ÁI PHI CỦA NỮ ĐẾ


Thứ ta luôn cố bảo vệ là một giấc mộng phồn hoa.

Ta muốn được làm mẹ, ta muốn bảo vệ con, bảo vệ chồng.

Chỉ cần bọn họ sống tốt ta cũng an lòng, ngay đến chủ thượng, người cưu mang ta, dung túng cho ta, ta cũng ra tay.

Ta cho rằng chỉ cô ta biết mọi bí mật, cho rằng chỉ cần giết cô ta thì khế ước với Hỏa Phượng sẽ chấm dứt, con ta cũng sẽ không phải ngày ngày ở Âm Ti chịu khổ.

Chỉ là quên mất, đối với người theo chân Hạ Thất Phượng, phượng ngàn ngai báu đều có thể, chỉ không được phép phản bội.

Cuối cùng, chỉ là một giấc ảo mộng.
“ A Dung, con chúng ta mất rồi.

Nàng đừng như vậy, A Dung nhìn ta.” – Trương Khang giọng nất từng cơn lay người Từ Dung.
Từ Dung lúc này không gào cũng không khóc.

Trên miệng lại nở nụ cười bi đát như đã hiểu thấu sự tinh.

Dần đứng dậy thẳng người.
“ Con cũng đã không còn rồi.

Ta sao cứ phải trầm mê trong giấc mộng dài vô vọng này” – cô ta bình thản nói.
“ Chúng ta vẫn có thể làm lại, nàng vẫn còn trẻ, vẫn còn cơ hội.” – Trương Khang vội đáp.
“ Hức..hahaha… Sẽ không đâu.

Sau tất cả những gì chàng và phụ thân đã làm, Trương gia không thoát nổi kết quả tuyệt hậu nữa rồi.

Hạ Thất Phượng, ta thật sự rất xin lỗi.

Cô hẳn là rất đau lòng, xem ta như tỷ muội, chăm ta từng chút.

Ta lại hết lần này đến lần khác mưu hại cô, đẩy cô vào thế khó, năm lần bảy lượt chịu tiếng oan thay ta… Bây giờ ta hiểu rõ rồi.

Trần gian cuối cùng cũng chỉ là một kiếp tạm bợ, tiêu dao tự tại rồi cũng sẽ ly tán.

Ta vốn nên an vị làm cái chân của Hỏa Phượng.

Chỉ tiếc quá muộn rồi… Hôm qua Thương Nhiễm không biết chuyện, bị Tỵ Nương chiếu hồi ức đêm đó, khiến cho trong thành ba dặm đều loan tin nhằm lẫn ở doanh trại, cô bị… phu quân ta và những kẻ khác xâm hại.


Làm kỹ nữ, cười náo khắp nơi.

Họ cười cô cũng đủ rồi, ta cũng không muốn trốn tránh mãi.

Cái này, trả lại cho cô.” – Từ Dung vừa cố nhịn khóc vừa cố tỏ ra vui vẻ nói.
Cô ta đưa cánh tay phải lên, Hạ Thất Phượng cũng đưa tay phải.

Giữa họ một linh lực vô hình ngầm tác động.

Từ bàn tay Từ Dung một đóa hoa đỏ ao xuất hiện, nó dần tiến về phía Hạ Thất Phượng rồi hạ xuống nơi trong non mềm gần khuỷu tay, từ đó lại hóa thành một đốt hoa đỏ nhỏ trên cánh tay.

Thứ đó vừa trở về, Hạ Thất Phượng mặt mày càng trở nên tươi tắn xinh đẹp, có sức sống hơn đôi chút.
“ Thủ cung sa này,… ta cũng quá ích kỉ rồi.

Lại càng khiến người khác thêm phần hiểu lầm.

Ta tại đây xin lỗi cô, khiến thanh danh kim thân của cô bị chà đạp rồi”.

– Từ Dung nói rồi quỳ xuống hành đại lễ bái lạy.
“ Thủ cung sa, sao có thể?” – Chuyện này khiến ai ai cũng bàng hoàng, không phải nói trưởng môn bị hãm hại, sao còn thủ cung sa được chứ? Đặc biệt là những kẻ hãm hại lại càng thêm phần kinh ngạc.
Hạ Thất Phượng chỉ nhẹ nhàng đưa tay xuống, lấy y phục ẩn đi thứ chứng tỏ trinh tiết kia.
“ Đêm đó ngươi nhìn thấy nó trên tay ta liền gào loạn cả lên, bắt ta dùng nó để trả lại cho những gì ngươi phải chịu.

Bây giờ lại trả rồi, có nghĩ đến việc khác không?” – Hạ Thất Phượng cư nhiên hỏi.
“ Lúc đó ta rắp tâm muốn đổ ô danh cho cô mới đòi hỏi như vậy, hiện tại ta mọi sự đều thông rồi.

Chỉ là con người ta có chút ích kỷ, ta giúp cô lấy lại thanh danh, vạch trần tội ác đó.

Cô giúp ta về với con ta được không?” – Từ Dung nghẹn giọng nói.
“ Làm được hẵn nói.”
“ Được”
“ A Dung, hài tử mất rồi, nàng muốn về với con nào cơ?” – Trương Khang bần thần hỏi.
“ Năm đó Trương gia dựa vào thế lực trong Phục Linh sơn, ở lễ phong bế Phượng Yêu trong người Hạ Thất Phượng làm rò rỉ ấn pháp, khiến một chân vị vô tình bị kéo ra ngoài, đó là ta.

Chỉ là họ không đủ nhanh, cô ấy đã đi trước một bước phong bế yêu khí trên người ta lại, mới khiến các người không nhận thức được.

Cho dù chỉ là một chân vị nhưng cũng là thượng cổ thần thú, hỏa hệ trong ta cũng không thể xem thường, nếu ta chết tuy không thể tái sinh nhưng mãi ở hồng hoang, không tan biến.


Ta muốn về với con của ta, chịu những thứ chúng phải chịu.

Cũng như một lời xin lỗi vì đã để chúng vì ta mà liên lụy, khốn khổ không ngừng.” – Từ Dung bước về phía trước nhìn thẳng vào Hạ Thất Phượng mà nói.
“ A Dung, con không được để yêu nữ kia mê hoặc.

Cho dù con có là ai Trương gia vẫn sẽ chấp nhận con.” – Trương Hàn vội lên tiếng.
“ Trương gia cũng nên đối mặt với những gì mọi người làm rồi.

Chấp nhận ta? Các người chấp nhận người đã nguyền rủa tam đại thế gia của Yên Nam tuyệt hậu sao?” – Từ Dung có chút cười khinh bỉ nói.
“ Sao hả?”
“ Từ Dung trước mặt chư vị tự mình thú tội.

Tội thứ nhất, không tròn bổn đạo, có qua lại với người phàm.

Tội thứ hai, mưu phản hại chủ.

Tội thứ ba làm ô nhục thanh danh của trưởng môn Phục Linh Sơn.

Tội thứ tư, cấu kết làm chuyện xấu.” – Từ Dung quỳ rạp giữa sân nói to dõng dạc, tự mình dập đầu khấu tội đến mức giữa trán loan ra toàn là máu.
Từ trên phiến đá lớn, những cảnh tượng đêm ở quân doanh lần nữa xuất hiện:
“ Nhật Hạ tướng quân, việc đều đã được giải quyết xong xuôi, người có thể về nghỉ ngơi rồi.” – một binh sĩ thu dọn tấu sớ, sách vở ân cần nói.
“ Xong gì mà xong, tuy là phần việc hôm nay xong rồi.

Nhưng mà phần trực đêm ở doanh phòng Giang tướng quân, người phải đích thân đi làm.” – Một tên binh sĩ giọng chua ngoa nói.
Hạ Thất Phượng mặc trên người giáp phục chỉnh tề, tuy nhiên trời cũng quá trễ rồi, lại còn xem quá nhiều binh thư yếu lược, xử lý công vụ khiến trên mặt lộ rõ sự mệt mỏi tiều tụy.

Trong quân doanh cô biết rất rõ bản thân chỗ đứng không bằng người khác nên rất cẩn trọng, chỉ có điều tên này cũng quá đáng rồi, khiến cô không nhịn được mà lườm cho một ánh mắt giết người.
“ Ta nói sai sao? Ngày mai người xuất ngũ rồi, nhưng không phải vì vậy mà có thể qua loa.

Đây là bên trên truyền xuống, tiểu nô chỉ là truyền chỉ vụ, người không đi cũng được.

Trên dưới Đông Quân doanh chịu tội thay người, dù sao người cũng chỉ đi 2 năm, bọn ta tận 10 năm cơ mà.” – tên đó lại nói.
“ Ngươi đủ rồi đó” – Tên linh còn lại nói.
“ Anh em còn phải ngủ, xin Nhật Hạ tướng quân nhanh giúp cho.” – Người kia lại nói.

“ Được rồi, ta đi.


Ngươi đến lều trại bảo Thương Nhiễm đến đó trước.

Ta không tiện, chốc nữa sẽ đến sau.” – Hạ Thất Phượng nói với tên hiền hiền.
“ Vâng “
Sau đó cô thu dọn bước ra ngoài, đi đến bìa rừng.

Nơi này hoang vắng, chính là chỗ cho cô tắm rửa hay tiểu tiện.

Bên ngoài được Tam công chúa bố trí kết giới nên không kẻ nào dám bén mảng vào.
“ Đi canh doanh phòng của nam nhân lại tắm rửa sạch sẽ, ý này là muốn câu dẫn ai.

Có phải là ngày cuối, nên muốn một bước thăng thiên, sau này Hạ gia có chỗ nhờ cậy.” – Tiếng một nam nhân ngoài rừng nói.
“ Cũng không sao? Cô ta bản chất xinh đẹp, chăm chút một chút lát nữa thiếu gia ăn mới ngon miệng.” – Tiếng một tên khác nham nhở nói.
Hai người đó nói một hồi rồi đi mất.

Hạ Thất Phượng nghe rõ mồn một chỉ phì cười khinh thường.

Những lời lăng mạ **** ***** thượng não này cô đã nghe đến chán ngấy rồi.

Chỉ để lại trong tâm trí là hai chữ kinh tởm.

Cô cởi bỏ lớp áo giáp xuống, bước gần đến bờ hồ ngồi ngâm mình nghỉ ngơi.

Phong cảnh cũng rất đẹp chỉ có ánh trăng chiếu gọi, rất yên tỉnh, bốn bề là rừng núi lại có mấy hoa cỏ thơm.

Tuy là có vài sinh vật, nhưng mà người như cô thì chắc chắn không thành vấn đề.

Chỉ là lúc đang ngâm mình hưởng thụ thì lại có một đàn đom đóm bay đến thắp sáng trước mặt cô, chúng bay lượn một lúc ve v.ãn rồi biến mất, cùng đó là sự hưởng thụ trên cơ mặt cô biến mất.
“ Ngươi lại còn muốn trốn.” – Hạ Thất Phượng mệt mỏi lên tiếng.
“ Không có, chỉ là thấy cô đang hưởng thụ không gian riêng, không nỡ làm phiền.” – trong tán cây một cô gái trên tay mang xiêm y đen nhèm nhỏ giọng nói, cô ta là Từ Dung.
Hạ Thất Phượng lặn xuống nước một chút để ngâm cả người và làm ướt tóc.

Từ Dung lại lấy trong một lọ hương liệu đổ lên mái tóc của cô.

Lọ này mùi rất thơm, hương lại nhẹ nhàng thanh tao, lan tỏa cả vùng trời.
“ Dùng đến cả hương liệu, xem ra tâm cơ không đùa được.

Chỉ mới ngửi thôi đã muốn chén rồi.” – Một giọng nam khàn khàn nói lớn.
“ Những kẻ đó thật thô thiển.

A Phượng, ta giúp cô gội đầu.” – Từ Dung nói rồi ngồi xuống giúp cho cô.
“ Cảm ơn”
“ Không cần cảm ơn, nên làm mà.


Cô giúp ta rất nhiều rồi.

Đúng rồi, ta thật sự rất biết ơn cô.

Cô biết ta có thai, sẽ làm giảm phần nào phúc khí của cô sau này mà cũng không trách ta.

Đúng rồi, thuốc lần trước cô cho dùng rất tốt.

Ta thấy đứa nhỏ rất khỏe mạnh.

Có Thất di nương như cô, đứa trẻ này sau này còn sợ ai nữa chứ?...Mà nói này, ta thấy cô cô nói cũng không sai, cô cũng 19 rồi, cũng nên yên bề gia thất.

Lần này về xem mắt nếu được thì lấy đi.

Người dị tộc đâu có phân rõ nam nữ, không khiến cô phạm lời thề đâu.” – Từ Dung vui vẻ nói.
“ Ừm….

Từ Dung, ngươi có tin tưởng phu quân của ngươi không? Ngươi có nhớ hắn không?”
“ Cô hỏi cái gì vậy? Ta có mang luôn rồi, sao lại vẫn không tin chàng ấy? Nhớ! Ta tất nhiên nhớ rồi.” – Từ Dung ngại ngùng đáp, cùng lúc đó lau khô tóc cho Hạ Thất Phượng, giúp cô thay xiêm y.
“ Vậy được, ngươi giúp ta đi canh doanh trại của Giang Minh Vãn đi.” – Hạ Thất Phượng binh thản nói.
“ Tại sao? Cô không dùng phân thân được sao? Vả lại, sao lại nhờ ta đi canh Giang Minh Vãn.” – Từ Dung e ngại nói.
Hạ Thất Phượng đưa cổ tay trái lên cho cô ta xem.
“ Chú Phù Dung.

Cô cô cũng thật là, họ sợ cô dùng phân thân đến xem mắt nên dùng cách này luôn sao?”
“ Hết cách.

Doanh trại của Giang Minh Vãn nhưng thật chất là chỗ tụ tập của phu quân ngươi cùng mấy người khác.

Họ Giang nhất định không làm khó ngươi, Trương Khang là chồng ngươi, không phải ngươi nói là nhớ hắn sao?” – Hạ Thất Phượng suy nghĩ nói.
“ Cũng đúng “
“ Thương Nhiễm cũng ở đó, có gì đệ ấy sẽ giúp.

Vả lại ta cũng không đi lâu, một canh giờ sẽ về.

Cô chỉ cần đứng đó ngắm trời là được.” – Hạ Thất Phượng nói rồi xiêm y chỉnh tề.
“ Vậy cũng được thôi.

Cô về trễ chút cũng không sao? Ta giúp cô, tiện thể thăm phu quân.” – Từ Dung vui vẻ nói.
Tính toán xong xuôi Hạ Thất Phượng giúp cô ta biến thành mình, mang lên giáp phục ra ngoài.

Bản thân thì dùng linh lực đi đến nơi khác.


Bình luận

Truyện đang đọc