúc bắt đầu, cô cùng Tào Thanh Thiển chính là không có khả năng, trên thế giới này, người duy nhất có thể xứng đôi cùng Tào Thanh Thiển chỉ có một mình Lộ Ảnh Niên.
Chò dù hai người có quan hệ huyết thống hay không......!
Trước mắt hãy còn hiện lên cảnh tượng vào tối qua.
Liền tính Lộ Ảnh Niên không xả thân mình bảo hộ Tào Thanh Thiển, không chấp nhận được cho sự ràng buộc giữa hai người.
Cho dù là Ngôn Lặc Ninh có lại bướng bỉnh cũng nên biết rõ một điều bất cứ ai cũng không thể xen vào giữa hai người họ.
—————————
Mấy ngày sau, Lộ Ảnh Niên cùng Tào Thanh Thiển được chuyển đến phòng bệnh thường.
Đáng lẽ ra mỗi người một phòng nhưng Bác sĩ lại ưu tiên cho hai người cùng nhau sinh hoạt.
Tào thị trưởng cuối cùng cũng hoàn toàn buông bỏ công tác, Lộ Văn thì giao hết mọi chuyện cho phó tổng xử lý, hai vợ chồng lần này hất định ở lại L huyện chăm sóc Tào Thanh Thiển cùng Lộ Ảnh Niên.
"Thanh Thiển! Thương tích của e vẫn chưa khỏi hẳn, e đi lại nhiều không tốt, lên giường nằm nghỉ đi."
Cảnh tượng mười mấy năm trước một màn tái hiện, Lộ Văn ngồi nhìn cô vem vợ ngồi bên mép giường uy táo cho Lộ Ảnh Niên mà thực bất đắc dĩ.
"Tỷ phu, không nghiêm trọng lắm." Tào Thanh Thiển nhẹ giọng đáp lời nhưng tầm mắt không hề rời khỏi Lộ Ảnh Niên, cầm chiếc nĩa nhỏ cắm vào khối táo đưa đến bên miệng cô, nhìn cô ngoan ngoãn ngậm lấy rồi nhai nuốt mà trên gương mặt chỉ toàn là ôn nhu: "Em thực sự không có gì đáng ngại."
Lắc đầu ngao ngán vì thực sự là ông không có chút biện pháp nào nói với hai người, Lộ Văn tựa lưng vào cánh cửa, nghĩ đến Tào Cẩn Du đang ở chỗ Tào Thanh Thiển hầm canh sắp tới rồi lại liếc nhìn ánh mắt quyến luyến của các nàng mà không muốn tiếp tục làm bóng đèn: "Ba đi đón Cẩn Du đây, hai đứa chú ý một chút, ở đây là bệnh viện..."
"Ba nhớ khoá cửa lại dùm con đó nha." Lộ Ảnh Niên cười hắc hắc với Lộ Văn, vừa nói vừa giơ tay tính làm động tác nghiêm chào thì Tào Thanh Thiển vội ngăn lại, vẻ mặt vô cùng khẩn trương: "Không được nhúc nhích."
Lại nói kỳ thực thương thế của Tào Thanh Thiển không nặng lắm, sau khi vụ nổ xảy ra, Lộ Ảnh Niên đều đem nàng bảo hộ trong lòng, chỉ là vì chấn động quá mạnh khiến nàng bị hất văng té xuống nên bị thương, còn lại chỉ là trầy da sơ sài, sở dĩ không tĩnh lại đơn giản là vì trong tiềm thức cứ cho rằng Lộ Ảnh Niên không qua khỏi nên cũng không muốn bản thân phải tỉnh.
Hiện tại thì Lộ Ảnh Niên đã an toàn, vết thương trên người nàng cũng nhanh khỏi.
Nhưng còn Lộ Ảnh Niên thì một tuần rồi bác sĩ luôn dặn dò không được động kẻo miệng vết thương lại nứt ra.
"Dạaa!" Nghe lời nắm lấy tay Tào Thanh Thiển, Lộ Ảnh Niên nghe thấy tiếng cửa phòng khép lại, ánh mắt lập tức sáng quắc nhìn nàng: "Cái gì con cũng nghe Dì."
Từ trong đôi mắt tinh tưởng có thể nhìn rõ được hình ảnh phản chiếu của mình, Tào Thanh Thiển nhìn cô mà hai người mười ngón giao khấu, mỉm chi cười nhạt không nói câu gì.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời lúc này rất chói chang khiến căn phòng trắng tuyết tràn ngập không khí ngọt ngào, các nàng một thân bệnh phục, trong mắt mỗi người chính là điều đẹp đẽ nhất thế gian này.
"Thanh Thiển! Con muốn hôn." Trước đó vẫn luôn dính lấy Tào Thanh Thiển, sau khi sống lại thì mỗi giây mỗi khắc đều muốn nhìn thấy nàng, lúc này lại nhìn ra được sự ôn nhu đến mực tận cùng đó thì lòng lại ngứa ngáy, vừa mới thành thật không bao lâu Lộ Ảnh Niên liền không nhịn được mở miệng.
Khẽ cắn môi dùng ánh mắt oán trách nhìn cô, nữ nhân đứng bên giường bệnh hơi khom người dừng một cái hôn nhẹ lên môi Lộ Ảnh Niên, tiếng nói vừa ôn nhuận lại nhu hoà: "Bị thành như vậy rồi vẫn không chịu thành thật."
Hắc hắc ngây ngô cười, Lộ Ảnh Niên được một tấc lại muốn tiến một thước: "Nhanh lắm, chút nữa đi mà."
Giương lên mày liễu cúi đầu nhìn cô một lúc, Tào Thanh Thiển thở dài lắc đầu rồi lại cúi thấp người xuống hôn lên môi cô, dừng lại vài giây tính đứng dậy thì Lộ Ảnh Niên đã trước một bước vương lưỡi duỗi đi vào tham nhập trong miệng nàng câu dẫn triền miên, lửa nóng trong người bộc phát khiến Tào Thanh Thiển không cách nào kềm được giống như nhũn ra, chỉ có thể dùng tay chống hai bên giường mới có thể không đổ sập xuống người Lộ Ảnh Niên.
Chờ ngay lúc hai người kích hôn nồng nhiệt, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tào Trà gương mặt nghiêm túc chống đỡ quải trượng bước vào, vừa vặn nhìn thấy Tào Thanh Thiển vội vàng đứng dậy, gương mặt vẫn còn đỏ bừng cùng đôi môi hơi sưng lên, đương nhiên ông minh bạch vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thì không khỏi có chút xấu hổ, bất quá vẫn duy trì dáng vẻ nhàn nhạt.
"Ba....." Không nghĩ tới Tào Trà lúc này bất ngờ xuất hiện, Tào Thanh Thiển vừa xấu hổ vừa quẫn không thôi, nàng âm thầm trắng mắt liếc nhìn người trên giường, gương mặt nóng đến hồ như muốn xuất huyết.
Trải qua một đêm thập tử nhất sinh, bao nhiêu nỗi sợ hãi trước đó gần như không còn, lúc đối mặt với phụ thân vẫn không tránh được chột dạ nhưng lại không cách nào trốn tránh cảm giác của bản thân.
Theo sau Tào Trà chính là hai cha con Tào Hành Kiện, nhìn dáng vẻ ông xụ mặt mà Tào Hinh ngậm lấy ý cười.
Khụ....!Ho nhẹ một tiếng, giống như không hề thấy sự xấu hổ trên mặt nữ nhi, Tào Trà mở miệng chậm rãi nói: "Thân thể vẫn còn chưa khoẻ hẳn, vẫn nên chú ý một chút."
Không lường được ông sẽ nói như vậy, gương mặt đồng dạng cứ như bị lửa đốt giống Tào Thanh Thiển vừa rồi, Lộ Ảnh Niên hai tròng mắt sáng lên nhìn Tào Trà: "Ông ngoại."
Từ lúc cô sống lại, không phải chưa từng nhìn thấy Tào Trà đến thăm mình, chỉ là vài lần đó ông đều đạm nhiên như không có gì, cô cũng đủ thông minh để biết ông suy nghĩ gì, nhưng giờ lại nghe mấy lời này thì thật không hiểu nổi.
"Ừhm." Bước đến bên giường bệnh, nhìn đứa nhỏ trên người quấn kính vải băng, Tào Trà trầm ngâm một lúc chợt buông tiếng thở dài: "Thôi, ta cũng già rồi, năm đó đáp ứng lão Dư sẽ chăm sóc Thanh Thiển thực tốt.....!Hiện tại thì.....!giờ ta giao nó cho con."
Đây có thể nói là lần đầu tiên nghe thấy từ miệng Tào Trà chấp nhận mối quan hệ của hai người, Tào Thanh Thiển tâm tình vô cùng kích động, ánh mắt ngước nhìn ông không nói ra lời, còn Tào Hành Kiện lúc này đứng ở phía sau cũng bật thốt: "Chuyện trước đó, anh thực xin lỗi!"
"Anh...."
"Về sau hai đứa phải sống thật vui vẻ." Liếc mắt thật sâu nhìn Tào Thanh Thiển, Tào Hành Kiện cứ vậy dứt lời rồi cười cười với các nàng: "Có khó khăn gì nhất định phải nói với anh."
"Ân!" Trong mắt như hàm chứa thuỷ lộ, Tào Thanh Thiển thân mình hơi run rẩy, đôi tay rũ xuống bên người được Lộ Ảnh Niên nắm chặt lấy, khiến nàng giật nảy theo bản năng quay đầu, nhíu mày ngữ khí hơi chút nghiêm khắc: "Đã nói không được nháo mà."
"A?" Mở to mắt, nắm tay nàng không chỉ là trấn an, không nghĩ tới nàng phản ứng lớn như vậy, Lộ Ảnh Niên nhất thời có chút dở khóc dở cười mà nhìn Tào Thanh Thiển, ấp cúng không nói được gì.
Phụt.....!Nhìn thấy một màn này, Tào Hinh rốt cuộc không nhịn được cười, còn hai phụ tử Tào gia lúc nãy còn xụ mặt cũng bị hành vi vô thức của các nàng chọc cho vui lây.
Bên ngoài phòng bệnh, một tay kéo lấy cánh tay Lộ Văn, tay kia giữ lấy phần thức ăn vừa được hầm xong, Tào Cẩn Du ngưng mắt nhìn vào trong mà lòng vô cùng ấm áp.
Mặc kệ quá khứ đã xảy ra những gì, cũng mặc kệ tương lai sẽ gặp phải những gì: HỌ - những người chung một nhà, vẫn vui vẻ hạnh phúc bên nhau.
- --------------------
Mỗ đây: Vài chương nữa là hoàn rồi....!hết tuần sau Mỗ sẽ thực rãnh ekhikhi!!!.