TRỌNG SINH CHI TIỂU DI DƯỠNG THÀNH KÝ



Thư phòng sau đó không còn bất cứ âm thanh gì, chỉ còn mỗi tiếng hít thở là có thể nghe được rõ ràng.

Ánh mắt đầu tiên là kinh ngạc, rồi thì gương mặt dần tái xanh, Tào Cẩn Du cau mày nhìn Tào Thanh Thiển, nàng lại không chút trốn tránh, đối mắt với Tào Cẩn Du.

Thời gian từng giây từng khắc trôi qua, lấy hết can đảm nói ra câu đấy với tỷ tỷ nhưng không hề khẩn trương, nghĩ đến lúc Lộ Ảnh Niên đối mặt với Lộ Văn, Tào Thanh Thiển cũng theo đó mà quật cường không chùn bước, khoé môi bất giác nhấc câu.

Nhìn gương mặt Tào Thanh Thiển biểu cảm biến hoá, Tào Cẩn Du mấp mái môi, ánh mắt ngưng trệ nhìn nàng, sau một lúc thì thở ra một hơi ngao ngán: "Câu nói vừa coi như chị chưa từng nghe thấy."
Dừng một lát, nhìn xem Tào Thanh Thiển nhướn mi khó hiểu nhìn mình, bà tiếp tục nói: "Chị thấy Tiểu Trần cũng không tồi, mấy ngày nữa......"
"Tỷ!" Trực tiếp đánh gãy câu nói của Tào Cẩn Du, trong mắt bà hình như không để tâm những gì nàng vừa nói, Tào Thanh Thiển hít vào thật sâu: "Tiểu Trần đúng không tồi, nhưng cũng là nam nhân.......!Chẳng lẽ chị muốn em không màn hạnh phúc bản thân mà tuỳ tiện kết hôn với ai đều được?"
Nét mặt càng thêm khó coi, vài bước đã đến trước mắt nàng, Tào Cẩn Du lưu loát, ngữ điệu thanh lãnh: "Em phải nhớ kỹ, em là Tào Thanh Thiển, là người của Tào gia, tương lai của em còn rất rộng mở, chẳng lẽ chỉ vì ý tưởng lệch lạc của em mà huỷ đi tiền đồ của bản thân?"
Lắc đầu, Tào Thanh Thiển nhìn thẳng vào mắt bà, cắn môi, trầm mặc vài giây, chậm rãi nói: "Nếu vì sự nghiệp danh vọng mà không thể cùng người mình thích ở cùng nhau, em thà rằng.......!không cần tiền đồ."
"Em......" Sửng sờ, không nghĩ tới Tào Thanh Thiển sẽ nói ra một câu thế này, Tào Cẩn Du ngực kịch liệt phập phồng, gương mặt nghiêm nghị nỏi lên tức giận tột độ: "Em sao lại có thể nói ra những lời không chút trách nhiệm như vậy!"
"Không có, không phải không trách nhiệm." Đến lúc này thì, Tào Thanh Thiển đối mặt với tỷ tỷ, không nửa điểm cảm xúc, nhưng đâu đó vẫn cảm thấy thực áy náy chột dạ, rốt cuộc muốn nói cho bà biết người mà nàng thích chính là Lộ Ảnh Niên.

Mà điều này, nàng vô luận thế nào đều không muốn tỷ tỷ mình biết được.


Thích nữ nhân, cũng thích nữ nhi của tỷ tỷ, đây là hai việc hoàn toàn không thể hướng chung một đích đến.

"Tỷ! Nếu lúc trước, ba bắt tỷ phải lấy một người đàn ông khác, cũng là vì muốn chỗ đứng của tỷ vững chắc cùng thăng tiến trong giới chính trị, mà người tỷ thích lại chính là tỷ phu, chị sẽ đồng ý thoả hiệp sao?" Nghiêng đầu, ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng vào ngày đông vẫn không ấm hơn chút nào, lại bị buộc vào bầu không khí ảm đạm ở thư phòng, thực khiến nàng tưởng niệm đến cái ôm ấm áp của Lộ Ảnh Niên.

"Chuyện này không giống." Lạnh lùng bỏ lại một câu, thần sắc thoáng hoà hoãn một chút, Tào Cẩn Du lại mím môi, tiếp tục nói: "Tỷ phu của em là nam nhân, lại nói, chị cũng không cần phải dựa vào người khác mới có thể có chỗ đứng riêng cho mình."
"Em cũng không cần dựa dẫm vào đàn ông.......!Sự nghiệp của em cũng sẽ không gặp bất cứ trở ngại gì." Tào Cẩn Du vừa dứt lời, Tào Thanh Thiển liền thuận miệng tiếp theo một câu, quay đầu lại, nhìn nét mặt của tỷ tỷ toàn là bất đắc dĩ: "Đây là chuyện vô pháp thay đổi, em không thích nam nhân, cho nên...!tỷ không cần phải ép em nữa, em sẽ không kết hôn."
"Em....." Công việc vẫn luôn rất bận, nhưng Tào Thanh Thiển luôn nằm trong sự quan tâm của bà, trong lòng Tào Cẩn Du, bà rất mực yêu thương đứa em gái này, so với Lộ Ảnh Niên, chỉ hơn chứ không kém, mà đối với hiểu biết về nàng, bà thực sự còn hiểu nữ nhi của bà hơn.

Lúc này nhìn bộ dáng nàng cắn môi ánh mắt vô cùng kiên định, giây lát cũng không biết phải nói gì cho tốt, há miệng thở dốc rồi lại im lặng.

Người của Tào gia luôn là những người nghiêm túc cương trực, Tào Cẩn Du tính tình cũng vì bị ảnh hưởng từ phụ thân Tào Trà, vừa nghe Tào Thanh Thiển nói không thích nam nhân, tự nhiên sẽ không thể nào chấp nhận được, chỉ là sau khi nghe nàng phân trần, quả thực bà cũng không muốn bức ép em gái mình.

Cứ như vậy mà đi qua đi lại trước mặt Tào Thanh Thiển, thần thái khi thì nghiêm nghị khi thì sắc bén, lúc lại không biết phải làm sao.


Không biết qua bao lâu, bà rốt cuộc dừng lại, xoay người dùng ánh mắt hàn phong lạnh lẽo trừng nhìn Tào Thanh Thiển: "Người em thích, là Ngôn Lặc Ninh?"
Mi chợt run lên, đã lâu lắm rồi không nghe ai nhắc tới Ngôn Lặc Ninh, nghĩ đến người này nàng chỉ vốn xem như bạn tốt, rồi đến người mà nàng không thể nào rời xa được.

Tào Thanh Thiển thần sắc cuối cùng cũng có chút biến chuyển, ánh mắt trong suốt như làn nước càng thêm vài phần mơ hồ.

"Quả nhiên là cô ta." Lấy quan điểm sống thường ngày của Tào Cẩn Du, đương nhiên sẽ không nghĩ đến việc em gái mình thích thượng nữ nhân, cũng không thể nào biết được gúc mắt giữa ba người các nàng, cứ như vậy mà trực tiếp phỏng đoán.

Bà đảo bước đến cạnh bàn sách, đầu ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, lần nữa xoay người liếc nhìn Tào Thanh Thiển: "Em cùng cô ta không thích hợp, đừng nói chi là giới tính, tính cách cũng không, không cần phải khiến chị mệt mỏi thêm nữa."
Bình ổn tâm tình, nghe tỷ tỷ nói vậy, Tào Thanh Thiển thiệt dở khóc dở cười: "Tỷ, chị hiểu lầm rồi, em cùng Ngôn Lặc Ninh chỉ là......"
"Em đừng nói nữa, thái độ em vừa rồi, em còn nói không thích cô ấy, em nghĩ muốn lừa ai vậy?" Thở dài lại bước tới trước mặt nàng, dừng bước, Tào Cẩn Du trầm ngâm rồi tiếp tục nói: "Thanh Thiển! Em vẫn luôn là người không phải khiến chị lo lắng."
"Tỷ! Em cùng Ngôn Lặc Ninh thực sự không có loại quan hệ chị vừa nghĩ." Nhăn mi, nghĩ đến vạn nhất tỷ tỷ đoán ra được nàng cùng Lộ Ảnh Niên không biết sẽ dẫn đến hậu quả thế nào, Tào Thanh Thiển thở dài: "Chị không cần loạn tưởng."
"Không phải cô ta thì là ai?" Tào Cẩn Du đanh mặt: "Em sau thời gian làm việc đều không thấy kết giao với bất cứ ai, không phải Ngôn Lặc Ninh thì còn ai nữa?"
"Em........" Há mồm, đã lấy hết can đảm nói ra việc mình thích nữ nhân rồi, cho nên không làm sao mà nói ra được chuyện mình thích Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển chần chừ một lúc rồi lắc đầu: "Không ai cả."
"Không có ai?" Thực sự choáng váng với nàng rồi, Tào Cẩn Du mặc dù không tin những cũng không truy vấn: "Cũng tốt! Vậy em có thể thử tiếp xúc với Tiểu Trần xem sao, Tiểu Võ cũng được, mặc dù nó hiện tại không thể trở về nước, nhưng mỗi lần gọi điện thoại cho chị, đều sẽ hỏi thăm đến em, Tiểu Võ thực ra là một người rất si tình....."

"Được rồi, tỷ!" Tỷ tỷ cứ ba lần bốn lượt nhắc tới người này, Tào Thanh Thiển càng nghe càng chán ghét, tâm tình dậy lên bức bối: "Em thực không chịu nổi mỗi cuộc gặp mặt gượng ép cùng sắp đặt thế này rồi, không cần ép em nữa."
"Chị chỉ muốn tốt cho em!" Giọng nói ngân cao hơn bình thường, từ nãy giờ vẫn cố khắc chế cảm xúc, Tào Cẩn Du lúc này cũng giận đến tím tái: "Em có biết những khi ba gọi tới đều nói tương lai của em so với chị còn sáng lạn hơn, ba đặt biết bao kỳ vọng lên người em em có biết không? Em cứ như vậy mà nói những lời không chút trách nhiệm! Nếu để ba mẹ biết, em.....!em......."
Vẻ mặt luôn đạm nhiên không chút gợn sóng, Tào Thanh Thiển giờ thì xoay ngoắc không còn chút ôn nhu hiền dịu, không hề nhân nhượng nhìn thẳng vào mắt Tào Cẩn Du: "Không có nghĩa em nhất thiết phải cùng nam nhân kết hôn, em nói rồi, em không kết hôn! Chính là không kết hôn, không thể sao?"
"Em......" Đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ cương ngạnh cố chấp mà đối chọi lại với mình, Tào Cẩn Du cực kỳ phẫn nộ, bà cắn chặt răng, cố cưỡng chế lửa giận, xoay người bước thẳng đến cửa thư phòng, lúc đặt tay lên nắm cửa bà mới ôn tồn nói: "Chuyện này, chị sẽ không để ba mẹ biết, còn em......!ráng mà suy ngẫm lại đi."
Dứt lời, bà liền bước ra cửa đóng lại một cái thật mạnh, tiếng vang vọng khắp nhà khiến Quản gia đang ngồi dưới phòng khách cũng phải rùng mình, ánh bắt Lương Di nhìn lên cửa thư phòng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Từ lúc còn trẻ, Tào Thanh Thiển vẫn luôn là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, sau khi Tào Cẩn Du kết hôn thì theo nàng đến thành phố này, Tào Thanh Thiển vẫn luôn được Tào Cẩn Du chăm sóc yêu thương, từ nhỏ đến lớn, hai tỷ muội rất thân thiết, nhưng Tào Cẩn Du hôm nay lại thực sự phát hoả với Tào Thanh Thiển, Lương Di vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Trong thư phòng, đôi tay hoàn trước ngực, Tào Thanh Thiển vô cảm nhìn chằm chằm cảnh vật ngoài cửa sổ, khó nhịn một cái rùng mình, tâm tư cũng theo đó mà kiên định.

Nàng tuyệt đối sẽ không tiếp nhận bất cứ ai thân cận, cũng tuyệt sẽ không để tỷ tỷ biết được mối quan hệ giữa nàng cùng Lộ Ảnh Niên.

Đến giờ cơm chiều, Lộ Văn cùng Lộ Ảnh Niên thực đúng giờ trở về dùng cơm, còn Tào Thanh Thiển cùng Tào Cẩn Du vẫn cũng vẫn giống như lúc trước khi rời khỏi thư phòng.

Cảm giác được bầu không khí trên bàn ăn có gì đó không đúng, Lộ Ảnh Niên kỳ quái mà liếc mắt nhìn từng người một, cuối cùng dừng lại trên người Tào Thanh Thiển, nàng hiện đang cúi đầu nhàn nhã ăn không nói câu gì, híp mắt, lại đem tầm mắt dời đi nhìn sang mẫu thân, bà cũng lạnh mặt ăn cơm không nói không rằng, mơ hồ không hiểu chút gì mà nhìn phụ thân.

Cả ngày bận rộn công việc, cơm trưa còn chưa được ăn, tự nhiên sẽ không biết ở nhà xảy ra chuyện gì, Lộ Văn ngó liếc Lộ Ảnh Niên, nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo cô hãy yên lặng mà dùng bữa thôi.


Lộ Gia nhiều năm rồi mới có dịp cả nhà bốn người cùng ngồi ăn chung một bữa cơm, nhưng mạnh ai nấy lo phần mình, không hề hé môi nói với nhau lấy một câu.

"Cái gì?" Sau khi ăn xong Tào Cẩn Du đặt xuống bát cơm, lạnh lùng quét mắt bất đắc dĩ nhìn Tào Thanh Thiển một cái liền đi thẳng lên phòng, Lộ Văn cũng nhanh chóng bỏ đũa, theo sau gót vợ mình, vừa nghe thê tử thuật lại sự việc, ông liền trừng mắt mà hô lên thất thanh: "Thanh Thiển nói với em là không thích nam nhân."
"Nhỏ giọng chút!" Tức giận trừng mắt liếc nhìn trượng phu, không phát hiện ra được sự chột dạ trong mắt ông, Tào Cẩn Du sắc mặt hoà hoãn, không còn dáng vẽ lãnh đạm giống như lúc đối diện với Tào Thanh Thiển nữa, thở dài.....: "Nha đầu thật là.......!Quyết định rồi là không ai có thể thay đổi được."
"Khụ......." Ho khan một tiếng, lén lút liếc nhìn bà, Lộ Văn do dự mập mờ nói: "Vậy Thanh Thiển.....!có nói là nàng thích ai không?"
"Anh hỏi chuyện này làm gì?" Nghi hoặc dò xét nhìn trượng phu, không nghĩ nhiều chỉ là lắc lắc đầu: "Thanh Thiển nói không thích ai, nhưng xem thái độ ngạnh sinh như vậy thì làm sao không có được......!Haizzz Nó không nói, em cũng biết là ai rồi."
"A..." Thấp giọng kêu thán, Lộ Văn trộm mắt nhìn thê tử, thấy bà hình như không có tỏ biểu cảm phẫn hận gì: "Ai a?"
"Chính là Ngôn Lặc Ninh chứ còn ai." Thở hắt ra một hơi, quả thực không chút biện pháp nào đối với đứa em gái này, Tào Cẩn Du không thèm nhìn nét mặt kinh ngạc của trượng phu nữa, cắn môi, suy tư trong chốc lát, chậm rãi nói tiếp: "Ngôn Lặc Ninh cái người này, em thực có gặp qua vài lần.......!Thế nào vẫn cảm thấy cô ta không thích hợp với Thanh Thiển.......!Chỉ là em ấy........!Không thể nào đả thông được, đứa nhỏ này, từ nhỏ đã cố chấp như vậy, đã định ra con đường thì ai cũng đừng hòng ngăn cản........"
"Vậy cũng không còn cách nào rồi." Thấy thê tử như vậy, Lộ Văn cũng không biết nên bi hay hỉ,chỉ có thể theo bà thở dài, không nói gì.

Nếu ông để nàng biết được người mà Tào Thanh Thiển thích chính là nữ nhi hỗn trướng của hai người......!không chừng mình sẽ bị phanh thấy mất thôi ~~!!!
—————————————————————
Tác giác có lời muốn nói: =.

= Tào thị trưởng thực là một tỷ tỷ tốt, một người mẹ tốt, các ngươi không cần chán ghét nàng! T T kỳ thực ta còn thích Tào thị trưởng nữa là, thực muốn để nàng cũng thích nữ nhân quá đi..


Bình luận

Truyện đang đọc