"Thanh.....!Thanh mai trúc mã.....!vô tư?"
Dưới ánh đèn mờ nhạt, khuôn mặt mỹ lệ với nét hồng vựng chưa hề ngui ngoai, ánh mắt không thôi kinh ngạc, Tào Thanh Thiển thân mình nằm bên cạnh Lộ Ảnh Niên, sau một lúc, mới thoáng rút đi một chút, nhưng vẫn là không thể tin nổi: "Lộ bá bá thực nói như vậy?"
"Cái gì mà lộ bá bá......" Lười biếng lãi nhãi, ngồi dậy, ôm Tào Thanh Thiển tấm thân mềm mại, Lộ Ảnh Niên cằm đặt trên hõm vai bóng loáng sượt tới sượt lui: "Dì hiện tại hẳn là phải giống như con gọi người là Gia gia."
"Niên......!Nói bậy gì đó....." Thân thể đỏ ửng sau màn tình cảm mãnh liệt dần dần theo thuỷ triều thoái lui, nhiệt khí trên gương mặt bởi vì câu nói của Lộ Ảnh Niên mà bốc hơi mất rồi, Tào Thanh Thiển hờn dỗi, tay lén lút niết vùng da non nớt nơi thắt lưng, chỉ là không dùng tí sức: "Không được nói bậy."
"Bậy gì, Gia gia đều đã cho phép." Vì nàng thẹn thùng mà Lộ Ảnh Niên vô thức cười ra tiếng, cô hôn hôn vành tai nhuyễn thịt gần trong gang tấc, mang đến từng đợt run rẩy cho nữ nhân trong ngực mình: "Đó chính là xem Dì như cháu dâu nga."
"Nói hưu nói vượn!" Cảm giác được tay người nào đó lại không thành thật, Tào Thanh Thiển cố từ trong lòng nàng tách ra, bắt lấy móng vuốt đang muốn lần mò lên ngực mình, oán trách trừng mắt cảnh cáo: "Không được tiếp tục náo loạn."
Tào Hành Kiện cùng Dương Nhã ở lại Lộ gia tầm bốn ngày, mọi sự vụ của ông đều đã giải quyết xong xuôi, hôm qua rốt cuộc cũng rời đi.
Sợ người cậu này nhìn ra chút gì, Lộ Ảnh Niên mấy ngày nay khắc chế đến cùng cực mà không có đến tìm Tào Thanh Thiển, lo là bị bắt hiện nguyên hình, rốt cuộc theo như lời Gia gia, hiện tại tốt nhất vẫn là không nên để người của Tào gia biết chuyện.
Chìu qua tiễn cậu mơ ra sân bay, vừa về đến nhà, Lộ Ảnh Niên ánh mắt nhìn Tào Thanh Thiển dị thường trần tục, cũng may là Tào Cẩn Du lại đến Toà Thị Chính, Lộ Văn thì sớm biết chuyện của hai người, nên cứ nhắm mắt làm ngơ hướng vào thư phòng.
Thiệt không chịu nổi tia nhìn như muốn ăn tươi kia, vài lần cảnh cáo mà trừng mắt nói rằng cô nên thu liễm lại một chút, đợi đến khi mọi người ngủ say, màn đêm bao phủ, Lộ Ảnh Niên liền chuồn êm lẻn vào phòng lăn lộn một hồi đến khi nàng tỉnh lại mới thôi.
Nghĩ đến trong lúc mơ ngủ lại bởi vì động tác của Lộ Ảnh Niên lay tỉnh, bản thân không những không ngăn cản, mà còn chủ động đón ý hùa theo, Tào Thanh Thiển càng nghĩ càng cảm thấy ngượng, cái liếc mắt giận dỗi lại không biết trong mắt người nào đó là dị thường chiêu dụ, Lộ Ảnh Niên thiếu chút nữa là áp nàng lại giường tiếp tục thêm vài lần nữa mới thoã thích.
Ngoài cửa sổ vẫn chưa thấy dấu hiệu của bình minh, mùa hè cũng dần qua rồi, thời tiết chuyển lạnh, cho nên hừng đông cũng đến muộn hơn, Lộ Ảnh Niên nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, chỉ mới hơn năm giờ, chớp chớp mắt, một bộ dáng đáng yêu nhìn Tào Thanh Thiển: "Thanh Thiển, kỳ thực vẫn còn rất sớm nga."
Haizzz.
Làm sao không biết cô hiện tại có ý gì, Tào Thanh Thiển giơ tay vỗ nhẹ lên đầu tóc: "Không chút đứng đắn."
Ban ngày đi làm, buổi tối về liền bị Tào Hành Kiện cùng Dương Nhã lôi kéo nói chuyện phiếm, căn bản không thể cùng Lộ Ảnh Niên nói chuyện, thẳng đến hôm nay trãi qua thân mật, Lộ Ảnh Niên mới nhắc tới sự tình ngày đó, nửa ngày tâm tình đều không thể nào yên ổn được.
Ngày đó Lộ Văn từ lúc bước ra khỏi thư phòng, đối mặt với nghi vấn của Tào Cẩn Du, chỉ thở dài mà nói muốn cho Lộ Ảnh Niên xuất ngũ đến công ty hỗ trợ, hơn nữa vẻ mặt rất uể oải đang thầm oán trách việc Lộ Ảnh Niên gọi Lộ Ái Quốc tới hỗ trợ.
Bởi vì xác thực Tào Cẩn Du từng có suy nghĩ muốn Lộ Ảnh Niên xuất ngũ, cũng từng cùng Lộ Văn thảo luận chuyện này, càng tin tưởng trượng phu không gạt mình, cho nên vừa nghe ông nói liền tin, nhưng còn Tào Thanh Thiển thì bán tín bán nghi phải tìm thời gian thích hợp hỏi Lộ Ảnh Niên cho rõ ràng.
Hiện giờ đã biết chân tướng, lưng thế lại thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Chính là như vậy a, ba ba dự là cùng con nói rõ chuyện này, không nghĩ tới Gia gia đột nhiên xuất hiện, Gia gia huấn đốn ba một hồi, hơn nữa người lại đứng về phía chúng ta, ba cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thoả hiệp." Thời gian còn lại đúng là có thể tiếp tục một vòng lăng lộn, nghĩ đến hai ba tiếng sau Tào Thanh Thiển lại phải tới trụ sở, Lộ Ảnh Niên vừa đau lòng lại không bỏ được muốn nàng: "Bất quá, gia gia nói hiện tại đừng để mẹ cùng Ông ngoại biết, cho nên mới nói ba đừng nói với mẹ."
Ủng trong ngực Lộ Ảnh Niên, nghe nàng rất bình thản nói một lượt.
Tưởng tượng bầu không khí trong thư phòng lúc đó, Tào Thanh Thiển chợt ngẩng đầu, vương tay xoa lấy gương mặt Lộ Ảnh Niên, Lộ Ảnh Niên thì nũng nịu chạm chóp mũi vào mũi nàng, khoé môi thượng kiều diễm: "Gia gia đã sớm biết chuyện của chúng ta, lúc trên đường trở về đây còn đã gọi cho Gia gia phi trực thăng tới, cho nên lúc cùng ba tiến vào thư phòng, căn bản con không có cảm giác gì."
Nói như thế, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn vài phần, ôm Tào Thanh Thiển sát hơn một tí, hôn hôn lên vành môi: "Dì không biết ba lúc ấy trông thất cười lắm kìa, con lại không dám cười lớn, nghẹn đến bụng đau luôn."
Tào Thanh Thiển lại không cách nào cảm thấy chuyện này có thể êm xuôi mà dễ dàng qua được như vậy, ngay lúc bản thân nàng còn chưa biết gì, đứa nhỏ luôn bị mình coi là tiểu hài tử cùng Gia gia và cả phụ thân cô đều đồng ý đoạn oan duyên này.
Chủ động rướng người hôn lên môi Lộ Ảnh Niên, nhìn ánh mắt hơi nhướng lên kinh ngạc, Tào Thanh Thiển cũng theo nàng híp mi.
Một phen triền miên hôn sâu, đến khi nữ nhân gần như suyễn hắt mới chịu bứt ra một chút, Lộ Ảnh Niên vòng tay ôm nàng áp xuống nệm giường, phủ chăn, nhớ lại lời nói của Gia gia, nhịn không được cười rộ lên, giọng nói giống như lẩm bẫm: "Thanh mai trúc mã, hai đứa vô tư......"
Có lẽ đối với người ngoài, bốn từ không nên dùng để hình dung hai người các nàng, nhưng trong lòng thì đã chính là như vậy.
Lúc cô sinh ra nàng đã tám tuổi, lúc lên năm nàng đã mười ba, cô mười tuổi nàng thì mười tám, dù vẫn luôn kém cùng một con số, như từ khi biết hương vị sự sống tới nay, đoạn thời gian đó, khoảng thời gian khi còn niên thiếu, các nàng đều là ở cùng nhau.
Nếu không phải Thanh mai trúc mã, thì có thể tính là gì?
Nằm trên giường, cảm giác được sự ấm áp của đối phương, Tào Thanh Thiển vốn vẫn còn chút lo lắng ủ rũ, vừa nghe cô thì thầm bốn chữ đó, nhẹ giọng bật cười, xoay người đối mặt với cô, đôi mắt mang theo điểm hài hước: "Nơi nào là thanh mai trúc mã, rõ là Ta dưỡng thành Niên!"
Dưỡng......!dưỡng thành?
Đang cười vui vẻ đột nhiên bật người ngồi dậy, vẻ mặt thoáng ngây ngốc, khiến Tào Thanh Thiển nhịn không được duỗi tay véo véo gương mặt cô, nhu thanh nói: "Niên Niên là ta dưỡng thành nha."
Bị đối đãi như vậy, tuy Lộ Ảnh Niên da mặt dày cỡ nào cũng đỏ lên, một hồi lâu mới ôm chặt lấy nàng, trên người nàng loạn cọ: "Mới không phải dưỡng thành......"
Muốn nói Dưỡng thành, Tào Thanh Thiển mười tám tuổi năm đó, mình tâm lý đã hai mươi sáu rồi, cho nên là mình dưỡng thành mới đúng!
Nhưng đây là bí mật không thể nói, Lộ Ảnh Niên chỉ còn biết ở trong ngực nàng loạn nháo, nghe thấy thanh âm Tào Thanh Thiển thốt ra vì nhột, cô lập tức nở nụ cười sáng lạn.
Lộ Ái Quốc ngày đó đem Lộ Văn đuổi ra khỏi thư phòng, lại huấn đốn Lộ Ảnh Niên một hồi, chính là vì lần bị thương sinh bệnh này.
Nếu Lão gia tử đều lên tiếng, Lộ Ảnh Niên nơi nào còn dám tiếp tục lười biếng, ngoan ngoãn ban ngày thì đến quân khu tường trình, một mình ngồi trong văn phòng, nghĩ đến Mộc Vũ vẫn còn ở bệnh viện, tâm tình lại chùn xuống.
—————————————————————————
"Họ Mộc, tôi đều đến thăm cậu rất nhiều lần, sao lúc nào cậu cũng dùng bộ mặt này mà nhìn tôi thế!" Thời điểm tan tầm, thay quần áo liền rời quân khu đến bệnh viện tìm Mộc Vũ, vừa mở cửa ra thì thấy người nào đó đang cười si ngốc với Tiếu Tĩnh Vi, vừa liếc thấy mình thì trưng ra nét mặt sợ hãi, Lộ Ảnh Niên thiệt có chút bực: "Tôi đáng sợ lắm hả! Trước kia đều là cậu khi dễ tôi đấy!"
Bị biểu cảm trên gương mặt cô chọc khí, Lộ Ảnh Niên âm lượng không khỏi đề cao, khiến Mộc Vũ ngồi trên giường bất giác nắm chặt góc chăn, ngay sau đó không yên mà duỗi tay bắt lấy tay Tiếu Tĩnh Vi.
Mộc Vũ thương thế không nhẹ, từ hôm sau phẫu thuật, đã nằm viện gần nửa tháng rồi, Tiếu Tĩnh Vi vì chiếu cố cô mà đem hết mọi sự vụ ở công ty phân phó cho trợ lý, còn nàng thì đem những tài liệu quan trọng đến bệnh viện phê duyệt, ở tại phòng bệnh, vừa chăm sóc Mộc Vũ vừa xử lý chồng hồ sơ.
"Tôi......" Nghe Tiếu Tĩnh Vi nói qua vài lần bản thân mình cùng Lộ Ảnh Niên là bạn tốt, nhưng mỗi khi nhìn đến cô, Mộc Vũ vẫn cảm thấy sợ hãi, một hồi lâu mới nói: "Cậu......!Cậu đừng nóng giận......"
"Cậu....." Nhìn dáng vẻ cô như vậy, Lộ Ảnh Niên tức khắc không còn chút dũng khí, ngón tay chỉ thẳng vào cô, bĩu môi: "Hừ, không thèm so đo với cậu."
Nói xong, bước đến kéo lấy ghế ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng nói thầm: "Có khi nào cậu mất trí, chỉ số thông minh cũng xuống thấp không....."
Vỗ nhẹ tay Mộc Vũ trấn an, nghe Lộ Ảnh Niên nói vậy, Tiếu Tĩnh Vi nhẹ nhíu mày: "Ảnh Niên."
Ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt mang theo điểm trách cứ của Tiếu Tĩnh Vi, Lộ Ảnh Niên hơi ngẩn ra, ngay sau đó thì lập tức phản ứng, chẳng những không tức giận, ngược lại là cực kỳ khác lạ, giơ tay vuốt cằm nhìn Tiếu Tĩnh Vi, cười xấu xa.
Bị cô nhìn như vậy thực không được tự nhiên, Tiếu Tĩnh Vi đem tầm mắt chuyển dời trên người Mộc Vũ, thấy cô ngây ngốc nhìn chính mình, nhịn không được vỗ vỗ lên tóc cô, nhu hạ tiếng nói: "Đã đói chưa? Một hồi chị sẽ gọi Tiểu Lưu mang cơm đến, chờ một chút, ân?"
Con người thong suốt lập tức sáng lên, Mộc Vũ tầm mắt cực kỳ ôn nhu nhìn Tiếu Tĩnh Vi, dùng sức gật gật đầu.
"Không cần mạnh mẽ vậy đâu, ót em bị thương vẫn chưa khỏi hẳn." Nhìn thấy động tác cô như vậy, Tiếu Tĩnh Vi chau mày, đứng dậy đỡ cô nằm xuống: "Đã ngồi cả buổi trưa rồi, nằm xuống một lát đi."
"Dạ."
Đã......!trưa rồi sao?
Cố tình hiểu sai mấy lời này, Lộ Ảnh Niên nghiêng đầu, nhìn hai người rõ ràng thập phần ái muội, nụ cười càng thiển lộ tà ác.
———————————————————————
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thực ta trước nay chưa từng viết văn quá ngược......!Các ngươi có phải từng hỏi ta có muốn viết ngược văn đúng không?
Mỗ tui: Thiệt tui muốn chớt với Tiểu Di gời đây..