TRỌNG SINH CHI TIỂU DI DƯỠNG THÀNH KÝ



Ở lại phòng bệnh thêm một lúc, chờ đến khi Ngôn mẫu cùng Phương Ngưng Yên đến đây Tào Thanh Thiển mới dợm người đứng dậy để lại không gian cho ba người.

Một mình về đến nhà, căn nhà tối tăm không chút ánh sáng khiến nàng nhăn mày thở dài, nàng bật đèn bước đến phòng khách ngồi một lúc rồi gọi cho Lộ Ảnh Niên.

"Niên Niên, Niên ở đâu sao ồn ào quá?" Hơi khó hiểu vì trước nay Lộ Ảnh Niên luôn ở doanh trại, nhưng hiện tại thì xung quanh cô dường như có âm thanh gì đó rất ầm ĩ.

"Ừm." Không trả lời nàng, Lộ Ảnh Niên chỉ gật đầu một cái rồi lạnh giọng nói: "Buổi tối không về."
"Ân....!Ta biết rồi."
Với thói quen của Lộ Ảnh Niên thì buổi tối đáng lẽ ra phải trở về nhà bồi nàng ăn cơm mới phải, nhưng hôm nay trễ vậy rồi còn chưa xuất hiện nhất định là ở tại quân doanh rồi....!
"Mấy ngày nay rất bận đi, lát nữa uống sữa xong thì ngủ sớm một chút." Thản nhiên nói lời quan tâm nàng, nhưng không phải giống như nàng suy nghĩ đang ở trong doanh trại.

Lộ Ảnh Niên hiện tại ở trong một tầng tại khách sạn với ba bốn võ chai rượu nằm vật trên bàn, gương mặt đã đỏ lên trông thấy nhưng vẫn cố níu chút lý trí chống đỡ bản thân không gục ngã.

"Oh, Niên cũng ngủ sớm." Mấy ngày rồi không được nhìn thấy Lộ Ảnh Niên, buổi tối cũng không được nằm trong lòng cô mà an tâm ngủ, kỳ thực Tào Thanh Thiển cảm thấy có chút không quen nhưng nàng biết Lộ Ảnh Niên được điều đến nơi này không phải chuyện dễ dàng gì, nếu lại vì nàng bỏ bê công việc thì Lộ Ái Quốc nhất định sẽ sinh khí.......!Hơn nữa nàng cũng không phải là nữ nhân tuỳ hứng.

"Ân."
Nói thêm vài câu thì tắt điện thoại, Tào Thanh Thiển không lập tức đứng dậy trở về phòng, trên tay cầm di động không buông, nhớ lại ngữ khí nói chuyện vừa rồi của Lộ Ảnh Niên mà bất giác nhíu mày.


Là mình mẫn cảm quá sao? Sao lại có cảm giác như là.......!Niên Niên nói chuyện có gì đó chút kỳ quái?
Răng cắn môi, suy nghĩ một hồi thì lắc đầu, thầm cười chính mình sao mà đa nghi quá, Tào Thanh Thiển đứng dậy bước vào phòng tắm rửa.

Tửu lượng Lộ Ảnh Niên luôn không tồi, vừa ném điện thoại sang một bên liền khai mở một chai khác, ngửa đầu uống một ngụm thật lớn, ánh mắt nhìn chăm chú xuống bàn với dáng vẻ lạnh lùng.

"Vất vả mọi người rồi, buổi tối ở lại dùng cơm, tôi mời khách."
Nơi này có không ít người, Quân Kỳ Dực vừa vào liền nhìn thấy bọn họ đang cười nói: "Đừng nghĩ nó nhỏ mà xem thường, mọi thứ đều rất có hương vị, rất đặc sắc."
"Đúng vậy, đúng vậy......." Nữ nhân phía sau cũng muốn góp vui, Quân Kỳ Dực cười cười với nàng ta, vừa định gọi nhân viên mời mọi người ngồi xuống chợt tầm mắt bắt được thân ảnh của ai đó ngồi ở góc đằng kia, hơi chút ngẩn người.

Nhân viên đang đợi lệnh còn có mọi người vây xung quanh mình, Quân Kỳ Dực thực mau chóng khôi phục thần thái, giữ lấy nét cười đạm nhiên trên gương mặt phân phó nhân viên, lúc dẫn họ vào trong cô có lướt ngang qua liếc mắt nhìn Lộ Ảnh Niên một cái.

Gọi thức ăn tiếp đãi mọi người, Quân Kỳ Dực nâng lên một ly rượu sau đó tất cả đều đồng loạt nâng ly: "Mai mới là chính tiệc, hôm nay không cần uống quá nhiều, chờ sau khi kết thúc lễ khánh công chúng ta cùng nhau chúc mừng, thế nào?"
Một đám người gật đầu ha hả sôi nổi cạn ly với cô, bọn họ vài ngày rồi không được thư giản, hôm nay nhất định phải thưởng thức cho thật ngon, không nói tới bọn nam nhân, đến ngay cả nữ nhân cũng không để ý chút hình tượng.

Qua loa ăn cài miếng, Quân Kỳ Dực nhìn mọi người vẫn đang hăng say liền tìm cái cớ rời đi.

Từ lúc cô vào đây đã có hơn nữa giờ.


Khi bước đến gần Lộ Ảnh Niên mới phát hiện chừng tám bảy chai rượu, mày không khỏi nhíu chặt, bước đến ngồi xuống bên cạnh Lộ Ảnh Niên.

Đầu thấm choán váng, lâu rồi không thể nghiệm cảm giác uống say thế này rồi, tuy kiếp trước tưởu lượng tốt lắm nhưng đời này vẫn là lần đầu tiên, Lộ Ảnh Niên thực không kiểm soát được, ngẩng đầu nhìn Quân Kỳ Dực, tầm mắt thoáng mơ hồ nhưng cũng may là cô vẫn nhận ra được người trước mắt mình là ai, vì thế cũng không để tâm đến nàng ta cho lắm mà tiếp tục uống.

Bằng với kinh nghiệm cũng biết cô say tới trình dộ nào rồi, Quân Kỳ Dực nhăn cả mi muốn dành lấy chai rượu trên tay cô: "Không thể uống nữa, sẽ say mất."
Cười lạnh đẩy tay nàng sang một bên, Lộ Ảnh Niên đứng phăng dậy giữ lấy chai rượu thân mình lắc lư hướng quầy bar đi tới, liếc cũng không nhìn đến nàng một cái, lập tức ra khỏi dod.

Bị bỏ lại khiến Quân Kỳ Dực mặt mài biến sắc, mắt thấy Lộ Ảnh Niên bước ra khỏi cửa, nàng mím môi cũng đứng dậy đi theo.

Thuận đó lấy điện thoại nói với trợ lý mình có chuyện phải đi trước, bảo cô ta thanh toán.

Bước chân dần rối loạn, Lộ Ảnh Niên một đường nghiêng ngã vừa đi vừa uống, lúc đi ngang qua thùng rác liền tiện tay vứt đi, Quân Kỳ Dực từ nãy giờ vẫn luôn duy trì tốc độ không nhanh không chậm bước sau lưng cô, ánh mắt thập phần phức tạp.

Khoảng thời gian nhận thức Lộ Ảnh Niên không nhiều, đến cơ hội gặp mặt cũng hiếm, nhưng mỗi khi nhìn đến cô lại không kiềm được sự hấp dẫn.

Người kia lúc này thật nhếch nhác, nàng cũng cảm thấy đau lòng.


Tự giễu bản thân biết rõ Lộ Ảnh Niên vừa rồi thái độ như vậy là có ý gì nhưng hiện tại cô say như vậy, Quân Kỳ Dực không cách nào bỏ mặt lựa chọn theo sau bóng lưng cô, thẳng đến khi Lộ Ảnh Niên đột nhiên dừng lại xoay người nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo đó thế nhưng khiến nàng run sợ.

"Tôi có người yêu rồi." Duy trì khoảng cách nhất định, ngữ khí thật kiên định nói ra những lời này, thần thái cũng quật cường nhưng bởi vì rượu mà như ẩn hồng nhu nhược, lời thốt ra phảng phất giống trẻ con: "Chị không phải theo tôi nữa, tôi không thích chị."
Giật mình bật cười, mặc dù thật sự có hảo cảm với cô nhưng nghe Lộ Ảnh Niên không chút khách khí nói vậy thì nàng vẫn buồn cười không thôi, ngoài miệng không dấu được ý niệm khiêu khích: "Em không thích tôi là chuyện của em, còn tôi đi theo em là chuyện của tôi."
Rượu lúc này mới phát huy tác dụng, đầu óc lâng lâng đến nhức nhói, Lộ Ảnh Niên dùng sức lắc mạnh đầu, vừa nghe Quân Kỳ Dực nói liền bĩu môi xoay người tiếp tục đi về phía trước, không quản nàng nữa.

Sau khi tắm gội sạch sẽ thay ra áo ngủ, mái tóc vẫn chưa khô.

Tào Thanh Thiển nửa nằm trên giường xem quyển tạp chí.

Lát sau nhận được cuộc điện thoại, nghe thấy người kia nói vội thoáng chốc mở to mắt không thể tin được, bình tĩnh nói thêm vài câu nàng liền thay đổi quần áo mang giày ra khỏi cửa.

Ở bên nầy một đường theo Lộ Ảnh Niên đến trước một khách sạn, thấy cô đột nhiên bất động không đi tiếp nữa, Quân Kỳ Dực hơi chút kỳ quái nhìn cô vừa ngáp vừa dụi mắt, thật hài tử nhưng là không tiến đến nói chuyện với cô, nàng đơn giản lấy điện thoại ra gọi cho Tào Thanh Thiển.

Mặc dù từ lúc quen biết người này cho tới nay luôn lộ ra vẻ mặt như không có chuyện nhưng xem ra hành vi cô tối nay hẳn là có chuyện phiền lòng.

Uống thành ra như vậy thì hay là gọi người nhà đến mang cô về đi, nếu không đứa nhỏ quật cường này không biết lại bày ra chuyện gì nữa.

Cuộc gọi tiếp chuyển không thành công, nghe thấy một giọng nói xa lạ máy móc nói chuyện với mình, Quân Kỳ Dực lắc đầu bỏ điện thoại vào trong túi bước đến trước mặt Lộ Ảnh Niên: "Tôi đưa em về."
"Không cần, không muốn về." Lộ Ảnh Niên không chút do dự phản đối, nhịn không được ngáp thêm một cái.


"Khuya rồi, em không về Tiểu Di của em không lo lắng sao?" Bị phản ứng của Lộ Ảnh Niên chọc cười không thôi, Quân Kỳ Dực nhu giọng: "Về thôi, tôi đưa em về."
"Tiểu Di......" Chớp chớp đôi mắt ngây thơ, Lộ Ảnh Niên ngây người trong chốc lát chậm rãi lắc đầu: "Không về."
Đêm nay....!Lộ Ảnh Niên thực sự không muốn về.

Vội ra khỏi nhà khách, cũng may vẫn còn sớm, vừa lúc có taxi đi ngang Tào Thanh Thiển liền đón, sau khi ngồi vào thì bảo tài xế chạy đến bệnh viện, một mình ngồi trong xe mày gắt gao ninh lại.

Nàng rời khỏi bệnh viện là chuyện một giờ trước đó, Ngôn Lặc Ninh rõ ràng vẫn còn tốt như thế nào lại sốt? Quả nhiên cơ sở vật chất ở đây còn rất hạn chế, Ngôn Lặc Ninh thực sự phải trở về W chăm sóc đặc biệt mới đúng.

Đang lúc suy nghĩ, taxi vô tình chạy lướt qua một khách sạn không tồi, Tào Thanh Thiển đang nghĩ xem làm cách nào thuyết phục Ngôn Lặc Ninh trở về thì chợt thấy bóng dáng quen thuộc lướt qua tầm mắt, sửng sốt lập tức mở xuống cửa kính xe không màn nguy hiểm thò đầu ra ngoài nhìn lại.

Xe đã đi cách đó khá xa, nương theo ánh đèn mờ ảo nhìn cũng không rõ lắm....!nhưng là ký ức bao nhiêu năm chặt chẽ khắc sâu trong lòng mình thì chỉ với một cái liếc mắt nàng có thể nhận ra thân ảnh một trong hai người đang ôm nhau trước cửa khách sạn vừa rồi là ai.

Thời gian giống như dừng lại, Tào Thanh Thiển ngồi trên xe mà gương mặt tái nhợt không chút sức sống.....!
"Em uống say lắm rồi đó." Đỡ lấy cái người thiếu chút nữa té ngã, bởi vì thân mật tiếp xúc như vậy mà tim đập gia tốc, thực là bất đắc dĩ, Quân Kỳ Dực thở dài: "Không về vậy tôi giúp em đặt phòng khách sạn, em vào nghỉ một chút có được không?"
Đối với cái ôm xa lạ này thực bài xích, Lộ Ảnh Niên cố tự trụ vững thân mình từ trong ngực nàng thoái lui, tiếp tục giơ tay dụi dụi hai mắt: "Ân."
————————————
Tác giả tới giờ nơi nói: Kỳ thực Niên Niên cũng được, Tiểu Di cũng được, ai cũng có khuyết điểm.

Không ai là hoàn mỹ, trước tình cảm không thể nói tuyệt đối rằng ai đúng ai sai, cứ cẩn tắc rồi cũng sẽ cùng nhau cả đời, nếu không chịu được.....!đều tan vỡ.....!nhưng ko có BE đâu mà lo kakakak.......


Bình luận

Truyện đang đọc