TRỌNG SINH CHI TIỂU DI DƯỠNG THÀNH KÝ



Khoảng khắc Lộ Ảnh Niên đứng dậy, Mộc Vũ liền theo hướng tầm mắt cô, nhìn thấy ở đó là Tào Thanh Thiển cùng Ngôn Lặc Ninh, cũng hơi chút ngạc nhiên, ngay sau đó lập tức đứng dậy theo, sợ là Lộ Ảnh Niên nhất thời xúc động làm ra cái gì.

Thu biểu tình dị thường của hai người vào trong mắt, Tiếu Tĩnh Vi nhăn mày, đồng dạng nhìn về hướng tiêu điểm, vừa thấy Tào Thanh Thiển, thần sắc vi lăng: "Sao cô ấy cũng ở đây?"
Luận bối phận, Tào Thanh Thiển lớn hơn Tiếu Tĩnh Vi một bậc, còn tuổi tác, lại chỉ lớn hơn nàng có một, cho nên lúc hai người kết giao, xưng hô có phần hơi xấu hổ.

Lắc đầu, Lộ Ảnh Niên liếc mắt nhìn Mộc Vũ, muốn nói cho cô biết mình rất bình tĩnh, cảm nhận được cánh tay đang nắm lấy mình dần buông lỏng, lúc này mới quay sang Tiếu Tĩnh Vi: "Tiểu Di hình như gặp chút phiền phức, em đi qua xem."
"Chị cũng đi." Tiếu Tĩnh Vi đuổi kịp Lộ Ảnh Niên, Mộc Vũ nhăn mi, ngầm theo hai người, còn Đông Phương Vân nhìn thấy thái độ kỳ quái của ba người, cũng theo: "Tôi cũng nên xem sao, ít ra nơi này vẫn do tôi quản lý."
Há miệng thở dốc, tuy nói không muốn bọn họ đuổi kịp, Lộ Ảnh Niên vẫn không mở miệng ngăn cản, bước chân lại nhanh hơn vài phần, thời điểm đến bên cạnh Tào Thanh Thiển, thật sâu nhìn nàng một cái, đem cái người say bí tỉ đang ngã nghiêng vào người Tào Thanh Thiển kéo về phía mình, ninh mi: "Cô ta làm gì uống nhiều vậy?"
Phía sau, Tiếu Tĩnh Vi nghe cô nói vậy, ánh mắt thêm vài phần kinh ngạc, hiển nhiên là cảm thấy Lộ Ảnh Niên đáng lẽ ra không nên dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Tiểu Di?
Xung quanh quá nhiều người, Tào Thanh Thiển nhìn thấy thần thái lạnh lùng của Lộ Ảnh Niên liền biết cô hiểu lầm rồi, vừa nghe cô nói lại nhìn thấy Tiếu Tĩnh Vi đứng phía sau, nhất thời có chút buồn bực, lãnh mặt ngó liếc cô, không nói chuyện.

"Thanh Thiển......." Ngôn Lặc Ninh uống đến say mèm không biết là bây giờ đang tựa vào người Lộ Ảnh Niên, mặt nhăn mày nhó nỉ non gọi tên Tào Thanh Thiển, càng khiến Lộ Ảnh Niên nhiều thêm tức giận, không chút để ý tới cái người này đang làm cái gì, đôi mắt gắt gao nhìn xoáy sâu vào mắt Tào Thanh Thiển, vừa tức vừa bất an.


Trong bốn năm không phải lo lắng Tào Thanh Thiển cùng Ngôn Lặc Ninh phát sinh chuyện gì, thỉnh thoảng nhớ đến bộ dáng ủ rũ của cô lúc ăn tối vào hôm đó tìm an ủi.........!Mỗi khi gọi điện thoại về, qua thái độ của Tào Thanh Thiển cũng biết là nàng có thích mình, cho nên lúc trở về không quá nhiều chú ý đối với Ngôn Lặc Ninh, chưa từng nghĩ.......!Hôm qua vừa mới thổ lộ, hôm nay Tào Thanh Thiển lại cùng cô ta ở bên nhau.

"Cô làm đau cô ấy." Trong lúc ánh mắt hai người giằng co, nữ nhân chen ra từ đám người bu xung quanh, ước chừng khoảng mười bảy mười tám tuổi, thoạt nhiên rất lo lắng, vội bước đến nói xong liền đỡ lấy Ngôn Lặc Ninh về phía mình.

Nghe thấy giọng nói nên nhìn lại, cảm thấy nữ nhân này có chút quen mặt, Lộ Ảnh Niên nhướn mày, híp mắt nhìn nàng ta, tiện tay quăng Ngôn Lặc Ninh về phía người kia: "Cô là người thân của cô ta?"
"Tôi........" Nữ nhân ngẩn ra, theo bản năng liếc mắt nhìn Tào Thanh Thiển, thần sắc hơi chút trầm xuống: "Tôi là bạn của cô ấy."
"Hừm." Gật đầu, nhìn người nọ cẩn thận ôm lấy Ngôn Lặc Ninh, sợ cô ta sẽ té ngã, Lộ Ảnh Niên mới nhớ ra nữ nhân này là ai.

Đừng nói là người yêu sau khi mình trọng sinh của cô ta nha?
Giơ tay xoa xoa chóp mũi, Lộ Ảnh Niên giáo dác nhìn tứ phía, trực tiếp đến bên người Tào Thanh Thiển, nắm chặt tay nàng, hướng cái người đang đỡ lấy Ngôn Lặc Ninh: "Nếu vậy thì phiền cô mang cô ta về, chúng tôi đi trước."
Vẫn luôn mím môi cúi đầu lập tức ngẩn lên nhìn Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển nhìn thấy gương mặt lãnh đạm bình tĩnh quen thuộc, không chút cảm xúc, không khỏi trong lòng khó chịu, nhưng lại không có ý rút tay về.........!
"Ảnh Niên......" Nghe Lộ Ảnh Niên nói vậy, Tiếu Tĩnh Vi nhanh chóng mở lời, tựa hồ muốn nói gì, nhưng khi tầm mắt đối diện với cô, chung quy vẫn không nói ra miệng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Chú ý an toàn."
"Ân." Cảm giác được lòng bàn tay trong tay mình có chút lạnh, Lộ Ảnh Niên nghiêng đầu nhìn Tào Thanh Thiển, siết chặt hơn, sau đó nói với Tiếu Tĩnh Vi: "Tĩnh Vi tỷ, vậy Tiểu Vũ nhờ chị nha."
Mộc Vũ lập tức mở trừng mắt, có chút không ưa nhìn Lộ Ảnh Niên, Lộ Ảnh Niên đơn giản đáp trả sau đó lại nhìn thấy đôi mắt Tiếu Tĩnh Vi gắt gao nhìn đôi tay cô cùng Tào Thanh Thiển nắm chặt.


"Bọn em về trước." Cũng không tính toán nói cái gì, Lộ Ảnh Niên bỏ lại một câu, sau đó lôi kéo Tào Thanh Thiển ra khỏi Bar.

Bị cô gắt gao lôi kéo, Tào Thanh Thiển quay đầu nhìn Ngôn Lặc Ninh vẫn không ngừng gọi tên mình, chần chừ một chút liền thuận theo, tuỳ ý để Lộ Ảnh Niên kéo mình rời đi.

Hai người vừa ra ngoài cửa, Lộ Ảnh Niên dừng bước, buông lỏng cái nắm tay.

Tuy nói Lộ Ảnh Niên không nên trước mặt nhiều người làm ra hành động như vậy, nhưng giờ nàng thả lỏng nắm tay, Tào Thanh Thiển trong lòng ít nhiều vẫn có chút mất mát, huống chi bây giờ đã rời khỏi rồi, bên ngoài không còn quá nhiều người nhìn đến các nàng.

Thở dài nhìn chiếc ao sơmi mỏng manh trên người nàng, Lộ Ảnh Niên đem áo khoác cởi ra khoác lên vai nàng: "Biết buổi tối sẽ về trễ, vì sao lúc ra cửa không mang theo áo khoác?"
Sớm đã nhìn ra được cô cố cưỡng chế lửa giận, nàng cũng không phải không để ý đến việc cô cùng Tiếu Tĩnh Vi ở bên nhau, chưa từng nghĩ đến cô sẽ nói như vậy, Tào Thanh Thiển ngẩn đầu, cảm nhận sự ấm áp dần lan toả phía sau lưng mình, chăm chú nhìn Lộ Ảnh Niên một lát rồi mím môi không nói gì.

Nhún vai, không chút để bụng bộ dáng nàng hiện tại, Lộ Ảnh Niên lần nữa nắm lấy tay nàng, hướng về phía chiếc xe đỗ gần đó.


Ngồi trên ghế phụ, dư quang ngó qua Lộ Ảnh Niên ngồi bên cạnh, sau khi cửa xe đóng lại, Tào Thanh Thiển có chút do dự không biết có nên cởi áo khoác trả lại cho cô không, đột nhiên bị người nào đó ôm vào lòng, sau đó là giọng nói quen thuộc ẩn chứa hàm ý: "Không giải thích?"
Tay đỡ lấy bả vai cô, không chút trốn tránh đối mặt cùng Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển nhướn lên mày liễu: "Giải thích gì?"
"Không phải họp mặt bạn bè gì đó?" Thái dộ của Tào Thanh Thiển khiến cô an tâm đi phần nào, Lộ Ảnh Niên tâm tình căng thẳng thoáng thả lỏng, ngữ khí hoà hoãn: "Con còn tính đến đón Dì về nhà."
So với sự nhu hoà của Lộ Ảnh Niên, Tào Thanh Thiển vẫn ngạnh sinh lạnh giọng: "Đón ta nên mới đến nơi này?"
Nhìn bộ dáng lạnh băng, vốn trong lòng tràn đầy hoả khí đột nhiên bật cười, thẳng đến bị ánh mắt nàng chinh phục, lúc này mới lộ ra cái tươi cười, má kề sát bên má nàng, ôn thanh nói: "Lại ghen tị?"
Vì thái độ của cô khiến tâm tình càng buồn bực, có ý giãy dụa muốn từ trong lòng nàng tách ra, lại phát hiện người này ôm mình quá sát sao, tuy không đến mức toàn thân đau nhức, nhưng không dễ gì có thể tránh thoát, Tào Thanh Thiển sắc mặt cực kỳ khó coi: "Buông tay."
Nếu không phải Phương Ngưng Yên nói Ngôn Lặc Ninh ở Bar say khước, nói nàng không đến nhất định sẽ không chịu đi, cho nên bất đất dĩ nàng mới tới, còn Lộ Ảnh Niên...........!
Môi mỏng mím lại, đáy mắt loé lên tia lửa giận, từ sau khi Lộ Ảnh Niên trở về, trước nay đều chỉ tòan là nàng bị chiếm tiện nghi, hôm nay một chút cũng không nghĩ đến cái người nàng sủng từ nhỏ lúc nào khí lực lại lớn đến vậy, Tào Thanh Thiển tiếp tục đẩy bả vai cô, giọng nói lạnh thêm vài phần: "Lại không buông, Niên......."
Lời còn chưa kịp nói hết, môi đã bị hai mảnh mềm mại ép sát, ngay sau đó là chiếc lưỡi nóng ướt thừa dịp nàng há miệng cấp tốc đi vào.

Trợn tròn mắt, phản ứng đầu tiên là cảm thấy khó thở liên tục đấm vào vai Lộ Ảnh Niên, nhưng lại không bỏ được dị vật trong miệng mình đang tàn sát bừa bãi, Tào Thanh Thiển hung hăn trừng mắt nhìn thẳng vào mắt Lộ Ảnh Niên, sau môt phen nổ lực, ruốt cuộc nàng không thể làm gì hơn là chậm rãi nhắm mắt đón ý hùa theo nụ hôn bất ngờ trêu chọc của Lộ Ảnh Niên.

Vẫn mở mắt nhìn bộ dáng Tào Thanh Thiển dần lâm vào bể nhu tình, Lộ Ảnh Niên khoé mắt ý cười càng sâu, thừa dịp nàng không chú ý đầu ngón tay linh hoạt dần mở ra cúc áo cổ, đến khi nàng thở không nổi nữa, Lộ Ảnh Niên mới dời môi, đem nụ hôn vươn vãi lần xuống xương quai xanh, chạm đến vị trí mà vừa sáng nay mình đặt dấu ấn lên đó, sau đó mới ngẩn đầu lên: "Về sau nếu Dì gặp Ngôn Lặc Ninh một lần, con liền đối với Dì như vậy một lần."
Chỉ là vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy khe rãnh sâu hút vừa rồi nàng mở rộng cổ áo Tào Thanh Thiển, vốn là chỉ muốn trừng phạt nàng một chút, ai ngờ lại khắc chế không được, Lộ Ảnh Niên không đợi nàng mở miệng liền hôn lên môi nàng, tay cách một lớp vải áo sơ mi cùng nội y bao phủ trước hai đồi mềm mại liên tục xoa ấn.


"Niên........Ân.....!không......" Vốn đang giận cô, lại không biết vì cái gì biến thành ra như vầy, Tào Thanh Thiển ninh mi, cảm giác được xung động không biết từ đâu chạy khắp cơ thể mình, tay căn bản đang đẩy ra bả vai Lộ Ảnh Niên giờ thì vô lực mà ngăn cản, cho dù có là muốn thì nửa điểm khí lực cũng không còn.

Ngoài cửa kính xe, âm thanh vù vù nối đuôi cùng tiếng bóp kèn in ỏi lay tỉnh Lộ Ảnh Niên, ngưng mắt nhìn Tào Thanh Thiển bị mình khinh bạc đến mức ngã vào cửa xe vô lực kiều suyễn thở hổn hển, cố gắng ngăn lại dục vọng đang bùng phát, cô siết chặt tay, nhắm mắt lại sau một lúc lâu mới mở ra, hoàn toàn thanh tỉnh.

"Con cùng Tĩnh Vi tỷ chỉ là bằng hữu." Một lần nữa kéo nữ nhân hãy còn đang thất thần ôm vào trong ngực, cài nút áo lại cho nàng, Lộ Ảnh Niên nhu thanh* hống*, tuy nói Tào Thanh Thiển nổi ghen thực đáng yêu, nhưng vẫn không muốn mặc nàng hiểu lầm mối quan hệ giữa mình cùng Tiếu Tĩnh Vi: "Con chỉ thích Dì."
*Nhu thanh: Thanh âm ôn nhu.
*Hống: Dỗ dành.

Ánh mắt trầm tĩnh hơn một chút, thu liễm khí thế băng lãnh, Tào Thanh Thiển nhìn Lộ Ảnh Niên lúc này cực kỳ nghiêm túc, trong lòng mềm nhũn, chỉ là đôi mắt rất nhanh loé lên tia nghi hoặc.

———————————————————
Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thực ta rất muốn xay thịt.........!Ta cũng lâu rồi không có ăn, gần nhất được ăn chính là tự tay mình đi mua ák! Hahaaaa!.......!
E hèm! Vẫn là chưa đến lúc, thịt chưa chín không thể ăn nha.

Các ngươi nói ta lười, vì thế ta mỗi ngày đều không có nghĩ ngơi a, mỗi buổi chiều đều ở nhà gõ chữ, ngoan................!còn nói ta là vạn năm thụ -_ -.


Bình luận

Truyện đang đọc