ÁI PHI CỦA NỮ ĐẾ


" Hạ Thất Phượng sợ tội bỏ trốn rồi!" - Mọi người xung quanh xì xầm.
" Câm mồm, các ngươi biết gì mà đoán già đoán non chứ!" - Tỵ Nương cáu gắt nói.
" Tỵ Nương, người thân là thượng cổ linh thú, địa vị cao quý vô cùng.

Nhưng mà cũng không thể vì vậy mà lại bao che cho một kẻ bỏ trốn như thế." - Trương Hàn cười khẩy đắc ý lên tiếng.
Toàn phái Phục Linh gần như rơi vào tình trạng không thể nhục nhã hơn.

Trên dưới loạn cào cào cả lên, trưởng môn thì gây ra cả đống tội rồi bỏ trốn.

Mặt mũi thật sự không biết để đâu.
* Chíu * tiếng pháo hoa bắn lên.
* Quác..quác...quác...* - tiếng chim chóc từ rừng trúc kêu thấu trời.
Các vị đại nhân ở đấy nhìn thấy pháo hiệu ai cũng kinh động hồi lâu.
Lam Phong đứng dậy, sắc mặt kinh hãi, không giữ nổi biểu cảm cơ mặt mà bộc lộ ra tất thảy.
" Tử hiệu, tiểu Thất tử rồi!" - Diệp Trì kinh hồn nói.
Cờ tang trắng bằng linh lực nở rộ khắp tứ phương.


Thường thì các tiên nhân khi mất đi đều sẽ có được điều này, như một cách cảm thương.
Bảng vàng từ trời cao chiếu rọi xuống:
Hạ Niên Thiên Mãn năm thứ 25 Tiêu Yến Hương điện chủ...!Viên tịch.
Tiêu Yến Hương điện tử rồi.

Đây là đại tang.
* Rầm...rầm...rầm...* Trời đất run chuyển, Phục Linh Sơn chao đảo mất thế cân bằng, kết giới đột nhiên vỡ tung, các mảnh linh lực nhỏ lẻ sắc nhọn đâm vào tứ phương.

Các môn sinh phải lập tức lập ra kết giới mới bảo vệ cho những người còn lại.

Tiên khí trên bầu trời dần bị rút cạn, các đám mây linh lực che chắn các đảo trời dần tan ra.

Nơi sống của các tiên nhân Phục Linh hiện rõ ra mồn một.

Cột linh lực nâng đỡ bị rút cạn, tầng linh lực phân cách giữa nhân giới và tiên giới cũng mất hút.
* Tiếng chuông tiên điện rền vang trời *
" Tiêu Yến Hương điện chủ tử rồi." - Các tiểu cung nữ trong điện đó khóc thảm.
Tiên kinh cũng từng đợt rung chuyển.

Các tiên nhân, tiểu tiên lần lượt cưỡi mây phi xuống Phục Linh Sơn.

Giờ đây linh khí tất cả lại tụ hội dưới mặt đất.

Lan tỏa tụ quanh một khoảng sân.

Chúng như khói tiên ngùn ngụt tỏa ra, từ từ di chuyển theo các đường rảnh nhỏ được điêu khắc trên sân, từng nơi đi qua đều phát lên ánh sáng vàng kim đầy quyền quý.

Từng nơi từng nơi đỏ rực.


Dần như mở ra một trận pháp nào đó.

Đến khi đi hết các nơi, một khắc ấn phượng hoàng dưới nền đất lộ ra.

Linh lực tỏa ra uy lực vô song gần như khiến những người đứng gần đó muốn nghẹt chết.

Từ Dung đứng giữa phần sân, nguồn linh lực đó như bao lấy cô ta.

Đến khi mọi thứ hoàn thiện.
* Rầm..leng keng...!ầm ầm...*
4 sợi xích vàng ánh nóng rực từ trận pháp hiện ra xích lấy cô ta, ép cô ta quỳ xuống đất một cách thô bạo.
" A Dung " - Trương Khang lo lắng vội lao tới.
* Ầm * nơi xung quanh đó tỏa ra hàng sáng chắn như trận pháp phản vệ đẩy dội hắn lại.

Nó còn nóng rực đột cháy cả một mảnh da tay của hắn.
" Tướng công" - Từ Dung cũng hoảng sợ hét lên, nước mắt dần chảy ra đầy sợ hãi.

Dù kết giới chỉ xích khóa chứ không làm hại cô ta.
" Đây không phải trận pháp phong ấn Phượng Linh của Tiểu Phượng năm đó sao? Sạo lại có một chân vị thoát ra ngoài được thế này." - Một tiên ông đạo hạnh cao thâm nhìn nói.
" Mạch phượng hoàng sáng rực, tự hút lấy phần bị thiếu của mình.


Vừa nãy có bảo Tiêu Yến Hương điện chết rồi.

Đây chẳng phải là tế đàn của con bé sao?" - Một nam tiên nhân dáng dấp trang nghiêm nói.
" Tiêu Yến Hương tử rồi.

Sao lại có chuyện đó?...!Minh Sơn con nói xem, Tiểu Phượng ở đâu rồi?" - Đạo ông hung dữ nói.
" Đệ tử vô dụng, lúc Tiểu Phượng xảy ra chuyện không kịp ứng cứu, vẫn đang cho người truy tìm.

Nhưng mà ban nãy, pháo hiệu trên người con bé...!đã báo tử rồi." - Hạ Minh Sơn hổ thẹn nói.
" Nói nghe trang trọng, thật chất cũng là sợ tội mà trốn, sợ mất mặt mà tự vẫn...!Mau thả com dâu của ta ra, các người muốn bắt con bé làm gì?" - Trương Hàn bướng bỉnh nói.
Những người còn lại vừa nghe đã kinh động, Hạ Thất Phượng vậy mà đã chết rồi sao?
" Tử rồi! Sao lại chết được, không phải ban nãy cô ta vẫn còn quát mắng ta sao? Tuy là có hơi yếu nhưng vẫn tốt lắm mà.

Là tại ta kéo cô ta lại sao?" - Giản Sơ Mạn kinh hồn, ánh mắt hoảng loạn như muốn ra nước mắt.


Bình luận

Truyện đang đọc