ÁI PHI CỦA NỮ ĐẾ


" Hai vị cô nương này là..." - Tuyên Hi có chút nghĩ ngợi hỏi.
" Bệ hạ, y phục như này chắc hẳn là Háp Ky Nữ được gọi đến góp vui.

Là Tam công chúa cất công lặn lội đến Phục Linh sơn mời về giúp bệ hạ giải khuây cũng là tăng náo nhiệt cho yến tiệc.

Phải không Tam công chúa?" - Hoàng Quý Phi rất chuyên nghiệp, ra dáng vợ hiền mẫu nghi mà nói.
" Là ý tưởng của Hoàng mẫu phi, bổn cung chỉ góp chút sức.

Không dám lấy tiếng thơm!" - Lam Phong dù biết là bà ta đang mỉa, nhưng không thể thất lễ mà không đứng dậy kính rượu bà.
" Phục Linh sơn Háp Ky Nữ...! Vậy người cuối cùng của Phù Nguyệt động...!Hiện tại tu tiên sao?" - Tuyên Hi có chút cau mày, cố ý thăm dò.
" Hồi bẩm bệ hạ...!Người ấy là trưởng môn Phục Linh sơn phái.

Tiêu Yến Hương điện Hỏa Thần Hạ Thất Phượng..." - Lam Lan lập tức đứng lên bẩm báo.
" Trưởng môn?...!Hỏa thần?...!Vậy không phải..." - Ông ta có chút khó chịu gằng giọng.
" Bệ hạ.

Người cũng đến rồi.

Yến tiệc là để vui vẻ, đừng căng thẳng như vậy!" - Hoàng Quý Phi nói rồi lấy tay ve vãn trước ngực làm dịu nộ khí của Tuyên Hi lại.
Đúng là không biết mất mặt...!Đúng là nhìn bà ta còn rất trẻ, lại còn tươi xanh mơn mởn nhưng mà nơi này đông người như vậy...!Không thấy ngại sao?

" Nhưng mà!" - Tuyên Hi lại cố phản bác.
" Không có nhưng mà!" - Hoàng Quý Phi lại lấy ngón tay đặt trước miệng ông ta ra hiệu, dâng vẻ rất yêu nghiệt.
Đúng là hết nói nổi, chẳng trách mấy vị hoàng tử công chúa không mặn mà việc trấn tĩnh bệ hạ.

Người nữ nhân này quá cao tay, đụng chạm chỉ rước thêm phiền.
" Trần đời ta mới thấy Hoàng Quý Phi lại ngồi vị trí của Hoàng hậu, hoàn toàn không có một chút gì là nhượng bộ...!Chẳng chắc có thể có được cái tính khí đó...!Giọng điệu còn lả lơi hơn cả kỹ nữ ở Tửu Hoa Lâu." - Giọng San Vy ghét bỏ cất lên.
" Ai nói đó!" - Hoàng Quý Phi tức giận đanh giọng quát.
" Hướng này...!Ồ, ta nói chuyện trước giờ không nghĩ ngợi câu từ sâu xa, có gì nói đó! Yên Nam hoàng quý phi chớ có để tâm!" - Lại là giọng điệu khiêu khích đó.
" Ngươi!...!Là kẻ nào nói? Phạm thượng không sợ chém đầu sao?" - Hoàng Quý Phi tiếp tục quát.
Hỏi câu này chính là vì, hai người kia chùm đầu vải đen, thật sự nhìn không ra là ai đang nói, mà nơi đây lại kín, âm thanh vang cho nên càng không nghe được là xuất phát từ bên nào.
" Yo!!! Ta lại sợ chắc!...!Bổn cung ở đây bị nhà ngươi chặt đầu thì phong ấn thành Tự Cổ biến động, chôn các người cùng nhé!" - Lại là San Vy.
Phong ấn thành Tự Cổ là nơi đang nén chặt một cơn đại hồng thủy và cổ thể thiên thạch khổng lồ cùng những tảng đá bụi lớn.

Nơi đây thất truyền thậm chí là diệt vong không chỉ do chiến tranh mà nguyên nhân chính còn do tiên tai tàn khốc gây ra.

Nhưng mà người ta đã ước tính được, lực nén tích tụ quá lâu, địa thế nằm giữa sa mạc càng làm nó tích tụ thêm mà Tự Cổ lại nằm ở trung tâm dòng mạch linh lực của nhiều quốc gia...cho nên một khi phong ấn kia vỡ, không chỉ xóa sổ Tự Cổ mà chắc chắn sẽ kéo theo mạng người những nước này đi cùng.
" Hồi bẩm hoàng thượng hoàng quý phi...!Thực sự Háp Ky Nữ chỉ có một, người còn lại là Tự Cổ công chúa, nghĩa muội của trưởng môn...!Để hoàng quý phi cho ra rất hay, trưởng môn của bọn ta rất có hứng thú, bèn ra một đề khác mong được Hoàng Quý Phi hóa giải...!Tự Cổ công chúa tính tình thẳng thắn, có sao nói vậy, là người bộc trực nên không khỏi nói những lời khó nghe, nhưng tâm cô ấy không hề có ác ý!..

Mong hoàng thượng, hoàng quý phi lượng thứ!" - Lam Lan lập tức kín cẩn giải thích với họ.
" Đề khó!? Là đề gì?" - Tuyên Hi có chút ngờ nghệch như chẳng biết trước chuyện gì đang xảy ra mà than thở.
" Là đề này!" - Lam Lan nói rồi lấy ra một cuộn thánh chỉ ra.

Một thái giám bước tới nhận lấy thánh chỉ rồi dâng lên cho Tuyên Hi đế.

Hoàng cung sa hoa này cũng thật lãng phí.

Thánh chỉ có giá trị và sức nặng như nào mà một mình Hoàng Quý Phi một ngày có thể hạ hơn mấy đạo thánh chỉ.

Quốc gia không phải sẽ phải chịu khổ vì những điều này sao? Trước nay khi đưa ra thánh chỉ các hoàng đế phải cân nhắc kĩ càng, tính toán sâu rộng.

Còn đối với Hoàng Quý Phi này chỉ như một tờ rách, thích viết thì viết.
" Lệnh trưởng môn Phục Linh sơn Hạ Thất Phượng - dòng di mạch cuối cùng của Phù Nguyệt động tiến cung, làm tròn bổn phận tộc nhân.

Vào yến tiệc sinh thần thái tử Thiên Mãn Trường An, làm Háp Ky Nữ sung hỷ cho ngày vui của Yên Nam...!Hoàng cung là chốn tôn nghiêm, Háp Ky Nữ phải bước bằng chân trần, đứng ở cuối hàng nhưng mà tiên môn tiến cung không thể không có người dẫn đầu.

Thật sự nan giải, bổn cung để ngươi tự mình ngẫm nghĩ! Đừng để bổn cung thất vọng!" - Thái giám đó đọc to lên.

Đúng là cố tình làm khó người khác.
" Đề này ra cũng rất khó, không khéo sẽ là tội.

Ngươi nói trẫm biết...!Giải như nào!" - Tuyên Hi có chút hứng thú nói.
" Hồi bệ hạ! Nan giải chỉ là ở điểm, thánh chỉ này đến ngay sau một thánh chỉ triệu Tam tiểu thư của Giang gia hiện đang ở Thành Cực điện.


Cho nên ngay từ đầu đã có thể giải quyết theo hướng của một tiên môn hành sự...!Người dẫn đoàn đưa Giang tiểu thư đến đây chỉ cần sư phụ của con bé, một vị chưởng sự và bằng hữu là đủ, trưởng môn có việc vẫn có thể vắng mặt.

Dù sao bằng hữu của Giang tiểu thư có một người là đệ tử của trưởng môn, cũng xem như là thay mặt người đến.

Chỉ tính riêng đoàn người đưa Giang Nguyệt Ly tiểu thư đến, Phục Linh sơn đã chuẩn bị rất chu đáo, đều là những nhân vật có vị thế nhất định...!cho nên đề một đã qua.

Thánh chỉ thứ hai triệu tập Háp Ky Nữ, Háp Ky Nữ lại chỉ có người dòng chính tông chi hệ Tam gia mới có thể, cho nên trưởng môn đương nhiên sẽ là người đi.

Nhưng đây là thánh chỉ chỉ nhắm vào một người, vốn không gộp cùng với người của Phục Linh sơn...!Cho nên, bọn ta đưa người đi không có trưởng môn đi cùng, chỉ có một Háp Ky Nữ chung đoàn.

Cho nên đã là giải được tất cả đề khó này!" - Lam Lan bình tĩnh giải thích.
" Hay...nghĩ rất thấu đáo.

Có thể lợi dụng kẻ hở trong câu từ của thánh chỉ mà tạo lối đi cho mình...!Nếu như ban đầu thánh chỉ viết không thể không có trưởng môn dẫn đầu thì chắc chắn sẽ ép họ vào thế khó!" - Một vị tướng lĩnh đập bàn cười nói tán thưởng.
" Ái khanh cũng cảm thấy như vậy!" - Tuyên Hi nhìn hắn suy tư hỏi.
" Hồi bẩm bệ hạ, mạc tướng cho rằng rất hay, rất đang khen.

Là một nữ nhân mà có thể lên chức trưởng môn đã khó, nhưng luận riêng về trí lực này của cô ta e rằng không phải chỉ được mã ngoài....!Vô cùng có mưu trí, nhìn được sâu xa." - Vị tướng lĩnh đó đứng lên hào sảng nói.
" Thú vị!...!Vậy...!Đề của trưởng môn nhà ngươi, là đề như thế nào?" - Tuyên Hi có chút hứng thú đối đáp.
" Đề cũng không có gì khó!" - Giọng của San Vy - người đứng bên trái bước lên một bước có chút không câu nệ nói.
" Chỉ cần đoán được một trong hai ta ai mới là Hạ Thất Phượng là được rồi!" - Lại là giọng của San Vy nhưng là người bên phải bước lên nói.
" Giữa trưởng môn và Hoàng Quý Phi đã có cá cược, cho nên đề này mong người chọn lựa...!Nếu như chọn đúng người, trưởng môn sẽ mua vui cho yến tiệc, cống hiến hết sức mình...!Nhưng nếu là không, chỉ duy một bài, không thêm không bớt." - Lam Lan lập tức nói rõ thêm.
" Yo!...!Ta ở thế bị động sao? Dù sao ta vẫn để các ngươi thoải mái một chút, ngươi lại không nể mặt không cho ta chút thông tin." - Hoàng Quý Phi đanh đá lườm liếc nói.

" Người thông minh tự khắc có hướng đi!...!Hoàng Quý Phi không phải rất thông minh sao? Ta nghĩ ngươi nhất định sẽ đoán tra thôi!" - Giọng San Vy có chút thảo mai nói.
" Ngươi...!Ngọc Phi...!Xem dòng di mạch nhà ngươi!" - Hoàng Quý Phi tức đỏ con mắt nói.
Hôm nay là sinh thần của thái tử cũng là ngày nhập cung của tiểu Thất công chúa Giang Nguyệt Ly, mà Háp Ky Nữ như Hạ Thất Phượng hình như không đến mua vui, tuy không phá nhưng đến là để chọc tức Giang Anh Túc kia là chính.
" Ta rời nhà đã nhiều năm...!Không biết được ai mới là Hạ Thất Phượng!" - Ngọc Phi cúi gầm mặt, hai tay không tự nhiên tự cấu lấy nhau mà đáp.
" Phế vật!" - Hoàng Quý Phi quát lớn.
" Trước mặt quần thần đừng làm hoàng thất mất mặt!" - Lam Phong ghét bỏ hớp lấy ngụm trà nói.
" Đến bệ hạ còn chưa nói.

Tam công chúa có ý sao?...!Chuyện của đại điện có thể lan ra ngoài thành sao?...!Ai dám!" - Bà ta đập bàn nói.
Đúng thật là sự khác biệt giữa người có ăn học và người chỉ biết dùng thân xác để đi lên có khác.

Chỉ qua cách ăn nói là có thể thấy rõ.
" Quản nhiều làm gì?...!Đoán hay không đoán.

Bà ấy không cho ngươi ta có thể cho ngươi!...!A Phượng nhà ta kiệm lời, là người luyện võ nên cơ thể rất săn chắc.

Hơn nữa gần đây người ấy bị phế võ cho nên linh khí vây quanh đã tiêu táng đi nhiều....!Tin hay không tùy ngươi!" - Tiểu Ái ghét bỏ nói, còn chả thèm đứng lên.
Lời này là giúp thật nhưng mà đưa vào tay Giang Anh Túc là quá thừa...!Bà ta nào có tu tiên, làm sao biết nhận biết linh khí.

Còn có giọng thì từ nãy đến giờ đã không phân được, về thể hình thì hai người họ cũng gần như nhau cả.

Vô cùng khó đoán.
Sẽ kịch tính lắm đây....


Bình luận

Truyện đang đọc