ÁI PHI CỦA NỮ ĐẾ


" Ồ " - Khảm Ngọc và Phong Duật liền ồ lên một tiếng lãnh đạm vừa là ngạc nhiên cũng là chút khinh bỉ cho kẻ không biết lượng sức mình.
Sau tiếng ồ là không khí ớn lạnh, đó là sự sợ hãi.

Cũng là chút gì đó ước muốn thầm kín đang được người khác thực hiện.

Và cũng là sự bất an của các trưởng bối, sư phụ dành cho mấy đứa đệ tử ngu ngốc của mình.
" Giang Thành đệ điên à!" - Giang Kiệt lần này mặt tức đỏ ngầu, gân xanh hiện lên đứng về phía trước mắng lớn.
" Giang Thành không được vô lễ.

Mau xin lỗi trưởng môn." - Liễu Hạo lần đầu cứng rắn nghiêm khắc cảnh cáo.
" Đây không phải chính người ấy nói sao? Người ấy tự hạ sơn trèo lên cái ghế trưởng môn là nhờ đạp được 12 phương diệc xuống núi...!Muốn chiếc ghế đó thì chỉ cần đạp được người xuống." - Giang Thành khí thế át trời nói.
Những đứa trẻ xung quanh nó trên mặt cũng có vẻ rất tự tin, đắc ý.

Như là đã thủ trước được phần thắng về mình.
" Đây là lúc lập lại trật tự.

Bách gia buộc phải nhớ rõ gia thế của Giang gia ta là ở đâu?" - Một đứa trẻ mạnh miệng nói.
Kẻ dám thách đấu với cả trưởng môn khiến cho người khác cũng có mấy phần lo sợ.

Các điện chủ, sư phụ buộc phải bảo vệ người của mình.

Họ đồng loạt lùi về sau phòng vệ, nhường chính điện thế cục lại cho người của Thành Cực điện và Hàn Băng điện.
" Các đệ đừng có không biết lượng sức.

Chê mạng mình dài quá rồi sao? Các đệ coi 12 phương diệc là tép riu à.

" - Giang Minh Vãn lập tức can ngăn.

" Ngươi câm miệng.

Kẻ như ngươi thật đáng kinh tởm.

Ngươi không có quyền lên tiếng." - Mấy đứa trẻ Giang gia đanh thép nói.
Lời này khiến cho Giang Minh Vãn có chút giựt mình.

Có chút gì đó nhói ở tim.

Thật sự " kinh tởm" sao?
" Đêm đông là đêm tịnh dưỡng.

Mọi người cứ tận hưởng.

Nhưng mà nếu trong người thấy lạnh quá, muốn vận động cho ấm cũng không khiêu khích như vậy." - Nhan Linh Lung bình thản hãm trà rồi từ từ thưởng thức.
" Đấu với A Phượng.

Ngươi có nghĩ vận động này hơi quá sức rồi không?" - Tiểu Ái ngang ngạnh nói.
" Tiểu điện chủ yên tâm.

Ta dám đấu, cũng đã tính được cách khiến người ấy sống dở chết dở.

" - Giang Thành tự tin nói.
" Các người muốn giết trưởng môn?" - Tiểu Ái tức giận nói.
Hả? Giết sư phụ! Không tới mức đó chứ? Chỉ nghĩ bọn họ thẹn việc gần đây muốn thách đấu rửa nhục.

Không ngờ lại có tâm tư này.
" Có một qui tắc bất thành văn trong tình tiết của mấy bộ tiểu thuyết....Đó là những gì do chính nhân vật chính muốn thực hiện đều sẽ thành công.

Không thể sai đi đâu được." - Lời này là lời trước đây chính Giản Sơ Mạn đã từng nói khi đi phê bình mấy bộ tiểu thuyết.
Nếu thật Nguyệt Ly là nữ chính, tỷ ấy muốn hạ thủ với sư phụ.

Thì khả năng rất lớn sư phụ sẽ bỏ mạng.

Dù người rất mạnh.

Nhưng tiếp xúc lâu dần ta cũng rõ.

Linh lực của người cũng có lúc sẽ cạn....!Mấy ngày này đã dùng quá nhiều rồi.

Bằng không đã không gọi nhiều người đi cùng đến vậy....! Làm sao đây?...!Nguyệt Ly, xin tỷ đừng...!Ta cầu xin tỷ.
" Nguyệt Ly! Thật sao?" - Giản Sơ Mạn thất vọng kèm theo đau buồn nói, ánh mắt đã sớm run sợ mà đẫm lệ nhìn thẳng về phía Nguyệt Ly.
Nguyệt Ly bị lời nói của đứa trẻ mình yêu thương nhất làm cho kinh động.

Cô có chút chột dạ quay mặt đi, cúi gằm xuống.

Trong cô đã mang lên nổi tuyệt vọng, nổi tuyệt vọng vô cùng lớn khi nhìn vào đôi mắt ấy.


Cuối cùng thì những người cô yêu thương lần lượt đã phản bội cô, quay lưng, bỏ rơi cô, lợi dụng cô.

Đến cả đứa trẻ thân thiết nhất, hình như cũng đang dần rời xa rồi.

" Bọn ta không nói lời này! Là các người tự nghĩ vậy." - Nguyệt Ly chỉ cắn răng nghiến lợi có chút trầm mặc cùng lạnh lùng nói.
" Nguyệt Ly " - Giản Sơ Mạn có chút thở phào nói.
" Nhưng là người thừa kế duy nhất của Giang gia, ta buộc phải lấy lại vị thế cho gia tộc của mình.

Nếu trưởng môn quá yếu kém, thì lỡ may việc đó xảy ra cũng không thể trách được." - Nguyệt Ly đột nhiên đổi giọng, một sắc thái hoàn toàn khác, trong mắt chỉ toàn là sát khí đầy kiên định.
" Vậy nói ta nghe xem, các ngươi định làm gì để đối đầu với một người đã đạt được mức Hỏa Thần của Tiêu Yến Hương điện." - Khảm Ngọc cười, khéo miệng cong lên đầy ma mị nói.
" Năm đó Hắc thần hoành hành đồ sát đệ tử các phái, khiến họ lạc vào tà đạo.

Bởi vì hắn là thần nên chỉ có thần mới có thể giết được hắn.

Nhưng kể cả 8 vị thần hợp sức cũng không thể làm gì được.

Vậy mà hắn lại bị bại trước một môn sinh của Phục Linh Sơn phái.

Với một cấm thuật của phái ta, Thiết Tiếu Vũ...!Có thể nói pháp trận đó là cấm thuật, cũng là bàn đạp đưa Phục Linh Sơn phái đến vị trí đệ nhất môn phái tu tiên...!Và hôm nay ta muốn thách đấu với người bằng chính thứ cấm thuật đó." - Giang Thành mạnh mẽ nói, trên mặt tự đắc không ngừng lộ vẻ huênh hoang.
" Ồ " - Lần này là đến lượt Hạ Thất Phượng, thần sắc cũng không khác gì các đệ đệ của mình, nhưng trong mắt cô đó còn là sự thích thú trước một việc đáng cười.
" Các người điên rồi!" - Giang Kiệt tức giận rồi lao về phía trước muốn đánh cho Giang Thành một cái.
* Ầm * Một sức mạnh khổng lồ đánh bật Giang Kiệt lại.
" Đại huynh, nếu như huynh đã không vì Giang gia.

Chấp mê bất ngộ như vậy, ta cũng không nương tay với huynh." - Giang Thành lãnh đạm nói.

Uy lực áp người tỏa ra từ đôi mắt khiến người ta cũng có mấy phần kinh sợ.
" Là không nhãn, thằng bé có thể đạt được đến mức này sao?" - Liễu Hạo căng thẳng phân tích.
Để luyện được Thiết Tiếu Vũ buộc phải thông thạo 3 thứ: Không nhãn ( Khả năng tấn công bằng mắt), Không thủ ( Khả năng điều khiến linh lực bằng tay) và cuối cùng là một tham vọng muốn giết người.
Nó bị liệt vào hàng cấm thuật vì có sát thương quá lớn.

Và cho tới giờ ngoài người tạo ra nó thì chưa có ai có thể hiểu rõ căn nguyên cũng như ý nghĩa của 3 thứ cốt lõi.


Rất dễ đi vào sa đọa, tăm tối.

Bản thân nó cũng vô cùng khó luyện, không khéo có thể tẩu hỏa nhập ma ngay từ bước thử đầu tiên.
" Rõ là cấm thuật! Sao mà nó lại có thể được giảng dạy cho những môn sinh có kiếm thuật xuất sắc của môn phái ta?" - Một môn sinh hỏi Lam Lan.
" Đó là thử thách.

Cấm thuật này buộc không được phép thất truyền.

Nhưng mà từ trước đến giờ, người tạo ra nó đều không có ghi chép.

Tất cả những gì các ngươi được dạy chỉ là phỏng theo pháp thuật của người ấy." - Lam Lan cũng lo lắng nói.
" Giang Thành nó quả là thiên tài.

Không nhãn không phải thứ mà ai cũng có thể nắm bắt tốt được.

Thường chỉ có phương diệc trở lên mới có thể dùng được." - Ngụy Lãng tiến đến đỡ Giang Kiệt nói.
Gương mặt Giang Thành và đám trẻ ngày càng đắc ý.

Giang Kiệt trước giờ luôn được đánh giá cao.

Ngay cả khi bị tấn công bất ngờ thì hắn đều có thể chế ngự được.

Nhưng lần này hứng trọn còn ngã sõng soài, cũng là lần đầu thấy.
" Thú vị,vậy cho ta xem.

Thiết Tiếu Vũ của các ngươi...!lợi hại đến mức nào?" - Hạ Thất Phượng phì cười, gương mặt trở nên nghiêm túc đến đáng sợ.


Bình luận

Truyện đang đọc