"Chúc mừng! Tào cục trưởng." Nữ nhân trên tay cầm ly rượu với nụ cười nhàn nhạt chạm vào ly có ý mời gọi đưa đến trước mặt mình, nam nhân một thân tây trang phẳng phiu lên tiếng cười nói, nhưng ánh mắt lại không vui vẻ gì.
"Cám ơn." Chỉ là một tia ganh ghét chợt loé lên, nhưng Tào Thanh Thiển rất nhanh bắt được, nàng vẫn như cũ điềm đạm mỉm cười, nhấp một chút rượu, gương mặt xinh đẹp đã thoáng ửng hồng, hiển nhiên nàng đã tiếp không ít.
Đặt xuống ly rượu, nàng nâng lên cổ tay nhìn đồng hồ, hơi xíu nhăn mày, lướt mắt nhìn mọi người trên bàn tiệc, Tào Thanh Thiển tiếp tục nâng lên ly rượu, đứng dậy hướng bọn họ nói: "Xin lỗi! Tôi có việc phải đi trước."
Vừa dứt lời, nàng uống cạn rượu trong ly: "Mọi người tiếp tục vui vẻ."
Hít một khẩu khí lạnh, tuy là chưa từng thể nghiệm qua tửu lượng của vị tân Cục trưởng này, nhưng hôm nay lại tận mắt nhìn thấy nàng tiếp rượu không ích người, gương mặt cũng đã đỏ lên vậy mà bộ dáng vẫn đạm nhiên bình thản, vẫn còn có thể hào sảng uống hết cả ly rượu đấy chứ, trong lòng mỗi người đồng thanh cảm thán.
Cùng bọn họ nói vài câu, Tào Thanh Thiển mới kết thúc bữa tiệc ngày hôm nay.
Thời điểm rời khỏi khách sạn, nàng cảm nhận được cơn gió lạnh vây lấy, nhịn không được nhắm chặt hai mắt.
Chưa kịp hít một hơi, nàng lần nữa mở mắt ra nhìn đồng hồ, vội vã bước xuống bậc thang đi tới xe riêng đã chờ sẵn.
Thấy nàng bước ra, tài xế xuống xe nghênh đón: "Nhị tiểu thư."
Khẽ gật đầu, vào trong xe, Tào Thanh Thiển lần nữa nhắm mắt, trên gương mặt điềm tĩnh rốt cuộc lộ ra thần thái mệt mỏi.
Xuyên qua kính chiếu hậu trong xe, tài xế nhìn thấy bộ dáng nàng không thoải mái thì có ý muốn thả chậm tốc độ, nữ nhân vẫn đang nhắm mắt nhưng có thể cảm nhận được là hắn cố tình: "Nhanh về."
Tài xế thường xuyên đưa đón Tào Thanh Thiển hôm nay có công việc đột xuất, người đang láy xe hiện tại chính là tài xế riêng của Lộ Văn, nghe được Tào Thanh Thiển nói vậy, nhất thời có chút khẩn trương, dần dần tăng tốc, không dám nói câu gì.
Xe rất nhanh đã dừng trước cổng lớn của Lộ gia, Tào Thanh Thiển bước xuống lại tiếp tục nhìn đồng hồ, bất giác bước chân có phần rất vội, mở cửa bước vào trong, đến phòng khách thì thấy tỷ tỷ đã ngồi trên sô pha cùng với sấp văn kiện, giờ thì mới như trút được gánh nặng, nét mặt có chút giãn ra.
"Chị nghĩ hôm nay em muộn chút mới về." Vừa nhìn thấy Tào Thanh Thiển trở về, Tào Cẩn Du buông xuống tập văn kiện cười nói: "Vậy là em chính thức nhậm chức Cục trưởng rồi!"
Tào Thanh Thiển ngồi bên cạnh tỷ tỷ mình, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại bàn, hơi chút gợi cong khoé môi: "Em có ở đó thì bọn họ cùng không vui vẻ gì."
Thu biểu tình của nàng vào trong mắt, Tào Cẩn Du lắc đầu: "Ảnh Niên còn chưa có gọi về đâu, yên tâm."
"Tỷ......" Vừa rồi vẫn còn phong thái bình tĩnh thành thục, nữ nhân bỗng chốc lộ ra tia nhìn hờn dỗi lại rất mê người, vi cắn cắn môi: "Em chỉ cảm thấy những bữa tiệc như vậy không thích hợp với em."
"Vậy à!" Tào Cẩn Du cố nén cười, vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng: "Em quan tâm đến Ảnh Niên có gì không thể để người ta biết, làm gì mà ngượng ngùng."
"Em....." Thần tình ngưng trọng, chỉ là rất nhanh liền khôi phục, Tào Thanh Thiển nhìn xuống bàn trà, tự rót cho mình một tách: "Để xú hài tử kia biết được, nàng nhất định sẽ đắc ý lắm."
Tào Thanh Thiển dừng một chút, thật khéo xoay chuyển: "Đúng rồi, anh rể đâu? Lúc bình thường ắt hẳn giờ này anh phải về rồi?"
"Anh ấy sao?" Tựa hồ nghĩ ngợi một lát, Tào Cẩn Du vẻ mặt bất đắc dĩ: "Đêm nay phải tham gia tiệc thương nghiệp."
Có lẽ, mãi cho đến hiện tại cũng chỉ có mình Tào Thanh Thiển là xem trọng Lộ Ảnh Niên đi.
Nhìn Tào Thanh Thiển gật đầu tỏ vẻ hiểu được, Tào Cẩn Du trong lòng một trận thở dài.
Lộ Ảnh Niên mỗi tuần cứ đúng vào tối hôm nay sẽ gọi điện thoại về, nhưng nếu ngày đó có việc gấp cần phải giải quyết, bà cùng trượng phu nhất định sẽ lựa chọn vì công việc, dù sao thì mỗi tuần Lộ Ảnh Niên cũng gọi điện thoại về, còn công việc thì không thể có sơ sót.
Ngược lại là Tào Thanh Thiển.
Bất kể có bận tới đâu, nhất định mỗi tuần đều có mặt ở nhà vào đúng thời điểm trước khi Lộ Ảnh Niên gọi điện về, có lúc lại vội đến mức không màn đến hình tượng chạy thẳng từ bãi đỗ xe, trên trán thấm đẫm mồ hôi, nhưng khi cầm máy nói chuyện với Lộ Ảnh Niên, thì lại không nói gì.
Mấy năm nay, Tào Cẩn Du vẫn luôn không hiểu Tiểu Di cùng với cháu gái nàng đã xảy ra chuyện gì nữa.
Nhăn mi, thực sực không rõ rốt cuộc giữa nữ nhi cùng muội muội mình là như thế nào, Tào Cẩn Du thở dài lắc đầu, điện thoại bên cạnh chợt vang lên.
Tầm mắt lập tức nhìn chăm chăm chiếc điện thoại, nhưng không có nhấc máy, Tào Thanh Thiển chỉ yên lặng ngồi bên cạnh nhìn Tào Cẩn Du chậm rãi nhấc lên microphone, vẻ mặt bình tĩnh như không có gì, cứ như là cái người vừa nãy vội vã chạy vào không phải nàng.
Lúc này, Lộ Ảnh Niên đang ở trong khu ký túc xá, tay cầm di động, một tay xoa lấy mồ hôi trên trán, nghe mẫu thân trong điện thoại thăm hỏi lo lắng, đứa nhỏ so với bốn năm trước đường nét trên gương mặt đã thành thục hơn rất nhiều cười ngây ngốc: "Con không vất vả."
Mặc dù là mỗi tuần đều gọi điện thoại về, mỗi lần cuộc đối thoại lại cứ như gập khuôn, nhưng Lộ Ảnh Niên một chút cũng không cảm thấy phiền, lắng nghe nữ cường nhân nhà mình dông dài không khỏi vui vẻ, cô gãi gãi đầu: "Con hiện tại ăn nhiều lắm, mỗi bữa ăn phải hai bát, không tin mẹ có thể hỏi Mộc Vũ nha, cô ấy cũng ăn nhiều y như con."
Mộc Vũ ở bên cạnh nghe Lộ Ảnh Niên nói thì trợn trắng mắt, hiển nhiên là rất không vừa lòng.
Một lát sau, Lộ Ảnh Niên đưa điện thoại đến cho Mộc Vũ, Mộc Vũ cũng tập riết thành quen tiếp lấy điện thoại, cùng Tào Cẩn Du nói vài câu, thường sẽ nói về những tật rất nhỏ của Lộ Ảnh Niên, chọc Tào Cẩn Du nhịn không được cười ra tiếng, còn Lộ Ảnh Niên thì một mặt bất mãn buồn bực.
Không biết gì sao, rõ ràng cô rất nhớ mẫu thân, nhưng đến khi gọi về, trừ bỏ việc nghe mẫu thân nhắc đến một vài việc thay đổi gần đây cùng tình hình bên phía Ông ngoại, thì không còn tìm được chủ đề gì để nói, ngược lại là Mộc Vũ, ngày thường ở doanh trại lúc nào cũng trưng ra cái bản mặt than khó ưa, vậy mà lúc nói chuyện với mẫu thân lại nảy sinh rất nhiều chuyện.
Khoanh tay trước ngực, Lộ Ảnh Niên tựa vào vách tường nhìn Mộc Vũ cùng mẫu thân cười đùa, vẻ mặt vô cùng bình thản, dáng vấp cô hiện tại nếu Tào Cẩn Du nhìn thấy, nhất định sẽ nói không khác gì Tào Thanh Thiển.
Đã bốn năm không nhìn thấy ba mẹ, không nhìn đến Thanh Thiển....!
Ngơ ngẩn nhìn ra phía ngoài quân khu, cho dù bốn năm không thấy được, nhưng trong đầu, nụ cười nhất tiếu khuynh thành vô cùng ôn nhu của nữ nhân vẫn có thể hiện rõ mồn một, Lộ Ảnh Niên nhớ tới mà bất giác mỉm cười, thần tình trở nên vô cùng hạnh phúc đến không ngờ.
Thu mọi biểu cảm Lộ Ảnh Niên vào trong mắt, Mộc Vũ lại trợn trắng mắt huých bả vai cô, sau đó đưa trả điện thoại.
Điện thoại được đưa đến ý tứ là gì Lộ Ảnh Niên trong lòng biết rõ, cô cầm lấy điện thoại, ngữ khí so với vừa rồi lúc nói chuyện với Tào Cẩn Du hoàn toàn bất đồng, tiêng UY nghe ra có vẻ nhu tình nhu nước, Mộc Vũ không khỏi ớn lạnh rùng mình, sau đó cô chỉ chỉ ra phía ngoài cửa, muốn nói là cô ra ngoài trước.
Gật đầu, Lộ Ảnh Niên nắm lấy di động, lắng nghe tiếng hít thở đều đặn của người kia, trên mặt ý cười càng rộ: "Thanh Thiển, mỗi lần Dì nói chuyện với con đều thẹn thùng vậy sao?"
Cắn môi, khẽ liếc mắt nhìn Tào Cẩn Du ngồi bên cạnh chậm rãi uống trà, Thanh Thiển trong mắt loé lên tia xấu hổ buồn bực, gương mặt vẫn là nét biểu cảm nhàn nhạt: "Không có gì."
Biết nàng nói không rõ đầu đuôi như vậy có nghĩa là mẫu thân vẫn còn đang ở bên cạnh, Lộ Ảnh Niên cười đến muốn nhe ra hàm răng, dị thường tà ác: "Có nhớ con không?"
Bốn năm trước lúc rời đi không kịp nhìn thấy Thanh Thiển, lúc đầu cách ba tháng mới dám gọi điện thoại về, lúc đó ba mẹ không có ở nhà, người tiếp điện thoại chính là Thanh Thiển, kết quả mình vừa mới UY một tiếng, nữ nhân bên kia liền khóc thút thít.
Nháy mắt hoảng loạn cùng đau lòng khiến Lộ Ảnh Niên lắp bắp một lúc lâu mới nói ra được một câu hoàn chỉnh, nhưng chỉ vỏn vẹn mấy chữ: "Đừng khóc, con sẽ đau lòng." Tào Thanh Thiển sau đó chợt treo điện thoại.
Thấp thỏm gần nữa ngày, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm gọi lại, rất lâu cuộc gọi mới được chuyển tiếp, sau đó chính là giọng nói thanh lãnh trước sau như một, lại dùng thân phận Tiểu Di nói chuyện với cô.
Từ sau lần đó, Lộ Ảnh Niên bắt đầu mỗi tuần đều cố định thời gian gọi về nhà một lần, thời gian trôi đi, cô không biết đã trãi qua bao nhiêu chuyện mà người bình thường chưa bao giờ gặp phải, nhưng cách thức nói chuyện với Tào Thanh Thiển lại không có chút thay đổi gì.
Tào Thanh Thiển như cũ trưng ra thái độ Tiểu Di, dường như muốn xem cô thực sự là một đứa cháu gái mà đối đãi, nàng không còn Tào Thanh Thiển lúc trước lúc nào cũng lo lắng tìm cách tránh né Lộ Ảnh Niên.
Hiện tại khoảng cách lại xa tới như vậy, Tào Thanh Thiển vẫn lưu lại E thị, vẫn ở Lộ gia, cô mới không tin nàng ý chí sắt đá đến mức đến cả điện thoại cũng không tiếp.
Nắm chắc như vậy, Lộ Ảnh Niên thời điểm lúc cùng nàng nói chuyện, ngữ khí thoạt nhiên bất đồng, lúc nào cũng dùng giọng điệu đùa giỡn khiến Tào Thanh Thiển âm thầm tức giận một trận buồn bực, rồi lại không dám để tỷ tỷ hay tỷ phu ở bên cạnh biết được Lộ Ảnh Niên đã nói gì.
Di động đặt trên bàn trà chợt đổ chuông, Tào Cẩn Du cầm lên nhìn vào màn hình, mày hơi nhăn lại, sau đó mang theo điện thoại bước lên lầu, Tào Thanh Thiển lập tức nhướn mày nhìn theo bóng dáng Tào Cẩn Du, đè thấp thanh âm: "Lộ Ảnh Niên!"
Vừa nghe nàng gọi mình như vậy, Lộ Ảnh Niên cười càng thêm xán lạn vài phần: "Mẹ không ở bên cạnh nữa đúng hông?"
Tuy nói Tào Thanh Thiển vẫn không chịu tiếp nhận, nhưng......!như bây giờ, giữa các nàng có cảm giác giống như là yêu đương vụng trộm.
"Niên....." Chỉ mới hai mươi tám tuổi đã trở thành Cục trưởng cấp cao, nữ nhân chốn quan trường xuân phong đắc ý giờ phút này không một chút tư thái lãnh tĩnh uy nghiêm, ngực phập phồng cố gắng đè nén tâm tình buồn bực: "Con còn như vậy là muốn ta tắt điện thoại?"
"Đừng nha, chúng ta đã nói được mấy câu đâu." Rõ biết Tào Thanh Thiển chỉ muốn uy hiếp mình, Lộ Ảnh Niên vẫn tiếp tục bỡn cợt: "Một tuần được một lần thôi đó."
Tâm tình chợt nhũn đi, nét biểu cảm trên gương mặt cũng giản đi phần nào, ánh mắt điềm đạm ôn nhu, Tào Thanh Thiển trầm mặc một lát chợt mở miệng: "Gần đây......!có mệt sao?"
"Sẽ không."
"Ân....." Hỏi như vậy rồi lại không biết phải nói gì, Tào Thanh Thiển tiếp tục trầm tư, lại nói: "Phải chăm sóc tốt chính mình."
"Hảo." Lưu loát dứt khoát đáp lời, Lộ Ảnh Niên đang muốn nói gì nữa thì Mộc Vũ từ bên ngoài tiến vào, nâng lên cổ tay chỉ chỉ đồng hồ.
"Thanh Thiển! Còn có nhiệm vụ, cúp máy đây." Nói chuyện thì không biết nói gì, thế nhưng lại không nỡ tắt điện thoại, nhưng giờ thì vấn đề không còn là muốn hay không, Lộ Ảnh Niên nói như thế xong, nữ nhân bên kia liền mềm nhẹ tiếng nói, đang định tắt điện thoại bỗng dừng lại động tác: "Đúng rồi."
"Ân?" Tào Thanh Thiển có chút giật mình, khẽ giọng đáp lại.
"Mẹ nói Dì hiện tại là Cục trưởng, con thực vui vẻ.
Còn có, rượu uống ít thôi." Quan trọng chính là thần thái, Lộ Ảnh Niên lúc này biểu tình cực kỳ nghiêm túc.
Lúc trước, Tào Thanh Thiển vốn không nên sớm như vậy đã trở thành Cục trưởng mới phải, đó là chuyện năm nàng ba mươi tuổi, bây giờ nàng chỉ mới hai mươi tám.
Không biết nguyên nhân gì thúc đẩy mọi chuyện thay đổi như vậy, Lộ Ảnh Niên tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn rất vui mừng.
Rốt cuộc nữ nhân mình thích nhất luôn lợi hại như vậy a.
Hiện tại điều khiến cô lo lắng chính là bản thân không thể bên cạnh Tào Thanh Thiển, không cách nào ngăn cản việc nàng uống rượu, mỗi khi nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi nàng sẽ dưỡng thành thói quen không tốt.
"Biết rồi." Mỗi lần gọi điện về, vô luận trước đó nói gì thì cuối cùng chốt lại vẫn là câu này, Tào Thanh Thiển nhẹ giọng đáp.
"Con tắt máy đây." Không tiếp tục chuyện nhi nữ tình trường, đem điện toại tắt đi, Lộ Ảnh Niên hít thở vài hơi, cất điện thoại sau đó trở lại quân doanh.
Phòng khách Lộ gia, lắng nghe âm thanh Đô đô từ trong điện thoại phát ra, Tào Thanh Thiển cũng không lập tức gác microphone, nét mặt có chút phức tạp cắn lấy môi, rất lâu sau đó, sâu kín một tiếng thở dài.
Mỗi một lần muốn nói rồi lại thôi.
Mỗi một lần đều muốn mà còn ra vẻ, nếu cứ tiếp tục như vậy, thật sự sẽ tốt sao?
- -----------------------
- -----------------------.