ÁI PHI CỦA NỮ ĐẾ


* Khụ...khụ...khụ...* Tiếng ho sặc sụa của Liễu Hạo.
" Cái gì vậy? Trưởng môn, người muốn ta phản phệ mà chết à? Đang đánh lại biến đi đâu rồi." - Liễu Hạo cười khổ nói.
Hắn từ từ đứng thẳng dậy rồi nhìn về phía Hạ Thất Phượng.

Không nhãn cũng đã mở, vùng gân quanh mắt cũng hiện một cách rõ ràng.

Xem ra không nhãn của Liễu Hạo cũng không phải loại tầm thường.
" Về bên đệ tử ruột sao?" - Liễu Hạo nói với vẻ thất vọng trầm buồn nhưng rồi ánh mắt lại trở nên nhạy bén.
" Liễu công tử xem ra dám đối mặt với ta rồi.

Chỉ tiếc là đấu với ta." - Hạ Thất Phượng phì cười nói.
" Không ngờ còn nghe được cách gọi này từ người đấy.

Là một trong số ít người được Phượng Yêu Cơ công nhận, đơn nhiên không thể làm người thất vọng....!Nhưng mà cái lưng này của ta...aiya...!lát nữa xong việc người phải giúp ta nắn lại rồi." - Liễu Hạo hiểu chuyện nói, hắn vận động cơ thể các khớp xương đều đình công mà kêu răng rắc.
" Sư phụ" - Giản Sơ Mạn nhìn người cao lớn bên cạnh, thâm tình nói.
" Hình như là có gì đó không ổn? Mỗi khi có việc gì đó sắp xảy ra người ấy luôn bất giác mà dùng móng tay cái bấm chặt vào ngón trỏ của bàn tay trái....!Dù là không nói ra, nhưng nếu xem xét kỹ lưỡng đều có thể thấy mỗi lần đó người đều đã bố trí cho Tiểu Ái đứng gần mình.

Có thể là ngăn mình gây họa, cũng có thể là bảo vệ.

Nhưng tuyệt đối thế nào cũng không cắt mình và Tiểu Ái ra.

Bây giờ lại chen vào giữa.

Không lẽ có việc đáng ngờ?" - Giản Sơ Mạn thầm suy luận.
" A tỷ, có việc gì sao?" - San Vy đứng bên cạnh Giản Sơ Mạn lên tiếng.
" Trời đông này đúng là quá giá lạnh.

Có lẻ Phượng Cữu Trang này của ta địa thế đặc biệt tốt, ấm áp vô cùng.

Lại có vinh hạnh được không chỉ một mà hai long nhân đến thăm." - Hạ Thất Phượng bắt đầu đầu âm hiểm nói.
" Long nhân!!? Ở đây ngoài ta còn kẻ nào có thể là long nhân nữa sao?...! Không phải chỉ có hoàng thất Yên Nam mới có chân thân là rồng thôi sao?" - San Vy bắt đầu cảnh giác nói.

" Rồng rắn đều giống nhau chăng? Lạnh một chút liền chịu không nổi, tìm chỗ ngủ đông sao? Đừng nói đó là lý do người đến đây nhé!" - Hạ Thất Phượng nói rồi nhìn về phía Tiểu Ái một cách lạnh lùng.
" Hơ..hơ...hơ trưởng môn, người nói gì vậy?" - Tiểu Ái xua hai tay thái độ vừa gượng gạo vừa hiền từ nói.
Nhưng rồi đáp lại con bé là tiếng cười nhạt của Hạ Thất Phượng.
Cũng từ lúc đó, người đã bị hớ, đã lộ sơ hở rồi.
" Ồ! Tiểu Ái hôm nay lễ phép thật, gọi a tỷ là trưởng môn luôn sao? Thật là ngoan!" - San Vy cười hài lòng nói.
Người hết đường thoát liền lùi về sau mấy bước, nhưng đã bị dồn vào chân tường.

Bởi lẻ sau lưng cô ta là một cái cột lớn.
Sắc mặt người đó tái nhạt nhìn nét mặt của Hạ Thất Phượng.

Vẻ mặt nghiêm túc nghiêm nghị đến đáng sợ.

Đặc biệt là từ cặp mắt đó, cặp mắt khiến người ta khiếp sợ.
" A Phượng à! Hôm nay ngươi bị làm sao vậy? Là ta đây mà!" - Người đó vội vàng lên tiếng.
Ánh mắt kia hạ xuống như vẻ muộn phiền thở dài rồi nhàn nhạt nhìn về phía Tiểu Ái.
" Mắt ta màu đỏ!" - Hạ Thất Phượng chỉ nhẹ nhàng buông chữ.
Chỉ là bình thản nói một câu, nhưng người kia đã sợ hết phát khiếp.

Hai chân hơi nhũn, mồ hôi lạnh toát ra.

Phải rồi, mắt của Hạ Thất Phượng là màu đỏ.

Nghĩa là cô đang dùng đôi mắt đặc biệt của dị tộc Yên Nam để nhìn - đôi mắt có huyết kế không nhãn mạnh mẽ nhất, có thể nhìn thấu mọi thứ.
" Tiểu Thất à!" - Giọng thật của người kia cất lên.
" Thật nguy hiểm, tuy muội ấy không hề làm gì nhưng mà nhìn vào đôi mắt thăm thẳm đó lại có cảm giác trống rỗng, như là màn đêm u tối bao lấy.

Đó là huyễn cảnh, hay là thật sự là sát nhãn của kẻ máu lạnh." - Thâm tâm người kia lo sợ tột cùng.
" Ta không định vạch trần.

Không cần sợ.


Giao Tiểu Ái ra đây!" - Hạ Thất Phượng thở dài nói.

" Xem ra là không qua mắt được Nhật Hạ tướng quân.

Con rồng ta đúng là quá lạnh rồi.

Có thể cho ta tá túc ít hôm được không?" - Người đó lên tiếng.
" Đừng cố chấp, giao Tiểu Ái ra! Đừng thách thức kiên nhẫn của ta." - Hạ Thất Phượng nghiêm túc gằn giọng nói.
" Ta nhận lệnh phụ hoàng, đến thăm dò trưởng môn Phục Linh.

Hoàng thất cảm thấy người này sóng gió quá nhiều, sức mạnh lại quá lớn.

Sau này có thể là mối nguy hại cho Yên Nam....!Vì vậy, Tiểu Thất..

hôm nay ta đến là để chứng thực muội có còn một lòng một dạ với quân vương với Yên Nam quốc hay không?" - Người đó lên tiếng.
" Vậy là người quyết đấu với ta đến cùng phải không Tam công chúa - Thiên Mãn Lam Phong?" - Hạ Thất Phượng tuyệt tình nói.
Người đó liền phá vỡ ngụy trang, biến về dáng vẻ vốn có là cô con gái thứ 3 của hoàng đế.

Dáng vẻ thanh tao, khí chất bất phàm của một vị công chúa.

Nhưng khi đứng với Hạ Thất Phượng thì lại bị lu mờ.

Bởi lẻ cô chỉ đứng đến vai của người ta, tuy cũng gọi là cao rồi nhưng cái khí chất công chúa đó không thể sánh được với khí chất vương giả cao cao tại thượng của Hạ Thất Phượng được.
" Cũng không phải là không có cách.

Muội có hai lựa chọn.

Để ta ở lại đây mấy hôm, ta sẽ về bẩm báo cho phụ hoàng về những việc này sau." - Lam Phong hiền dịu cười nói.
" Giao Tiểu Ái" - Hạ Thất Phượng ngày càng hắc ám hơn.
" Hoặc là...!hoàn thành bước cuối cùng của chiến thần tướng quân.


Muội biết đó Nhật Hạ tướng quân.

Chiến thần cũng như ám vệ binh của Hắc đội đều là những người thực hiện nhiệm vụ ám sát.

Họ là sát thủ cũng kẻ ám sát.

Muội những năm qua đã vì Yên Nam mà làm rất tốt.

Nhưng mà để làm chiến thần tướng quân, muội phải hoàn thành hết toàn bộ các mục.

Muội biết mà, ngày trước muội được nhận định như một trẻ mồ côi.

Mồ côi không có người thân nên không thể nào hoàn thành việc hạ sát thân nhân của mình." - Lam Phong gượng cười đáp.
Lần này thì Hạ Thất Phượng không đáp nữa.

Chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh mà nhìn.
" Vì vậy phụ hoàng đã nói.

Để có thể xác minh tấm lòng của muội, phải để muội hạ sát người muội để tâm...!Ta nghe nói muội đã có đệ tử, ta biết muội để tâm đến đứa trẻ đó...!Nếu không thích, không ai có thể ép muội được.

Chỉ là không muốn người khác biến nó thành điểm yếu của muội nên muội mới đối xử lạnh nhạt với nó.

Muội mất mát quá nhiều rồi...!Ta chỉ có thể đề bạt để muội giết sủng thú của mình, dù sao Tiểu Ái cũng chỉ là thú thôi!" - Lam Phong có phần rụt rè nói.
" Vậy ta có nên cảm ơn Tam công chúa không?" - Hạ Thất Phượng chỉ cười lạnh nhạt đáp.
" Nếu muội không muốn thì chỉ cần cho ta ở lại.

Ta sẽ thả Tiểu Ái cũng không làm hại đến muội." - Lam Phong liền động tâm nhanh chóng nói.
" Tam công chúa à tam công chúa.

Người nghĩ mình có thể làm hại được ta sao?...!Đây là Phục Linh Sơn, không phải hoàng cung.

Phục Linh Sơn có quy tắc của Phục Linh Sơn.

Bệ hạ có thể ở chốn thâm cung vươn vuốt nhọn đến tận đây sao?" - Hạ Thất Phượng cảm giác như khinh bỉ nói.
" Muội đây là đang hạ bệ hoàng thất, đây là tội tru vi cữu tộc đó." - Lam Phong có chút giận nói.

" Tam công chúa cũng thật là tự tôn.

Ý chí vương giả này rất đáng khen.

Nhưng người không phải biết rõ nhất...cữu tộc của tiểu tướng sao?" - Hạ Thất Phượng nghiêm túc.
" Muội!" - Lam Phong tức giận không nói nên lời.
Hạ Thất Phượng tiến đến, nâng cằm của Lam Phong, ghé sát bên, ánh mắt khinh miệt lãnh đạm, khóe miệng cười nham hiểm.
" Tam công chúa.

Là bật chí cao chí tôn người phải hiểu rõ mọi hành động của người sẽ có ảnh hưởng không nhỏ.

Người phải thật khôn ngoan.

Bây giờ ta đã xuất ngũ, không còn là tướng dưới trướng người mà là trưởng môn của Phục Linh Sơn phái.

Bản thân đã là Hỏa Thần ta lại cần làm chiến thần...!Luật là luật.

Đã nói người tu tiên bật cao sẽ không bị quản chế bởi hoàng thất.

Tâm ta có hướng về Yên Nam hay có tiếp tục cầm đao giết giặc.

Đó là sự lợi dụng của hoàng thất lên ta....!Vì vậy, ta sẽ không cho người ở lại, cũng không chọn giết Tiểu Ái mà phải là người tự nguyện thả Tiểu Ái ra."
" Kể từ khi xuất ngũ muội đã quá ngạo mạn rồi!" - Lam Phong điên tiết lên nói.
" Cô biết gì không? Bản thân là công chúa nhưng lại kém cỏi như vậy thì cô có thể làm gì?...!Nói là muốn tốt cho ta, lại nói ra việc ta không muốn để người khác biết đệ tử sẽ trở thành điểm yếu.

Cô là đang muốn phơi bày cho ai xem....!Việc cô xông vào tận đây, cũng cho thấy nô gia và môn sinh gác cổng ở đây yếu kém, kẻ kém không có ích.

Từ hành động này của cô sẽ có trên dưới 200 người bị tống cổ....!Còn về việc thử ta.

Bệ hạ nếu không tin ta thì cứ cho người khử ta....có lẻ Hoàng Hà sẽ chảy một màu đỏ từ thượng nguồn." - Hạ Thất Phượng lại nói.
Hoàng Hà là dòng sông nối từ Tề Quốc sang Yên Nam và còn kéo dài sang những nước khác.

Thượng nguồn của nó ở Tề Quốc, câu nói của Hạ Thất Phượng mang nghĩa Tề Quốc sẽ khởi quân đánh chiếm.
" Muội đang đe dọa hoàng thất!" - Lam Phong căng thẳng nói.
" Phải xem ngươi là ai đã!" - Hạ Thất Phượng lạnh lùng nói.


Bình luận

Truyện đang đọc