ÁI PHI CỦA NỮ ĐẾ


" Lâu rồi không gặp!" - Hạ Thất Phượng tà mị nói, ánh mắt cũng kèm mấy phần nham hiểm nhắm thẳng về phía Hoàng Quý Phi.
Giang Anh Túc vội thở hơi lên, cả mặt mày đều gượng gạo khó coi.

Như bị bắt được thóp.

Không khỏi lo sợ.
" Hạ Thất Phượng...!Cái tên rất phù hợp.

Không ngờ gia chủ Tam gia lại là ngươi!" - Tuyên Hi đăm chiêu nói.
" Bệ hạ và quý phi hình như không tâm linh tương thông như ta tưởng...!Bệ hạ, thần nữ biết hôm nay là ngày vui nhưng mà vẫn phải mạo muội...! Người thật là không nể mặt Tam gia ta?" - Hạ Thất Phượng không hề có ý dè chừng, giọng điệu còn có chút khiển trách.
" Hỗn xược, có thần nào dám trách cớ quân như vậy!" - Hoàng Quý Phi cố gắng cắt ngang, tránh để lộ ra đầu mối.
Hạ Thất Phượng như thể không xem vào mắt.

Đôi mắt phượng bày tỏ thẳng thừng một vẻ ghét bỏ sắc lạnh nhìn bà ta.

Cái nhìn sắc đến mức khiến con người ta cảm thấy ớn lạnh, sợ hãi không thôi.
" Ngươi! ngươi..." - Hoàng Quý Phi kia tiếp tục muốn phản kháng.
" Đủ rồi! Làm loạn đủ chưa!" - Tuyên Hi đế tức giận quát.
" Nói ngươi đó, còn không mau nhận tội!" - Hoàng Quý Phi lập tức đắc ý, kênh kênh mặt ra khiêu khích.
Hạ Thất Phượng vẫn không mở lời, chầm chậm chuyển tầm mắt lên người Tuyên Hi đế.
" Nói bà đó! Còn chưa đủ sao?" - Tuyên Hi làn nữa nhấn mạnh.
" Nói ta! Bệ hạ..

Người có phải trách sai người rồi không!" - Bà ta ra vẻ ủy khuất vô tội nói.
" Hoàng cung thật là hay! Tin tức cả Yên Nam đều biết, đến Hoàng Quý Phi cũng biết nhưng chỉ mỗi bệ hạ là không hay điều gì.

Đúng là lướt dày kênh sâu, che đậy thật là tốt...!Tuyên Hi, ta không quản là người biết hay không.

Nhưng việc mà thê tử thân yêu của người làm, nếu người đã chẳng mẩy may quan tâm, để bà ta tung hoành thì cũng phải biết chừng mực.


Chuyện hôm nay người tính không xong, đừng trách ta..." - Hạ Thất Phượng nhấn nhá từng chữ nói.
" Ngươi!" - Hoàng Quý Phi kia lại cố gắng cắt ngang.
" Câm miệng!" - Y không ngần ngại dùng đôi mắt giận dữ quát.
Cả một đại điện ai cũng phải im thin thít, không dám thở mạnh.

Quả thật chuyện này trước nay chưa từng có.

Người ta đều nói Tuyên Hi đế là vui bù nhìn, chịu chi phối của Giang gia.

Yêu sủng Giang Anh Túc như bị trúng tà, trước giờ không có chính kiến.

Nên việc nào cũng là nhắm mắt cho qua.

Thế lực của Giang Anh Túc ngày càng bành trướng, người trong cung đã không có ai dám đụng tới bà ta, gặp sẽ né như né tà.

Làm gì có ai dám trước mặt bà ta quát nạt như vậy.
" Chuyện này là ta tắc trách.

Sẽ cho các ngươi một công đạo...!Hạ trưởng môn cũng đừng căng thẳng, uống chút rượu mừng cùng trẫm đi!" - Tuyên Hi từ tốn nói rồi phất tay ra hiệu cho người dâng rượu.
Một tỳ nữ bê khâu rượu đến bên cạnh y, hai tay vẫn còn run run dâng lên.

Có lẽ là bị run sợ trước tình thế, không thể quá kính cẩn với y, nếu như vậy hoàng quý phi kia về sau sẽ không tha qua.

Cũng không thể thất lễ, y là người mà ngay cả hoàng đế cũng phải nhún nhường.
Y đang xoay người, toan nhận lấy ly rượu, để xem như chỉ dằn mặt.

Không muốn làm mọi chuyện lớn hơn.
" Hảo! Được! Tốt lắm!...!Toàn bộ vũ cơ cầm sư đều lôi ra ngoài.


Mỗi người 800 gậy!" - Hoàng Quý Phi kia điên tiết, đập bàn đứng dậy quát.
* Tùng...tùng...tùng...* tiếng trống canh báo hiệu giờ mới.
* Ầm...xổng xoảng* tiếng ném đồ đến vỡ vụn.
Toàn bộ vũ cơ cầm sư kia không hề lo sợ, lập tức bước đến sau lưng y.

Một đoàn thị vệ mặc giáp tiến tới toan áp giải.
" Ai dám động bọn họ!" - Hạ Thất Phượng đã tức đến đỉnh điểm quát lớn.

Toàn bộ vò rượu bị y hất xuống đất, vỡ tan tành làm cho ai ở gần cũng phải kinh sợ.
" Ngươi định làm loạn sao? Còn dám vươn tay đến người của hoàng cung." - Hoàng Quý Phi cũng không chịu thua, lớn tiếng quát.
Lời đồn quả thật sẽ có 3 phần đúng.

Tuyên Hi từ nãy đến giờ, lúc thì tỉnh táo nhưng cũng có lúc giống như bị bỏ bùa, phản ứng rất chậm, có chút ngơ ra dáng vẻ đau nhức rất mệt mỏi.
" Bái kiến chủ thượng!" - Toàn thể bọn họ quỳ rạp xuống bái kiến y.
Đây giống như một cú vả thẳng mặt không kiêng nể gì với Giang Anh Túc.

Người của bà mà lại quỳ trước Hạ Thất Phượng.
" Người của Tam gia khi nào lại là của hoàng cung." - Hạ Thất Phượng gay gắt đáp trả.
" Cái gì chứ?" - Giang Anh Túc như ngờ nghệch cả ra.
" Hồi hoàng quý phi.

Người có nhớ năm đó người mở 8 kho lương vung ra 900 vạn lượng vàng giúp chấn hưng Giang gia.

Làm hoàng cung lủng đoạn một thời gian dài không đủ ngân sách chi trả cho toàn bộ người trong cung.

Phải chạy đến ngoại ô Đông Kinh để thuê người giá rẻ không?...!Toàn bộ những người ở đây đều là người Đông Kinh, không mang chi nhánh nhưng vẫn thuộc về Tam gia!...!Thời hạn làm việc của bọn ta là 3 năm, 3 năm tròn đã xong rồi.

Cáo biệt!" - A Tuệ nô tùy cận thân của bà ta bất ngờ lên tiếng nói.


Sau đó cũng nhanh chóng di chuyển xuống dưới.
" Ngươi!...!Hay..hay lắm! Ngươi cố tình chơi ta phải không?" - Giang Anh Túc vươn tay chỉ trỏ nói.
" Giang Anh Túc...!Ngươi đang chỉ vào mặt ai?...!Ta từ sớm đã nói với ngươi rồi, người thông minh hành sự cẩn thận, kẻ ít học thì nói ít đi...! Đủ giỏi thì làm tướng, không đủ thì mãi mãi chỉ là quân.

Ngươi một lời là muốn vây lấy Đông Kinh hạ sát ta nhưng có khó khăn vẫn là chạy đến Đông Kinh nhờ vả.

Kế này ta không bày, mà là tự ngươi chuốc lấy....!À..

Ta lại không biết hoàng quý phi cao cao tại thượng đây có biết chuyện không? Giang gia vẫn còn một khế ước chưa dứt xong với ta, các người muốn giết người bịt đầu mối sao?...Hơn nữa, người ngồi bên phải ngươi chỉ vừa 1 tuần trước kí với ta một bản giao hiệp, rằng Đông Kinh trở thành khu tự trị và chính hoàng thất sẽ đảm bảo chu toàn cho bờ cõi Đông Kinh...!Đổi lại Tam gia sẽ hết lòng phò trợ...!Xem ra, các người xem tờ giấy đó là trò đùa." - Hạ Thất Phượng đay nghiến nói.
Mặt bà ta xanh càng thêm xanh.

Bởi sai lại càng thêm sai.

Nội tình tự bà ta rõ nhất.

Hành động không nhất quán thậm chí còn lấn lướt cả hoàng đế, có Giang gia chống lưng cũng không quá sợ hãi.

Nhưng chỉ có một điều, bà ta biết rõ y là trưởng môn cũng biết y là gia chủ..

Tất cả điều đó đều không khiến bà ta sợ hãi, nhưng cái khiến bà ta lo lắng chính là gương mặt của y.
" Nhật Hạ!...!Ngươi đừng quá tức giận! Tổn hại giao hảo đôi bên!" - Tuyên Hi khó khăn ôm lấy tim cố gắng xoa dịu.
" Ta không có việc gì phải giữ!...!Lẽ ra ta cũng đã định cho qua rồi.

Nhưng bà ta là đang muốn dọa muốn đánh ai chứ?...!Hoàng đế, người là lớn nhất cũng phải công tâm nhất.

Đến một con kiến chỉ cần nó thuộc về Tam gia thì sẽ do Tam gia ta bảo hộ.

Cho dù có là ly khai thân tộc hay là phản lại tộc ta, máu huyết của họ vẫn chảy dòng máu của gia tộc này.

Đến gia chủ là ta còn chưa phân xử, há để ra ngoài chịu thiệt...!Người làm ta quá thất vọng.

Xem ra, ta rất cần xem lại sự anh minh của bậc đế vương mà mình đang tin tưởng." - Hạ Thất Phượng không ngần ngại đáp ngay tức khắc.
" Hạ Thất Phượng...!Ngươi cũng quá nặng lời rồi!...! Trẫm sẽ đền bù thỏa đáng cho nhà ngươi!...!Trước mặt thiên hạ, trẫm quyết định phế đi ngôi vị hoàng quý phi này.


Giáng làm Lệnh tần.

Phần còn lại, tùy ngươi xử lý nhưng phải trong khuôn phép của hoàng thất...! Đã đủ hạ hỏa Nhật Hạ tướng quân ngươi chưa!" - Tuyên Hi đau đầu mệt mỏi nói ra.
" Bệ hạ!" - Hoàng Quý Phi lo sợ vội quỳ xuống cầu xin nhưng ánh mắt vẫn đầy oán giận nhìn y.
Nói Lệnh tần này vô học quả không sai, chỉ biết khóc lóc rồi quát tháo.

Quyền lực trong tay cũng dùng không xong, chỉ biết làm loạn cả lên như mấy bà bán cá ngoài chợ.

Nếu bà ta khôn khéo một chút, không chỉ Hạ Thất Phượng, có là thiên đế hạ phàm cũng chưa chắc xử được tội bà ta, nói gì đến là giáng chức.
" Không chỉ!...!Bệ hạ, hôm nay là ngày vui.

Không nên thấy những cảnh này...! Không chỉ bà ta, chính người cũng đã rất nhiều lần tìm đến Đông Kinh.

Cho nên ta nghĩ, bản thân ta phế võ, không thể để con dân ở ngoài đầu sóng ngọn gió được nữa.

Chỉ cần để ta rút hết binh lực cùng toàn bộ tộc nhân Tam t trả về Đông Kinh.

Hoàng Quý Phi là một con vẹt bảy sắc, người cứ giữ lại bên mình mà dùng.

Giữa ta và hoàng quý phi còn có một đoạn cố sự, ta tin chắc là bà ta cũng không muốn thấy ta lần nữa đâu." - Y lại quay ngoắt thái độ, lộ ra vẻ đã đạt được mục đích nói.
" Được, trẫm thuẫn theo nguyện vọng của ngươi!...!Nhưng hoàng quý phi, vẫn phải đóng cửa tự ngẫm 5 tháng.

Trẫm cũng sẽ chấn chỉnh lại nề nếp quy tắc nơi đây." - Tuyên Hi mệt mỏi đáp.
" Vậy...!Ta không gây rối thêm nữa!...!Hôm nay là ngày tốt lại để những chuyện không vui này xảy ra, còn dọa tới HOÀNG QUÝ PHI, ta vẫn là có tội...!Lại hôm nay lười biếng không góp vui cho yến tiệc được nhiều...! Vậy thần nữ xin hứa trong ngày sinh thần của HOÀNG QUÝ PHI sẽ tới trả lễ...!Một điệu Khúc Sơn Hồng!" - Hạ Thất Phượng bắt đầu bày ra vẻ mặt nhu hòa nói.
" Khúc Sơn Hồng.

Điệu múa đó không phải là điệu múa đẹp nhất sao? Phải tập hơn 10 năm, ngươi nghĩ mình thọ đến hơn 10 năm sau!" - Giang Anh Túc bắt đầu chế giễu.
" Thần nữ dù thành ma, cũng sẽ cố gắng hiện hồn về múa cho người xem!" - Hạ Thất Phượng nói nhưng vẻ rất xem thường, quay người rời đi một cách khoan thai không sợ hãi.

Để lại dàn người tự giải tán, mấy tỳ nữ thì vội nhặt mảnh vỡ.
" Nào nào đừng căn thẳng nữa.

Hôm nay là ngày vui, ngày vui mà...!Mọi người nâng ly! Chúc mừng!" - Y vừa an toàn liềm trưng ra vẻ mặt niềm nở, rót rượu mời làm náo nhiệt không khí.


Bình luận

Truyện đang đọc